Tục ngữ có nói: Việc tốt không tới cửa, chuyện xấu lan ngàn dặm.
Tĩnh Bắc vương say rượu ở Nam Phong quán, bị Vương phi – công chúa đuổi ra khỏi phòng ngủ, không tới mấy ngày mà chuyện này đã truyền khắp phố.
Có người bừng tỉnh hiểu ra, thầm nghĩ: Đã nói không có nam nhân nào trong thiên hạ mà không dính phải thịt sống tanh hôi, biết bao nữ tử trẻ tuổi, xinh đẹp ngã vào người vẫn chẳng động lòng, hóa ra là không thích thiếu nữ tuyệt đẹp, ngược lại còn yêu Nam Phong. Thì ra lúc trước giữ cho thanh danh trong sạch, bây giờ, ngay cả quý nữ đứng đầu của Đại Chiêu quốc cũng đã cưới về tay, chỉ sợ không còn đắn đo mà hiện nguyên hình, để lộ bản tính vốn có.
Lại có người nói rằng: Tiếc thay cho công chúa Thụy Mẫn xinh đẹp tuyệt trần. Nghe người ta nói, con người của nàng tựa như tiên nữ giáng trần, bây giờ lại gả cho một kẻ không hiểu phong tình của nữ nhi, duyên phận quả là không thể thoát được. Việc này so ra còn không bằng trâu ăn hoa mẫu đơn, thật sự quá tệ rồi! Có điều, nếu như đương kim thánh thượng biết bản tính của rể hiền như vậy, liệu rằng có trực tiếp hạ chỉ hòa ly* hay không? Hay là chém Tĩnh Bắc vương trong cơn giận dữ?
*Ly hôn
Bùi Nguyên Tu và Vương phi nảy sinh hiềm khích. Việc này truyền mau như vậy, sở dĩ là do Bùi Nguyên Tu tận lực làm, đồng thời cũng có công phu mồm mép của hạ nhân trong phủ.
Mà Lung Nguyệt lại chú ý đến “công phu mồm mép” của đám người đó.
Nàng ở trong Hoàng thành đã lâu, căm thù việc hạ nhân bàn tán chủ tử đến tận xương tủy. Mượn cơ hội này, nàng nhất định phải cảnh cáo người trong phủ mới được. Quy củ nghiêm ngặt về “khẩu phong”* chắc chắn phải được lập, bằng không, lỡ như một ngày nào đó, hạ nhân vô tâm vô tư bán chủ tử đi mà còn chẳng biết; đương nhiên cũng không loại trừ loại người cố ý bán đứng chủ tử.
*Khẩu phong – ý chỉ lời nói bao hàm ý tứ được che giấu – lời nói mập mờ
Quy củ được lập dựa theo lệ thường trong cung, cực kỳ nghiêm ngặt, hình phạt cũng rất ngoan độc, chỉ nghe hạ nhân trong phủ vô cùng sợ hãi, nhưng họ chỉ đành tặc lưỡi không ngừng. Nói thẳng ra: Bây giờ tâm trạng của Vương phi không tốt, đừng phạm vào kẻo gặp rủi ro.
Để phòng tránh tai vách mạch rừng, Lung Nguyệt cũng bố trí canh phòng cẩn mật, lo sợ sẽ có kẻ trộm cài nội gián xung quanh mình. Nàng muốn câu được cá, dĩ nhiên càng phải diễn cho giống thật.
Kể từ hôm bị Lung Nguyệt “đuổi” ra, buộc phải tới gian phòng phía Tây, mấy ngày gần đây, Bùi Nguyên Tu không dám đắc tội Vương phi, cực kỳ thu mình lại, không đi tới Nam Phong quán nữa, đồng thời an phận, nghỉ tạm trong thư phòng ở bên ngoài viện, giống như bị Lung Nguyệt đuổi ra ngoài thật vậy.
Chỉ là... mỗi khi vào thời khắc nửa đêm, hắn lại trèo tường vào Bích Thương viện, “gặp riêng” Lung Nguyệt.
Bùi Nguyên Tu “mỹ kỳ danh viết”: Trăng treo cành liễu, người ước hẹn sau buổi hoàng hôn.
* Câu gốc là “美其名曰” (mỹ kỳ danh viết): xuất xứ từ tác phẩm “Đằng Dã tiên sinh” của Lỗ Tấn, đại ý khi một người đặt tên cho một vật, một việc nào đó một cái tên hay thì người ta sẽ dùng câu này để chỉ về cái việc đặt tên đó. Tùy tình huống mà nó sẽ có nghĩa tốt hay xấu.
Hắn khiến Lung Nguyệt dở khóc dở cười, cả hai là phu thê thật sự mà cứ lén lén lút lút.
Phu thê bọn họ hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng bốn nha hoàn lớn (trong đó có Hoán Ngọc) lại không biết chuyện. Vì vậy, mấy người đó liền giận chó đánh mèo với hai huynh đệ Bùi Đại, Bùi Tiểu.
Bùi Tiểu thì không cần phải nói, ai nấy đều nghĩ trong đầu rằng hắn là “Đầu sỏ gây chuyện”, nhưng Bùi Đại cũng bị vạ lây thành cá trong chậu, chẳng hay ho gì. Ai bảo hắn và Bùi Tiểu là song sinh làm chi, dáng vẻ giống nhau như đúc, bị người ta giận chó đánh mèo cũng đúng.
Một ngày cuối tháng, Bùi Đại ôm sổ sách tính bạc trong tháng đến giao cho Địch Thúy.
Từ lúc Vương phi vào cửa, Vương gia nhà hắn liền giao toàn bộ sản nghiệp trong tay và việc bếp núc cho Vương phi quản lý, cho dù là các khoản do người bên ngoài lui tới cũng được Vương phi lo liệu.
Lúc trước, Bùi Tiểu còn vừa cười vừa nói rằng Vương gia tinh quái, cứ như vậy thì sau này tất nhiên không phải lo tiền thu chi, tuy rằng ngày sau chỉ được dùng ít bạc, Vương phi cũng sẽ trợ cấp cho gia từ mấy ấp phong* của mình. Kết quả, Vương gia nghe xong, hắn liền bị kéo tới đấu trường luyện võ để Vương gia hung hăng luyện quyền cước cho thông suốt.
*Ấp phong – vùng đất/thị trấn/huyện... của công chúa/hoàng tử được vua ban cho
Bùi Đại ôm sổ sách tính bạc vào trong Bích Thương viện, bái kiến Vương phi trước.
Lung Nguyệt nhìn hắn, mỉm cười, nói, "Bây giờ Địch Thúy không có ở đây, ngươi giao sổ sách cho Tẩy Bích trước đi! Đợi nàng ấy trở lại, thấy không có sẽ tới tìm ngươi!”
Bùi Đại khom người, đáp, "Dạ!"
Rồi sau đó, hắn vừa chịu cái nhìn khinh bỉ của mấy nha hoàn, vừa bước qua Hận Thiểu Trai để giao sổ sách cho Tẩy Bích. Xong việc, Bùi Đại chào tạm biệt Vương phi rồi bước ra ngoài, tiếp tục đi làm chuyện “xấu” mà Vương gia giao cho.
Lúc đi ngang qua cổng, hắn chợt thấy một bóng dáng màu vàng nhạt đang đứng ở Nguyệt Lượng Môn (cửa Nguyệt)*, trông quen mắt làm sao, nhìn gần một chút liền thấy rõ đó là Địch Thúy.
*Nguyệt môn hay cửa nguyệt môn (tiếng Trung: Nguyệt Lượng môn) là một loại hình cửa đi lại đặc trưng của kiến trúc Trung Hoa và được phổ biến đến các nước xung quanh như Việt Nam, Hàn Quốc, Nhật Bản... đây là một bức tường trong khu vườn hoặc trong nhà mà có một lối đi hình tròn (giống như hình Mặt Trăng tròn) dành cho người đi bộ, phía trên bức tường này có lợp ngói, loại cửa này không có chức năng đóng mở, sử dụng chủ yếu vào mục đích trang trí.
Đây một yếu tố kiến trúc truyền thống trong khu vườn Trung Quốc. Nguyệt môn theo quan điểm của người Trung Quốc có nhiều ý nghĩa tinh thần, để nhìn ra thế giới bên ngoài và để đón các cơ hội tương lai. Cửa này kết họp với các mảnh ngói trên cổng và trên hình dạng của cửa đại diện cho hình Mặt Trăng cùng với những lá bùa (thường màu đỏ có ghi chữ tàu) dán trên cửa. Vườn cây theo kiểu Trung Quốc thường được sử dụng như khung cảnh làm nền cho cửa nguyệt môn. Mục đích của nguyệt môn là để phục vụ như một lối vào khu vườn của tầng lớp thượng lưu giàu có ở Trung Quốc nhằm tăng vẽ thưởng lãm của khu vườn cũng như nội thất trong nhà. Loại cửa này ban đầu chỉ được tìm thấy trong khu vườn của giới quý tộc giàu có Trung Quốc.*
Lúc này, Địch Thúy đang cười nói ríu rít với một nam tử trẻ tuổi. Nàng giao gói đồ cho nam tử, nam tử đáp lại bằng một nụ cười, vừa nhìn đã biết quan hệ giữa hai người không hề bình thường.
Bùi Đại nhíu mày. Có điều, hắn nghĩ nàng đã bẩm báo với Vương phi rồi mới ra ngoài, cho dù quan hệ giữa nàng và nam tử kia là như thế nào thì ở đây cũng quá rõ ràng, quang minh chính đại. Vì vậy, hắn quay đầu đi, làm như chưa từng nhìn thấy, vòng qua một đường khác, nhưng trong lòng lại có một nỗi khó chịu không thể nói nên lời.
Rốt cuộc, Bùi Đại vẫn không nhịn được mà âm thầm hỏi thăm một chút, vậy mà chẳng có mấy ai biết quan hệ giữa Địch Thúy và nam tử trẻ tuổi kia là như thế nào, chỉ biết mỗi tháng, hai người họ sẽ đứng ở chỗ đấy để chuyển đồ qua lại một hai lần, nhưng người ta lại biết nam tử kia là người hầu bên cạnh Vương phi, thậm chí còn giống như một thủ lĩnh nhỏ.
Hỏi thăm xong rồi, Bùi Đại cũng không biết vì sao tâm trạng của mình lại nặng nề thêm vài phần.
Vương gia nảy sinh hiềm khích với Vương phi, mỗi ngày đều phải ngủ trong thư phòng ở phía ngoài viện, những lời này dĩ nhiên truyền tới tai khuê nữ của nãi nương – Lưu Tú Nhi.
Bùi Nguyên Tu sớm đã hoàn trả khế ước bán thân của nàng ta, đồng thời bảo nha môn xóa tên trong nô tịch, người trong vương phủ dĩ nhiên sẽ không còn xem nàng ta là hạ nhân nữa. Nhiều hạ nhân không biết chuyện còn tưởng rằng nàng ta là thân thích, tìm đến Vương gia để có chỗ nương tựa.
Lưu Tú Nhi sốt ruột vô cùng. Nàng ta vốn là vụng trộm chạy đến. Huynh trưởng định ra hôn sự cho nàng ta với con trai độc nhất của nhà bên cạnh trong thôn trang. Mặc dù nhà đối phương không đại phú đại quý nhưng cũng được coi là giàu có, nhiều mẫu ruộng màu mỡ, có cả tá điền, con trai người ta cũng rất thành thật. Đối với một nha đầu được phủ thế gia thả ra ngoài cũng coi như có kết cục tốt, nhưng nàng ta lại không quên được Vương gia. Nghe nói hôn sự đã được định ngày, sính lễ đã nhận, nàng ta liền nhịn không được mà bỏ chạy.
Phải nói rằng lá gan của Lưu Tú Nhi cũng đủ lớn, đi ngàn dặm xa xôi mà chẳng sợ gặp điều ngoài ý muốn. Chẳng qua là số mệnh của nàng ta tốt, tình cờ gặp gỡ một vị cô nương muốn tới phương Bắc để thăm người thân ở phủ Tướng quân, thấy nàng ta đáng thương liền cho theo cùng. Cứ như thế, Lưu Tú Nhi bình an tới thẳng Bắc Cương.
Đã đến được mấy ngày, hôm ấy, nàng ta gặp được Vương gia và Vương phi đi xa, vừa mới về phủ. Sau đó, đợi mãi mấy ngày ở trong viện mà nàng ta chẳng thấy động tĩnh nào.
Áo cơm, bạc tiền không thiếu, duy chỉ có một điều chính là Vương phi chưa từng nói muốn gặp nàng ta một lần. Tuy nhiên, Lưu Tú Nhi cũng biết thân biết phận, Vương phi cao cao tại thượng như vậy, đâu phải là người mà nàng ta muốn gặp tùy tiện là được.
Đã nhiều ngày qua, nghe nói Vương gia phải chạy tới thư phòng ở ngoài viện, trong lòng Lưu Tú Nhi rất vui vẻ, nàng ta thầm nghĩ: Đây chính là cơ hội của mình.
Thấy mặt trời đã lặn về phía Tây, ánh sáng mờ mờ dần biến mất, nàng ta liền nhấc nhẹ gót sen, chạy vội tới để hỏi thăm nhà bếp, mượn lò từ một nữ đầu bếp.
Chủ tử trong vương phủ chỉ có Vương gia và Vương phi, không giống như những phủ khác có đầy những kẻ ngấm ngầm, xấu xa, thị phi. Vì thế, nữ đầu bếp cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng có lẽ thân thích của Vương gia ăn đồ ăn ở đây không quen, muốn tự mình làm ăn cho ngon miệng.
Lưu Tú Nhi dựa vào hình ảnh trong ký ức để làm vài món mà Bùi Nguyên Tu thích ăn. Xong xuôi đâu đó, nàng ta trở về phòng, sửa soạn một phen, xoay trái xoay phải trước chiếc gương đồng hình hoa củ ấu* cho đến khi hài lòng rồi mới cầm hộp đựng thức ăn ra ngoài, bước về phía thư phòng bên ngoài viện.
*Hình minh họa có ở bài sau
Nàng ta cũng không ngờ bản thân mình còn chưa tới gần cửa viện đã bị thị vệ tuần tra cản lại.
Lúc ở trong kinh thành đã từng xảy ra chuyện Trần Liên Bích lén đột nhập vào thư phòng của Vương gia. Hiện giờ, tất cả binh sĩ đều để ý đến từng chi tiết. Bọn họ cẩn thận ghi nhớ dáng vẻ của bốn đại nha hoàn bên cạnh Vương phi. Ngoại trừ Vương phi và bốn cô nương đó, cho dù là một con mèo cái cũng không được phép bước vào thư phòng.
Lưu Tú Nhi “bị cho ăn chè bế môn”*. Vẻ mặt nàng ta uất ức, sau khi trở về viện của mình còn cầm kéo cắt nát chiếc khăn cho hả giận.
*Từ chối không cho khách vào nhà gọi là cho khách “ăn chè bế môn”
Sang giờ Tý, Bùi Nguyên Tu lại vụng trộm trèo tường, leo qua cửa sổ, lăn lên giường Lung Nguyệt.
Lung Nguyệt chưa đi vào giấc ngủ. Lúc này, hai mắt nàng đang mở to, đợi hắn.
Bùi Nguyên Tu vừa gặp nàng liền cười “ha ha”, sau đó bổ nhào lên giường.
Lung Nguyệt trốn tránh, nói, "Vương Gia, chúng ta trò chuyện với nhau đi."
"Được, Cửu Nhi cứ nói, ta nghe..."
Ngay sau đó, vành tai của Lung Nguyệt liền bị hắn cắn một cái.
Lung Nguyệt ấm ức, quyết định làm một nữ nhân đanh đá. Nàng nâng mặt hắn lên, dùng ngón tay ngọc nhéo lỗ tai hắn, đôi mắt đẹp của nàng hiện lên trong đôi mắt sáng rỡ, tinh anh của hắn. Nàng nói nhỏ, “Vương gia, chuyện xảy ra hôm đó hình như có hơi không ổn thì phải? Ngài không cần thanh danh chỉ để câu con cá lớn, nhưng ngài chắc chắn là cá sẽ cắn câu chứ?”
Bùi Nguyên Tu nhìn đôi mắt như nước hồ thu của Lung Nguyệt, nở nụ cười đầy tự tin, nói, “Nếu như kẻ địch chạy tới bố phòng* của ta, hắn nhất định sẽ mắc câu!”
*Nơi được bố trí canh phòng cẩn mật
Lung Nguyệt chớp mắt một cái, nàng quả thực không hiểu.
Bùi Nguyên Tu giải thích nỗi nghi ngờ trong lòng nàng, “Bọn họ đã trộm hai bức tranh từ bố phòng, nhưng hai bức ấy lại khác hoàn toàn với hai bức ở viện ngoài. Ngẫm lại cho kỹ, hai bức tranh đó đều là giả, đồ thật tất nhiên ở trong tay chúng ta...”
"Nhưng mà... ngài đưa tới cửa như vậy, có phải là quá rõ ràng rồi không?” Lung Nguyệt hỏi, “Chỗ hai vị tướng quân đã chết và cả chứng bệnh Nam Phong của ngài...”
Bùi Nguyên Tu lắc đầu, "Gia đã giấu diếm cái chết của hai vị tướng quân với người nhà họ. Trừ Bùi Đại, Bùi Tiểu, không ai biết hai người ấy đã bị hại bằng cách nào, ngay cả đồ trong bố phòng, không một ai biết chúng đã bị đánh tráo.”
"Vậy còn việc giam giữ Tham tướng phu nhân?” Lung Nguyệt coi như đã hiểu ra đôi chút.
"Người ngoài chỉ cho là gia đang giận chó đánh mèo.” Bùi Nguyên Tu nở nụ cười thâm thúy...
Qua mấy ngày sau, án tử vẫn không tiến triển chút nào nhưng sắc mặt của Tiểu Mã tiên sinh lại tràn đầy vui mừng, hắn ta cảm tạ Bùi Nguyên Tu.
Quả nhiên đúng như lời Lung Nguyệt đã nói, Trầm Mạt Nương đồng ý hôn sự này.
Bùi Nguyên Tu nghe xong chỉ hừ, “Coi như biết điều!"
Tiểu Mã tiên sinh lơ đãng. Chỉ cần Trầm Mạt Nương chịu gả cho hắn ta thì cái gì cũng tốt!
Tân nương tử rốt cuộc cũng chịu xuất giá, Lung Nguyệt liền gọi một ma ma quản sự trong phủ tới đó thu xếp. Với thân phận tôn quý, nàng tất nhiên không đời nào đến quản.
Tiểu Mã tiên sinh là phụ tá đắc lực nhất của Bùi Nguyên Tu. Tuy Lung Nguyệt không vui vì chuyện của Trầm Mạt Nương, nhưng nàng cũng phải giúp phu quân làm nên chuyện.
Lung Nguyệt nể mặt mới mang mấy rương châu báu, trang sức ra, chọn mấy bộ đã lâu không dùng rồi hỏi Hoán Ngọc, “Thưởng bộ kia cho nàng ta được không?”
Hoán Ngọc cười nói, "Bộ kia cũng không đẹp!”
"Vậy à?" Lung Nguyệt nhìn kỹ nàng ta.
Chỉ thấy Địch Thúy cũng cười theo, nói, “Sao chủ tử hồ đồ thế? Trang sức hồi môn của người đều được ngự chế*.”
*Vua sai người làm ra
"Phải đó, người mà thưởng cho Trầm Mạt Nương là hại nàng ta đó, ánh sáng chói mắt của nó đủ để biến hôn sự thành tang ma đấy!” Tẩy Bích cũng cười.
"Nô tỳ có ý thế này, hay là người đến tiệm vàng, làm cho nàng ta hai bộ sao cho hợp với thân phận!” Đào Châu ra chủ ý.
Lung Nguyệt nghe xong liền bừng tỉnh. Hóa ra khi nàng ở trong cung, tuy được thưởng trang sức dành cho quý nữ nhưng những thứ đó cũng được làm ra sao cho hợp với thân phận của nàng. Bây giờ, xem lại mấy rương trang sức, cho dù có là ngự chế hay không, chỉ tính kiểu dáng thôi thì cũng chẳng phải thứ mà một nữ nhân cài trâm gỗ bình thường như Trầm Mạt Nương có thể dùng.
Vì vậy, nàng mở hộp phỉ thúy ra, chọn mấy khối rồi nói với Địch Thúy, “Ngươi cầm thứ này, kèm theo một ít vàng, làm cho nàng ta hai bộ trang sức vừa người đi!”
Địch Thúy vâng lệnh, chợt thấy Lung Nguyệt chưa dọn đồ mà đã đứng dậy, tìm kiếm trong những chiếc rương lẫn hộp còn lại, sau đó mới nói, “Mấy người các ngươi đến đây nhìn xem, có thích mấy viên đá này không, hồng, lục, lam? Ta sẽ giữ lại, sau này cho các ngươi làm trang sức hồi môn.”
Lời nàng vừa dứt, bốn đại nha hoàn đều đỏ bừng mặt, trở nên ngượng ngùng.
Lung Nguyệt cười nói, "Ngượng chín cả mặt cơ à? Các ngươi còn có người lớn hơn ta vài tuổi, tới lúc phải tìm phu quân rồi.”
Bốn người đồng thanh, "Nô tỳ không gả, nô tỳ chỉ muốn ở cùng chủ tử cả đời!”
"Nói bậy!" Lung Nguyệt trừng mắt, sau đó mỉm cười, nói, "Tuy gả cho người khác, nhưng các ngươi có thể làm ma ma quản sự ở bên cạnh ta! Do đó, nếu các ngươi coi trọng ai thì phải nói cho ta biết, hiểu chưa?”
Khuôn mặt của bốn nha đầu lại đỏ lên.
Lung Nguyệt thở dài. Nàng nhớ tới Anh Lạc cô cô, vốn dĩ bà đã được định ra hôn sự, phu quân tương lai chính là thị vệ bên cạnh phụ thân Hoàng đế khi ông còn là Thái tử, chỉ cần đợi đến ngày hai mươi tuổi, bà được ra cung là thành chuyện tốt rồi. Nào ngờ tiên hoàng băng hà, Khang vương đoạt đích, hôn phu của bà chết trong loạn quân. Anh Lạc cô cô là người chung tình mãnh liệt, trong lúc nhất thời đã lược bỏ tên mình, không bao giờ chịu xuất giá nữa.
Lung Nguyệt có thể xem như được Anh Lạc cô cô bế bồng từ nhỏ, cô cô coi nàng như con ruột do mình sinh ra, nàng cũng xem cô cô là một nửa mẫu thân, tất nhiên muốn phụng dưỡng bà lúc về già, nhưng trong lòng cũng âm thầm cảm thán cuộc đời cô tịch của bà.
Phòng tân hôn của Tiểu Mã tiên sinh và Trầm Mạt Nương nằm ở sân sau của phủ Tĩnh Bắc vương. Đó là căn phòng mà Bùi Nguyên Tu chuẩn bị cho các tiên sinh phụ tá mình, mỗi người một viện nhỏ. Lúc trước, Lưu Hải và Mạnh Thạch Đầu thay Vương gia cản hoa đào nên cũng có một ngôi nhà an ổn ở đây. Chỉ là bây giờ, cuộc sống của Mạnh Thạch Đầu rất náo nhiệt, còn Lưu Hải thì vô cùng ảm đạm, cô tịch.
Thê tử của Mạnh Thạch Đầu – Giang thị và sư tử Hà Đông của Lục tiên sinh phụ tá đều có lòng nhiệt tình. Nghe nói Tiểu Mã tiên sinh rốt cuộc cũng cưới thê tử, bọn họ liền giúp hắn thu xếp trong ngoài, sửa soạn cả viện ngay ngắn chỉnh tề, lại nghe theo Lung Nguyệt mà bỏ đi một số lượng lớn hoa cỏ, nhưng nhìn qua vẫn có vài phần thích thú.
Rốt cuộc thì Tiểu Mã tiên sinh cũng đưa được người trong lòng về nhà.
Trong tiệc rượu, Bùi Tiểu nhìn chăm chú vào tân lang Tiểu Mã đang mặc cát phục đỏ thẫm, vẻ mặt không giấu được niềm vui sướng, khóe miệng cười tươi, hạnh phúc đến tận mang tai mà không kiềm được lòng hâm mộ. Hắn cân nhắc một chút, đợi khi án tử kết thúc, nhất định phải đi tìm Vương gia để đòi thê tử. Vừa nghĩ, trong đầu hắn vừa hiện ra hình ảnh một nha đầu nhanh mồm nhanh miệng.
Quay đầu lại, hắn chợt phát hiện huynh trưởng nhà mình không thèm mở miệng nói câu nào, chỉ uống rượu buồn bã, dường như đang có tâm sự. Hắn định hỏi một câu, Tiểu Mã tiên sinh đã uống tới mức đi cũng vấp, bước tới chỗ hai huynh đệ hắn để kính rượu.
Bùi Tiểu nâng ly rượu, cười nói, “Tiểu Mã tiên sinh rốt cuộc cầu “người” được “người”. Khà khà, chúc mừng chúc mừng!"
Mọi người cũng ồn ào theo, nói, “Rốt cuộc cũng cầu được mỹ nhân, Tiểu Mã tiên sinh, ha ha ha ha ha...”
Người đến chúc mừng đều là người làm việc cùng ở dưới trướng Vương gia, có tiên sinh phụ tá, Mạnh Thạch Đầu, nam nhân Thẩm Tam ngay thẳng.
Bọn họ bắt Tiểu Mã liên tục rót rượu, buộc hắn uống đến khi không còn biết bây giờ hay ngày mai, Lục phu nhân Hà Đông mới rống lên. Đám người chợt nhớ ra, bọn họ chuốc rượu quá nhiều, sợ là đêm nay Tiểu Mã tiên sinh khó mà động phòng.
Ngày hôm sau, đôi phu thê mới cưới thức dậy, rửa mặt chải đầu rồi đến Tĩnh Bắc vương phủ để bái tạ Vương gia, Vương phi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT