Lại nói đến Bùi Nguyên Tu, sau khi nhận được sự chấp thuận của Thuận Khải Đế, hắn quay về nhà, chuẩn bị mọi thứ để đến Tây Cương. Y phục thì nhất định phải mang đi, hắn mang giáo bạc thường dùng cho người quen để họ đánh bóng. Ngựa thì không cần mua, Thuận Khải Đế cho phép hắn đi theo Thái tử xuất chinh, cho nên được ban thưởng hai con ngựa quý. Bùi Nguyên Tu nghĩ rằng sẽ không có ai dám động tay động chân vào ngựa ban thưởng, trừ phi người đó chán cái đầu của mình rồi, nên chỉ dặn người chăn ngựa chăm sóc cho tốt. Hơn nữa, mấy cái người được gọi là người thân trong nhà chỉ mong sao mình sớm rời khỏi nhà, chết trận thì càng tốt, cho nên hẳn là sẽ không gây thêm chuyện nữa.
Vì khi còn bé đã theo phụ thân rời kinh, nhiều năm ở trong quân, mà nhà ngoại lại ở phía nam. Cho nên, ở kinh thành, hắn không có một vị bằng hữu thân thiết nào. Hằng ngày, Bùi Nguyên Tu đến Diễn Vũ Đường luyện một chút quyền cước, rồi lại đến thư phòng đọc một chút binh thư, đợi đến ngày xuất chinh.
Hôm nay, bị hai tên tùy tùng thân cận khuyến khích, đành phải ra ngoài một chút, lại nghĩ đến tiện thể đến Hoàng Giác tự thắp một nén hương cho cha mẹ đã khuất. Vừa vặn gặp huynh muội Lý Long Hựu.
Bùi Nguyên Tu đang muốn bước lên phía trước hành lẽ thì Lý Long Hựu đưa tay ra ngăn lại: "Bùi tiểu tướng quân không cần đa lễ."
Bùi Nguyên Tu cúi sâu người, hành đại lễ, nói: "Tại hạ không đảm đương nổi ba chữ 'Tiểu tướng quân'."
Lý Long Hựu biết hắn lớn lên từ trong quân, đã từng lên chiến trường chém giết quân địch, có tâm bắt chuyện với hắn, sau đó giải thích một chút chuyện tình trong quân, cũng miễn cho tương lai vào trong quân hai mắt bị bôi đen một. Vì thế dặn Lý Long Tá đưa Lung Nguyệt hồi cung trước.
Chỉ là, làm sao hai người này có thể dễ dàng đồng ý như vậy chứ? Nếu người làm huynh trưởng không đi, thì bọn họ tự nhiên sẽ ở lại.
Trong phòng ăn, sau khi nói chuyện được một lát, Lý Long Hựu và Bùi Nguyên Tu đều cảm thấy tiếc nuối vì quen nhau quá muộn.
Lý Long Tá sợ Lung Nguyệt ở trong phòng ăn, nghe hai người nói chuyện không thú vị, liền dẫn nàng ra sân đắp người tuyết.
Đợi tiểu sa di(1) mang đồ ăn chay lên, Lý Long Tá mới cõng Lung Nguyệt vào phòng.
(1) Tiểu sa di: Hòa thượng mới xuất gia.
Lý Long Hựu vội vàng đưa ly trà nóng đang cầm trong tay cho Lung Nguyệt, rồi đưa tay lên xoa xoa gương mặt lành lạnh của nàng: "Muội ra ngoài cung, giống hệt như thả dê ra khỏi chuồng, cẩn thận nhiễm lạnh bị bệnh, trở về phải uống thuốc đắng, lúc đó thì chớ có khóc đấy."
Lung Nguyệt cong khóe mắt, cười ngọt ngào với Thái tử ca ca nhà mình. Bỗng nhiên thấy có người nhìn mình, quay đầu lại, thì ra là Bùi Nguyên Tu.
Người ta vẫn thường nói: "Thiên gia không phụ tử, hoàng gia không tình thân!"
Nhưng hành động vô cùng thân thiết giữa ba huynh muội bọn họ không thể nào làm giả được. Điều đó khiến Bùi Nguyên Tu vô cùng hâm mộ, nghĩ đến bản thân, mặc dù có huynh đệ, nhưng cũng như không có, trong giây lát cảm thấy vô cùng ảm đạm. Bùi Viễn kia chỉ mong sao mình nhanh chóng chết đi, để hắn có thể độc chiếm gia nghiệp. Như vậy thì không phải là huynh đệ, rõ ràng là kẻ thù kiếp trước, cho nên kiếp này là oan gia...
Mải đắm chìm trong suy nghĩ của mình mà Bùi Nguyên Tu quên thu hồi ánh mắt.
Đợi đến khi Lung Nguyệt thật sự không thể chịu được ánh mắt nóng rực này, quay sang ngại ngùng cười với hắn thì lúc đó Bùi Nguyên Tu mới cảm thấy thất lễ, vội vàng khom người hành lễ, nói: "Tại hạ thất lễ!"
Lung Nguyệt dùng vẻ mặt của tiểu hài tử để giấu đi sự xấu hổ của mình, nói: "Có lẽ vị ca ca này đã đói lắm lắm rồi." Rồi lại hít sâu, "Thật thơm, nhìn cũng ngon nữa, chỉ là không biết mùi vị của nó như thế nào nhỉ?"
"Muội là con mèo tham ăn, đồ ăn chay ở Hoàng Giác tự là ngon nhất, đầy đủ mọi màu sắc, hương vị." Lý Long Tá nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Lung Nguyệt, trong giọng nói mang theo sự cưng chiều nồng đậm: "Mau đi rửa tay đi, đừng để moi người chờ muội!"
Lung Nguyệt gật đầu, rồi đưa tay lên muốn Anh Lạc cô cô ôm đi rửa tay, đi được vài bước chợt quay người lại: "Tại sao muội không thấy các ca ca rửa tay nhỉ? Không phải hai người muốn muội đi rửa tay rồi ăn vụng đấy chứ?"
Lý Long Hựu ấn ấn trán nàng: "Đồ láu cá!"
Sau đó vẫy tay, lập tức có gã sai vặt bê chậu vào, ba người lần lượt rửa tay.
Ăn không nói, ngủ không nói. Mặc dù mọi người không nói chuyện, nhưng Lung Nguyệt cũng không nhàn rỗi. Thức ăn rất hợp khẩu vị, cho nên ăn nhiều hơn hai vị ca ca một chút. Nhưng Lý Long Tá lại cứ gắp ớt đỏ, món mà nàng không thích ăn nhất vào bát nàng, làm nàng tức giận không thôi. Lại quay sang, nhe răng với hắn. Càng nhìn càng cảm thấy nàng đáng yêu.
Lý Long Hựu lại gắp hết những thứ nàng không thích ăn cho vào bát mình, sau đó ăn từng miếng một.
Hành động bây giờ của mấy huynh muội này giống hệt đang náo loạn cả một vùng, làm Bùi Nguyên Tu ghen muốn chết. Trong lòng cảm thấy cô đơn, mắt cũng thoáng hiện một nét chán nản.
Dường như Lung Nguyệt phát hiện ra Bùi Nguyên Tu có điều khác thường, mắt khẽ chớp chớp, cười nói: "Bùi ca ca mau ăn đi, đừng ngừng, nếu không thì toàn bộ thức ăn ngon ở đây sẽ vào hết bụng tiểu ca mất." Nói xong, vươn người ra, gắp hai miếng giả gà vào bát Bùi Nguyên Tu.
Lý Long Tá không cam lòng bị trêu, nói: "Tiểu ca của muội đâu có tham ăn như vậy? Là người nào nói: Trong sách có thức ăn ngon??"
Lung Nguyệt hừ một cái: "Mới không nói như vậy!" Rồi quay sang chỗ Bùi Nguyên Tu, đúng lúc đó mắt hai người chạm nhau, thấy Bùi Nguyên Tu nhìn nàng cười thì cúi đầu không nói nữa.
Nhưng chưa được một phút lại ngẩng đầu lên: "Nếu đồ ăn chay này có thể chuẩn bị thêm một phần, sau đó mang về mời Hoàng nãi nãi nếm thử thì tốt rồi!"
Thái hậu lễ Phật, cho nên quanh năm chỉ thích ăn chay.
"Muội có tâm rồi." Lý Long Hựu vén tóc bên thái dương nàng ra sau tai.
"Có được không?" Lung Nguyệt hỏi lại.
Thấy Lý Long Hựu gật đầu, gọi tiểu sa di ở ngoài cửa vào. Lung Nguyệt tự mình lấy một ít tiền trong hà bao màu nhũ đỏ bạc có đường viền kim tuyến thêu mèo con ra, thêm chút tiền dầu vừng. Nhặt mấy đồ ăn chay ngon nhất ra để tiểu sa di xếp nó vào hộp đựng thức ăn.
Sau khi ăn cơm xong, nghỉ khoảng hai khắc, Bùi Nguyên Tu đứng dậy chào Lý Long Hựu, Lý Long Tá, mang theo gã sai vặt xuống núi.
Ngoài thư phòng có một cây hồng mai, làm Bùi Nguyên Tu nhớ tới bóng người nhỏ bé toàn thân màu đỏ kia. Chợt cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.
Nếu như mình cũng có một muội muội hiểu biết lanh lợi như vậy thì chắc là cũng giống như Thái tử chỉ muốn ôm vào lòng mà yêu thương thôi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT