Chân dẫm lên không khí không một tiếng động, nhân lúc Chu Dật Cẩn và Nguyên Thăng còn chưa kịp phản ứng, Trần Mộc đã tới gần đem hai người đánh ngất trên mặt đất. Về phần linh thú của hai người là linh thú họ cẩu, cũng bị A Hổ một chưởng một giải quyết.
Đánh ngất hai người, Trần Mộc cũng lấy luôn bộ đàm trên người bọn họ. Bộ đàm liên lạc thường mang trên tay tạo cảm giác không thoải mái, hơn nữa còn hằn vết chỗ đeo nên rất nhiều người lúc ngủ đều bỏ ra.
“Đều là những kẻ có tiền !” Trần Mộc nhìn hai cái bộ đàm tinh xảo được làm theo yêu cầu trên tay, có chút bùi ngùi. Tuy nhiên trên người kẻ có tiền, biết đâu còn có những thứ linh tinh khác. Ví dụ như định vị con kiến có thể báo tin cho người khác. Vì thế Trần Mộc lại bắt đầu cởi quần áo của hai người này, hơn nữa còn kiểm tra vật phẩm trang sức linh tinh.
Khuôn mặt này của Chu Dật Cẩn , Trần Mộc nhận ra được. Có điều hiện giờ Chu Dật Cẩn nhìn non nớt hơn so với ngày trước. Một người khác Trần Mộc lại chưa từng gặp qua, nhìn người này cũng chỉ lớn tầm tuổi mình mà thôi.
Việc cởi quần áo của người xa lạ là lần đâu tiên Trần Mộc làm, có điều động tác trên tay lại không hề chậm, rất nhanh, trên người cả hai chỉ còn lại một cái quần đùi, những vật phẩm trang sức khác cũng bị lấy đi hết, ngay cả bên trong tóc Trần Mộc cũng kiểm tra một lần.
Sau đó, Trần Mộc đem dây lưng mà mình dùng để trói da dị thú trói tay hai người, cuối cùng lấy Dạ Lai Hương biến dị cấp hai cho hai người ăn. Dạ Lai Hương biến dị này khiến cho người ta toàn thân vô lực, cho dù là dị thú cấp bảy ăn vào cũng đành mặc cho người chém giết, huống chi là hai nhân loại thực lực chưa đến cấp bảy.
Tác dụng của các loài thực vật biến dị, thường những thợ săn dị thú hoạt động ở bên ngoài đều biết chút ít. Trần Mộc cũng biết không ít các loại có tác dụng giống Dạ Lai Hương, chẳng qua trong một tháng này hắn chỉ tìm thấy Dạ Lai Hương mà thôi.
Xử lý tốt hai người, ném bọn họ vào trong góc xa xa, Trần Mộc đeo một đôi bao tay. Loại bao tay này dán chặt lấy da thịt, đeo lên cũng giống như không đeo, thường được dùng cho các nhân viên sửa chữa, mà người đó có lẽ là Chu Dật Cẩn. Trần Mộc đeo lên có chút nhỏ, tuy nhiên để tránh lưu lại dấu vân tay thì hắn vẫn phải bỏ qua sự khó chịu ấy .
Cầm lấy điện thoại kết nối với mẹ, lúc âm thanh tín hiệu báo kết nối thành công vang lên , Trần Mộc lại thấy áy náy và bất an. Tuy thực lực của mình đã gia tăng, nhưng chắc chắn vẫn khiến cho mẹ lo lắng rất nhiều.
“Uy…… Mộc Mộc ?” Lưu Chân Chân nhìn thấy dung mạo đối phương trên bộ đàm liên lạc của mình liền kích động đứng lên. Tuy rằng trên mặt Trần Mộc lúc này có không ít những thứ linh tinh, tóc cũng dài, nhưng đó là con của mình, sao có thể không nhận ra được.
Nhìn trong điện thoại sắc mặt của Lưu Chân Chân rất tiều tụy, Trần Mộc ánh mắt đau xót:
“Mẹ, mẹ có khỏe không ?”
“Mộc Mộc, ba tháng nay con đi đâu vậy?” Lưu Chân Chân nghe được tiếng của đứa con, trên mặt lập tức có tươi cười, nhưng vẻ tươi cười vẫn không che nổi mệt mỏi.
“Mẹ, con không sao, mẹ hiện giờ thế nào?” Trần Mộc mở miệng. Mẹ là người quan trọng nhất với hắn, khiến mẹ lo lắng như vậy, hắn cảm thấy bản thân rất bất hiếu.
“Mẹ tất cả đều tốt, Mộc Mộc, con không chọc phải phiền toái gì chứ?” Bộ đàm cá nhân của Trần Mộc vẫn không liên lạc được, lúc này lại đem mặt mũi nhìn không ra tướng mạo, Lưu Chân Chân lập tức hoài nghi hỏi.
“Mẹ, con không sao, con liên lạc với mẹ cũng để cho mẹ yên tâm. Có điều không lâu nữa con sẽ trở về.” Trần Mộc lập tức mở miệng.
“Mộc Mộc, con không có việc gì là tốt rồi” Lưu Chân Chân giật giật khóe miệng. Thợ săn dị thú là nghề nghiệp có tỉ lệ tử vong cao. Từ ba tháng trước không có cách nào liên hệ với Trần Mộc khiến mỗi buổi tối bà đều nằm mơ thấy Trần Mộc chết dưới sự tấn công của dị thú. Mấy ngày nay, ngày nào bà cũng xem tin tức, mỗi ngày kết nối với bộ đàm cá nhân của Trần Mộc hơn trăm lần, nhưng một chút tin tức cũng không có.
“Mẹ, mẹ ly hôn vơi cha đi.” Trần Mộc chần chừ, vẫn mở miệng. Lâm An Liệt đã xuất hiện. Lâm An Liệt hận cha bỏ rơi mẹ gã, nhất định sẽ trả thù cha, mà chính hắn cũng muốn trả thù cha và Lâm An Liệt. Nếu mẹ vẫn là Trần phu nhân……
“Được !” Lưu Chân Chân một tiếng đáp ứng.
“Mẹ ?” Trần Mộc kinh ngạc mở miệng.
“Mộc Mộc, con mất tích ba tháng, vậy mà cha con vẫn còn không phát hiện.” Trên mặt Lưu Chân Chân có một chút bi thương. Trần Khải không muốn thấy mẹ con bà, bà đi khỏi là tốt rồi. Ban đầu, bà muốn chiếm vị trí Trần phu nhân cũng chỉ là do không muốn chắp tay dâng tặng những thứ thuộc về con mình cho người khác. Nhưng ba tháng không có tin tức của Trần Mộc bà lại chỉ hi vọng có thể cùng Trần Mộc sống yên bình là được. Nếu Trần Khải đã không muốn mình chạm đến gia tộc của ông ta, thì cứ để một mình ông ta ôm thứ đó đến chết đi !
Trần Mộc trầm mặc , ngẫm lại cũng là bình thường. Lúc trước khi hắn còn đi học, mỗi ngày mẹ không gọi điện cũng sẽ nhắn tin, mà cha lại chưa bao giờ chủ động liên lạc với hắn. Ba tháng nay cũng giống vậy, đương nhiên sẽ không phát hiện mình mất tích.
Hiện tại Lâm An Liệt đã xuất hiện , làm cho cha con bọn họ bị dày vò đi! Lâm An Liệt hận mình, kỳ thật càng hận là cha. Hắn muốn thấy cha bị chính đứa con mình yêu thương nhất phản bội, sẽ có biểu cảm như thế nào, mà hắn cũng không ngại cho nhiều hơn một cây đuốc. ( ý anh là anh sẽ ở giữa châm lửa cho cháy to thêm )
“Ông ta có khi nào nhớ đến con đâu?” Trần Khải căn bản không xem hắn là con trai.
“Mộc Mộc, hôm nay mẹ sẽ soạn thỏa thuận ly hôn” Lưu Chân Chân hạ quyết tâm. Ba mươi năm thanh xuân của bà hao phí trên người Trần Khải, dù thế nào cũng muốn đào lại một ít đồ từ đối phương. Làm bà chủ gia đình nhiều năm như vậy, chỉ sợ người khác đã quên, bà cũng từng là luật sư chuyên nghiệp tài cao học rộng ! Mấy năm nay, thông qua mạng, bà vẫn nhận một vài vụ án không cần ra mặt. Hiện nay nếu gặp phiền toái trong thành thị, rất nhiều luật sư đều làm việc qua mạng để tham gia một vài vụ án nhỏ trên tòa.
“Đúng rồi, mẹ, việc con mất tích có bao nhiêu người biết ?” Trần Mộc đột nhiên nghĩ một chút.
“Mẹ chưa từng nói với ai.” Vốn Trần Mộc đang ở một nơi rất xa, cho dù nói cũng không có cách nào đi tìm người. Hơn nữa bộ đàm cá nhân qua một tháng sẽ được nhận định là tử vong, Lưu Chân Chân cũng lừa mình dối người mà luôn nhận định hắn còn sống. Hơn nữa bà cũng biết, Trần Khải tuy rằng là tộc trưởng, nhưng thủ hạ lại có vô số người muốn ngồi lên chiếc ghế đó. Một khi tin tức Trần Mộc mất tích truyền ra ngoài, ngày mai liền có vô số người đem con tới thay thế!
“Như vậy cũng tốt, mẹ, mấy ngày nay con tạm thời không thể liên hệ mẹ, mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe!” Trần Mộc mở miệng. Hiện tại hai người kia đều bị đánh hôn mê, có điều qua vài giờ họ sẽ tỉnh, đến lúc đó hắn nhất định không có thời gian liên lạc với mẹ.
Kết thúc cuộc trò chuyện với mẹ, hô hấp cùng nhịp tim của hai người Chu Dật Cẩn cũng chưa thay đổi, Trần Mộc lại liên lạc với Triệu Thiên Vũ.
“Ai vậy ?” Nhìn trên bộ đàm xuất hiện người không thể thấy rõ dung mạo, Triệu Thiên Vũ cảnh giác mở miệng.
Quả nhiên, cũng chỉ có mẹ mới có thể liếc mắt đã nhận ra mình, Trần Mộc cười cười:
“Là tôi.”
“Trần lão đại ? Cậu không có việc gì thật tốt quá ! mấy ngày nay Phán Nhi cùng hai thằng nhóc kia đều lo lắng gần chết !” Giọng nói của Trần Mộc Triệu Thiên Vũ vừa nghe là biết, anh muốn hỏi Trần Mộc mấy ngày nay đi đâu vậy, nhưng anh cũng biết, có vài việc không hỏi vẫn tốt hơn.
“Tôi không sao, có điều hiện tại tôi không có bộ đàm liên lạc, không thể vào thành, anh tìm một người tới đón tôi.” Trần Mộc vẫn tin tưởng Triệu Thiên Vũ , nếu ngay cả đội hữu cũng không thể tin tưởng, như vậy cũng không nhất thiết cùng đi săn bắn. Mỗi một thợ săn dị thú, đều sẽ tin tưởng đội hữu của mình. Nếu không phải bởi vì tin tưởng Triệu Thiên Vũ, hắn cũng không để Triệu Thiên Vũ làm việc cho mình, mà tiền, hắn lại càng không tùy tiện cho người khác.
“Trần lão đại cậu ở nơi nào ?” Lúc đầu nhìn Trần Mộc cũng chỉ là con một gia đình giàu có, mà sau khi ở chung, lại để cho người ta thấy hắn lợi hại, càng đừng nói thực lực của hắn. Cho dù Kim Phán Nhi đã thức tỉnh thành dị năng giả, cũng vẫn đối với Trần Mộc có một phần kính sợ, Triệu Thiên Vũ liền lại càng không cần nói. Cho nên ba tháng này, dù không thể liện hệ được với Trần Mộc, anh cũng vẫn tận tâm làm việc, còn trấn an đám người Kim Phán Nhi.
“Tôi ở phụ cận Tân thành.” Trần Mộc nhìn nhìn bàn điều khiển, lại báo tọa độ.
“Trần lão đại, Phán Nhi cũng là nhiệm vụ ở phụ cận Tân thành, để cô ấy đi đón cậu được không?” Từ Tinh Vân thành đến tân thành, thật sự quá xa .
“Có thể, anh liên lạc với Phán Nhi đi, nơi này là một tiểu trấn di động tư nhân. Để Phán Nhi đi một mình thôi, tôi chọc phải phiền toái.” Trần Mộc mở miệng.
“Tôi sẽ nói cho Phán Nhi .” Triệu Thiên Vũ nghe được Trần Mộc chọc phiền toái, phản ứng đầu tiên chính là đối phương gặp ác nhân…… Chẳng lẽ là Trần Mộc đắc tội công tử nào đó ? Triệu Thiên Vũ tuyệt không cảm thấy Trần Mộc sẽ chủ động đi trêu chọc người khác.
Đem mọi việc nói rõ ràng , Trần Mộc nhớ tới thân thể trần truồng của hai người, liền vào căn phòng xa hoa nhất xung quanh, đem phòng kiểm tra cẩn thận một lần, những thứ gì đáng nghi đều ném bỏ. Trần Mộc mới an ổn ngồi xuống, lại mang bếp điện từ nhà bếp tới, cầm không ít rau rưa nấu canh. Trời biết trong ba tháng nay hắn cũng chưa được ăn một miếng rau dưa nào !
Nguyên Thăng thân thể tốt hơn một chút nên tỉnh lại trước, vừa tỉnh liền cảm thấy cả người lạnh lẽo, lại giương mắt nhìn thấy Chu Dật Cẩn trần truồng đang ghé vào một bên:
“Ta thao! Dật Dật, vậy mà cậu dám dòm trộm mỹ sắc của tôi !” Vừa kêu xong lại cảm thấy không đúng, khống chế cái cổ bủn rủn mà quay đầu, Nguyên Thăng liền thấy được Trần Mộc đang thảnh thơi uống cà phê hòa tan.
Cho dù là cà phê hòa tan, giá cũng không hề rẻ đâu! Trời biết, tại toàn bộ liên minh người Hoa lương thực không đủ cũng chỉ gieo trồng ca phê số lượng có hạn là trên một trăm cây thôi! Gần đây vì tiểu trấn mà mắc nợ vô số – Nguyên Thăng oán niệm, lập tức lại nhớ đến chính sự:
“Dật Dật cậu mau tỉnh lại ! Có biến thái dòm trộm nhan sắc của chúng ta!!!.”
Trần Mộc một ngụm cà phê sặc lên tận lỗ mũi, nhịn không được mà ho khan. Có lẽ hẳn là nên đem bọn họ đánh choáng ?
Hết chương 26