Bùi Nguyên Tu dẫn Lung Nguyệt tới trước thư các, đơn giản nói lại cách sắp xếp, bài trí các loại sách, sau đó vội vàng quay lại bên cạnh Thái tử Lý Long Hựu.
Thứ nhất là vì kiêng kị, hắn sợ nếu hắn lưu luyến ở cùng một chỗ sẽ khiến hai người yêu muội muội thành si kia nảy sinh nghi ngờ.
Thứ hai là vì hắn mới chỉ đứng gần Cửu Nhi trong giây lát mà mùi hương nữ nhi trên người nàng đã tràn ngập mũi hắn. Theo trí nhớ kiếp trước, Bùi Nguyên Tu hiểu được Cửu Nhi không có thói quen sử dụng son phấn bột nước có mùi nồng nặc, nếu lượng sử dụng quá nhiều, ngửi lâu sẽ cảm thấy bực bội. Trên người nàng là mùi thơm tự nhiên của nữ nhi, mùi thơm thoang thoảng nhẹ nhàng. Mùi hương quen thuộc này khiến lỗ chân lông trên người hắn trong nháy mắt mở rộng ra. Nếu không nhanh chóng cách xa một ít thì Bùi Nguyên Tu không dám cam đoan hắn có kìm lòng không đậu ôm nàng vào lòng hay không.
Lúc này Cửu Nhi mới là đứa nhỏ chưa đầy mười hai tuổi vậy mà với hắn lại có thể có sức mê hoặc đòi mạng như thế.
Có sách để đọc, thì hơi thở của Lung Nguyệt liền giống như hoàn toàn biến mất, nếu không cố ý nhìn nàng thì gần như không có cảm giác sự tồn tại của nàng.
Ba người Bùi Nguyên Tu, Lý Long Hựu cùng tán gẫu một lát thì có Bùi Tiểu tiến lên đáp lời: "Tiểu nhân bái kiến Thái tử, bái kiến Anh vương, bái kiến Minh Nhị gia, bái kiến..." Bùi Tiểu đang muốn thi lễ với Lung Nguyệt thì lại phát hiện vị này giống như tiểu tiên nữ đang ôm quyển sách, không để ý đến mọi vật xung quanh, trong lúc nhất thời Bùi Tiểu ở nơi đó mắc kẹt khẽ cúi gập người, không biết là nên bái hay không nên bái.
Lý Long Hựu nâng tay: "Miễn lễ! Nói chuyện với gia của ngươi đi!"
Bùi Tiểu tạ ân, trả lời: "Đã tới trưa, tiểu nhân đến để báo cho gia, khi nào thì dùng cơm trưa?"
Bùi Nguyên Tu nhìn đồng hồ báo giờ, cũng đã tới trưa rồi. Quay đầu dùng ánh mắt hỏi ý kiến nhìn Lý Long Hựu.
Lý Long Hựu cười nói: "Chủ nhà quyết định đi! Ta chờ làm khách tùy chủ tiện!"
"Chuẩn bị xong rồi?" Bùi Nguyên Tu hỏi.
"Vâng! Đều đã chuẩn bị xong rồi!" Bùi Tiểu đáp.
"Vậy thì dùng bữa đi!" Bùi Nguyên Tu lại nói.
"Không biết nên bày ở nơi nào ạ?"
"Bày ở chính sảnh...." Bùi Nguyên Tu còn chưa nói xong, Lung Nguyệt ở bên cạnh chẳng biết đã đặt quyển sách trong tay xuống lúc nào: "Có thể bày ở trong sân không, ta thấy dưới giàn nho là chỗ vô cùng tốt."
Bùi Nguyên Tu lại nhìn trưng cầu ý kiến của ba người khác.
"Ừ, ta cũng thích giàn nho này!" Lý Long Tá nói: "Không bằng bày ở nơi đó đi!"
Lý Long Hựu cùng Minh Thức gật đầu.
Bùi Nguyên Tu xua tay lệnh cho Bùi Tiểu đi xuống chuẩn bị.
Sau khi rượu và thức ăn được bày xong, mấy người ngồi xuống.
Vì việc lúc trước ở trong thư phòng, Bùi Nguyên Tu sợ tiếp tục phát sinh nghi ngờ nên chỉ phân phó nhà bếp làm hai món Lung Nguyệt thích ăn.
Lung Nguyệt ở bên cạnh yên tĩnh ăn đồ ăn, thỉnh thoảng nhấp một ngụm nước hoa hồng, nhìn các ca ca trước mặt nâng ly cạn chén.
Sau đó lại nghe Lý Long Tá nói: "Như thế này khiến ta có cảm giác vô cùng thoải mái, nâng cốc nói chúc mừng! Ừ, chỉ tiếc thiếu vườn rau."
Lại nghe Minh Thức cười nói: "Ở đây thật sự có vườn rau! Ở hậu viện, bên cạnh nơi luyện tập võ nghệ của Nhận Chi! Ngày ấy ta thấy rồi, mọc rất tốt!"
"Không thể tưởng tượng nổi, Nhận Chi còn hiểu rõ việc nhà nông?" Lý Long Tá nâng chén với Bùi Nguyên Tu: "Ta mời huynh một ly! Huynh không biết đâu, cốc vũ (1) hàng năm, lúc đi theo phụ hoàng trồng trọt cho nông dân là việc khiến ta buồn rầu nhất đấy."
(1) một trong 24 tiết trong một năm, vào khoảng 19, 20 hay 21 tháng tư.
Bùi Nguyên Tu cười nói nâng chén uống cạn, lại tiếp tục mời: "Ta làm gì có bản lĩnh này, chỉ là trong nhà có một lão bộc thuở nhỏ đi theo tiên phụ thích mân mê việc này, nên ta liền tìm một nơi cho ông ấy, để tùy ông ấy lăn qua lăn lại thôi!"
"Thì ra là thế, nhưng như vậy ta lại không có duyên nhìn thấy dáng vẻ sát thần trên chiến trường cầm cuốc đào xới rồi." Lý Long Tá cười, nâng một chén cạn sạch.
Chợt lại nghe Minh Thức nói: "Nhận Chi, sao nhà chính của huynh còn chưa có tấm biển viết chữ vậy?"
"Ta là người thô thiển, bảo múa đao lộng thương còn có thể chứ những việc như viết 'văn' như thế này ta lại không thông thấu cho lắm". Bùi Nguyên Tu đứng đậy, ngom người vái chào Thái tử Lý Long Hựu ngồi ở vị trí chủ thượng, nói: "Bây giờ đúng lúc, có thể cầu Thái tử gia thưởng cho vi thần một bản vẽ không?"
Lý Long Hựu trừng mắt, giống như cả giận nói: "Như thế nào? Gia tới đây không thể ăn của ngươi mà không trả tiền đúng không?"
"Đúng vậy!" Bùi Nguyên Tu không kiêu ngạo, không siểm nịnh, cười nói.
Lý Long Hựu khẽ lắc đầu: "Vậy huynh tìm nhầm người rồi, nếu nói tấm biển trang nghiêm ở cửa phủ, chính đường, đại điện thì ta còn có thể miễn cưỡng thử một lần. Nhưng biệt viện thú vị này của Nhận Chi lại làm khó cho ta rồi." Dứt lời, liền nâng tay chỉ: "Huynh nhờ muội ấy đi! Nói về việc ấy, muội ấy làm rất tốt!"
Lung Nguyệt vừa định khép tay áo nâng chén, uống một ngụm nước hoa hồng thì lại phát hiện mọi người đều nâng mắt nhìn nàng, cho nên đành phải buông chén, chớp chớp mắt. Vừa rồi nàng đang suy nghĩ tin đồn thú vị trong sách, không biết các vị ca ca đang nói chuyện gì.
Bùi Nguyên Tu thấy đôi mắt ướt sũng mờ mịt của Lung Nguyệt, vô cùng giống nai con hiếu kỳ, trong lòng nhéo mạnh một cái, thiếu chút nữa ôm nàng vào lòng nhẹ nhàng vỗ về an ủi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT