*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Lung Nguyệt cảm thấy mình là một cô nương phúc hậu

Chỉ là nàng tỏ vẻ hiền lành, lại có người được nước lấn tới.

Không biết nữ quyến của vị quan viên nào cười nhạo: “Kỹ thuật kém cỏi thì đừng tự ý ra ngoài bêu xấu, đàn chẳng ra gì, chỉ làm bẩn tai Vương gia Vương phi.” Tiếng nói mặc dù không lớn thế nhưng đủ để mọi người đang yên lặng nghe đàn đều có thể nghe thấy.

Tiếng đàn ngưng lại đột ngột, cô nương gảy đàn đỏ mặt cúi đầu, bả vai khẽ run.

Thế này, chỉ sợ là khóc rồi đi!

Lung Nguyệt nháy mắt, Hoán Ngọc liền nhanh ý tiến lên đỡ cô nương gia về chỗ ngồi.



Nàng thầm nghĩ người này làm ra việc khó nhìn thế này chỉ sợ là có oán hận không sâu với cô nương đánh đàn. Nếu không cũng chẳng chút nể tình như vậy. Chỉ là người này quá không hiểu chuyện rồi, nàng náo loạn như vậy, mặt mũi của mình và  Bùi Nguyên Tu phải đặt vào đâu?

Nàng không khỏi nhíu mày, lại thấy hai vị cô nương có vẻ là người cùng một nhà, trong lòng có chút buồn cười. Người ta thường nói có gì người nhà cùng đóng cửa bảo nhau, cái gia đình này là muốn làm cái gì đây? Thất tỷ tỷ và nàng cũng đau có hợp nhau, thế nhưng chưa từng làm mất mặt nhau trước mặt người ngoài như vậy. (MTLTH.dđlqđ)

“Hạ quan dạy dỗ nữ nhi không nghiêm, kính xin Vương gia, Vương phí thứ tội!”

Lung Nguyệt quay đầu, người đang lên tiếng hẳn là Tri phủ Cương thành Hầu đại nhân. Nàng lại nhìn  Bùi Nguyên Tu, gò mà vốn nhu hòa giờ như thể đang rất giận dữ.

“Đã là gia giáo thì phải nghiêm khắc.” Lung Nguyệt thản nhiên nói một câu. Sau đó nhẹ túm lấy ống tay áo  Bùi Nguyên Tu dưới bàn, nàng chỉ sợ hắn tức giận rồi không còn hứng thú du xuân.

Bùi Nguyên Tu liếc mắt nhìn Lung Nguyệt một cái, tiếp lấy lời của nàng: “Quản giáo con cái chính là chuyện lớn, Hầu đại nhân thấy bổn vương nói có đúng hay không?”

“Dạ dạ dạ! Hạ quan nhất định khi về sẽ dạy dỗ lại nữ nhi bướng bỉnh. Hạ quan cáo lỗi, cáo lỗi!” Vừa dứt lời, hắn khom người thi lễ rồi mang theo gia quyến vội vàng trở về.

Vừa xảy ra một ít huyên náo nhỏ,  Bùi Nguyên Tu có chút không thoải mái nhưng hắn lại cố kỵ Lung Nguyệt, khó có được ngày dẫn nàng đi chơi, vung tay lên nói: “Ngồi như vậy cũng không vui, tất cả tản ra, tự mình tìm thú vui đi.”

Hắn vừa dứt câu liền kéo Lung Nguyệt đứng dậy rời đi.

Mọi người thấy vậy chỉ đành phải không gần không xa mà đi theo.

Hành động này của  Bùi Nguyên Tu đúng ý với Lung Nguyệt.

Nàng nắm lấy bàn tay  Bùi Nguyên Tu, có ống tay áo che, người ngoài khó có thể phát hiện ra, chậm rãi bước đi trong rừng đào.

“Hoa này nở rất đẹp, chỉ là gió xuân thổi hoài làm cánh hoa có chút dập.” Lung Nguyệt nhìn cánh hoa màu phấn hồng có những vết nâu nho nhỏ chằng chịt, có chút cảm thán.

“Sao lại thương xuân bi thu rồi hả? Đây rõ ràng không phải Cửu nhi của ta.”  Bùi Nguyên Tu cau mày, hắn sợ nhất những lúc Lung Nguyệt nói ra những câu đau thương, điều đó làm hắn nghĩ tới kiếp trước.

“Thiếp đâu có thương xuân bi thu, thiếp chỉ cảm thấy rất đáng tiếc mà thôi. Nếu như lấy cánh hoa này về làm rượu hoa đào chẳng phải là tốt hơn hay sao?”

Nghe Lung Nguyệt nói vậy,  Bùi Nguyên Tu dở khóc dở cười. Hắn sao lại quên mất tính tình tiểu thê tử của hắn trời sinh đã vô tư, nếu không phải quá mức đau lòng, cũng sẽ không….

Nghĩ đến đây,  Bùi Nguyên Tu không khỏi cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Chỉ là lại nghe Lung Nguyệt hát: “ Hoa Đào Tiên nhân ngủ dưới cây đào, lại hái hoa đào ủ rượu bán lấy tiền. Tỉnh rượu ngồi trước cây đào, say rượu lại ngủ dưới gốc đào, nửa tỉnh nửa say ngày qua ngày, hoa tàn hoa nở năm qua năm. Chỉ mong chết già trong hoa tử, không muốn cúi người chào xe ngựa….”

Tâm tư bay xa bị nàng tàn nhẫn kéo trở lại: “Nha đầu này, hát cái gì vậy?” Tiểu thê tử của hắn luôn khác người như vậy đấy. (MTLTH.dđlqđ)

Lung Nguyệt lại cười: “Bài vè này là thiếp học được trong dân gian. Có hợp với tình hình bây giờ không?”

Bùi Nguyên Tu chỉ cười không nói.



“Chẳng lẽ thiếp hù Vương gia sợ? Vậy thiếp lại đổi sang bộ dáng của nữ nhi gia.” Lung Nguyệt vừa dứt lời liền í a í a hát Táng Hoa Ngâm.

“Hoa bay hoa rụng ngập trời, hồng phai hương nhạt ai thương xót? Tơ nhện mềm mỏng đong đưa trong gió xuân, rơi lên vải mành trước cửa. Khuê nữ Tích Xuân buồn rầu trong phòng, u sầu đầy cõi lòng không chỗ tố…”

Hát đến đây, khuôn mặt  Bùi Nguyên Tu đột ngột trở nên trắng bệch, kêu lên: “Dừng lại! Không hát nữa! Không được hát nữa!” Sau đó hắn đưa tay ôm chặt Lung Nguyệt vào ngực, lẩm bẩm không ngừng bên tai nàng: “Hồng không phai, hương không nhạt, Cửu nhi không buồn rầu, ta sẽ không cho nàng có vè u sầu….”

Lung Nguyệt bị hắn ôm chặt đến không thở nổi, mặc dù không hiểu vì sao  Bùi Nguyên Tu lại xúc động đến như vậy nhưng cũng có thể cảm nhận nội tâm bất an của hắn. Bàn tay nhỏ bé vỗ nhẹ lên lưng hắn, nói nhỏ: “Có Nguyên Tu ở đây, Cửu nhi sao lại u sầu được? Cửu nhi nhà Vương gia giờ muốn lấy khăn tay gói hoa đào về ủ rượu.”

“Nói như vậy thật thảm hại, ta sẽ gọi Bùi Đại  Bùi Tiểu đến bẻ mấy cành hoa đào trở về cho nàng ủ rượu.”  Bùi Nguyên Tu đã bình tĩnh trở lại, trả lời nàng.

Lung Nguyệt vừa nghe, bật cười: “Ha ha, thiếp định để người gõ cây đào cho cánh hoa rụng xuống. Thiếp thấy thiếp là người sát phong cảnh lắm rồi, không ngờ chàng còn muốn bẻ cành đào mang về, thật sự là…”

“Vậy thì thế nào?”  Bùi Nguyên Tu nghe vậy cũng cảm thấy buồn cười.

“Đúng là không phải người nhà không vào cùng một cửa.”Lung Nguyệt nháy mắt mấy cái.

“Ừ, lời này gia thích nghe!” Bùi Nguyên Tu kéo tay Lung Nguyệt cười.

Đi ngoại ô du xuân nửa ngày,  Bùi Nguyên Tu mỹ mãn ôm tiểu thê tử yêu kiều của hắn hồi phủ.

Lung Nguyệt là người rất dễ thỏa mãn, chỉ chơi có nửa ngày, tâm tình mấy ngày hôm sau rực rỡ như hoa đào nở rộ.

Một ngày nọ  Bùi Nguyên Tu đang cùng Lung Nguyệt ngủ trưa,  Bùi Tiểu liền có chuyện bẩm báo: “Vương gia, ngoài kia có một vị tiên sinh cùng một vị phu nhân nói muốn gặp Vương gia!”

Dứt lời liền trình lên một khối ngọc bội.

Bùi Nguyên Tu vừa liếc thấy ngọc bội liền đứng dậy. (MTLTH.dđlqđ)

Bùi Nguyên Tu tự tay lấy ngọc bội từ tay  Bùi Tiểu, cẩn thận kiểm tra hai mặt, sau đó phân phó  Bùi Tiểu: “Mở rộng đại môn!”

“A? Vương gia, chuyện này….”  Bùi Tiểu buồn bực, người phương nào mà tôn quý như vậy? Lại còn cần Vương phủ hành đại lễ nghênh đón.

Bùi Nguyên Tu chỉ thấy  Bùi Tiểu ngây ngốc đứng im, tức giận vỗ vào gáy hắn: “Sững sờ cái gì? Còn không mau đi!”

“Ai! Ai!  Bùi Tiểu đi liền, đi liền!” Bùi Tiểu vội vàng ứng thanh, sau đó ôm đầu chạy ra khỏi Bích Thương viện.

“Cửu nhi, Cửu nhi, dậy thôi nào.” Bùi Nguyên Tu trở lại gian trong, lay tỉnh Lung Nguyệt từ trong ổ chăn.

“Ưm….” Cả người Lung Nguyệt mềm nhũn như mèo con, nàng hé một con mắt, nhỏ giọng gọi: “Nguyên Tu?” Sau đó cọ cọ mấy cái vào lồng ngực hắn, tuy nàng không có những phản ứng mãnh liệt như những thai phụ khác, thế nhưng nàng lại rất thích ngủ. Đã hơn một tháng rồi, nàng không còn kêu than quá rảnh rỗi với  Bùi Nguyên Tu, bởi vì thời gian rảnh nàng đều dùng để ngủ.

“Cửu nhi, dậy thôi nào. Nàng nhìn xem đây là cái gì?”  Bùi Nguyên Tu cầm ngọc bội lên cho Lung Nguyệt xem xét.



“Cái gì….”Lung Nguyệt vốn còn mơ hồ, chỉ nhìn thoáng qua liền bừng tỉnh ngồi dậy, mắt phượng mở to như hai viên lưu ly hỏi: “Chàng lấy vật này ở đâu?”

“Chậm chút, chậm chút, cẩn thận thân thể.” Bùi Nguyên Tu đỡ nàng: “ Bùi Tiểu dâng lên cho ta xem, hắn nói có một vị tiên sinh và một vị phu nhân đang ở bên ngoài, ngọc bội này chính là của hai người.”

“Thay quần áo! Mau! Hoán Ngọc! Thay quần áo cho ta!” Lung Nguyệt vội vàng hô.

“Nàng cũng đừng vội vàng quá, ta đã nói người mở rộng đại môn…”

“Vội! sao lại không vội! Mau! Nhanh nhanh nhanh!” Không đợi  Bùi Nguyên Tu nói xong, Lung Nguyệt liền khoác áo lên người, không thèm soi gương, búi tóc tùy tiện liền chạy ra ngoài, căn bản là không cần mặt mũi mà.

Bùi Nguyên Tu dở khóc dở cười chạy theo sau, hộ bên người nàng, hai người cùng đi ra hướng cửa phủ.

87602-1536122711jpg

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play