Từ ngày được Thuận Khải Đế cho phép, Lung Nguyệt bắt đầu đém ngón tay tính ngày.
Một ngày rồi lại một ngày, cuối cùng cũng chịu qua Đông Nguyệt(1), vào tháng chạp, tuyết cũng bắt đầu nặng hạt hơn.
Tình hình phía Tây Cương càng lúc càng bất ổn.
Có lẽ là do dân tộc du mục không thể sánh bằng người Hán, không phải là người làm nông, chỗ ở lại không cố định. Vào mùa đông, thời tiết lạnh khiến mặt đất đóng băng, cuộc sống hàng ngày nhất định sẽ không dễ chịu. Lại thêm tính tình người dân ở đây cường hãn, thiếu cơm thiếu áo, đương nhiên là phải tập kích quấy rối vùng biên giới, đánh cướp lương thực, thậm chí còn có thể bắt cóc phụ nữ.
Có điều, dường như lần này không đơn giản chỉ là tập kích quấy rồi cướp lương thực, bắt người bình thường nữa, nếu không thì cũng không đến mức nửa tháng nay Thuận Khải Đế phải ngủ lại ở Ngự thư phòng, ngày đêm triệu kiến các vị thần vào nghị sự. Xem ra tình hình tương đối căng thẳng, rất có khả năng chạm vào sẽ nổ ngay.
Đã nhiều ngày, Lý Long Hựu và Lý Long Tá cũng bị Thuận Khải Đế lệnh đến Ngự thư phòng.
Nói tới chuyện này, Thuận Khải Đế cũng là vị vua đặc biệt trong các vị vua từ trước đến nay trong các triều đại, phương pháp nuôi dưỡng nhi tử cũng là độc nhất vô nhị. Năm nhi tử, chỉ có hai nhi tử, do Cẩn Hoàng hậu hạ sinh được học tập thuật đế vương, sau mười hai tuổi thì đượcThuận Khai Đế cho phép tham gia tất cả mọi việc liên quan đến triều chính. Ba nhi tử khác, chỉ học lục nghệ(2) của bậc quân tử, còn những chuyện liên quan đến triều chính thì Thuận Khải Đế không cho phép bọn họ đụng đến. Ý tứ rất rõ ràng, cùng là nhi tử, nhưng vẫn có sự khác biệt giữa dòng chính và dòng thứ, Thuận Khải Đế chỉ cần bọn họ có tri thức hiểu lễ nghĩa, làm một vương gia an nhàn, về phần ngôi vị hoàng đế thì không cần mơ ước đến.
Có lẽ Thuận Khải đế là bị ngôi hoàng đế này thay đổi nên mới chém giết ruột thịt. Nhắc tới đại chiêu quốc cũng kỳ lạ, đã từng có lúc vô cùng bình an, đăng cơ lên ngôi chỉ có hai đời Hoàng Đế, còn lại đều là đạp lên xác người và máu tươi để ngồi lên trên ngôi hoàng đế. Đến Thuận Khải Đế, cũng phải chém giết năm vị huynh đệ mới có thể bước lên hoàng vị.
Vậy mới nói cũng vì nguyên nhân này mà mấy vị Hoàng Đế trước kia không sắc lập thái tử, nhưng cũng có trường hợp khác biệt, ví dụ như trước kia Thuận Khải Đế ngồi trên thái tử vị hơn mười năm liền!
Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, cũng có thể hiểu được rằng Thuận Khải Đế không muốn nhìn thấy cảnh sau này nhóm nhi tử của mình vì hoàng vị mà đao thương tương kiến, máu chảy thành sông, cho nên mới làm như vậy ngay từ đầu, để mấy vị phi tần, người sinh ra mấy vị hoàng tử kia vứt bỏ tâm tư không đúng đắn.
Nhưng cũng phải nói, lá gan của Thuận Khải Đế cũng khá lớn, chẳng lẽ già dặn kinh nghiệm rồi sẽ không sợ hai nhi tử con vợ cả đấu cho không chống đỡ được sao? Hoặc là hai nhi tử đều có bản lĩnh, huynh đệ ruột thủ túc tương tàn?
Lúc trước Cẩn Hoàng hậu cũng đã từng đề cập vấn đề này với Thuận Khải Đế, chỉ là lựa lời mà nói thôi.
Nhưng sau khi nghe xong, Thuận Khải Đế lại cười nhẹ: "Trẫm tin tưởng, Cẩn Nhi và hài nhi của trẫm sẽ không đi sai đường."
Chỉ có điều không biết ngay lúc đó Cẩn Hoàng hậu có thể lĩnh hội được "Alexander Đại Đế" (3)không.
***
Hôm đó là ngày mồng tám tháng chạp.
Trong cung có rất nhiều người, không một gia đình bình thường nào có thể so sánh được, ít người sẽ dễ quản lý hơn. Cho nên có rất nhiều người nhân cơ hội này để ăn bớt, nếu có phi tần nào muốn lịch sự trải qua ngày này thì phải tự bỏ tiền của mình ra, sau đó sai phòng bếp làm.
Ngày hôm đó, Lung Nguyệt cho người đi hỏi Cát An thì biết được khoảng giờ Mùi(4) hôm nay, Thuận Khải Đế sẽ không triệu kiến các vị thần vào nghị sự. Cho nên vào buổi sáng, Lung Nguyệt tự mình vào trù phòng nhỏ ở trong cung chuẩn bị vài loại gạo, long nhãn, nho khô, táo đỏ, cẩu kỷ(5), nấu nhừ thành món 'Cháo mồng tám tháng chạp'(6), cuối cùng sẽ làm thêm bánh hoa quế mật ong.
Sai người xách hộp đựng thức ăn đi theo mình, đầu tiên sẽ đưa qua chỗ Thái hậu và Cẩn Hoàng hậu, còn làm nũng, nghịch ngợm, làm hai người họ vui vẻ một lúc.
Ước chừng thời gian, mới sai người hâm nóng cháo rồi đưa nào hộp giữ ấm, rồi theo mình đến Ngự thư phòng.
Lung nguyệt bọc trong áo choàng lông cáo trắng như tuyết, lót bằng vải bông mềm mại màu đỏ thẫm, trên đầu đội mũ trùm đầu cùng chất liệu. bên trong áo choàng là một thân quần áo màu vàng đỏ viền lông thỏ tuyết trắng, nữ đồng năm tuổi cũng không mặc váy. Chân đi một đôi ủng vải da cừu màu đỏ. Bàn tay bên dưới tay áo giữ nhiệt lông cáo trắng nắm Cảnh Thái Lam được vẽ hình mèo con đang bắt bướm rất xinh xắn làm đồ để sưởi ấm tay.
Sau khi bọc kín, Anh Lạc cô cô gọi Cát An phái tới bốn tên tiểu thái giám, dặn dò đủ thứ rồi mới thả Lung Nguyệt ra ngoài.
Còn tại sao phải bảo Cát An sai thái giám tới đón?
Một là, trong cung của Lung Nguyệt không có thái giám hầu hạ.
Hai là, từ lúc xảy ra chuyện của Nghênh tần, Thuận Khải Đế ra lệnh: Phi tần ở hậu cung, cung tỳ không có lệnh thì không được đến cửa Thừa Càn, tiến vào điện Cần Chính.
Hôm nay có tuyết rơi, cũng không lớn, bông tuyết nhẹ bay trong không khí. Đi từ điện Kinh Chập đến cửa Thừa Càn cũng phủ kín vai.
Dọc đường đi, Lung Nguyệt chọn những nơi tuyết phủ kín, chưa có người đi qua. Ngẫu nhiên giẫm thêm vài dấu chân, tạo thành một bông hoa năm cánh.
Vào cửa điện Cần Chính, rẽ sang bên phải chính là Ngự thư phòng.
Từ xa, Lung Nguyệt đã thấy hành lang bên ngoài Ngự thư phòng có bóng người màu xanh thẫm đang quỳ trên nền tuyết.
Có thể thấy được thời gian quỳ không ngắn, trên tóc vào áo choàng đã được phủ một lớp tuyết mỏng.
Người này vẫn quỳ thẳng, giống như cây tùng, rắn rỏi, không chịu khuất phục.
Lúc tới gần Lung Nguyệt mới thấy rõ. Là một thiếu niên, tuổi xấp xỉ tuổi tiểu ca nhà mình.
Bên trong vào bên ngoài của chiếc áo choàng cùng một màu xanh thẫm.
Mày kiếm nhập vào tóc mai, hình như trong đôi mắt sang xuất hiện sự tĩnh mịch không nên có vào tuổi của hắn, nhưng cũng mang theo một chút tàn ác. Mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt đã có chút trắng bệch, nhất định là do ở ngoài trời đã lâu rồi. Khuôn mặt đã dần xóa bỏ nét mềm mại của thiếu niên, dần trở nên góc cạnh.
Lung Nguyệt có thể xác định, mình chưa bao giờ gặp người này, nhưng tại sao hắn lại cho mình cảm giác đã từng quen biết? Hình như trong lòng còn có chút chua xót. Lung Nguyệt không nhịn được chạy tới phía trước thiếu niên đó.
--- ------ ------ ------ -------
(1)Đông Nguyệt: Tháng 11 âm lịch.
(2)Lục nghệ:
a. lục nghệ (người xưa chỉ: lễ nghĩa, âm nhạc, cung tên, cưỡi ngựa, biết chữ, tính toán)
b. lục nghệ (thơ, sách, lễ, nhạc, dịch, xuân thu)
(3) Một trong mười bài học của Alexander Đại Đế: Lòng trung thành chính là động cơ để giành được thắng lợi, thậm chí còn có thể thay đổi cả thế giới.
(4) Giờ Mùi: Từ 1h chiều đến 3h chiều
(5) Cẩu kỷ: Vị thuốc bắc, các bạn biết cái hạt đỏ đỏ đi cùng với táo tàu không? Chính là nó :3
(6) Cháo mồng tám tháng chạp: Bắt nguồn từ Phật giáo, tương truyền Thích Ca Mâu Ni đắc đạo vào ngày này, nên chùa chiền nấu cháo cúng Phật, về sau được lưu truyền trong dân gian, thời gian dài thành tục lệ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT