Minh Lý nghe Lung Nguyệt nói xong, không những không có sợ hãi mà còn vô cùng vui mừng, trong mắt hàm chứa ý cười: "Mức xử phạt cao nhất theo luật pháp chính là gốc rễ để giữ vững đất nước, mặc dù người nói những lời này cấp tiến, nhưng trong triều đình cũng cần những tiếng hô như thế này. Nếu như cả triều đình đều thuộc phái trung dung (một chủ trương của Nho gia), phái cẩn trọng thì khó có thể bỏ cũ lập mới, có người đi tiên phong!"
Minh Lý chỉ nói gian thần hại quốc, còn dung thần hại quốc thì lần đầu nghe thấy.
"Gian thần, mặc dù triều nào cũng có, nhưng cũng chỉ là một hai vị. Còn những người thuộc phái trung dung, bất kỳ một vị trí nào cũng có, những người bình thường, làm qua loa đại khái, không có suy nghĩ gây dựng thì trong triều đình có không dưới mười, hai mươi người, hạng người vô năng lấy số lượng giành chiến thắng như thế không phải là hại quốc sao?"
Vừa nói xong, Lung Nguyệt lại thật sự muốn tự cắn đứt lưỡi, tại sao lại có thể khoan khoái nói ra tất cả như thế. Họa từ miệng mà ra chính là giống như nàng bây giờ vậy!!
Lung Nguyệt ảo não, còn Minh Lý lại vui mừng. Trong lòng không nhịn được lại tiếp tục tán thưởng: Quả nhiên là nữ nhi của muội muội, sinh ra được tâm can bảo bối. Lòng yêu tài nổi lên, vỗ về đầu Lung Nguyệt, nói: "Sau này mỗi ngày đều tới đây tìm ta, ta sẽ dạy con đọc sách, bàn về lịch sử, được không?"
Sao? Không bị cho là yêu nghiệt? Lung Nguyệt thầm vui mừng, không nghe rõ Minh Lý nói gì mà vẫn gật đầu như băm tỏi.
Minh Lý nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, nói: "Con có thể có những kiến thức này, chắc bình thường Hoàng hậu nương nương cũng dạy con không ít đúng không?"
"Nhớ lúc còn bé, mặc dù mẫu hậu không thảo luận chính trị, nhưng cũng có thể giảng giải cho con và Thái tử ca ca rất nhiều đạo lý..." Lý Long Tá trả lời.
Nghe hai người trước mặt tự động mơ mộng nói chuyện với nhau, Lung Nguyệt không còn cảm thấy rối rắm nữa, vì hai người đã tự động giải thích chỗ không hợp lý kia rồi.
Từ nay về sau, trình tự mỗi ngày của Lung Nguyệt đều vô cùng phong phú.
Sáng mới đến chỗ Cẩn Hoàng hậu thỉnh an, sau khi ăn sáng xong thì hai người cùng đến chỗ Thái hậu thỉnh an. Bình thường vào thời điểm như vậy, Thái hậu đã niệm xong khóa kinh văn buổi sáng rồi. Vấn an xong, Cẩn Hoàng hậu hồi cung xử lý mọi chuyện, để Lung Nguyệt ở lại nói chuyện phiếm với Thái hậu.
Đến thời gian hạ triều, Lung Nguyệt xuất phát từ Từ Ân cung, đi về phía điện Vũ Anh tìm tiểu ca và đại cữu của mình. Lý Long Tá không cần học lại kinh điển, lịch sử, chư tử, văn tập nữa. Bây giờ Minh Lý chỉ mang chính vụ trên triều phân tích tỉ mỉ cho hắn nghe, sau đó hỏi xem hắn có suy nghĩ gì không.
Lung Nguyệt đi theo dự thính, mới đầu còn cảm thấy nhàm chán, về sau, lúc dần hiểu rõ thế cục triều đình, thì càng nghe càng cảm thấy thú vị. Thổn thức trong lòng: Cổ nhân ngấm ngầm hại người, cách đấu nhau giữa huynh, đệ, tỷ, muội cùng cha khác mẹ, thật sự là vô cùng uyên thâm! Còn hung hiểm hơn việc cầm đao chiến đấu trên chiến trường, chỉ cần hơi thất thần một chút cũng có thể bị người khác đạp ngã lăn xuống.
Sau khi Minh Lý phân tích tình hình chính trị cho Lý Long Tá xong sẽ dạy Kinh điển, Lịch sử, Chư tử, Văn tập cho Lung Nguyệt. Chỉ dạy phương pháp thôi, không có gì khác: Đọc, sao chép, học thuộc lòng, nói điển cố.
Lung Nguyệt vui vẻ nhất khi nói điển cố. Giống như nghe kể chuyện xưa vậy.
Đến bữa trưa, nàng lại phái Tiểu Lộc Tử đến chỗ phụ thân, rồi cùng đến chỗ mẫu thân dùng bữa.
Giờ nghỉ trưa, lại mang cầm kỳ thư họa ra học với mẫu thân.
Đến bữa tối, lại đến điện Cần Chính kéo Thuận Khải Đế đến Khôn Thái cung.
Lung Nguyệt có tiểu tâm tư. Nàng thích ngày nào cũng được vui vẻ hòa thuận bên phụ thân, mẫu thân, huynh trưởng. Thích nhìn đáy mắt ẩn chứa ý xuân của mẫu hậu.
Biết rõ phụ thân còn có nữ nhân khác, nhưng nàng không muốn chia sẻ với bọn họ, nên nàng ỷ sủng sinh kiêu, kéo phụ thân đến Khôn Thái cung. Nàng biết mẫu thân không bình thản, không độ lượng như vẻ về ngoài, thử hỏi làm gì có nữ tử nào nguyện chia sẻ phu quân với người khác?
Từ lúc nàng xuyên đến đây, mỗi lần thái giám kính sự phòng hồi bẩm Thuận Khải Đế ở chỗ phi tần nào, dù còn là trẻ con những nàng vẫn nhận ra được nét cô đơn trong nụ cười của mẫu thân. Có thể là do mẫu tử liền tâm, để cho nàng bắt gặp được sự đau lòng đó của mẫu thân.
Từ khi đó nàng liền vắt hết óc tìm cách, khiến phụ thân không đến chỗ những phi tần khác.
Là trẻ con cũng có nhiều thuận lợi, Lung Nguyệt lập tức tính đúng canh giờ Thuận Khải Đế hạ triều, canh giờ dùng bữa, không thấy bóng dáng Thuận Khải Đế là khóc rống không ngừng. Thuận Khải Đế vừa xuất hiện trước mặt nàng thì mặt biến đổi ngay lập tức, một khắc trước còn cuồng phong mưa rào, một khắc sau đã sáng lạn như ánh mặt trời.
Thuận Khải Đế vô cùng vui vẻ, thấy nữ nhi thân thiết với mình nhất, càng vui vẻ nuông chiều nàng. Thường xuyên qua lại thành thói quen, mỗi khi đến thời gian dùng bữa, dù Lung Nguyệt không đến tìm ông cũng sẽ đến Khôn Thái cung.
Mà sau bữa tối, đương nhiên là không đến chỗ khác ngủ.
Lung Nguyệt vô cùng vui vẻ khi tiểu xảo của nàng đạt được hiệu quả, nhưng nàng không biết, trước khi nàng sinh ra, Thuận Khải Đế rất ít khi đến chỗ phi tần khác nghỉ, phần lớn đều xử lý tấu chương, rồi ngủ lại ở Cần Chính điện luôn.
Nếu không phải như thế thì tại sao nàng lại cách Thất công chúa những sáu tuổi.
Còn Bát công chúa Hóa Diên được sinh ra là do ngoài ý muốn. Cũng vì thế mà Thuận Khải Đế làm như không thấy nữ nhi này. Bất kỳ một đại nam nhân cũng không thích bản thân bị người khác tính kế, huống chi là Hoàng Đế cửu ngũ chí tôn.
----
#Búnn: Mỗi lần đến đoạn Thuận Khải Đế có nữ nhân khác mình lại cảm thấy thương Cẩn Hoàng hậu. Dù mình hiểu Thuận Khải Đế cần khai chi tán diệp, nhưng vẫn thấy thương.
Đúng như tác giả nói, làm gì có người phụ nữ nào nguyện chia sẻ chồng mình với một người phụ nữ khác. Nhưng đứng trên cương vị quốc mẫu, Cẩn Hoàng hậu không thể không làm thế.
Haizzz, quá là buồn :'(
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT