Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Đất phong bên cạnh Bắc Cương, Phủ Sơn Quận vương.

Một nơi nào đó trong phủ tiếng đập đồ không ngừng truyền ra.

Không lâu sau đó, cửa mở ra, đám tiểu nha đầu hầu ở bên ngoài nhìn thấy người vào liền rốt rít hành lễ.

“Vương gia.”

“Vương gia kim an.”

“Ừm.” Phủ Sơn Quận Vương khoát tay để các nàng miễn lễ: “Quận quân ở đâu?”



“Hồi Vương gia, Quận quân ở trong phòng ngủ….” Một tiểu nha đầu trả lời.

“Đưa ta đi xem!” Phủ Sơn Quận Vương dĩ nhiên nghe thấy tiếng đồ sứ bị đập, nhíu mày.

Tiểu nha đầu liền vén rèm lên, mời Phủ Sơn Quận Vương vào bên trong.

“Đi ra ngoài! Ai cho các ngươi tiến vào?” Còn chưa đứng vững, lập tức có một bình hoa vẽ hình hoa mai xinh đẹp ném tới.

Phủ Sơn Quận Vương lúc còn trẻ từng dẫn binh, cũng coi như là có chút bản lĩnh, mặc dù bình hoa này đến bất ngờ nhưng ông hoàn toàn vẫn có thể tránh được. (MTLTH.dđlqđ)

Rồi sau đó ông quát to: “Hồ đồ!”

“Phụ Vương!” Lý Cảnh Nhan thấy người vào là Phủ Sơn Quận Vương liền thu lại tính tình của mình.

“Con ấy.” Phủ Sơn Quận Vương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, không phải chỉ là một nam nhân thôi sao? Cóc ba chân khó tìm, nam nhân hai chân tùy tay vơ lấy cũng được một bó to: “Bùi Nguyên Tu nay nhi tử cũng đã có, con còn nhớ thương người ta làm cái gì? Đến tuổi này rồi, còn nhỏ nữa sao? Phụ Vương vì con hai năm qua tìm không biết bao nhiêu nam nhân tốt, con thì hay rồi, một cái nhìn cũng không cho!”

Phủ Sơn Quận Vương than thở: “Mẫu phi con vì chuyện của con, mấy ngày suy nghĩ nhiều thành bệnh rồi.”

“Chuyện này  tất cả đều là do hai người! Ban đầu con đâu có tình ý gì với Bùi Nguyên Tu, là hai người bắt con phải đi Thượng Kinh với hắn. Kết quả con động tâm thật rồi, nhưng sau đó thì sao? Vậy mà lại khiến cho Thụy Mẫn Công chúa thò một tay vào! Nữ nhi không phục, không công bằng!”

Lý Cảnh Nhan vẫn nhớ như in lần ở Đông Lĩnh năm ấy, Bùi Nguyên Tu vẫn luôn không rời mắt khỏi bóng hình của Lung Nguyệt. Nữ nhân đều rất nhạy cảm, nàng chỉ cần nhìn một cái là có thể biết ánh mắt của Bùi Nguyên Tu đối với Lung Nguyệt là nhu hòa mà quý trọng. (MTLTH.dđlqđ)

“Con! Ài!”Phủ Sơn Quận Vương than thở. Vốn cứ tưởng rằng đây là chuyện ván đã đóng thuyền, đội tàu của Bùi Nguyên Tu tất cả đều nằm trong tay ông, cứ nghĩ trên miệng hắn không nói nhưng hẳn trong lòng cũng đã đồng ý. Tính toán của mấy người tuy tốt, thời thế đều hợp tình, chỉ là vẫn quên không tính đến Thuận Khải Đế.

Bùi Nguyên Tu này nhìn thì đoan chính, vậy mà cũng là một tên giảo hoạt, bị Hoàng Thượng chèn ép một cái liền vòng vo trở lại. Hôm nay thê tử hắn là Thụy Mẫn Công chúa, Hoàng Thượng lại thương yêu khuê nữ này vô cùng, sợ nàng đến Bắc Cương rồi lại chịu đói chịu khát, đối với vấn đề quân lương của Bắc Cương, tất nhiên vung tay rất hào phóng. Khuyết thiếu duy nhất của Bắc Cương chính là lương thực, năm ngoái ông vừa nhận được tin Bùi Nguyên Tu ra chính sách tu sửa lại kênh mương, cải tạo lại ruộng đồng, về sau e rằng lương thực của Bắc Cương cũng chẳng thiếu. Đội thuyền của hắn đã sang tay cho Anh Vương, hiện tại đến nửa điểm phiền não hắn cũng không có.

“Con mau chấm dứt tất cả hy vọng với Bùi Nguyên Tu đi! Trước đó vài ngày một người bạn của huynh trưởng con tới bái phỏng, là con trai trưởng của Ngô Hương Hầu, là cháu ruột của Ngô phi nương nương. Cha nhìn nhân phẩm hắn rất tốt, đã tới nhược quán, trong phòng chỉ có một thông phòng. Năm ngoái đã đậu nhị giáp Tiến sỹ, đến bây giờ mới bắt đầu nghị hôn. Huynh trưởng con dẫn hắn đi thăm quan quanh phủ đệ, con mau chỉnh trang một chút rồi ra gặp hắn!”

Phủ Sơn Quận Vương vừa dứt lời, tính xoay người đi khỏi liền nghe thấy tiếng kêu của Lý Cảnh Nhan: “Con không lấy! Mấy người lại bắt con đi nghị hôn. Ban đầu là Bùi Nguyên Tu, hôm nay lại là Ngô công tử! Con không lấy!”

“Nghiệt chướng! Lệnh của cha mẹ, lời của mối mai, há có hỏi con có nguyện ý hay không? Con không chịu lấy chồng rồi nhanh chóng thành gái lỡ thì, còn muốn kén cá chọn canh hay sao? Hừ!” Phủ Sơn Quận Vương tức giận đến dựng cả râu.

“Con thành gái lỡ thì tất cả đều là do các người làm hại!” Lý Cảnh Nhan là dòng chính nữ duy nhất của Phủ Sơn Quận Vương, từ nhỏ đã được chiều chuộng, lão Vương phi vẫn luôn giữ lại nuôi bên cạnh mình. Đều nói người già thường thương cháu, đúng thật không giả, Lý Cảnh Nhan được lão Vương phi nuôi thành một vị tiểu thư hung hăng càn quấy, thứ tỷ muội nào trong nhà này có ai là không bị nàng đánh chửi qua đâu.

Nàng hoành hành ở đất phong thành quen, vào trong thành rồi thì đá trúng tấm thiết sắt Lung Nguyệt, thân phận địa vị không bằng người ta, nàng vẫn phải cố nhịn, cuối cùng nàng ta còn giành cả nam nhân nàng nhìn trúng. (MTLTH.dđlqđ)

Đúng là lúc đầu Lý Cảnh Nhan có một chút động lòng với Bùi Nguyên Tu, thế nhưng hiện tại chỉ sợ đã thành muốn so cao thấp với Lung Nguyệt rồi.



Tới thời điểm trà chiều, Lý Trạch Nghiễm mời bạn tốt Ngô Trí Hằng vào phủ chơi.

Tới làm khách trong phủ người khác, tất nhiên phải đi bái phỏng trưởng bối. Ngô Trí Hằng vừa thi lễ với Phủ Sơn Quận Vương ở thư phòng liền nghe thấy tiếng nữ tử to tiếng ngoài cửa: “Phụ Vương có đó không? Nữ nhi mang trà bánh vào nhé?”

Tỷ muội trong nhà tất cả đều đã được gả ra ngoài, trong phủ bây giờ chỉ còn một thứ muội mười tuổi, suy nghĩ ánh mắt con nhỏ đó nhìn nàng, nàng tức đến muốn ngã ngửa, rõ ràng là chê cười nàng lớn tuổi rồi mà không ai thèm lấy. (MTLTH.dđlqđ)

Vì vậy ở trọng viện mình, nàng hung ác đập bể một bộ trà cụ, sau đó sai nha đầu bên cạnh đi hỏi thăm, đến khi biết chắc Thế tử đã mang người trở về  liền bẩm báo cho nàng biết.

Sau đó liền xuất hiện màn kịch này.

Lý Cảnh Nhan vừa bước chân vào thư phòng liền nhìn thấy Ngô Trí Hằng, cố làm ra vẻ kinh ngạc, phúc thân với Phủ Sơn Quận Vương rồi mới e lệ nói: “Là nữ nhi lỗ mãng, không biết phủ ta có khách.”

Phủ Sơn Quận Vương không tính mở miệng, Lý Trạch Nghiễm liền nói: “Cũng không hẳn là khách, Trí Hằng là bằng hữu tốt của ta, muội không cần phải khách khí!”

“Tiểu sinh Ngô Trí Hằng bái kiến Quận quân.” Ngô Trí Hằng tất nhiên biết nguyên do trong đó, Lý Trạch Nghiễm từng nhiều lần ám chỉ với hắn rằng có ý muốn gả muội muội qua cho hắn. Hắn liền lặng lẽ đánh giá nữ nhân trước mặt này.

Lý Cảnh Nhan này dung mạo không tệ, chỉ là còn kém quá xa so với Thụy Mẫn Công chúa, chẳng trách Bùi Nguyên Tu bỏ nàng mà lấy Thụy Mẫn Công chúa.

Nhưng nghĩ đến mục đích hôm nay mình đến, Ngô Trí Hằng cũng chẳng quá mức để ý đến dung mạo, nam tử chí ở triều đình, nữ nhân cũng chỉ là người trong hậu viện. Lấy gia thế Lý Cảnh Nhan ngược lại khiến cho địa vị của mình càng cao quý hơn nữa, suy cho cùng gắn một chữ ‘Hoàng’ cũng không phải chuyện đơn giản.

Vả lại, khi nghĩ tới biểu huynh Lý An…

Ngô Trí Hằng cảm thấy, Lý Cảnh Nhan này có thể cưới vào cửa.

Từ ngày này, hôn sự của Lý Cảnh Nhan liền cứ như vậy mà định xuống, ba tháng sau lên đường vào Kinh gả cho trưởng tử của Ngô Hương Hầu phủ.

Bùi Nguyên Tu sống hai đời, mấy ngày gần đây đã đắm chìm trong ôn nhu hương của thê tử và nhi tử đến không thể phân biệt được phương hướng, hắn không ngờ tới Phủ Sơn Quận Vương lại dám đi một nước cờ như vậy. Vị Mặc Vương kia còn không ngại đục mà lấy tay khuấy mấy cái, chỉ là vị này đã bị Thuận Khải Đế nuôi thả thành Vương gia nhàn tản, không biết có thể khuấy cho đục hơn được nữa không?

Đầy tháng tiểu Vương gia Tính Bắc Vương phủ làm rất lớn, bé được chính Thuận Khải Đế tự mình ban tên, lễ quà bảo vật vô số. Tiệc làm đến ba ngày mới xong.

Bên trong Cương thành khắp nơi đều treo lụa đỏ rực, Tĩnh Bắc Vương phủ tặng dân chúng trứng gà đỏ cùng rất nhiều quà bánh.

Không riêng gì các quan viên của Bắc Cương tặng lễ, thủ lĩnh Ba Sơn cùng mấy vị thủ lĩnh của các bộ lạc khác đều gửi lễ chúc mừng, đó chính là hai con trâu Bạch Ly cùng với trâu con, trâu cái cùng sữa trâu.

Thê tử trẻ tuổi của thủ lĩnh Đức Lãng nói với Lung Nguyệt: “Trên thảo nguyên, chỉ có đứa bé tôn quý nhất mới được uống sữa trâu Bạch Ly. Mà sữa trâu Bạch Ly được nuôi trên thảo nguyên lại càng là mỹ vị.”

Lung Nguyệt cảm ơn mấy vị phu nhân của mấy vị thủ lĩnh, tặng lại cho họ trang sức cùng châu báu quý giá.



Tới khi mời tân khách vào cửa, làm Lung Nguyệt không ngờ nhất chính là sự xuất hiện của trưởng tử Lý Lộc của phủ Thừa Quận Vương cùng chính thê của hắn. Hiếu kỳ của lão Thừa Quận Vương vừa hết, hắn vốn không nên xuất hiện trong tiệc mừng này, nói lớn thì là hắn bất hiếu với phụ thân hắn, nói nhỏ thì hắn mang điềm xấu cho gia chủ. Nhưng người xưa từng nói không đưa tay đánh người mặt cười. Hắn cũng đã đến, Lung Nguyệt cũng không thể lấy chổi đuổi hắn ra ngoài, đúng không?

Lung Nguyệt nhìn vị Lý Lộc phu nhân ngồi dưới mình đây, cười nhạt, nàng nhìn vị phu nhân này càng ngày càng không vừa mắt!

Uống có chén trà mà trộm nhìn nàng đến mấy lần, nếu như ánh mắt có thể biến thành dao, không biết từ nãy tới giờ trên người nàng bị khoét đến mấy lỗ thịt rồi?

Nghe nói vị này có tình cảm cực kỳ tốt với muội muội mình, chỉ là vị muội muội này của nàng ta bị Bùi Nguyên Tu dùng kế ép gả cho dư nghiệt của Phản Vương, hôm nay vẫn còn đang ở Tây Bắc làm nô!

Nàng ta rõ ràng đang giận chó đánh mèo mình. (MTLTH.dđlqđ)

Nghĩ kỹ một chút thì cũng phải thôi, nếu Bát tỷ tỷ bị người hại thảm như thế, nàng cũng quyết không tha cho kẻ đó.

Chỉ là tâm địa Bùi Nguyên Tu sắt đá, người ta dù có khuynh tâm vì hắn, hắn cũng chẳng may để ý đến.

Thế nhưng Lung Nguyệt lại thích chết cái tính cách ác liệt này của hắn, nam nhân của nàng đa tình để làm gì? Chỉ cần chàng đối tốt với mình và con là được, quản nhiều chuyện thiên hạ như vậy để làm gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play