Trên hành lang tầng 18, đèn điện sáng chói, trên mặt Đường Bội là nụ cười ôn hòa, ngay cả đôi môi đỏ hồng cũng cong lên, như hoa nở rộ.

Cố Diệp híp mắt, trong đầu thoáng qua rất nhiều ý nghĩ.

Tất nhiên hắn biết Sở Quân Việt là ai.

Nhưng vừa rồi hắn thấy rõ từ đầu tới cuối, mặc dù Sở Quân Việt cường ngạnh ôm hôn Đường Bội, nhưng trên mặt Đường Bội không có chút gì gọi là khó chịu hay tức giận.

Tới khi Đường Bội cười, hắn thấy rõ…..

Giữa bọn họ, không phải là quan hệ theo kiểu quy tắc ngầm giữa diễn viên và ông chủ lớn.

Cho dù Đường Bội là người bị ôm, nhưng biểu cảm trên mặt cô quá tự nhiên.

Tự nhiên đến mức làm Cố Diệp có cảm giác——-

Sở thiếu tuổi trẻ tài cao, mới là người bị đè lên tường, bị cưỡng hôn.

“Sao thế?” Giọng của Đường Bội lại vang lên, nụ cười trên mặt càng thêm ngọt ngào, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng: “Vẫn chưa nhìn đủ sao?”

Cố Diệp đưa tay xoa trán mình.

Hắn cần thời gian để tiêu hóa cảnh tượng trước mặt.

“Xin lỗi….” Cố Diệp thấp giọng nói, xoay người trở về thang máy.

Lúc chờ thang máy, hắn nghe được giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ của Đường Bội: “Anh hù anh ta rồi!”

Hắn chưa kịp nghe Sở Quân Việt đáp lại, Sở thiếu cao cao tại thượng, nắm trọn Sở thị trong tay, tựa như vô cảm với tất cả mọi vật trên thế giới, lại sẽ có một ngày như vậy!

Hắn còn nhớ rõ, vừa rồi khi Sở Quân Việt kéo Đường Bội vào ngực, có bao nhiêu vội vàng và bá đạo.

Lúc đi vào thang máy, Cố Diệp quét mắt nhìn hai người kia, Đường Bội vẫn dựa vào ngực Sở Quân Việt.

Cộng thêm quần áo cô mặc hôm nay, thân phận của cô và Sở Quân Việt, rõ ràng cô nên như chim nhỏ nép vào lòng người, nhưng Cố Diệp lại không thấy một chút cảm giác lệ thuộc nào trên người cô.

Sở Quân Việt cũng vậy.

Anh đang nhìn Đường Bội, tay cô đang nắm kẹp cà vạt của anh.

Hôm nay Sở Quân Việt ăn mặc rất nghiêm túc, áo sơ mi màu đen, làm cho anh càng thêm lãnh túc.

Ngay cả kẹp cà vạt, cũng là màu đen, chiếc kẹp cà vạt lóe ra ánh sáng lạnh.

Cộng thêm âu phục màu xám tro, không mang lại cảm xúc nhẹ nhàng, mà ngược lại, nó làm anh càng thêm lạnh lùng.

Cả người phát ra khí thế ‘người sống chớ quấy rầy’, ‘tôi đang tức giận’.

Anh bắt lấy tay Đường Bội, nhìn cô từ trên xuống dưới.

Rất khó có thể thấy được Đường Bội hoạt bát, ăn mặc đáng yêu càng làm cô thêm quyến rũ.

Khó trách….

Anh lơ đang liếc qua thang may đã đóng chặt.

“Sao tự nhiên anh lại đến đây?” Không thấy anh trả lời, Đường Bội cũng không nóng nảy, lại hỏi: “Không phải hôm nay anh rất bận sao?”

“Ừ.” Lần này Sở Quân Việt đáp một tiếng thật thấp.

Đúng vậy, hôm nay anh rất bận.

Anh cũng biết hôm nay Đường Bội sẽ thi vòng hai, cho nên vừa xử lý công việc, vừa nhìn chương trình phát sóng trực tiếp qua màn hình lap top.

Cho đến khi….

Nhìn thấy Cố Diệp thân mật vuốt tóc Đường Bội.

“Vậy…” Đường Bội ngẩng đầu nhìn Sở Quân Việt, trong mắt là nụ cười gian xảo: “Sở đại thiếu của chúng ta, đang ghen hả?”

Nói xong, cô cười hôn lên môi Sở Quân Việt.

Thân thể hai người dính sát vào nhau, cô có thể cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể anh.

Hết lần này đến lần khác, ngón tay Đường Bội vẫn không sợ chết mà đốt lửa.

Đầu ngón tay hơi lạnh xẹt qua chân mày Sở Quân Việt, sau đó chạm vào rái tai trái của anh. Ngón tay xoa rái tai lành lạnh của anh, kéo xuống cổ, cuối cùng trở lại ngực.

Đường Bội khẽ vươn tay kéo cà vạt Sở Quân Việt, ngửa đầu cắn lên yết hầu của anh.

Cánh môi nóng ấm.

Để lại vết cắn không đậm không nhạt, nhưng có thể khiến người ta tim gan ngứa ngáy.

Cuối cùng là cánh môi mỏng hấp dẫn.

“Em phải ra ngoài để nghe nhận xét rồi.” Cảm giác được cánh tay ôm mình càng lúc càng trở nên nóng bỏng, càng thêm có lực, Đường Bội dán lên Sở Quân Việt, lẩm bấm nói.

Trong mắt cô là nụ cười xảo quyệt đắc ý như một con hồ ly nhỏ phúc hắc.

Nhưng biểu cảm lại rất nghiêm túc, giống như người vừa rồi chủ động trêu đùa Sở Quân Việt, không phải là cô: “Em mà không đi ra, Minh thiếu sẽ đích thân đến bắt người.”

Sở Quân Việt bất mãn khẽ hừ một tiếng.

Anh học theo dáng vẻ của Đường Bội, khẽ cắn lên đôi môi kiều diễm ướt át.

Nhưng nghĩ đến việc Đường Bội còn phải đứng trước mặt công chúng, nên cũng không để lại dấu vết gì.

Sau đó, anh buông eo cô ra,

“Ngoan nha.” Đường Bội vẫn dựa vào ngực anh, cười híp mắt, hôn lên môi anh một cái rồi dời đi thật nhanh.

“Nếu em không đi….” Sở Quân Việt cúi đầu, hơi thở nóng hổi phun bên tai Đường Bội, vành tai cô đỏ lên: “Anh sẽ mặc kệ em có thi đấu hay không đó.”

Giọng của anh khàn khàn, sự quyến rũ chỉ thuộc về đàn ông, làm Đường Bội không nhịn được mà cười ra tiếng, đưa tay đẩy nhẹ lên ngực anh một cái, đứng thẳng người.

Cô vuốt tóc, đi vào phòng hóa trang, trước cái nhìn soi mói của Sở Quân Việt.

Ann đứng trong phòng hóa trang, nhìn thấy cô thì mắt mở to đến mức sắp rớt ra ngoài: “Vừa rồi có phải…. Phải… Phải….”

“Khụ khụ.” Đường Bội ho nhẹ, cười nói: “Mình cần trang điểm lại.”

Ann hít thở sâu một hơi, chớp mắt mấy lần, rồi kéo Đường Bội ngồi xuống.

Nhìn Đường Bội trong gương, mặt gương sáng bóng chiếu rõ từng biểu cảm trên mặt Đường Bội.

Hai người nhìn nhau qua gương, đột nhiên Ann cười đễu cúi người xuống, nhìn vào môi Đường Bội, trêu chọc nói: “Thật ra thì như vậy cũng tốt, môi đỏ mọng kiểu diễm ướt át, làm cho người ta không nhịn được mà muốn âu yếm vuốt ve.”

Đường Bội đưa tay véo má Ann một cái, cười nói: “Thiếu gia nói nhiều rồi.”

Trong phòng hóa trang có một cái tivi, lúc này, là màn biểu diễn của Khương Dĩ Đồng.

Cô ta mặc đồ cổ đại.

Loại quần áo này phơi bày hết sự xinh đẹp của người mặc, làm cho vóc người cô ta càng thêm lả lướt.

Phía trên là một đóa hoa đang nở rộ, nhìn vừa xinh đẹp vừa phong tình.

Tóc được tém ở sau ót, cài trang sức màu vàng.

Trong lòng người hâm mộ, Khương Dĩ Đồng luôn thân thiện hiền hòa, là nữ diễn viên đạt chuẩn trong lòng mọi người.

Kỹ xảo của cô ta cũng được đại chúng công nhân.

Lúc này, nội dung vở kịch của cô ta, là một tài nữ tinh thông cầm kỳ thư họa, nhưng vì gia tộc nên không thể không gả cho một ông lão hơn năm mươi tuổi.

Mặc dù người kia đã lớn tuổi, nhưng lại vô cùng phong lưu, gây ra không ít nợ tình cảm.

Khương Dĩ Đồng xinh đẹp quyến rũ, nhưng lại làm ông ta nhanh chóng mất đi hứng thú, một khi bắt được mỹ nhân, thì ông ta sẽ tiếp tục truy đuổi những mỹ nhân khác.

Huống chi, trên đời này thiếu gì tài nữ xinh đẹp, trong mắt ông ta, người này giống như cá chết vậy, hoàn toàn không hiểu phong tình.

Tài hoa hơn người, nhưng lại gã cho một người không biêt thưởng thức, lại vô cùng phong lưu, còn lớn hơn mình nhiều tuổi như vậy….. Khương Dĩ Đồng buồn khổ vô cùng.

May mắn, lúc này có một người đàn ông khác xuất hiện.

Hắn là cháu chồng của ‘nàng’, vừa đi học ở Phương Tây về, nhưng lại chỉ thích những cô gái Phương Đông quyến rũ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play