Nắng dương quang chiếu trên đại địa, vốn là ngày thời tiết đẹp rực rỡ, nhưng con đường lớn của Mộc Diễm quốc lại quạnh quẽ không ít, chỉ vì cơn lốc máu đột nhiên xuất hiện trước đó, cho nên rất nhiều người đều lo cơn gió lốc đáng sợ đó lại đến lần nữa, đa phần sợ chết đều tránh ở trong nhà, cho nên trên đường cũng không như trước đây phồn vinh mà sầm uất, cơn lốc máu quả thật đã khiến cho cư dân Mộc Diễm quốc thấp thỏm lo âu, hẳn còn phải qua một thời gian nữa, mới có thể dần dần tiêu trừ sợ hãi trong lòng mọi người.

Trần Thần bước nhanh đuổi theo Trúc Tử đi đằng trước còn đang thẹn thùng không được tự nhiên, nói: “Tiểu Bao Tử, sao đi nhanh như vậy chứ?”

Trúc Tử dừng lại bước chân nhanh hơn bình thường rất nhiều, dựng thẳng hai hàng lông mày, “Cái gì mà Tiểu Bao Tử dài, Tiểu Bao Tử ngắn, có cái tên sao ngươi không kêu, lại luôn thích gọi mấy cái biệt danh lung tung này......”

Trần Thần nhìn thấy Trúc Tử mặc dù dừng cước bộ, lại dựng thẳng lông mày lên, vì thế cợt nhả nói: “Được được Trúc Tử nói cái gì thì chính là cái đó, vi phu đều nghe theo Trúc Tử hết, Trúc Tử vui vẻ là tốt rồi......”

Trúc Tử nhìn thấy Trần Thần vô lại đả cẩu tùy côn, rất buồn bực bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói: “Ngươi a ” Nói xong, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Trần Thần vẫn đang cười với y, mặt ửng đỏ......

Trần Thần thấy Trúc Tử mặt đỏ hồng thật là đáng yêu, làm cho Trần Thần lại mê muội, nhịn không được

kéo lấy tay Trúc Tử, nắm chặt trong lòng bàn tay, nghĩ nghĩ rồi nói: “Trúc Tử, trước đây thật có lỗi.”

Trúc Tử đang muốn giãy dụa rút lại bàn tay bị Trần Thần công khai nắm giữa phố lớn, lại đột nhiên nghe được lời xin lỗi không hề báo trước này của Trần Thần, ngẩn người, tựa hồ nghĩ tới gì đó, mi tâm lại nhíu lại lần nữa, nói, “Ngươi đừng nói mười năm qua ngươi đã có nữ nhân khác còn sinh đứa nhỏ đi, bất quá nếu ngươi muốn thì......”

Trần Thần thấy Trúc Tử càng nghĩ càng có xu hướng xa vấn đề, vội vàng ngăn y lại, “Không phải, Trúc Tử ngươi đừng nghĩ lung tung, Trần Thần ta thế nào là người không chung thủy như vậy, Trần Thần ta nói cả đời này chỉ có một ái nhân là ngươi sẽ không thay đổi, nếu ngươi không tin, ta có thể thề với trời, nếu Trần Thần ta có ngày nào đó bỏ rơi Trúc Tử, ra cửa sẽ bị thiên lôi đánh chết, ăn cơm bị nghẹn chết, cả đời thất bát, chết oan chết uổng, còn có......”

Trúc Tử nhìn thấy Trần Thần nháy mắt trở nên nghiêm túc nói một không hai, vội nói, “Được rồi được rồi, ta mới rồi chỉ giỡn với ngươi thôi, tự khi chúng ta quen biết, trừ bỏ mười năm ta không ở đây, ngươi lúc nào cũng như kẹo mạch nha dính trên người ta, gỡ thế nào cũng gỡ không ra, đuổi thế nào cũng không đi, cấp độ mặt dày đã không còn đếm được trên mười ngón tay nữa rồi, tiểu cường cũng chưa ương ngạnh cố chấp được như ngươi, ngươi sau này mà không sống chết dây dưa với ta, ta còn thấy khó tin.”

Trần Thần nghe được Trúc Tử nói như vậy, nhất thời sửng sốt ngạc nhiên, sau đó phục hồi tinh thần lại sờ sờ đầu, nói, “Hắc hắc, vẫn là Trúc Tử hiểu ta nhất, không ai hiểu ta qua Trúc Tử, được ngươi khen ngợi như vậy, ta...... Ta cũng không thể không biết xấu hổ, ha hả......”

Trúc Tử nhìn thấy Trần Thần cười ngây ngô hăng hái, không khỏi nghi hoặc nói, ta đang khen ngươi sao?????? Sao ta lại không biết hả????? Chẳng lẽ chúng ta nãy giờ không nói cùng đề tài sao????

Trúc Tử vì ngăn cản Trần Thần tiếp tục cười ngây ngô không rõ lý do, trở về chính đề, “Ngươi vừa mới nói là có lỗi với ta, rốt cuộc là chuyện gì?”

Được Trúc Tử kéo quay về vấn đề chính, Trần Thần rốt cục cũng thu lại nụ cười ngây ngô kia, vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc nói, “Ta...... Chuyện mười năm trước ta đã nghe nói rồi...... Thật xin lỗi làm ngươi chịu nhiều khổ sở như vậy...... Ta...... thật vô dụng......”

Trúc Tử hiểu ra, nói, “Mười năm trước Mộc Diễm quốc trong cảnh hỗn loạn, ta cũng không phải kẻ yếu nhất định phải dựa vào ngươi, được làm vua thua làm giặc, từ lúc hiếu trung với chủ nhân, ta đã không nghĩ tới cả đời có thể bình an mà chết già, ngươi cũng không nên tự trách quá nhiều, chuyện này hoàn toàn không liên quan đến ngươi.”

Trần Thần nhìn ánh mắt trong sạch của Trúc Tử, nói, “Không, không phải, mười năm trước, ngày Hoàng thái hậu cùng gian phu của bà ta ý đồ hại chết chủ nhân của ngươi, ngươi một thân đầy vết thương tới tìm ta, lại bị người nhà của ta vô tình đuổi đi...... Ta nghe lão cha của ta nói hết rồi, khi đó ông nhìn thấy ta...... cũng hối hận không thôi, phái người ra ngoài tìm ngươi, lại không hề có tin tức...... Vào lúc ngươi cần ta nhất, ta lại không ở cạnh ngươi...... Trúc Tử, ta......”

Trúc Tử hoàn toàn thật không ngờ phụ thân Trần Thần lại nói chuyện này với, nhất thời cũng ngây người, Trúc Tử nhớ tới bản thân bị vô tình đuổi đi trong ngày mưa to, khi đó y nếu không phải còn có chủ nhân, có lẽ đã sớm nản lòng thoái chí mà chết đi. Một người nếu cùng lúc mất đi tất cả chống đỡ trong sinh mệnh, thật sự rất khó có ý chí muốn sống.

Trúc Tử nắm thật chặt bàn tay đang đan vào tay Trần Thần, thản nhiên nói, “Chuyện này đã qua đi lâu như vậy, ta...... ta...... đã sớm không còn nhớ rõ, ngươi không cần nói đến làm gì, ta hiện tại không phải đã khỏe mạnh đứng trước mặt ngươi sao?”

Trần Thần biết Trúc Tử chỉ đang giả vờ, giờ vờ y không để ý chút nào. Song Trần Thần hiểu Trúc Tử, mười năm thống khổ thương nhớ Trúc Tử, Trần Thần chỉ cần tưởng tượng tới cảnh Trúc Tử bị người nhà hắn vô tình xua đuổi, trái tim Trần Thần lại giống như ngừng đập, đau đớn hít thở không thông. Khi đó, Trúc Tử bất lực đến cỡ nào, vì cái gì hắn lúc ấy không bên cạnh y, lúc mà Trúc Tử cần đến hắn nhất......

“Ân, cũng đúng, đã qua lâu như vậy rồi.” Trần Thần hiển nhiên là biết Trúc Tử vẫn nhớ rõ, nỗi đau khắc cốt ghi tâm đến thế, có lẽ nào dễ dàng quên được, hắn cũng biết Trúc Tử không muốn hắn vì chuyện này mà áy náy quá nhiều.

“Ân, đúng vậy......” Trúc Tử đang cúi đầu than nhẹ một tiếng, bất quá nghĩ đến người đang đứng kề bên, trong lòng lại không khỏi cảm thấy mỹ mãn, hơn mười năm vòng quanh, cuối cùng vẫn cùng một chỗ.

“Lại nói tiếp, con đường này thật sự là im lặng quá a, chúng ta đi nãy giờ cũng không thấy được bao nhiêu người.” Trúc Tử vì giảm bớt không khí quá mức im lặng nói.

Trần Thần cũng nhìn con đường bình thường náo nhiệt đến độ không có chỗ đi bây giờ vắng vẻ lạnh tanh, nói, “Ân, uy lực của Tiểu Bạch đệ đệ thật không thể xem thường được, bình thường thoạt nhìn là một đứa nhỏ khả ái đáng yêu, khi đã bộc phát, đúng là khủng bố không phải người thường có thể chịu được...... Khụ khụ...... Bất quá mặc kệ nói thế nào, Mộc Diễm quốc là quốc gia khổng lồ như thế, cũng không thể bị hủy ngay được, quốc gia này vẫn là cần bệ hạ tọa trấn.” Trần Thần nói được một nửa nhìn thấy tầm mắt Trúc Tử liếc đến, vội vàng sửa miệng.

“Ân, ta biết, có hôm nay cũng là do chủ nhân vất vả dốc sức tạo nên, không thể để bị hủy hoại trong chốc lát như vậy. Chừng trở về ta sẽ thử nói với chủ nhân, nhưng mà thành hay bại ta cũng không dám cam đoan.” Trúc Tử nhíu mi tâm nói.

“Ân, ta biết, Tiểu Oánh nàng...... Trúc Tử cố hết sức là được rồi, cũng không phải dùng quá nhiều sức, chuyển biến tốt là được.” Trần Thần nắm chặt tay Trúc Tử dặn dò nói, dù sao lịch sử của Mộ Dung Lâm Phong tràn ngập huyết tinh, khó đảm bảo Mộ Dung Lâm Phong trong cơn giận dữ, sẽ không nộ quyền tương gia với Trúc Tử, hậu quả khi đó cũng không phải Trần Thần muốn.

...... Ta là phân cách tuyến

Hai người còn chưa đi đến phủ Lý tướng quân quý, đã nghe đến âm thanh ồn ào ầm ỹ trong đó, còn có tiếng khóc la tê tâm liệt phế truyền ra, hai người Trúc Tử cùng Trần Thần đều cả kinh, lập tức chạy vào bên trong.

Hai người đi vào đến đại đường, liền thấy được Nhị phu nhân tóc tai bù xù, gương mặt trang điểm tinh xảo bị nước mắt xóa nhòa, trên mặt đất đều là mảnh vỡ bị Nhị phu nhân đập phá, bàn ghế ngã lung tung, còn có ấm trà cùng chén bát, mà hai nữ nhi cùng đứa con trai đứng bên cạnh Nhị phu nhân đều ngốc ngây ra, tựa hồ còn chưa hiểu được đã xảy ra chuyện gì, trên mặt Đại phu nhân quỳ rạp trên mặt đất có một dấu bàn tay đỏ au, nhưng trên mặt lại là nụ cười quỷ dị, làm cho người ta sởn cả gai ốc. Trong tay quản gia cầm một phong thơ, nhíu mi nhìn hành vi điên loại giữa đại đường của Nhị phu nhân.

“Không có khả năng...... Không thể nào...... Lão gia sao lại đem toàn bộ gia sản cho đứa con hoang kia...... Đó là của ta...... của ta...... Tất cả hết thảy đều là của ta...... Ta sinh cho lão gia sinh hai nữ một nam...... Cho dù không để ý hai mươi mấy năm vợ chồng...... cũng nên suy nghĩ cho con của ta...... Sao có thể rời bỏ thế gian như thế...... Ta chịu đựng hai mươi mấy năm rốt cuộc là vì cái gì...... Mỗi ngày đối mặt với một phu quân không yêu thương gì mình...... Kết quả cái gì cũng không có...... Ha ha ha......” Nhị phu nhân giữa đại đường vừa gào khóc, vừa tiếp tục đập phá gia cụ tinh xảo quý giá.

Quản gia đang muốn kêu hạ nhân kéo Nhị phu nhân ra ngoài, liền thấy được Trúc Tử cùng Trần Thần đang kinh ngạc đứng ngoài đại đường, nghĩ đến Lý tướng quân đêm qua đã vĩnh biệt cõi đời, ánh mắt lại hồng lên, đi đến trước mặt Trúc Tử, nghẹn ngào nói, “Tiểu Trúc thiếu gia...... Lão gia...... Lão gia tối hôm qua đã đi rồi -......”

“...... Cái gì...... Ông ấy...... đi rồi......” Trúc Tử nghe được Nhị phu nhân gào khóc đã có dự cảm bất hảo, lại nghe được chính miệng quản gia xác nhận, Trúc Tử mở to mắt, không nghĩ tới Lý tướng quân ra đi làm cho y trở tay không kịp. Trúc Tử nhớ rõ, ngày hôm kia, Lý tướng quân còn có thể không cần gia nhân giúp đỡ, ra ngoài tản bộ.

Nhị phu nhân đập phá đủ nhìn thấy Trúc Tử đã đến, gương mặt lại vặn vẹo ác độc bước qua, lại bị Trần Thần mặt không chút thay đổi bên cạnh Trúc Tử đẩy ngã trên mặt đất, sau đó quản gia gọi người đè ả đàn bà điên này lại trên mặt đất, Nhị phu nhân uể oải trống rỗng nhìn thoáng qua Trần Thần, tựa hồ không nghĩ tới Trần Thần lại một tay tàn nhẫn đẩy ả ra, đương khi quay đầu nhìn về phía Trúc Tử, ánh mắt hung tợn nói, “Đều vì ngươi...... Đều vì ngươi...... tại sao đã đi rồi còn trở về nữa...... Tiện chủng...... Ngươi là thứ tiện chủng...... cũng kẻ cắp đê tiện y như mẹ ngươi...... Đầu tiên là chiếm đoạt tâm của lão gia...... bây giờ đứa con trở về chính là muốn chiếm đoạt tất cả tài sản của lão gia...... Các ngươi sẽ chết không tử tế...... Ha ha ha......”

“Chát!”

Tất cả mọi người đều nhìn thấy Đại phu nhân đột nhiên đi đến trước mặt Nhị phu nhân đang bị đè lại, sau đó dùng sức đánh một cái tát lên mặt Nhị phu nhân, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói, “Cái tát này trả lại cho ngươi, khi ta bị lão gia lơ đi làm một đứa tiện tì, ta đã biết, lão gia là đang trả thù ta, mà ngươi, đương nhiên cũng không ngoại lệ, lão gia đã sớm biết Trần Tư (mẫu thân của Trúc Tử) không phải đơn giản là bệnh mà chết, ta mỗi ngày đều chờ, chờ ngươi, con đàn bà ác độc lấy oán trả ơn nhận lấy kết cục bi thảm, ha ha......”

Đại phu nhân như nghĩ đến cái gì, ánh mắt vẩn đục trở nên sắc bén mà oán độc, “Ta trước kia đối với ngươi thật tốt, vậy mà vào lúc ta sa cơ, ngươi khi dễ, sai bảo ta, khiến ta sống cuộc sống bẩn nhất thối nhất, còn vũ nhục đánh ta trước mặt mọi người, sai khiến ta như một con chó, ăn thứ dơ bẩn mọi người khinh thường, ta hận...... Ta hận...... Ta chỉ hận ta năm đó vì sao ngu xuẩn bị ngươi lừa gạt mà không biết...... Ha ha...... Bất quá ta hiện tại rốt cục đợi được rồi...... đợi được kết cục cho con đàn bà như ngươi...... Thế nào...... từ thiên đường rớt xuống địa ngục có tư vị thế nào a...... Ha ha...... Từ hôm nay, ngươi đã không còn là Nhị phu nhân cao cao tại thượng...... Mà chỉ là một con chó có tang hai bàn tay trắng...... Ha ha......”

Nhị phu nhân giống như toàn thân mất đi sức sống tê liệt ngã xuống mặt đất, hai đứa con gái cùng con trai của Nhị phu nhân đứng ở bên, tựa hồ còn chưa rõ ràng chuyện gì đang xảy ra, hoặc giả cũng đang chối bỏ sự thật đang diễn ra, ngây ngốc hỏi, “Mẫu thân, mẫu thân, ngươi làm sao vậy......”

Quản gia nhìn thấy Trúc Tử thất thần nhìn đại đường này, nói, “Tiểu Trúc thiếu gia...... Lão gia từ mười năm trước vẫn không ngừng phái người tìm ngươi...... Lão gia biết trên đời này hắn có lỗi nhất chính là với mẫu tử các ngươi...... Chỉ cần chưa thấy thi thể của ngươi...... Lão gia vẫn không từ bỏ đi tìm ngươi...... Hiện tại Tiểu Trúc thiếu gia đã trở về...... Lão gia vẫn ra sức duy trì thân thể như ngọn đèn hết dầu không dậy nổi...... Đây là phong thơ lão gia đưa cho ngươi......” Nói xong, quản gia liền đưa cho Trúc Tử một phong thư đã ố vàng theo năm tháng, có vẻ đã viết xong từ lâu lắm rồi.

Con ta:

Trúc Nhi, khi ngươi đọc được lá thư này, chắc ta đã mất rồi.

Thật xin lỗi, thật xin lỗi......

Ta biết cho dù ta nói bao nhiêu câu xin lỗi, ngươi cũng khó tha thứ ta, ta biết ngươi vẫn cho rằng ta là một nam nhân yếu đuối. Ta viết cho ngươi phong thư này cũng không phải khẩn cầu ngươi tha thứ cho ta, hiện tại chỉ cần ngươi có thể trở về, ta đã cảm thấy mỹ mãn rồi.

Ta cả đời này vẫn có hai chuyện luôn tiếc nuối.

Nữ nhân ta yêu vì ta vô năng mà chết.

Đứa con ta coi trọng nhất lại coi ta như kẻ thù.

Diễm Hân (Đại phu nhân) tự cho mình thanh cao ngạo mạn, ta biến nàng trở thành tôi tớ thấp hèn nhất, Hoàng Mẫn (Nhị phu nhân) tâm cơ thâm trầm ác độc, khi nàng ta đang vinh quang đắc ý nhất, lại làm cho nàng nháy mắt hai bàn tay trắng, chỉ có như vậy mới có thể giải được mối hận trong lòng ta, ta sẽ đem tất cả những gì cả đời ta có được đều lưu lại cho ngươi. Trúc Nhi, thật xin lỗi, con của ta......

Phụ thân của ngươi,

Mộc Diễm quốc năm thứ ba trăm hai mươi lăm

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play