“Mày mày mày?!” Đường Phong Ngôn giống như thấy quỷ, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Ông ta ngồi liệt trên ghế da rộng rãi, khuôn mặt vốn được bảo dưỡng tốt, bỗng nhiên già thêm mấy tuổi, trợn mắt nhìn cặp mắt đầy tia máu của Liên Tu Cận, nhìn ra được người này đã lâu không được ngủ ngon.
Liên Tu Cận vẫn chưa nói gì.
Ánh mắt lãnh duệ cao ngạo, từng chút từng chút quét qua người Đường Phong Ngôn.
Từng chút từng chút, từ mắt Đường Phong Ngôn, đến cổ, cuối cùng rơi xuống ngực.
Dáng vẻ kia, giống như thợ săn đang nghiên cứu con mồi đợi bị làm thịt, muốn quyết định, dao thứ nhất nên hạ xuống ở chỗ nào.
Hoặc là đế vương bễ nghễ liếc nhìn thần dân dưới chân mình, cao cao tại thượng như vậy, làm cho một chút hy vọng cuối cùng trong lòng Đường Phong Ngôn, dần tắt ngắm theo từng cái nhìn của Liên Tu Cận.
Phòng làm việc trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Liên Tu Cận không nói lời nào, chỉ lạnh lẽo nhìn cái tên đã tính toán người mình yêu, làm cho bọn họ chia lìa mãi mãi, làm cả đời ông ta không thể vui vẻ, nhìn cái tên có khuôn mặt giống Đường Bội đến mấy phần này.
Ngày xưa giọng nói và dáng điệu của Tô Hải Dao, trong trí nhớ của Liên Tu Cận, xinh đẹp giống như một bức tranh, thoáng qua trong đầu Liên Tu Cận, cuối cùng, dừng lại ở tấm hình cũ, dung nhan tiều tụy, gầy gò.
Liên Tu Cận đi lên trước, phá vỡ sự yên tĩnh.
“Mày….” Đường Phong Ngôn liếm đôi môi khô nứt theo bản năng, đôi mắt đột nhiên trợn to kinh hoàng: “Mày là Liên….. Liên……”
“Tao là…..” Liên Tu Cận cúi người nhìn Đường Phong Ngôn tê liệt ngồi trên ghế, trầm giọng nói từng chữ: “Người tới đưa mày xuống đia ngục!”
Nói xong, Liên Tu Cận đứng thẳng người lên, cao cao tại thượng nhìn Đường Phong Ngôn, nhìn đôi môi run rẩy mà cặp mắt đầy tia máu của ông ta, cười lạnh nói: “Thật ra hai mươi năm trước, tao nên tống mày vào địa ngục rồi mới phải.”
“Mày… Ân oán của mày và Tô gia….” Đường Phong Ngôn vùng vẫy giãy chết.
Ông ta liếm đôi môi khô khốc, rung giọng nói: “Là mày và chuyện của Tô gia, mặc dù tao và cô ta từng kết hôn, nhưng chuyện đó không liên quan đến tao, đó là Tô Hải….”
‘Bốp’, Đường Phong Ngôn té nghiêng quá một bên.
Mặt ông ta nhanh chóng sưng đỏ, có thể thấy rõ dấu tay. Mùi máu tanh tràn khắp khoang miệng, khóe môi nứt ra, máu chảy xuống.
“Mày còn dám nói?!” Giọng của Liên Tu Cận như truyền tới từ địa ngục: “Mày còn dám nói?! Còn dám nói ra tên của cô ấy?! Đường Phong Ngôn! Nếu như năm đó mày đối xử tốt với cô ấy, để cô ấy sống cuộc sống tốt, hạnh phúc sống đến bây giờ, có lẽ tao….Có lẽ….”
Hai tay của Liên Tu Cận cũng run rẩy.
Đã nhiều lần Liên Tu Cận muốn đưa tay lấy tấm hình trong túi, nhưng cuối cùng chỉ có thể nhắm mắt cười khổ.
“Đường Phong Ngôn, tao đáng chết!” Liên Tu Cận bước tới, xốc vạt áo Đường Phong Ngôn lên, hung tợn nhìn ông ta, cắn răng nghiến lợi nói: “Nhưng trước khi tao đi gặp Dao Dao, cầu xin cô ấy tha thứ, tao phải cho mày nếm thử, mùi vị của địa ngục!”
Liên Tu Cận quăng Đường Phong Ngôn xuống ghế giống như ném một miếng rác.
Khoảng thời gian này bị chèn ép và cô lập bốn phía, Đường Phong Ngôn giống như con chó nhà có tang vậy, thở hổn hển, kinh ngạc nhìn Liên Tu Cận.
Năm đó…..
Năm đó ông ta biết, nếu như Liên Tu Cận biết những chuyện kia, có lẽ Tô Hải Dao sẽ rất thảm, ông ta, cũng tuyệt đối không thể trốn thoát.
Ông ta vừa ngước mắt lên, đã nhìn thấy đôi mắt giống như ác ma của Liên Tu Cận.
Đường Phong Ngôn run rẩy, năm đó Tô gia thê thảm thế nào, ông ta thấy rất rõ ràng. Đối với người yêu cũ mà Liên Tu Cận có thể tàn nhẫn như vậy, ông ta biết rất rõ cuộc sống của Tô Hải Dao sau khi bị đuổi khỏi Đường gia.
Nói dễ nghe một chút là kéo dài hơi tàn.
Tô Hải Dao dẫn theo hai đứa bé, trong đó còn có một đứa bị bệnh từ lúc mới sinh, ông ta có thể khẳng định, kể từ khi rời khỏi Đường gia cho đến khi Tô Hải Dao qua đời, sợ rằng bọn họ còn không thể ăn một bửa cơm ngon.
Tô Hải Dao để tất cả những điều tốt cho con mình, một trong số đó, có cả con gái của Đường Phong Ngôn.
Tất nhiên, Đường Phong Ngôn tuyệt đối sẽ không vì vậy mà thấy cảm kích. Ông ta chỉ cảm thấy Tô Hải Dao ngu xuẩn, lúc bà rời khỏi Đường gia, bà vẫn còn rất xinh đẹp, nếu như bà bỏ mặc hai đứa con, ra nước ngoài, hoặc đến một thành phố khác sống, thay danh đổi tính bắt đầu lại. Dù sao, Liên gia cũng đâu thể một tay che trời.
Một người phụ nữ đơn độc, còn hơn là mang theo cái thai và đứa con kiếm sống.
Liên Tu Cận không thấy, nhưng Đường Phong Ngôn biết rõ, lúc Tô Hải Dao chết, bà gầy thế nào. (má, lăng trì ĐPN mới vừa lòng ta)
“Năm đó….” Tay chân Đường Phong Ngôn giật giật, vùng vẫy trong cái chết: “Tôi hoàn toàn khongo biết Tô…..” Đường Phong Ngôn nhìn vào mắt Liên Tu Cận, lặng lẽ sửa lại lời nói: “Tôi hoàn toàn không biết cô Tô lại là người yêu của ngài, nếu như biết. Nếu như biết, bất luận Tô gia ép tôi thế nào tôi cũng không dám cưới cô ấy….”
“Bốp.” Cái tát thứ hai giáng xuống, Liên Tu Cận tát mạnh vào mặt Đường Phong Ngôn.
Liên Tu Cận lấy cái máy ghi âm trong túi ra, vỗ mạnh lên bàn: “Đường Phong Ngôn, mày lại còn dám nói láo?!”
Đường Phong Ngôn liếc nhìn cái máy ghi âm, giống như bị lửa đốt cháy tới mông, ông ta rụt người lại.
“Mày còn bêu xấu Dao Dao đến lúc nào?! Đường Phong Ngôn….”
Liên Tu Cận vừa nói vừa mở chốt của cái máy ghi âm.
Lúc nghe thấy giọng của mình truyền ra từ máy ghi âm, vì cách đã nhiều năm nên Đường Phong Ngôn có chút hoảng hốt.
Giọng nói trẻ trung nóng nảy tràn đầy đắc ý kia là của mình.
Đoạn ghi âm này không phải là lần đầu ông ta nghe.
Lần đầu ông ta nghe, là Tôn Mặc Vân cầm nó tới uy hiếp ông ta, muốn ông ta ly hôn với Tô Hải Dao, cưới Tôn Mặc Vân làm vợ.
Thật ra thì khi đó, cho dù không có Tôn Mặc Vân uy hiếp, ông ta cũng sẽ không giử Tô Hải Dao lại.
Trên thực tế, dưới sự trả thù điên cuồng khủng khiếp của Liên tam thiếu, lúc ấy, người có chút quan hệ với Tô gia, cũng không chút do dự mà cắt đứt quan hệ với họ.
Ông ta được coi như là con rể độc nhất của Tô gia, lúc ấy Đường thị không lớn như bây giờ, ông ta cũng vì thế công dữ dội của Liên tam thiếu mà lo sợ không yên, cả đêm không thể nào chợp mắt, trong đầu luôn nghĩ tới nó. Chỉ cần nhắm mắt lại, thì sẽ mơ thấy cơn thịnh nộ của Liên tam thiếu trút xuống đầu mình, trút xuống Đường thị.
Nhưng mà, ông ta cũng không muốn cưới Tôn Mặc Vân.
Ông ta hoàn toàn không yêu Tôn Mặc Vân, chỉ là vì chuyện của Tô Hải Dao, cảm thấy Tôn gia cũng không tệ lắm, nên muốn mượn Tôn gia để leo lên mà thôi.
“Muốn trách…. Muốn trách…. Hức… Thì chỉ trách cô ta quá ngu. Có người yêu bí mật, không biết rõ thân phận mà còn…. Yêu tới chết đi sống lại…. Ha ha ha…” Giọng nói phát ra từ máy ghi âm, là giọng của Đường Phong Ngôn sau khi say rượu.
“Anh lợi dụng điều này để gạt cô ta ra ngoài?” Một giọng nói trẻ tuổi của phái nữ vang lên, đó là Tôn Mặc Vân lúc còn trẻ, bà ta dè dặt dò xét: “Tô Hải Dao dễ bị gạt như vậy à?”
“Sao có thể…. Có thể dễ gạt như vậy? Ha ha….” Đường Phong Ngôn còn trẻ cười đắc ý, vừa nấc rượu vừa nói: “Tôi phải…. Phải lên kế hoạch rất lâu! Vất vả lắm…. Vất vả lắm mới lừa được cô ta!”
“Khi đó Tô gia không biết, người yêu của Tô Hải Dao lại là Liên tam thiếu xuất sắc nhất Liên gia?” Hình như Tôn Mặc Vân có chút không dám tin: “Mặc dù Liên tam thiếu cực kỳ ít lộ mặt, nhưng ngay cả người yêu mà anh ta cũng không nói sao?”
“Ai mà biết?! Nhà giàu luôn có nhiều tật xấu mà! Ha ha ha ha ha ha….” Đường Phong Ngôn đắc ý cười phá lên: “Bằng không…. Bằng không lợi ích đâu có rơi xuống đầu tôi!”
“Vậy người thông báo cho ba mẹ Tô Hải Dao tới bắt gian tại giường cũng là anh à?” Tôn Mặc Vân lại hỏi.
“Tất nhiên!” Máy ghi âm lại phát ra tiếng cười đắc ý của Đường Phong Ngôn, đây là lúc ông ta còn trẻ, cảm thấy đó là chuyện thành công nhất của mình: “Tôi kêu người đi báo cho ba mẹ Tô Hải Dao… Nói…. Nói con gái của bọn họ…. Quen một người thư sinh nghèo rớt mồng tơi! Chắc chắn cô không thể tưởng tượng bọn họ đã tức giận thế nào đâu! Ha ha ha! Sau đó…. Sau đó tôi lại tiết lộ thời gian địa điểm cho bọn họ…. Tất nhiên bọn họ vội vả tìm tới, sau đó…. Ha ha ha…. Mặc dù khi đó tôi không xứng với Tô Hải Dao, nhưng mà dầu gì… Dầu gì cũng tốt hơn một tên thư sinh nghèo!”
“Nhưng mà lúc Tô Hải Dao phát hiện anh không phải là người yêu của cô ta, chẳng lẽ cô ta không kháng cự sao?” Tôn Mặc Vân lại hỏi.
“Tôi bỏ thuốc!” Đường Phong Ngôn đắc ý nói: “Tôi nói tôi là bạn của người yêu cô ta…. Lúc đi theo cô ta, tôi đã bỏ thuốc vào nước! Ha ha ha…. Sau đó ba mẹ cô ta lấy cái chết ra ép, buộc Tô Hải Dao phải gả cho tôi….. Lúc đó…. Cô không thấy ánh mắt cô ta đâu! Thù hận, tuyệt vọng, diệp gia quán, đau lòng….. Chậc chậc…. Nhưng mà có liên quan gì tôi?! Dù sao cái tôi muốn chính là gia sản Tô gia, chứ không phải là một con đàn bà đê tiện không biết xấu hổ!”
“Chẳng lẽ…. Anh không sợ sao?” Tôn Mặc Vân im lặng trong chốc lát, lại hỏi: “Nếu như bị Liên tam thiếu biết….”
“Khi đó quỷ mới biết hắn là Liên tam thiếu!” Đường Phong Ngôn đột nhiên cắt đứt lời nói của Tôn Mặc Vân, lớn tiếng nói: “Tự hắn muốn chơi trò thần bí, nói xuất hiện liền xuất hiện, nói biến mất liền biến mất! Tô Hải Dao cũng không biết làm sao đấy thôi…. Cô ta… Yêu người này đến tận xương tủy…. Sau khi gả cho tôi, cô ta không để tôi đụng vào! Cô ta cho rằng tôi muốn đụng vào cô ta sao?! Vừa gặp ánh mắt khình thường của cô ta, tôi liền thấy chán ghét!”
“Nói vậy, con gái anh…. Đường Bội, thật ra là có trước khi cưới?”
“Đúng! Nếu không sao hai ông bà già đó lại ép cô ta gả cho tôi?! So với một học sinh nghèo không rõ lai lịch, nói thế nào thì một nhân tài mới nổi như tôi, tuổi trẻ tài cao…. Ha ha ha ha ha…..” Lại là tiếng cười đắc ý.
“Vậy bây giờ….” Tôn Mặc Vân đột nhiên hỏi: “Cái thai trong bụng cô ta bây giờ….”
“Dù sao cũng không phải con tôi!” Đường Phong Ngôn lạnh lùng nói: “Nói không chừng lại là con của Liên tam thiếu….. Người ta về trả thù Tô gia…. Cô ta còn dâng lên tới chỗ cho người ta chơi….. Ha ha ha ha…. Bình thường ở trước mặt tôi thì giả vờ băng thanh ngọc khiết, cao quý không thể đụng vào…. Không phải là…. Không phải là cũng để cho người ta chơi sao, kết quả còn bị……..”
Tiếng nói nhỏ dần, cuối cùng vang lên tiếng hít thở có quy luật của Đường Phong Ngôn.
Lúc này, sắc mặt Đường Phong Ngôn càng lúc càng trắng.
Đây là lần thứ hai ông ta nghe đoạn ghi âm này.
Lần đầu tiên nghe được, sợ, sợ hãi, cùng sự tức giận và chán ghét đối với Tôn Mặc Vân!
Bây giờ…..
Ông ta ngẩng đầu lên, chống với đôi mắt không chút nhiệt độ của Liên Tu Cận, cả người run rẩy!
“Tôi…. Tôi……” Đường Phong Ngôn lắp bắp, ‘tôi’ một lúc lâu nhưng cũng không nói được gì.
Ông ta muốn chống cái bàn để đứng lên, nhưng mới động một cái đã cảm thấy cả người như nhũn ra, lại phải ngồi xuống lần nữa.
Máy ghi âm nằm yên trên bàn, lại bị ông ta không cẩn thận, quét rớt xuống đất, rơi xuống góc phòng.
Liên Tu Cận ngẩn ra, rồi từ từ đi tới góc phần, nhặt lại chiếc máy ghi âm xinh xắn.
Chiếc máy bé xíu, mấy chục phút ghi âm ngắn ngủi, nặng tựa ngàn cân.
Liên Tu Cận đau đến mức gần như gập cả người, chỉ là một chiếc máy ghi âm nhỏ, lại nói hết nguyên do khiến cả đời của người ông ta yêu trở nên bi thảm.
Mà những thứ kia, số lớn đều do chính tay mình ban tặng.
Nếu như…..
Nếu như năm đó ông ta có thể bớt sỉ diện một chút, chịu đi điều tra rõ ràng, có lẽ Dao Dao sẽ không chết sớm như vậy.
Cho dù bị Tôn Mặc Vân và Đường Phong Ngôn đuổi khỏi Đường gia, ít nhất Tô gia, vẫn sẽ không để cho con gái và cháu ngoại của mình bơ vơ không nơi nương tựa.
Nếu như…..
Nếu như lúc vừa mới yêu nhau, ông ta chịu nói ra thân phận của mình, chứ không phải là chơi trò tìm tình yêu chân thật, có lẽ, đã sớm cưới bà ấy, bây giờ bọn họ vẫn ngọt ngào hạnh phúc bên nhau.
Hoặc….
Nhiều năm sau, khi ông ta nổi giận đùng đùng trở về trả thù Tôn gia, lúc gặp là bà, có thể không…..
“Đường Phong Ngôn….. Mày yên tâm, tao sẽ không giết chết mày.” Liên Tu Cận từ từ đứng thẳng lên, xoay người nhìn Đường Phong Ngôn, lạnh lẽo nói.
Đường Phong Ngôn không vì câu nói này mà vui mừng.
Năm đó, Liên Tu Cận cũng không giết bất kỳ một người nào của Tô gia.
Nhưng kết cục của bọn họ…..
“Tao sẽ không để cho mày chết! Tao sẽ để mày sống. Nhưng mà….” Liên Tu Cận từ từ bước tới bên cạnh Đường Phong Ngôn, cúi đầu nhìn gương mặt đầy kinh hoảng của ông ta, trầm giọng nói: “Tao sẽ làm cho mày sống không bằng chết!”
Liên Tu Cận cười lạnh, đột nhiên hỏi: “Năm đó mày đã uy hiếp Đường Bội như thế nào?”
Liên Tu Cận nhìn Đường Phong Ngôn, chậm rãi nói: “Mày đúng là không bằng cầm thú, con bé chính là con gái ruột của mày! Mày lại không biết xấu hổ lấy Tử Thái ra uy hiếp con gái ruột của mình!”
“Không….. Không phải….” Đường Phong Ngôn run rẩy nói: “Tôi thật sự…. Thật sự muốn chửa khỏi bệnh cho con trai của ngài!”
“Bụp.” Lần này không còn là tát tai mà là một cú đấm.
Đường Phong Ngôn còn chưa nói xong, một quyền của Liên Tu Cận đã bay tới, làm cho ông ta suýt chút cắn trúng lưỡi của mình.
“Chữa khỏi bệnh cho con tao?” Liên Tu Cận lạnh lùng nói: “Nếu như mày thật sự nghĩ và làm như vậy, thì nữa đời sau tao nhất định sẽ vô cùng cảm ơn mày. Đáng tiếc…..”
“Tôi thật….” Đường Phong Ngôn vội vàng nói: “Tôi thật sự muốn chửa khỏi bệnh cho con ngài, tôi vẫn luôn mời bác sĩ chuyên môn đến chăm sóc nó! A a a!”
Đường Phong Ngôn đột nhiên hét lên.
Một quyền bất ngờ của Liên Tu Cận gần như đánh thủng bụng ông ta, lục phủ ngũ tạng giống như lệch khỏi vị trí. đầu óc ông ta lập tức trống rỗng, mồ hôi ứa ra, nhìn Đường Phong Ngôn lúc này, vô cùng thảm hại.
“Mày nghĩ rằng tao vẫn còn ngu giống như trước sao?” Liên Tu Cận lấy một lấy hình từ trong túi áo ra, đập mạnh lên bàn: “Con trai tao ở chỗ mày, phải sống cuộc sống ra sao, tao đã điều tra rõ ràng!”
Cũng bởi vì vậy, Liên Tu Cận mới hoàn toàn không thể nào tha cho Đường Phong Ngôn.
Trong hình, là Đường Tử Thái ở các độ tuổi khác nhau, mặc dù chỉ ở nơi đó mấy năm, nhưng có thể nhìn ra được, chỗ Đường Tử Thái ở, là nơi Đường Phong Ngôn cam kết với Đường Bội ‘bệnh viện tân tiến, phòng bệnh tốt’. Thực chất, phòng Đường Tử Thái ở, chỉ có một chiếc giường nhỏ đơn sơ, cửa sổ không lớn, căn phòng chật hẹp, Đường Tử Thái gầy yếu, sắc mặt tái nhợt, luôn luôn im lặng…..
Căn phòng như vậy, miễn cưỡng có thể xem là sạch sẽ, người có thể ở.
Liên Tu Cận nắm cổ áo Đường Phong Ngôn, nhìn thẳng vào mắt ông ta.
Nếu như ánh mắt có thể giết người thì lúc này Đường Phong Ngôn đã máu me đầm đìa, không có một bộ phận hoàn chính.
Liên Tu Cận nhìn thẳng vào Đường Phong Ngôn, nói từng chữ: “Tao sẽ không giết mày, nhưng tất cả khổ cực mà năm đó Dao Dao, Tử Thái và cả Đường Bội phải chịu, tao đều sẽ trả lại cho mày gấp trăm lần. Tao sẽ đưa mày đến địa ngục tối tăm nhất, cho mày sống cùng một đám người hung ác. Nghe nói, mặc dù bọn họ vô cùng hung ác, nhưng loại người họ coi thường nhất, chính là kẻ ngay cả con ruột của mình cũng không tha. Tất nhiên, tao bảm đảm, bọn họ nhất định sẽ chiêu đãi mày thật tốt! Nghe nói ở đó có rất nhiều người, có sở thích đặc thù. Tao sẽ đặc biệt dặn dò, giam mày chung với bọn họ. Tao bảo đảm, mày chỉ ở đó một ngày, sẽ lập tức hối hận vì mình đã tới thế giới này.”
Dừng một chút, Liên Tu Cận nhìn dáng vẻ sợ hãi đến câm nín của Đường Phong Ngôn, trầm giọng nói: “Nhưng tao sẽ nói với họ, không để cho mày chết. Tao đảm bảo mày sẽ sống lâu dài trong đó. Dù mày có gảy chân, gảy tay, mù mắt…. Tao vẫn sẽ để mày tiếp tục sống.”
Mắt Đường Phong Ngôn đã sắp lồi ra ngoài.
Sao ông ta có thể không biết, chỗ Liên Tu Cận nói, là địa ngục, là nơi ở của ác ma.
Năm đó…. Năm đó ông ta đã tận mắt chứng kiến, một người đắc tội người không thể đụng vào của thành phố S, bị đưa vào nơi đó.
Mới một tuần, chỉ một tuần ngắn ngủi, khi ông ta gặp lại người đó, trên người người đó không có một miếng da lành lặn!
Đường Phong Ngôn nốt nước miếng, ông ta chỉ cảm thấy đầu lưỡi của mình cương cứng, không thể nói chuyện.
Ông ta biết, Liên tam thiếu tuyệt đối nói được làm được!
Phải sống cuộc sống như vậy, thà rằng…..
Đường Phong Ngôn nhắm mắt, quyết tâm, thà rằng chết đi cho xong!
“Đường Phong Ngôn….” Liên Tu Cận lạnh lùng nhìn ông ta: “Tao vẫn chưa nói xong, mày muốn chết, cũng không cần gấp đâu.”
Đường Phong Ngôn nhắm chặc hai mắt, không nói gì.
Năm đó…. Năm đó, Liên tam thiếu ra tay như sét đính, mặc dù ông ta chỉ đứng xem, diệp gia quán, nhưng cũng đủ làm ông ta không rét mà run.
Lần này, lửa giận của Liên tam thiếu trút xuống mình!
Đường Phong Ngôn nghiến răng, đã sợ tới mức không khống chế được cơ thể của mình.
“Sao mày có thể độc ác như thế?” Liên Tu Cận cúi đầu nhìn Đường Phong Ngôn, hận không thể cầm dao cắt từng miếng thịt trên người ông tra xuống, sau đó mổ xẻ trái tim ông ta, nhìn thử rốt cuộc nó bẩn thiểu bao nhiêu: “Đường Bội là con gái ruột của mày! Mày lại dùng con tao để uy hiếp con gái ruột của mình, lừa gạt con bé?! Mày đúng là ngay cả heo chó cũng không bằng!”
Liên Tu Cận nhếch môi, nhàn nhạt nói: “Đường Bội là một cô gái tốt, con bé không nên có một người ba không bằng heo chó như vậy. Cho dù con bé vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho tao, nhưng ở trong lòng tao, con bé cũng không khác gì con gái tao. Cho nên, thù của con bé, tao sẽ báo thay nó.”
Đường Phong Ngôn vẫn không nói gì, những lời Liên Tu Cận nói vừa rồi ông ta vẫn chưa tiêu hóa xong, lúc này, Đường Phong Ngôn đã sợ tới mức chết lặng, không thể cử động.
“Tao vẫn không mất tính người tới mức như mày.” Liên Tu Cận vỗ lên mặt Đường Phong Ngôn, khẽ nói: “Nghe nói, trường học quốc tộc tư lập của thành phố S, có một thằng nhóc, học tập không ra gì, lại ỷ vào cái mã bề ngoài của ban thân, phong lưu thành tánh.”
Đường Phong Ngôn đột nhiên mở mắt!
“Mày?!” Giọng Đường Phong Ngôn khàn đặc, trợn to mắt, không dám tin nhìn Liên Tu Cận, khàn giọng hét: “Tao không biết mày đang nói cái gì!”
“Ồ, vậy sao?” Liên Tu Cận nhàn nhạt nói: “Nghe nói, nó tên là Đường Tiềm.”
Liên Tu Cận cúi đầu nhìn Đường Phong Ngôn, nói: “Nửa giang san, tất cả mọi thứ, đều không bằng một nụ cười của tiểu Tiềm. Đường Phong Ngôn, con của mày chính là bảo bối, con của tao thì như cỏ rác…. Ha ha ha ha….”
Liên tam thiếu cười trầm thấp: “Cũng đúng…. Không có ba yêu thương, lại bị mày coi như rác rưỡi mà đối xử! Con tao, đúng là như cỏ rác….”
Tiếng cười của Liên Tu Cận càng lúc càng lớn, dần dần trở nên khàn đến đáng sợ.
Đường Phong Ngôn cảm thấy trái tim càng lúc càng nặng, cuối cùng trong ngực chỉ còn một mảnh trống không.
“Mày yên tâm, tao không rắn rết như mày, sẽ không giận cá chém thớt trút lên con của mày. Nhưng mà…..” Liên Tu Cận cười đủ, làm Đường Phong Ngôn sợ đến mức sắp vỡ mật, mới chậm rãi nói: “Nhưng mà, nếu như mày dám tự sát, tao sẽ khiến nó, cha nợ con trả. Mày….” Liên Tu Cận vỗ lên mặt Đường Phong Ngôn, nói: “Hiểu ý của tao chứ.”
Lần này, Đường Phong Ngôn thật lâu không trả lời.
Đường Phong Ngôn thở hổn hển ngồi tê liệt trên ghế, kinh hoàng thất thố, chật vật không chịu nổi.
Phòng làm việc lại rơi vào im lặng.
Qua một lúc lâu, nhịp thở của Đường Phong Ngôn dần dần bình thường trở lại, máu ở khóe môi ông ta cũng đã khô khốc.
Đường Phong Ngôn từ từ ngẩng đầu lên nhìn Liên Tu Cận.
Có lẽ biết mình trốn không thoát, vẻ mặt của ông ta đã bình tĩnh hơn rất nhiều: “Tao không bằng heo chó! Nhưng mày thì tốt hơn tao bao nhiêu chứ? Ha ha ha….”
Ánh mắt như dao của Liên Tu Cận cắt qua người Đường Phong Ngôn.
Nhưng Đường Phong Ngôn không tránh, cười lạnh nói tiếp: “Ít nhất, tao viết Đường Tử Thái không phải con tao, cho nên tao mới đối xử với cái đứa dã chũng là nó như vậy! Còn mày? Mày đối với con ruột của mình tốt bao nhiều? Sức khỏe của nó không tốt, mày lại ép Tô gia phá sản, ép người phụ nữ mày luôn nói yêu, ôm con của mày, cực khổ cho đến chết, sống cuộc sống khổ cực, mệt mỏi… Mày có biết không, khi Liên tam thiếu ôm người đẹp lăn lộn ăn chơi, Tô Hải Dao và con trai mày đã sống cuộc sống thế nào?!”
Vì muốn chọc giận Liên Tu Cận, Đường Phong Ngôn nói một hơi: “Mày có biết không? Khi mày vui vẻ ăn đồ ngon, người phụ nữ cho đến khi chết vẫn còn yêu mày kia, cho dù mình bị bệnh, cũng không dám uống một miếng canh thịt…. Bởi vì cô ta muốn chừa lại cho con trai bảo bối của mày!”
Lúc Đường Phong Ngôn nói xong bốn chữ cuối, trên khóe môi nở một nụ cười nhạt.
Bởi vì ông ta thấy, Liên Tu Cận vừa rồi còn cao cao tại thượng, bây giờ, cả người run rẩy, đến hít thở cũng khó khăn.
“Mày có biết…. Thời điểm Tô Hải Dao chết, gầy bao nhiêu? Vốn là cô gái xinh đẹp, nhưng lúc đấy chỉ còn da bọc xương…. Chậc chậc….” Đường Phong Ngôn lắc đầu nói: “Tao nghĩ nếu lúc đó mày thấy nó, chắc chắn mày sẽ ghét, ghét bản thân mình lại từng yêu, từng ôm một còn đàn bà xấu xí như vậy.” (ĐPN đang khích LTC, để LTC giết hắn,:3)
“Câm miệng! Mày câm miệng!” Liên Tu Cận sắp mất lý trí, đá một cú thật mạnh vào ngực Đường Phong Ngôn.
Đường Phong Ngôn đau khổ che ngực lăn một vòng trên đất, nhưng lại nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn Liên Tu Cận, tiếp tục nói: “Năm đó mày đột nhiên trở lại, nó vui đến phát điên rồi! Tao và nó kết hôn nhiều năm như vậy, cho dù khi bế Đường Bội, tao cũng không thấy nó vui tới mức như vậy. Đáng tiếc…. Rất nhanh sau đó, nó lại rơi vào tuyệt vọng. Nỗi tuyệt vọng đó, không phải là tao cho nó. Kiếp này của nó, không hề để tao trong mắt. Lúc đó, nó tuyệt vọng như đến ngày tận thế, sự tuyệt vọng của nó khiến tao vui vẻ, Tô Hải Dao đau khổ như vậy, ha ha ha ha…. Sau khi nó đi khỏi nhà tao, vì tao sợ cuộc sống của nó quá khô khan nhàm chán, vì muốn nó tiếp tục đau khổ. Cách một thời gian, tao còn chú tâm chọn một ít tin tức Liên tam thiếu đi cùng người đẹp, đăng báo, lặng lẽ đưa cho nó xem. Mày xem, tao hiểu Tô Hải Dao hơn mày nhiều. Nó bướng bỉnh như vậy, sau khi gả cho tao cũng không cho tao đụng vào. Nó có quật cường đến thế nào đi nữa, khi xem những tin tức đó, cho đến khi chết, nó cũng không chịu đi gặp mày một lần…. Ha ha ha ha…..”
“Tao giết mày!” Liên Tu Cận đạp mạnh lên ngực Đường Phong Ngôn.
Đường Phong Ngôn đau đến suýt chút không thể thở.
“Tao giết mày! Tao phải giết mày!” Đôi mắt Liên Tu Cận đỏ ngầu, thằng khốn này, thằng khốn này….
Liên Tu Cận hoàn toàn mất khống chế, nhưng vẫn đạp mạnh lên ngực Đường Phong Ngôn.
Cái gì mà bắt Đường Phong Ngôn sống không bằng chết?!
Cái gì mà từ từ trả thù?!
Tất cả đều bị Liên Tu Cận quên mất!
Bây giờ Liên Tu Cận chỉ muốn đích thân giết tên đàn ông ác độc này!
Hắn không yêu Dao Dao, lại hủy hoại cả cuộc đời cô ấy, thậm chí….. Thậm chí còn…..
“Chú ba!” Cửa phòng làm việc của Đường Phong Ngôn đột nhiên bị người ta đẩy ra, Liên Thiên Duệ vội vàng vọt vào, kéo Liên Tu Cận đang cuồng nộ lại, gấp gáp nói: “Chú ba, chú ba, diệp gia quán, chú bình tỉnh một chút! Bình tỉnh một chút, nếu chú giết hắn, không phải là tiện nghi cho hắn rồi sao?”
“Buông ra!” Liên Tu Cận thoát khỏi Liên Thiên Duệ, đạp thêm một cú lên ngực Đường Phong Ngôn.
Đường Phong Ngôn bị đá lăn, khóe môi, chóp mũi chảy máu, nhưng không nói tiếng nào, chỉ co người lại.
“Chú ba!” Liên Thiên Duệ quát lên: “Đường Bội tới rồi!”
Những lời này có hiệu quả.
Liên Tu Cận ngẩn ra, đôi mắt dần trở lại bình thường. Chậm rãi nhìn xuống khóe môi Đường Phong Ngôn, sắc mặt của đối phương vô cùng thê thảm, nhưng trên môi là nụ cười chia kịp thu lại.
Đường Phong Ngôn…. Đúng là một lòng muốn chết!
Liên Tu Cận từ từ bình tĩnh lại, nghiêng đầu, nhìn về hướng cửa, Đường Bội đang dựa lưng vào cửa.
Sắc mặt của cô, cũng không tốt lắm, nhưng đôi mắt, lại rất tĩnh táo.
Nhưng….
Làm Liên Tu Cận run rẩy, là người thiếu niên đang đứng cạnh Đường Bội.
Đường Tử Thái ôm lấy bả vai Đường Bội, tạo nên một vòng tư thế bảo vệ.
Ánh mắt của cậu đối diện với đôi mắt Liên Tu Cận, lạnh như băng, không có tình cảm.
Sau đó, cặp mắt kia, dần chuyển đến Đường Phong Ngôn chật vật không chịu nổi.
“Tử……. Tử Thái….” Liên Tu Cận run giọng gọi. Cổ họng khô khốc buộc ông ta phải nuốt nước miếng một cái mới dám hỏi tiếp: “Hai người…. Hai người đến đây lúc nào?”
Hai người lạnh lùng đứng ở cửa, không trả lời câu hỏi của Liên Tu Cận.
Chỉ có Liên Thiên Duệ, chậm rãi vỗ vai chú ba của mình, nhẹ giọng nói: “Chú ba….”
Hắn đột nhiên cảm thấy mình không nói được.
Những lời vừa rồi, đối với chị em Đường Bội mà nói, tất nhiên là một loại hành hạ.
Những chuyện xảy ra năm đó.
Ngay cả hắn cũng có chút thương xót.
Năm đó chú ba, thật sự còn quá trẻ, nhưng bây giờ, người đã mất, đã không thể nào cứu vãn nữa rồi.
Ngay cả đứa con trai duy nhất….
Liên Thiên Duệ nhìn Đường Tử Thái, người em họ này của hắn không quá xui xéo, may mắn, nó còn có một người chị như Đường Bội, nếu không, đây tuyệt đối là tiếc nuối lớn nhất.
Đường Phong Ngôn nằm trên đất, thở hổn hển, quét mắt qua cửa, khi thấy Đường Bội thì đôi mắt lập tức sáng lên.
Nhưng rất nhanh, nó lại ảm đạm.
Đường Bội, tuyệt đối sẽ không giúp mình!
Nó không hận mình thêm, đã coi như là không tê,!
Nhất là…. Nhất là….. Nếu như những lời mình nói với Liên Tu Cận vừa rồi bị nó nghe thấy, sợ rằng….. Sợ rằng….
Nhưng lúc này, Đường Bội từ từ đi tới chỗ Đường Phong Ngôn.
Tất nhiên Đường Tử Thái một tấc không rời đi sát bên cạnh cô, cẩn thận che chở chị gái của mình.
Đường Bội lạnh lùng nhìn Đường Phong Ngôn một, đưa tay từ từ cầm lấy những tấm hình trên bàn.
Cô nhớ lúc còn nhỏ, thời điểm vui vẻ nhất năm, chính là lúc hoàn thành yêu cầu của Đường Phong Ngôn, lúc đó cô sẽ được gặp Tử Thái.
Mặc dù quá trình học tập rất khổ rất mệt mỏi, thậm chí còn làm cô đau đến mức nửa đêm lặng lẽ khóc tỉ tê.
Nhưng vì muốn em trai được trị liệu một cách tốt nhất, sau này có thể khỏe mạnh, cô đã chống đỡ, kiên cường tiếp tục.
Nhưng những tấm hình này…..
Đường Bội đột nhiên ném sấp hình vào mặt Đường Phong Ngôn, góc hình sắc bén cắt qua mặt Đường Phong Ngôn, để lại nhiều vệt máu.
“Đồ cặn bã!” Cho dù người đàn ông cả người be bết máu đang nằm trước mặt cô này chính là ba ruột của cô, nhưng mà….
“Trên đời này tại sao lại có một người cặn bả như ông!” Hốc mắt Đường Bội đã đỏ lên.
Trước giờ, cô chưa từng hận mình như vậy!
Rõ ràng, khi mẹ bế em trai, bị Đường Phong Ngôn đuổi khỏi Đường gia, cô đã đích thân trải qua.
Sao cô còn tin tưởng người đàn ông cặn bả này, tin tưởng ông ta sẽ niệm tình máu mủ.
“Ba là đồ cặn bã!” Đường Phong Ngôn đột nhiên ngồi dậy.
Ông ta ôm lấy hai chân Đường Bội, đôi mắt tràn ngập khẩu cầu nhìn cô, bi thương nói: “Bội Bội, cầu xin con, diệp gia quán, tiểu Tiềm chính là em ruột của con, cầu xin con, kêu Liên tam thiếu bỏ qua cho nó đi. Đừng làm hại nó….”
Ông ta buông chân Đường Bội ra, đưa tay muốn kéo cánh tay cô.
Nhưng Đường Bội hất tay ông ta ra.
“Bội Bội….. Cầu xin con! Tiểu Tiềm nó… Trên người nó chảy cùng một dòng máu với con, cầu xin con hãy kêu Liên tam thiếu bỏ qua cho nó!” Đường Phong Ngôn cầu khẩn nói.
Kiếp này của ông ta, chưa bao giờ cầu xin người nào như vậy.
Nhưng Đường Bội chỉ rũ mắt lạnh lùng nhìn ông ta, nhàn nhạt nói: “Chảy một nữa dòng máu giống tôi, dòng máu mà tôi ghê tởm nhất sao?”
Cô đá Đường Phong Ngôn bay ra ngoài, lui về sau một bước rồi sãi bước đi ra ngoài trong ánh mắt lo lắng của Đường Tử Thái.
Liên Tu Cận muốn đối phó Đường Phong Ngôn thế nào, lúc nãy đứng ngoài cửa cô đã nghe rõ.
Chuyện đó cũng không liên quan gì tới cô.
Mẹ trên trời có linh thiên, nhất định cũng sẽ không trách cô không niệm tình máu mủ.
Nói gì tới máu mủ tình thâm, không phải Đường Phong Ngôn đã cho cô một bài học tốt nhất rồi sao?!
Đường Tử Thái nhìn Đường Phong Ngôn nằm trên đất, nhìn những tấm hình kia, ngẩng đầu trợn mắt nhìn Liên Tu Cận một cái, rồi lập tức đuổi theo Đường Bội.
“Bọn họ….” Liên Tu Cận có chút không biết phải làm sao, ông ta quay đầu nhìn Liên Thiên Duệ, run giọng hỏi: “Vừa rồi có phải Tử Thái…..”
Liên Thiên Duệ nhíu mày, kêu người của mình vào, kéo Đường Phong Ngôn ra ngoài.
Hắn khom lưng nhặt mấy tấm hình, nhìn Đường Tử Thái gầy yếu trong hình, cùng với căn phòng đơn sơ, đột nhiên khẽ thở dài nói: “Thím dạy hai đứa con này quá tốt.”
Liên Thiên Duệ cảm thấy hốc mắt mình nóng lên.
Đó là thứ tình cảm mà hắn chưa từng có, tình cảm chị em, anh em, toàn tâm toàn ý nghĩ về em trai và chị gái của mình, sợ bọn họ lo lắng mà tình nguyện cam chịu.
“Đường Bội….” Hắn đọc lên cái tên này, cảm thấy trái tim mình run lên.
Liên Thiên Duệ hít sâu một hơi, mới tiếp tục nói: “Vì muốn Tử Thái có thể nhận được sự điều trị và chăm sóc tốt nhất, liều mạng hoàn thành những thứ kia, cô ấy là một cô gái gầy nhôm, căn bản không thể hoàn thành nhiệm vụ. Mà Tử Thái…. Vì không muốn để chị mình lo lắng, cho nên dù sống không tốt, những vẫn cắn chặc răng chịu đựng, giả vờ như bản thân sống rất tốt.”
Liên Thiên Duệ quay đầu nhìn Liên Tu Cận, hắn biết mình không nên nói những lời như vậy vào thời điểm này, nhưng hắn không thể khống chế được mình: “Chú ba, nếu như thím đến Liên gia thì thật tốt biết bao! Chắc chắn Liên gia sẽ trở nên ấm áp hơn rất nhiều.”
Nói xong, hắn cúi đầu nhìn tấm hình trong tay mình. Hắn chưa từng nhìn thấy người thím tồn tại trong ký ức của Liên Tu Cận và Đường Tử Thái, nhưng dường như, có thể xuyên thấu qua nụ cười của cậu thiếu niên Đường Tử Thái mà nhìn thấy bóng dáng của mẹ.
Chắc chắn, bà ấy cũng ấm áp và thiện lương tràn đầy tình yêu giống như hai đứa con của mình vậy.
Liên Tu Cận kinh ngạc nhìn Liên Thiên Duệ chốc lát, đột nhiên đau khổ ôm đầu, từ từ ngồi xổm xuống.
Thật ra, ông ta chưa từng quên.
Mùa xuân năm ấy, ông ta quen biết người con gái đó.
Ông ta che giấu thân phận, giả vờ như mình chỉ là một thư sinh nghèo cố gắng học tập.
Nhưng Dao Dao, thân là con gái duy nhất của Tô gia, được yêu thương nâng niu từ nhỏ, từ đầu tới cuối, không hề chê ông ta nghèo.
Tại sao ông ta lại tin rằng bà vì cái gọi là tiền, quyền mà phản bội mình?!
“A a a a a a a a a!” Liên Tu Cận gào thét như con sói bị thương.
Cơn đau như thấu tận tim gan.
Đường Tử Thái đã đuổi kịp Đường Bội, hình như nghe thấy tiếng rên rỉ, đưa tay bắt được cánh tay Đường Bội, từ từ quay đầu nhìn về hướng vừa rồi.
Đường Bội đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Một tháng trước, Đường thị còn sầm uất bận rộn, được khen là công ty lớn, lúc này lại trống rỗng lạnh tanh.
Tài liệu vương vãi trên mặt đất, có vài nhân viên thu xếp đồ đạc.
Bọn họ vừa nhìn thấy mấy vệ sĩ áo đen cao lớn kéo Đường Phong Ngôn đi, nhưng không ai dám mở miệng.
Hốc mắt Đường Bội vẫn đỏ.
Tất nhiên cô sẽ không đau lòng vì Đường Phong Ngôn.
Đường Tử Thái cũng biết điều này, cho nên cậu chỉ liếc nhìn bọn người Liên Tu Cận một cái rồi nhanh chóng nhìn Đường Bội, có chút khẩn cầu gọi: “Chị….”
Đường Bội hất tay, muốn lấy cánh tay đang bị cậu nắm chặt ra.
Đường Tử Thái không muốn làm cô đau, chỉ có thể không cam lòng buông tay cô ra.
Nhưng cậu lập tức nhào tới, giống như cậu bé làm nũng với chị mình, cậu ôm lấy Đường Bội từ sau lưng.
Chỉ là lúc nhỏ, cậu chỉ có thể nằm trên người chị.
Lúc này, cậu có thể nhét Đường Bội lùn hơn mình vào trong ngực mình rồi.
“Chị….” Đường Tử Thái thấp giọng cầu khẩn nói: “Em sai rồi, chị đánh em mắng em đi, chị đừng không để ý tới em.”
“Em không sai.”
Đường Bội giãy giụa, Đường Tử Thái liền ôm cô chặt hơn.
Cậu rất sợ, mình vừa buông tay, diệp gia quán, thì Đường Bội sẽ không để ý tới mình nữa.
Đường Bội khẽ thở dài, không giãy dụa nữa, thấp giọng nói: “Người sai là chị. Chị không nên tin Đường Phong Ngôn, hại em…. Hại em chịu nhiều cực khổ như vậy!”
“Em không khổ.” Đường Tử Thái lại ôm Đường Bội chặt hơn.
Cậu đặt càm trên vai cô, thấp giọng nói: “Thật đó, ít nhất em được ăn no mặc ấm, một chút cũng không khổ. Hơn nữa chỉ cần gặp được chị, em hoàn toàn không cảm thấy khổ.”
Đường Bội không nói gì thêm.
Cô đưa tay về phía sau, vỗ nhẹ lên mặt Đường Tử Thái, mặc cho cậu ôm mình, Đường Tử Thái cọ một cái trên lưng chị mình, thấp giọng nói: “Chị…. Không tức giận sao?”
Đường Bội không nhịn được mà cười khẽ.
Đã nhiều năm như vậy, Tử Thái đã từ một cậu bé trở thành một thiếu niên anh tuấn, nhưng làm nũng, vẫn không thay đổi.
Nghe được tiếng cười của cô, Đường Tử Thái yên tâm hơn.
Cậu buông lỏng bản thân, hoàn toàn nằm trên lưng Đường Bội, cánh tay ôm cô lại chặt thêm một chút: “Tất cả đều đã qua rồi!”
“Ừ….” Đường Bội gật đầu.
Tất cả mọi thứ, đều đã qua.
Tất cả khổ nạn của chị em bọn họ, cũng hoàn toàn đi qua.
Mẹ trên trời có linh thiêng chắc chắn cũng rất vui, hai đứa con của mình, cuối cùng cũng khỏe mạnh trưởng thành rồi.
Cô đặt tay lên tay Đường Tử Thái, tay của em trai, nay đã lớn hơn cả tay cô, cũng có lực hơn tay cô.
Năm tháng sau này, bọn họ phải sống vui vẻ hơn người khác. Mới không phụ lòng mẹ.
Sở Quân Việt vừa đi ra khỏi thang máy thì thấy một màn này—–
Đường Bội và Đường Tử Thái gắn bó bên nhau, hốc mắt hai người đều hơi đỏ lên, nhưng trên môi đều là nụ cười nhạt.
Chân mày của Sở Quân Việt nhíu lại rồi từ từ giản ra.
Mắt anh rũ xuống, từ từ rơi xuống cánh tay bên hông Đường Bội của Đường Tử Thái.
Cảm thấy, vô cùng nhứt mắt!
—— Hết chương 89 ——-
Nếu đọc chương này, mem nào rơi nước mắt, sau đó lại cười, thì hãy để lại comt cho ed nhé 🙂 Vì ed cũng như vậy đó!
Cuộc sống mà, có gì là hoàn hảo đâu, ĐB có được như ngày hôm nay, trước đó cô cũng đã trải qua quá nhiều đau khổ đó thôi!
Cũng đừng trách Liên tam thiếu quá, con người mà, ít khi nào đụng phải mặt tình cảm mà dùng lý trí để suy nghĩ lắm! Có trách, chỉ có thể trách ĐPN quá tham lam, không tiếc hại người khác, chỉ vì bản thân mình!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT