Trần Thần gần đây vẫn luôn ở bên cạnh Trúc Tử, khi nhìn thấy vết thương vừa được xử lý không lâu của Diễm Nguyệt Cơ lại bị hở toét loét ra, năm ngón tay nắm chặt đến mức hóa thành màu xanh tím, vết thương trên trán làm chảy máu đầy mặt, hơn nữa hoàn toàn không còn dáng vẻ đế vương như trước nữa, Trần Thần thật sự không biết sau khi Diễm Nguyệt Cơ kiên quyết muốn vào trong phòng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến Diễm Nguyệt Cơ không khống chế được như thế, Mộ Dung Lâm Phong rõ ràng thoạt nhìn là một người tao nhã, hẳn cũng không có khả năng làm Diễm Nguyệt Cơ hỏng mất thế này, đương nhiên Trần Thần tuy rằng tội nghiệp cho dáng vẻ hiện tại của Diễm Nguyệt Cơ, nhưng khi chuyện liên quan đến Trúc Tử, Trần Thần vĩnh viễn đứng bên cạnh Trúc Tử.
Nghĩ đến cảnh kinh khủng vừa qua, dáng vẻ Mộ Dung Lâm Phong muốn hủy diệt cả thế giới, đích xác làm cho Trần Thần tưởng tượng đến liền run rẩy một trận, ánh mắt muốn quét sạch cả thế gian ấy của Mộ Dung Lâm Phong, Trần Thần thật sự không muốn nhìn thấy lần thứ hai, Trần Thần giờ phút này tuy rằng không thể xác minh thân phận thực sự của Mộ Dung Lâm Phong, nhưng khí thế vũ bão không ai có thể so sánh được, tuyệt đối không phải đơn giản là một thôn phu sơn dã. Trước đây, bởi vì tức giận nên không cẩn thận suy nghĩ, hiện tại tỉ mỉ ngẫm lại, Trúc Tử tuyệt đối sẽ không tùy tiện nhận chủ, cho dù là người có ân cứu mạng cũng sẽ không như vậy, thế chỉ còn một khả năng, Mộ Dung Lâm Phong vốn chính là chủ nhân của Trúc Tử — Diễm Thích.
Trúc Tử kéo Diễm Nguyệt Cơ thất thần thống khổ ra xa khỏi nơi có Mộ Dung Lâm Phong cùng Tiểu Bạch mới buông ả ra, nhìn thấy Diễm Nguyệt Cơ quỳ rạp trên mặt đất bất động, không có một chút đồng tình nói, “Ta nói rồi, ngươi sẽ hối hận! ”
Bởi vì trước đó bị cơn lốc máu xâm nhập, mọi người trong hoàng cung đều được sơ tán ra ngoài, nhiều người nhiều miệng luôn dễ xảy ra chuyện, hiện tại trong cung đều là tâm phúc của Trần Thần, cho nên dù đường đường Mộc Diễm quốc quốc quân chật vật cỡ nào cũng không bị người khác nhìn thấy.
Diễm Nguyệt Cơ đột nhiên bắt lấy vạt áo Trúc Tử đau khổ cầu xin, “Trúc Tử...... Trúc Tử...... Ngươi giúp ta đi...... Được không...... Bệ hạ có thể sẽ nghe ngươi nói...... Ta không thể vì sai lầm của bản thân mà kéo Tiểu Oánh vào bể khổ a...... Van cầu ngươi...... Ta quỳ lạy ngươi có được không...... Chỉ cần bệ hạ buông tha Tiểu Oánh...... trừng phạt ta thế nào đều được hết......”
Đứng bên cạnh, Trần Thần nhìn thấy Trúc Tử vẫn thờ ơ mặt không chút thay đổi, nghĩ đến Diễm Oánh dù sao cũng là một đứa nhỏ vô tội, cũng là đứa nhỏ hắn nhìn từ nhỏ đến lớn, trong lòng không đành nhìn cuộc sống về sau của Diễm Oánh rơi vào thống khổ không chịu nổi, vì thế tiến lên kéo kéo tay áo Trúc Tử, nói, “Trúc Tử, ta thấy hay là ngươi đi nói với chủ nhân của ngươi đi, có thể tha cho Tiểu Oánh không, dù sao Tiểu Oánh nàng quả thật là vô tội......”
Trần Thần còn chưa nói xong hết, Trúc Tử đã một tay giật lại ống tay áo Trần Thần đang lôi kéo, nói, “Tiểu Thần, chủ nhân bây giờ còn chưa một chưởng giết Diễm Nguyệt Cơ đã là không tệ rồi, ngươi có thể tưởng tượng đến khi người quan trọng nhất trong lòng ngươi vĩnh viễn rời đi, nhìn không thấy, chạm không được có cảm giác ra sao không? Bất quá may mắn Tiểu Bạch hiện tại không có việc gì, bằng không ta không dám tưởng tượng, chủ nhân lại biến trở về bộ dạng không có tình cảm trước đây, chỉ còn lại một xác không hồn trống rỗng......”
Trúc Tử nói xong, liền cảm giác được Trần Thần ở phía sau đột nhiên thoáng im lặng, đối diện hai mắt mờ mịt của Trần Thần, làm cho Trúc Tử có chút không hiểu gì hết, sau đó chỉ thấy Trần Thần nắm chặt lấy tay Trúc Tử, nói, “Ta biết mà, Trúc Tử, ta biết, khi ta nghĩ đến ngươi lại biến mất trước mắt ta, ta thật sự...... thật sự nghĩ muốn đi theo ngươi cho rồi......”
Trúc Tử nghe xong hai tai đỏ lên, bất quá tiếp theo lại là một trận xấu hổ quá hóa giận, nói, “Nói ngốc cái gì thế, đường đường nam tử hán lại đem sinh mệnh ra làm trò đùa sao, Trần gia các ngươi chỉ còn có độc mình ngươi, đừng nên nghĩ mấy chuyện tào lao này, bằng không, cho dù bán ta cũng không đền nổi hương khói cho Trần gia các ngươi.”
Trần Thần nắm chặt lấy bàn tay Trúc Tử bị hắn bắt đợc, ngây ngô cười “hắc hắc”, trong tay nắm hai bàn tay xương xương quen thuộc, Trần Thần trong lòng rất là vui sướng, lần đầu tiên Trúc Tử không giãy tay ra......
Mà Diễm Nguyệt Cơ không được nhìn tới vẫn không ngại nắm lấy tay áo Trúc Tử, cầu xin, “Trúc Tử...... Trúc Tử....
.. cầu ngươi đến trước mặt bệ hạ...... nói vài câu được không...... Ta không thể làm đứa nhỏ kia vất vả vì ta a......”
Trúc Tử đột nhiên nhíu chặt hai hàng lông mày, nói với Diễm Nguyệt Cơ, “Ngươi không cần gọi cái gì bệ hạ nữa, nơi này trừ ngươi ra không còn bệ hạ nào khác nữa, nếu ngươi nói đến Diễm Thích bệ hạ, thì ngài đã chết mười năm trước rồi......” Diễm Thích chính là bị danh hào thế gian coi là tôn quý này trói buộc, cho nên cuối cùng mới có thể không chút do dự bỏ đi......
Diễm Nguyệt Cơ sau một lúc nghi hoặc cũng lập tức hiểu được, uể oải té trên mặt đất, thất thần nhìn ra phương xa......
Trần Thần nhìn thấy Diễm Nguyệt Cơ đột nhiên giống như mất đi toàn bộ thế giới, trong lòng cũng không đành, gọi hạ nhân tới đỡ Diễm Nguyệt Cơ về phòng, còn gọi thầy thuốc xử lý vết thương của Diễm Nguyệt Cơ lần nữa, cứ để máu chảy như vậy, sớm muộn gì cũng mất máu quá nhiều mà chết, Trần Thần biết Mộc Diễm quốc phồn thịnh như thế, đột nhiên mất đi người đứng đầu quốc gia, rất dễ dàng khiến phong ba nổi lên, Trần Thần cũng không muốn lại trải qua một cuộc hỗn loạn hoàng triều nữa, hoặc là lại đổi một triều đại khác.
Trúc Tử nhìn thấy Diễm Nguyệt Cơ ngày xưa huy hoàng lúc này tỏ vẻ uể oải, trong lòng cũng thở dài thật to một tiếng, quay đầu nhìn thấy ánh mắt Trần Thần rõ ràng mang ý tứ khẩn cầu, bất đắc dĩ nói, “Ngươi cầu ta cũng vô dụng, lần này quả thật chọc giận chủ nhân rồi, cho dù ta cầu tình cho các nàng thế nào, chủ nhân cũng sẽ không để ý tới ta, mà có thể ngay cả ta cũng sẽ bị liên lụy, bất quá chủ nhân hiện tại cũng không có thời gian dư thừa để ý tới chuyện Diễm Nguyệt Cơ, cho nên tạm thời các nàng cũng sẽ không sao, chờ Tiểu Bạch tỉnh lại, cầu Tiểu Bạch nói với chủ nhân, so với ngoại nhân như ta có tác dụng hơn......”
“Ân, cũng đúng, xem ra việc này cũng chỉ có thể nghĩ cách sau vậy.” Trần Thần cẩn thận lo lắng, nói.
“Sao thế, ngươi lo lắng cho an nguy của bọn họ nhiều đến thế sao?” Trúc Tử nhìn thấy Trần Thần bên cạnh vẫn mang vẻ mặt tự hỏi nói.
“Oan uổng a, Tiểu Bao Tử ngươi sao có thể như vậy, ta chỉ là thương hại sinh linh thôi a.” Trần Thần da mặt dày khoa trương che ngực mình trước mặt Trúc Tử, tỏ vẻ bị thương đau thấu tâm can.
Trúc Tử liếc mắt Trần Thần làm bộ đáng thương tội nghiệp, trong lòng nhịn không được khúc khích cười ra, song vẫn mặt trơ hoàn toàn không bị ảnh hưởng nói: “Ta không cảm thấy được cái đó và tiếc thương sinh linh có quan hệ gì, ngươi liền biến đi......”
“Quan hệ lớn ấy chứ, ngươi ngẫm lại đi, Mộc Diễm quốc hiện tại phồn thịnh cường đại như vậy, nếu đột nhiên quốc quân cả ngày suy nghĩ vẩn vơ hoảng hốt, nên xử lý quốc sự thế nào a, nếu cứ thế không thể hồi phục được, Mộc Diễm quốc lớn như vậy như rắn mất đầu, kia vất vả còn không phải là phần đông dân chúng Mộc Diễm quốc, cho nên nói ta đây không phải vì thương chúng sinh mà suy nghĩ sao?” Trần Thần nói lại nói. Bất quá quả thật như vậy cũng đúng, quốc gia không thể một ngày không có vua, huống hồ Diễm Nguyệt Cơ ở Mộc Diễm quốc cũng có uy tín cùng thành tựu nhất định, cũng không hổ làm một quốc quân tốt.
“Đúng vậy...... Đúng vậy...... Ngươi chính là vĩ đại nhất...... Như vậy Trần lão bản vĩ đại, lần này Mộc Diễm quốc hoàng cung phát sinh chuyện huyết sắc long quyển phong, ngươi nên xử lý thế nào a?” Trúc Tử trịnh trọng dò hỏi.
Mà Trần Thần cũng tiếp tục vô lại nghiêm mặt dày, đương nhiên nhận Trúc Tử nịnh nọt, “Lần này, chuyện quá mức ly kỳ, bất thường, còn chờ điều tra, cung điện gần như bị hủy hơn phân nữa, chỉ có thể lại kiếm tài kiếm lực trùng kiến tu bổ. Hiện tại là quan trọng nhất là ổn định dân chúng giải quyết khủng hoảng, xử lý vô ý rất dễ ảnh hưởng đến khủng hoảng không cần thiết, để quốc gia khác thừa tiến tới, vậy thật đúng là tai nạn hủy diệt.”
Trúc Tử không nghĩ tới Trần Thần thật sự nghĩ trước tính sau, lo lắng chu đáo như thế, không hổ là đại nhân vật danh khí vang dội ở Mộc Diễm quốc, cũng chỉ có đầu óc của Trần Thần mới có thể khiến gia nghiệp làm lớn nổi danh đến hiện tại.
Trần Thần thấy Trúc Tử mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn, trong lòng không khỏi phồng lên một chút, nói, “Thế nào? Tiểu Bao Tử có phải cảm thấy phu quân ta đây rất là thông minh lại hiểu biết, lại nhịn không được yêu thương bản phu quân say đắm......”
“...... Đúng vậy...... Ta nhịn không được lại yêu ngươi rồi......” Trúc Tử nhìn tóc mai hai bên bạc hết cả của Trần Thần, nghĩ đến hôm qua toàn thân y đều là máu, Trần Thần sợ tới mức nhịn không được nước mắt chảy ra, khúc mắc trong lòng giấu diếm hơn mười năm kia, rốt cục chậm rãi sáng tỏ, chúng ta đều yêu đối phương đến thế......
Nhân sinh có thể có mấy cái mười năm chờ đợi chứ, để cho ta tùy hứng tự nhiên một hồi đi......
“Ân...... Đó là...... Ta...... Ta...... á...... Trúc Tử ngươi vừa nói cái gì, ta không nghe rõ, ngươi lặp lại lần nữa đi, đừng đi mà, lặp lại lần nữa đi, lần này ta sẽ chăm chú mà lắng nghe, được không......” Trần Thần phản ứng lại, vội vàng muốn Trúc Tử lặp lại một lần nữa, những lời hắn đã từng ảo tưởng được nghe đến nhường nào......
“...... Lời hay không nói lần hai......” Trúc Tử nhìn thấy lưu quang nóng rực trong mắt Trần Thần, hai má bất giác nóng lên, thấy Trần Thần nhịn không được hoa chân múa tay vui sướng, Trúc Tử biết, Trần Thần rõ ràng là có nghe được, Trúc Tử ngẩng đầu nhìn đám mây xa xa......
Hôm nay là một ngày hoàn toàn mới......
“...... Trúc Tử...... Ngươi nói lại đi mà...... Trúc Tử...... Trúc Tử đại nhân thân ái của ta......”
“...... Không mà......”
...... Ta là phân cách tuyến
Trong phòng, Tiểu Bạch đã muốn ngủ hồi lâu, hơi giật giật bàn tay được dịu dàng nắm trong lòng bàn tay ấm áp kia, sau đó dưới ánh mắt Mộ Dung Lâm Phong ôn nhu chờ mong, chậm rãi mở đôi mắt mênh mông sương mù, nhìn thấy là đôi mắt Mộ Dung Lâm Phong hàm chứa đầy ý cười ôn nhu, Tiểu Bạch còn không chưa hiểu được tình huống hiện tại, hơi ngẩn ngơ.
“Tiểu Bạch, ngủ hai ngày rồi, hiện tại đã ngủ no chưa?” Mộ Dung Lâm Phong vén sợi tóc mềm mại trên trán Tiểu Bạch ra, nhẹ nhàng hôn lên cái trán bóng loáng của Tiểu Bạch, để bảo bối chờ đợi ngày đêm nhẹ giọng tỉ tê.
“...... Ân...... Tiểu Bạch...... ngủ no rồi......” Tiểu Bạch mơ hồ đáp lời Mộ Dung Lâm Phong, nhìn thấy tròng mắt lấp lánh ánh sáng của Mộ Dung Lâm Phong, giống như bị ánh sáng trong mắt kia hút vào, sau đó Tiểu Bạch theo bản năng khẽ nâng cái đầu nhỏ hướng về trước mấy ly ngắn ngủn, chạm vào đôi môi gợi cảm của Mộ Dung Lâm Phong, nhu tình chân thành hôn lên......
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT