Mộ Dung Lâm Phong ngồi xổm xuống, một bàn tay ngón tay thon dài rõ ràng cầm một hộp thuốc hình vuông bằng gỗ, tay kia thì dùng ngón tay quết chút thuốc mỡ thoa lên nơi vết phỏng sưng đỏ, Thượng Quan Vân Nhi đoan đoan chính chính ngồi trên ghế, mắt hiện ra gợn sóng xuân tình, tầm mắt nhìn xuống phía dưới, Thượng Quan Vân Nhi nhìn cũng không phải vết phỏng nóng rực chậm rãi biến thành vết thương mát lạnh, mà là gương mặt Mộ Dung Lâm Phong ngũ quan lập thể mà tuấn mỹ, lông mi thật dài rũ xuống trước hai mắt ánh lên ánh sáng mê người, toàn thân luôn lộ ra ánh ôn hòa, không vội không nóng, khí chất bình tĩnh nho nhã, xuất trần giống như tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian, khiến Thượng Quan Vân Nhi mê muội, nhưng người hoàn mỹ như vậy tựa hồ đối với Thượng Quan Vân Nhi săn sóc mà lại xa cách.

“Vân Nhi tiểu thư về sau, vẫn là không cần đến tìm tại hạ nữa.”

Thượng Quan Vân Nhi đang trầm mê khi ở cạnh Mộ Dung Lâm Phong, bên tai đột nhiên truyền đến một câu lạnh lùng mà xa cách như vậy, Thượng Quan Vân Nhi ngơ ngác trơ mắt nhìn Mộ Dung Lâm Phong hoàn toàn không t

hay đổi tư thế mà vẫn đang tiếp tục tao nhã thoa thuốc, tựa hồ không tin lời này là từ miệng Mộ Dung Lâm Phong nói ra, lạnh lùng mà vô tình.

“Vân Nhi tiểu thư, lần trước tại hạ đã nói rất rõ ràng, Vân Nhi tiểu thư vẫn là không cần dây dưa quá nhiều với tại hạ, sẽ khiến tại hạ thấy thực phiền toái.” Mộ Dung Lâm Phong thoa thuốc xong chậm rãi đứng lên, đưa lưng về phía Thượng Quan Vân Nhi, vừa lau đi thuốc mỡ vừa nói.

“Vi...... Vì cái gì...... Ta không tốt sao?” Thượng Quan Vân Nhi nhìn nhìn bàn tay Mộ Dung Lâm Phong vừa mới ôn nhu thay nàng thoa thuốc, thậm chí còn có thể cảm nhận được xúc giác lạnh như băng trên ngón tay của Mộ Dung Lâm Phong còn vươn lại chưa đánh tan, đột nhiên bị cự tuyệt, làm cho một cô gái chưa chồng lại chưa nếm thử tình yêu cảm thấy khổ sở cùng bi thương.

“Cũng không phải vấn đề Vân Nhi tiểu thư tốt hay không tốt, mà là trong tâm của tại hạ đã có đối tượng bản thân nhận định, y xứng đáng để tại hạ dành cả đời yêu thương cùng bảo hộ.” Mộ Dung Lâm Phong nghĩ đến dáng vẻTiểu Bạch ngoan ngoãn ngọt ngào gọi hắn ‘Sư phụ’, liền cảm thấy trong lòng được ấm áp lấp đầy, nhịn không được cong lên đôi môi gợi cảm của mình.

“Là ai...... khiến cho Mộ Dung đại ca thích...... như thế?” Thượng Quan Vân Nhi nhìn Mộ Dung Lâm Phong lúc này lộ ra vẻ hạnh phúc, cảm thấy chói mắt mà đau đớn, Thượng Quan Vân Nhi vẫn cho rằng chỉ cần nàng một mực lượn quanh Mộ Dung Lâm Phong, một ngày nào đó Mộ Dung Lâm Phong sẽ phát hiện nàngthật tốt, lại không biết trong lòng Mộ Dung Lâm Phong sớm đã có người khác, Thượng Quan Vân Nhi muốn biết là ai làm cho người luôn xuất trần như hắn lại che giấu yêu thương tha thiết đến vậy.

Mộ Dung Lâm Phong nhìn trên mặt Thượng Quan Vân Nhi tràn đầy mất mác cùng đau buồn, giờ phút này Mộ Dung Lâm Phong vốn nên thương hương tiếc ngọc tựa hồ một chút xúc động cũng không có, “Y không có dung mạo tuyệt sắc, cũng không có thông minh tài trí tuyệt đỉnh, nhưng tâm tư kia lại tinh thuần, trong mắt tràn đầy hình ảnh của tại hạ, tại hạ chính là toàn bộ thế giới của y, điều này làm cho tại hạ cực kỳ thỏa mãn cùng muốn yêu thương y......”

“Có phải...... Có phải...... Mộ Dung Bạch..... hay không” Thượng Quan Vân Nhi nhẹ nhàng lau đi giọt nước trong suốt vươn trên khóe mắt sắp rơi xuống, giọng đầy nghẹn ngào nói, Thượng Quan Vân Nhi nghĩ đến hành vi dị thường của hai thầy trò, lại nhớ tới một màn ở yến hội, thật không ngờ chuyện Thượng Quan Vân Nhi vẫn muốn bỏ qua lại vẫn trở thành sự thật Thượng Quan Vân Nhi thật sự là không cam lòng. Kia chỉ là một đứa nhỏ cái gì cũng không hiểu, lại còn là nam, bộ dạng cũng không tính là tuyệt sắc, chẳng lẽ Mộ Dung Lâm Phong không cố kỵ quan hệ sư đồ giữa bọn họ hay sao? Cũng không cố kỵ luân lý cùng đạo đức sao?

Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Thượng Quan Vân Nhi trong mắt rõ ràng là không cam lòng cùng chán ghét, mi tâm nhẹ nhàng nhăn lại, cũng không muốn cùng Thượng Quan Vân Nhi tiếp tục nói nữa, xoay người muốn rời đi.

Thượng Quan Vân Nhi thấy Mộ Dung Lâm Phong trầm mặc không nói đang muốn rời đi, tức giận trong lòng liền tất cả ào ra như một hạt đậu nảy mầm: “Các ngươi đây là loạn luân...... Loạn luân...... còn đều là nam tử... Mộ Dung đại ca ngươi mau tỉnh lại a...... Bị thế nhân biết, thế nhân sẽ đối đãi các ngươi thế nào...... Mộ Dung đại ca...... Ngươi nhất định là bị con hồ ly tinh bề ngoài khờ dại kia lừa mà thôi...... Ngươi......”

“Đủ rồi...... Thượng Quan Vân Nhi, không cần lộ ra sắc mặt xấu xí như vậy, ngươi có thể lầm, Mộ Dung Lâm Phong ta cho tới bây giờ chưa từng để ý cái nhìn thế nhân...... Ta chỉ yêu người ta yêu mà thôi...... Ngươi cũng không có tư cách bình luận về ta cùng Tiểu Bạch, đừng ở trước mặt ta nói một câu không phải về Tiểu Bạch, ngươi — không có tư cách.” Mộ Dung Lâm Phong giờ phút này hoàn toàn không còn ôn hòa nho nhã ngày thường, giống như một cường giả lạnh lùng cao cao tại thượng, ánh mắt lanh lợi lạnh giá mà vô tình, quanh thân tản ra không khí rét lạnh, giống như trước mắt chỉ là một con kiến thấp kém không đáng nhắc tới, không quan trọng gì.

Thượng Quan Vân Nhi bị sát khí trên người Mộ Dung Lâm Phong phát ra dọa đến nhũn thân thể, tựa vào ghế dựa xụi lơ té xuống, cả gương mặt đều là nước mắt, môi tái nhợt run run.

Mộ Dung Lâm Phong sau khi nói như vậy xong, liền phất tay áo rời đi, không chút nào để ý Thượng Quan Vân Nhi ở phía sau bị dọa đến bám chặt không dám nhúc nhích, trên mặt kia chậm rãi ngưng tụ lên ý sợ hãi.

Mộ Dung Lâm Phong cũng không đem cái tiết mục xen giữa không thoải mái vừa rồi để trong lòng, luân lý đạo đức, đó là cái gì, Mộ Dung Lâm Phong làm việc chưa nay chưa từng để ý nhận thức thấp kém của thế nhân, Mộ Dung Lâm Phong chỉ làm chuyện bản thân cảm thấy đáng giá, hà tất phải như thế nhân mặt hiền tâm ác, luân lý đạo đức tầng tầng trói buộc, đến lúc đó khổ còn không phải là bản thân, Mộ Dung Lâm Phong cảm thấy kia chỉ đơn thuần là lo sợ không đâu.

Đương Mộ Dung Lâm Phong đi đến nửa đường chuẩn bị tìm Tiểu Bạch hắn nâng niu trong lòng kia, lại thấy Trúc Tử bước nhanh đi tới nói: “Chủ nhân, Tiểu Bạch vừa mới theo Mộc Triệt quốc quốc quân tiến cung rồi.”

“Tại sao có thể như vậy, Tiểu Bạch trước nay chưa từng chủ động rời ta mà đi, đã phát sinh chuyện gì?”

“Này, ta nghĩ chủ nhân hẳn là có thể hiểu được tâm tư Tiểu Bạch, cái kia...... Tiểu Bạch chỉ là bối rối nhất thời mà thôi, cho nên......”

Mộ Dung nghĩ đến trước đó Tiểu Bạch vô tình đẩy Thượng Quan Vân Nhi ra cũng thực vừa lòng, điều này chứng minh Tiểu Bạch vẫn thực để ý hắn, tuy rằng vẫn là đứa nhỏ đối với tình yêu tỉnh tỉnh mê mê chưa thông suốt, nhưng hành vi ý thức đối với tình địch, kháng cự phản xạ có điều kiện, này có tính là một con thú non muốn chiếm hữu tất cả mọi thứ không......

Bất quá đã vậy còn quá tùy tiện cùng một người xa lạ rời đi, mà còn là một nam nhân có ý đồ chưa rõ với bé mang đi, nghĩ đến đây Mộ Dung Lâm Phong trong lòng còn có một mùi chưa, thật sự là nên hảo hảo trừng phạt một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play