Sáng sớm ngày hôm sau, Mộ Dung Lâm Phong thoạt nhìn thần thanh khí sảng, tựa hồ vận động ngoài ý muốn tối hôm qua đã làm cho thân thể hắn rất thỏa mãn, bất quá Tiểu Bạch thì cho đến phải ăn điểm tâm, vẫn đang hỗn loạn ngủ, mí mắt cũng không mở ra được, tứ chi bủn rủn vô lực, khi Mộ Dung Lâm Phong bưng đồ ăn đi lên, đã nhìn thấy Tiểu mềm nhũn nằm sấp cả thân mình vùi vào chăn bông, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ đen đen, Mộ Dung Lâm Phong nhẹ nhàng bước đến, xốc góc chăn lên, lộ ra cả cái đầu nhỏ của Tiểu Bạch, đôi môi Tiểu Bạch bởi vì tối hôm qua không ngừng hôn trong thời gian dài, đến bây giờ còn chưa hết hồng nhuận vì sưng, bởi vì trong phòng đã đốt một chậu than, cho nên cũng cực kỳ ấm áp, Mộ Dung Lâm Phong cũng không sợ xốc chăn lên sẽ làm Tiểu Bạch lạnh, toàn thân Tiểu Bạch bởi vì tối hôm qua vận động kịch liệt, che kín loang lổ nhiều điểm ô mai, đặc biệt là nơi kia, còn có một vài vết lấm tấm màu tím, dễ dàng tách ra hai chân Tiểu Bạch còn chưa thể khép lại, giữa huyệt khẩu cũng hơi nứt ra, Mộ Dung Lâm Phong ảo não, tối hôm qua bản thân thật sự rất phóng túng. Lần trước Tiểu Bạch say rượu cũng chỉ làm một lần, mà đêm qua lại không đếm được hắn phóng ra trong cơ thể Tiểu Bạch bao nhiêu lần, nhớ rõ sau khi Tiểu Bạch hôn mê, hắn giúp Tiểu Bạch lại tắm sạch toàn thân một lần, cái bụng nhỏ đã phình phình trướng trướng, lấy tay nhẹ nhàng ấn vào, huyệt khẩu lập tức mãnh liệt trào ra chất lỏng đục đục cùng nhiều điểm màu đỏ, nghĩ đến đây Mộ Dung Lâm Phong lại một lần nữa hơi hơi nhíu hai hàng lông mày.
Mộ Dung Lâm Phong thương tiếc cúi đầu hôn lên nơi sưng đỏ của Tiểu Bạch, Tiểu Bạch bởi vì phía sau truyền đến từng đợt cảm giác ấm áp mà dịu dàng, còn tưởng rằng sư phụ muốn chơi trò chơi: “Sư phụ...... Ô...... Tiểu Bạch...... Từ bỏ...” Tiểu Bạch tội nghiệp chậm rãi chớp mắt mờ mịt, quay đầu nhìn thấy sư phụ đang dựa vào bé, dùng hai má nhẹ nhàng ma xát hai má trái phải của sư phụ. Tiểu Bạch không muốn diễn lại vận động tối hôm qua một lần nữa, hiện tại phía dưới vẫn đang đau rát nóng hổi, tuy rằng lúc sau Tiểu Bạch cũng thực thoải mái, nhưng trong thoải mái cũng có đau đớn. Tiểu Bạch chưa từng thấy qua dáng vẻ sư phụ kịch liệt khó nhịn như vậy, hai tròng mắt kia âm u ám
trầm giống như sắp nuốt lấy bé.
Mộ Dung Lâm Phong hôn nhẹ khóe môi Tiểu Bạch, thương tiếc nói: “Tiểu Bạch không nên cử động, vi sư hôm nay sẽ không làm nữa, thân thể có phải rất không thoải mái không a?”
Tiểu Bạch lập tức gật gật đầu: “Trong thí thí của Tiểu Bạch, khó chịu.”
“Lại đây, Tiểu Bạch, nhếch mông lên một chút, vi sư giúp Tiểu Bạch thoa một ít dược, sẽ nhanh chóng tốt hơn.”
Tiểu Bạch nghe lời ngoan ngoãn nhếch hai bờ mông trắng noản của bế lên, hiện ra trước mặt Mộ Dung Lâm Phong, sau đó nhìn về phía sau thấy ánh mắt sư phụ không hiểu vì sao lại ám trầm xuống: “Sư phụ, có phải như vậy không a?”
“Ân, đúng rồi, Tiểu Bạch cứ giữ vững tư thế này.” Nói xong Mộ Dung Lâm Phong lấy thuốc mỡ đã chuẩn bị tốt, dùng ngón tay quẹt lên quanh huyệt khẩu của Tiểu Bạch thoa đều, sau đó lại chậm rãi từng chút từng chút một xâm nhập vào nơi sưng đỏ bên trong, độ ấm bên trong cao đến lạ thường, Tiểu Bạch tựa hồ chịu không nổi bên trong lại một lần nữa bị đụng chạm, vùi mặt thật sâu vào trong chăn, miệng hơi hơi thốt ra một vài âm thanh nhỏ, đương nhiên đây là vì đau, không phải vì Tiểu Bạch thực thoải mái, bởi vì lúc Mộ Dung Lâm Phong thoa thuốc, không thể tránh khỏi đụng chạm tới vết thương thật nhỏ tối hôm qua lưu lại bên trong.
Mộ Dung Lâm Phong cũng không muốn làm lý trí của mình đau khổ hơn nữa, rất nhanh dịu dàng giúp Tiểu Bạch thoa thuốc, liền thay Tiểu Bạch mặc y phục, rửa mặt chải đầu xong, đút cho Tiểu Bạch ăn chút cháo hoa dễ tiêu, tạm thời là không ăn được cơm.
Bởi vì thân thể Tiểu Bạch bất tiện, vì thế làm chậm lại thời gian đến Mộc Diễm quốc, đối với điều này Trúc Tử trong lòng cũng hiểu rõ, dù bên ngoài cũng chưa nói gì hết, Trúc Tử đoán cho dù y có nói với Tiểu Bạch, Tiểu Bạch cái gì cũng không hiểu. Chỉ có tiểu nhị của khách *** hơi hiếu kỳ, Mộ Dung Lâm Phong tối hôm qua mới kêu nước ấm tắm rửa xong, hôm nay lại muốn một thùng nước ấm, tuy rằng nghi hoặc, song vẫn thần tình nịnh nọt khuất phục dưới ánh sáng lòe lòe của ngân lượng, còn phải nói, tiền thật sự là bảo bối vạn năng. Trong lúc này, Bạch hồ cũng ngoan ngoãn tựa vào người Tiểu Bạch, Cũng không làm ồn muốn Tiểu Bạch cùng chơi đùa.
Ở lại “Từ gia khách ***” nghỉ tạm hai ngày, đám người Mộ Dung Lâm Phong liền lên xe ngựa, chạy đến thủ đô Mộc Diễm quốc. Bởi vì trước đó tuyết rơi rất lớn, cho nên đường đi cũng không tốt lắm, va trái chạm phải chậm rãi di chuyển trên mặt đường tương đối bằng phẳng, thỉnh thoảng cũng bắt đầu có người ở, âm thanh cũng dần ầm ỹ lên, Tiểu Bạch tránh khỏi ôm ấp của Mộ Dung Lâm Phong, xốc bức màn lên, Bạch hồ cũng theo Tiểu Bạch lẻn đến bên cửa sổ, ngắm phố xá náo nhiệt bên ngoài.
Đầu tiên nhìn lướt qua, người đi đường trên đường lớn của Mộc Triệt quốc cùng Mộc Diễm quốc có điểm khác nhau rất lớn, khác ở chỗ ở đường lớn của Mộc Triệt quốc nam nhân chiếm đa số, mà trên đường lớn rộng rãi của Mộc Diễm quốc, nữ nhân cùng nam nhân ngang nhau, hơn nữa nữ nhân nơi này không có quan niện mạnh về nam tôn nữ ti như hai quốc gia khác, cũng sẽ không thẹn thùng xoay qua xoay lại trước mặt nam nhân, rụt rè quá đáng, thích nhìn ngắm nam tử, cũng có trường hợp nữ truy nam, mặc kệ trong việc buôn bán, hay là trong quan trường, chỉ cần ngươi có thể, mặc kệ ngươi là nam tính hay nữ tính, như vậy trong địa bàn của ngươi, ngươi chính là lão đại, đơn giản mà nói, Mộc Diễm quốc là đất nước có phong tục tiến bộ, tuy rằng cả nước cao thấp không thể hoàn toàn nam nữ ngang hàng, bất quá so hai nước khác vẫn tương đối tiến bộ hơn nhiều, cũng bởi vậy hấp dẫn hai nước kia nam tôn nữ ti không cam lòng với đất nước phần đông nữ cường nhân này, khiến cho Mộc Diễm quốc lại phồn vinh hưng thịnh.
Hơn nữa người lãnh đạo tối cao của Mộc Diễm quốc, cũng chính là Mộc Diễm quốc quốc quân — Diễm Nguyệt Cơ, thật sự là nữ cường nhân, quyến rũ cao nhã, thông minh tuệ tâm, song khi thủ đoạn cường ngạnh tàn nhẫn cũng không mất mặt trước hai quốc quân khác, Diễm Nguyệt Cơ là thần tượng trong lòng đại đa số nữ tính ở Mộc Diễm quốc, bởi vì Diễm Nguyệt Cơ xuất hiện, phá vỡ xã hội nam tôn nữ ti nghiêm trọng, đúng vậy, mười năm trước, vốn là do một người uy nghiêm lãnh khốc vô tình chính trực hùng tráng trung niên — Diễm Thích, đảm đương Mộc Diễm quốc phạm vi gấp đôi hai quốc gia khác. Nhưng cũng vào mười năm, Diễm Thích, nam nhân chính trực như lang giống như hổ lại ngoài ý muốn bị ám sát bằng thuốc độc, song khiến cho cả nước ngoài ý muốn chính là, khi Diễm Thích chỉ còn lại một hơi thở, thế nhưng không có truyền ngôi cho hậu thế hay những người khác trong hoàng thất, tuy rằng nói Diễm Thích bởi vì cả đời trung với việc mở mang bờ cõi cùng suốt ngày vất vả cùng chính sự, mà vắng hậu cung, thế nên cũng không lưu lại hậu đại, đương nhiên cũng có người nói rằng, là Diễm Thích vô năng, mới cả ngày trầm mê trong chính sự. Đến cuối cùng khi Diễm Thích hấp hối không cam lòng chết đi, liền vội vội vàng vàng đem ngôi vị hoàng đế truyền cho thuộc hạ trung thành nhất của mình — Diễm Nguyệt Cơ.
Mộ Dung Lâm Phong thấy Tiểu Bạch cùng Bạch hồ, rất hưng phấn ngắm muôn hình muôn vẻ bên ngoài, các phương diện của Mộc Diễm quốc so với hai quốc gia kia đều phồn vinh và cường đại hơn, cho nên nơi này hết thảy đều là tầng tầng lầu các, cơ hồ không có nhà nhỏ đơn sơ tồn tại, phố lớn ngõ nhỏ đều là sạch sẽ gọn gàng, cũng không có khất cái, Mộc Diễm quốc cường đại giàu có sẽ không cho phép người nghèo tồn tại, chỉ cần là người có cuộc sống cực khổ, đều có thể được Mộc Diễm quốc từ thiện các chăm lo, chỉ cần là đúng sự thực, như vậy sẽ được trợ cấp vật chất vô điều kiện. Đương nhiên vì để mỗi người đều không muốn làm mà hưởng, từ thiện các quy định rõ ràng, sau khi nhận trợ cấp lần thứ ba, người này phải vào hoàng cung Mộc Diễm, mỗi ngày hỗ trợ quét dọn nhà vệ sinh trong Mộc Diễm hoàng cung, hoặc là khi chiến tranh đến, người này nhất định phải vô điều kiện tòng quân, cũng sẽ được trả công tương ứng. Bởi vì quy định, cho nên cũng không ai dám lười biếng, cũng khiến cho Mộc Diễm quốc giá trị sống rất là khả quan.
Tiểu Bạch nhìn thấy đình thai lầu các so với nơi khác đều đẹp hơn cao nhã hơn, còn có tiếng rao to người bán hàng rong ăn mặt chỉnh chu, lách tách tiếng thức ăn được nướng, thơm thơm, Tiểu Bạch không tự chủ được nuốt nước miếng, nhìn có vẻ ngon lắm a.
Sau đó Tiểu Bạch xoay người lại, nằm sấp vào lòng Mộ Dung Lâm Phong: “Sư phụ, chúng ta hiện tại đi đâu?”
Mộ Dung Lâm Phong sờ sờ tóc Tiểu Bạch, nói: “Chúng ta hiện tại tìm một chỗ ăn cơm trước, sau đó lại tiến cung tìm Mộc Diễm quốc quân chủ.”
Tiểu Bạch không hiểu hỏi: “Sư phụ, chúng ta vì sao phải đi tìm Mộc Diễm quốc quân chủ a?”
“Ân, bởi vì vi sư muốn Mộc Diễm quốc quốc quân mượn một thứ đồ vật.”
“Nga”, Tiểu Bạch tựa hồ cũng không có ý hỏi thêm, sư phụ muốn đi đâu, Tiểu Bạch liền đi theo tới đó.
Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Tiểu Bạch đã hỏi xong nghi hoặc của bé, hai tay nhẹ nhàng nhéo nhéo cái lỗ tai trắng trắng xù xù của Bạch hồ bạch, Tiểu Bạch nhéo một chút, cái đuôi Bạch hồ liền dựng thẳng lên, chờ lúc Tiểu Bạch buông ra, cái đuôi Bạch hồ cũng chậm chậm hạ xuống, Tiểu Bạch lại nhéo, Bạch hồ lại dựng thẳng đuôi lên, liên tiếp như thế, Tiểu Bạch cảm thấy cái đuôi của Bạch hồ chơi thật vui a.
Mộ Dung Lâm Phong ở bên cạnh giống như nghĩ tới chuyện gì nhẹ nhàng xoay cái đầu nhỏ của Tiểu Bạch qua đối diện với hắn: “Tiểu Bạch, có khi nào hối hận chuyện hai ngày trước làm với vi sư không? Có khi nào chán ghét chuyện như vậy không?”
Tiểu Bạch tựa hồ không rõ sao sư phụ đột nhiên lại hỏi chuyện này, ngây người một chút mới phản ứng lại, “Tiểu Bạch không ghét, chỉ là cảm thấy là lạ, còn có phía dưới trướng lên, sư phụ tối nay cũng muốn chơi sao?”
Kỳ thật Mộ Dung Lâm Phong trong lòng vẫn có chút khẩn trương, cũng sợ hãi Tiểu Bạch sẽ chán ghét, bất quá Tiểu Bạch hình như còn chưa biết chuyện như vậy có ý nghĩa gì: “Tiểu Bạch biết vi sư vì sao lại làm vậy với Tiểu Bạch không?”
Đúng như dự kiến, Tiểu Bạch lắc đầu, Mộ Dung Lâm Phong nói tiếp: “Chuyện tối hôm đó, là chỉ có những người yêu nhau mới làm, vi sư yêu Tiểu Bạch, Tiểu Bạch có hiểu chưa? Không chỉ có là thích, là yêu so với thích còn thích hơn.”
“Tiểu Bạch cũng yêu sư phụ.” Tiểu Bạch tuy rằng không thể hiểu được thích nhiều bao nhiêu mới có thể ngang bằng với yêu, nhưng Tiểu Bạch cảm nhận được bé thực yêu sư phụ của mình, bởi vì Tiểu Bạch cảm thấy bé thích rất nhiều điểm ở sư phụ mình, cho nên hẳn là tương đương với yêu đi.
Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Tiểu Bạch vô cùng vui vẻ bổ nhào vào trong lòng mình, trong miệng không hề do dự trực tiếp nói ra tình yêu, lúc Mộ Dung Lâm Phong vừa lòng, cũng cảm thấy có điểm không nỡ, bởi vì luôn nhận ra Tiểu Bạch lúc nói yêu và nói thích hắn không hề khác nhau.
“Chủ nhân, chúng ta hiện tại có phải đến Tử Hạc Các không xa ở phía trước ăn cơm không a?” Trúc Tử ở bên ngoài vén màn xe tựa hồ trầm tư một chút nói.
“Ân, đi nơi đó đi.”
Khi Mộ Dung Lâm Phong xuống xe ngựa, giúp Tiểu Bạch sửa sang lại y phục cho tốt, để Tiểu Bạch ẵm Bạch hồ đi xuống, Mộ Dung Lâm Phong nắm tay Tiểu Bạch vừa đi xuống xe ngựa, lập tức khiến cho nữ tính đi ngang qua thường thường chú ý, bởi vì Mộ Dung Lâm Phong quả thật là dáng vẻ bất phàm, ngũ quan tuấn mỹ, khí chất tao nhã mê người, làm cho nữ tính Mộc Diễm quốc khai sáng liên tiếp quay đầu lại.
Lúc Mộ Dung Lâm Phong đi xuống xe ngựa, tựa hồ cũng không để ý tầm mắt nóng rực của người qua đường, liền lôi kéo Tiểu Bạch đi đến Tử Hạc Các nổi danh nhất Mộc Diễm quốc. Trúc Tử nhìn bốn phía, ánh mắt trầm tư chớp động một hồi, đột nhiên thở dài, trầm mặc đi theo sau Mộ Dung Lâm Phong vào Tử Hạc Các.
Tử Hạc Các quả nhiên là đại tửu lâu danh phù kỳ thực, nơi chốn đều lộ ra cao quý thanh lịch, thảm da lông, chính giữa cũng để một chậu than thật lớn, làm cho khách nhân trong ngày đông giá rét tiến vào cũng thấy ấm áp, vào lúc ăn cơm cũng không cần mặc y phục thật dày, cản trở tứ chi hoạt động. Mỗi một bàn khách nhân đều có một cô gái tương đối thanh tú đáng yêu làm phục vụ, ngay lập tức đáp ứng nhu cầu của khác
h. Đồ ăn cũng là đặc biệt tinh khiêu tế tuyển, tinh xảo mà công phu, lầu hai là phòng riêng khách nhân muốn dùng cơm riêng, bên trong thanh tĩnh u nhã, đều là bố trí thuần một sắc, giữa cái bàn bày đặt một bình hoa tươi lớn, nhìn ra ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy bố cục rộng lớn của kinh thành Mộc Diễm quốc, một cảnh không tồi. Nghe nói ông chủ của Tử Hạc Các– Trần Thần, cũng là một nhân vật rất tài giỏi, từ nhỏ đã có ý tưởng kinh doanh rất mạnh, lúc còn rất nhỏ cũng đã là một tiểu tài tử danh khí không nhỏ ở Mộc Diễm quốc, ba tuổi có thể đọc chữ, năm tuổi đã viết chữ đẹp, bảy tuổi xuất khẩu thành thơ, chín tuổi bắt đầu quản lý sản nghiệp Trần gia, sau đó lại quen thuộc hiểu biết càng làm càng lớn, danh khí cũng lớn, Tử Hạc Các cũng là một trong các sản nghiệp của Trần gia, rất nhiều quan lớn quý tộc đều thích đến nơi này, không đơn giản là phong cách hay, mới mẻ độc đáo, bài trí cao nhã, phục vụ tốt, tiểu nhị cũng là cô nương tuổi trẻ mĩ mạo. Song Trần Thần bởi vì sản nghiệp nhiều, cũng rất ít khi tự mình đến đây, đều chỉ nghe chưởng quầy mỗi ngày báo cáo, rồi căn cứ tình huống mà quản lý, Trần Thần cũng là kim quy tế lý tưởng trong lòng toàn bộ khuê nữ cô nương ở Mộc Diễm quốc.
Mộ Dung Lâm Phong chỉ là vừa mới tiến vào thì nhìn quanh một chút, sau đó không cần tiểu nhị dẫn dắt đã đi lên lầu hai, tựa hồ rất quen thuộc chung quanh, sau đó bao một căn phòng, chọn vài món Tiểu Bạch thích ăn, sau đó cho tiểu nhị đi xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT