Bảo Khánh nhìn thấy Lâm Ngọc Lan, khuôn mặt nhất thời trầm hẳn xuống. Cô ta... tất cả là tại cô ta!
Đã cút thì cút luôn đi, còn quay lại tiếp tục làm tiểu tam dơ bẩn không danh phận. Thật sự không hiểu nổi, chữ "nhục" lẽ nào cô ta lại không biết viết?
Cục diện rối rắm ngay trước mặt này khiến Thiên Thiên có chút hít thở không thông, khuôn mặt tái nhợt lúc trắng lúc xanh.
Người đàn ông này... liệu đây có phải là người mới hôm qua còn yêu thương cưng chiều cô? Quan tâm cô? Ghen tuông với con chó nhỏ chỉ vì cô?
Người đàn ông trước mặt cô bây giờ, lạnh lùng trầm thấp, ánh mắt sắc bén nhìn cô như người xa lạ khiến bản thân cô có chút phản ứng không kịp.
Có phải hay không, anh đã sớm thông đồng cùng với Lâm Ngọc Lan một bộ dạng, đến đây để ức hiếp cô, khi dễ cô, biến cô thành một món đồ chơi để thỏa sức chơi đùa?
Thì ra, cuộc đời của cô, trước cũng vậy, sau cũng thế, cũng chỉ là một con rối nước, không hơn không kém, để rồi bị chà đạp một cách thảm thương.
Cô cho đi niềm vui, đồng thời lại phải nhận sự đáp trả bằng nước mắt.
Cô cho đi hạnh phúc, cái giá phải trả là niềm đau...
Cố nén đi những giọt lệ, Thiên Thiên xoay người đóng cửa phòng bệnh lại, trong lòng lại mắng chính mình ngu ngốc.
Triệu Thiên Thiên, mày quá là hồ đồ! Sao còn chưa chịu tỉnh lại? Mày tính mơ mộng đến bao giờ? Mày không phải là cô bé lọ lem trong truyện cổ tích, càng không có đủ khả năng để trở thành một tiểu công chúa, được mọi người thương yêu.
"Cô đứng lại đó cho tôi!"
Dương Thế Minh tức giận gầm lên, gân xanh trên khớp tay cũng đã nổi lên rõ rệt, đủ biết anh phẫn nộ tới mức nào.
Thiên Thiên vẫn như thế hờ hững từng bước một vào trong phòng. Khẽ lấy tay đóng lại cảnh cửa, lại không nghĩ đến chính mình bị Dương Thế Minh nắm chặt lấy cổ tay. Anh đẩy mạnh cô ngã thẳng xuống đất, đôi mắt nâu đỏ phẫn nộ nhìn chằm chằm cô.
Lâm Ngọc Lan đang đứng xem trò vui, nhìn đến cảnh tượng Dương Thế Minh kéo tay Triệu Thiên Thiên vào phòng, liền không vui khẽ nhíu mày.
Mở cửa bước vào, chính là không nghĩ đến cửa cư nhiên lại bị khóa như vậy!
"Cô còn không mau cút, tính ở đây làm kì đà cản mũi?"
Có Bảo Khánh cậu ở đây, đừng mơ tưởng cô ta có thể coi kịch miễn phí! Cậu còn không có quên, mọi bi kịch diễn ra cho tới bây giờ đều là do một tay Lâm Ngọc Lan cô ta tạo nên!
Lâm Ngọc Lan trợn mắt lườm cậu một cái,đem theo bất mãn cùng nuối tiếc mà rời khỏi.
Ngay lúc cô ta vừa đi khỏi, một người nữa liền nối tiếp cô ta bước chân, đứng ngay sau lưng Bảo Khánh. Cậu cũng không quay đầu nhìn lại, chỉ lạnh lùng mà nói từng từ, thể hiện sự tức giận đang âm thầm dậy sóng:
"Tôi sẽ không cho phép chú đến gần mami của tôi. Còn có, chú cũng đừng quên, kết cục của ngày hôm nay cũng là do chú một tay tạo nên"
Người đàn ông đứng sau lưng cậu khẽ thở dài, không nói gì. Anh rút ra một điếu thuốc, dựa lưng vào tường, thở nhẹ ra một làn khỏi mỏng.
Chuyện ngày hôm nay, anh có lỗi, không sai. Nhưng anh thực sự không biết, Lâm Ngọc Lan cũng có mặt ở đó. Nếu không, tuyệt đối anh sẽ không làm ra chuyện xúc động nhất thời như vậy.
Thiên Thiên của tôi, thật xin lỗi!
Hai người, một lớn một nhỏ đứng ở ngoài đó thật lâu, thật lâu, đến khi hoàng hôn buông xuống, mặt trời dần khuất sau ngôi nhà cao tầng phía xa xa, mới bắt đầu rời khỏi.
________________
__________
Dương Thế Minh từ khi bước vào, vẫn luôn giữ nguyên một bộ dạng trầm mặc.
Thiên Thiên không thèm nhìn lấy anh một cái, hít sâu một hơi, liền nhanh chóng phủi phủi bụi bẩn trên quần áo, đứng dậy.
Dương Thế Minh lại phản xạ có điều kiện mà hất cô ngã trở lại. Trong lúc vô tình làm đầu cô đập mạnh xuống đất một cái.
Máu bắt đầu từ miệng vết thương cứ thế tô đỏ cái khăn trắng.
"Triệu Thiên Thiên, cô đừng tưởng tôi không làm gì cô mà được nước lấn tới!"
Thiên Thiên chống chọi cơn đau đang dồn dập kéo đến, đôi mắt xinh đẹp vì uất ức mà trở nên hồng hồng. Cô cắn cánh môi để giảm đi đau đớn, bởi vì nước mắt mơ hồ khiến chính bản thân không nhìn rõ thần sắc biểu cảm trên mặt anh:
"Anh muốn nói gì?Cứ việc nói thẳng. Đừng vòng vo tam quốc như vậy. Tôi là người ngu đần, sẽ không thể nào hiểu nổi những lời của người cao cao tại thượng như anh"
Quật cường! Cái này đã ăn sâu vào trong máu cô rồi. Nhất là đứng trước mặt anh, cảm xúc của cô không thể kiềm chế được. Cô muốn chứng minh cho anh thấy, bản thân mình không hề yếu đuối, chính mình mới không cần phụ thuộc vào anh!
Dương Thế Minh tức giận thật sự, khuôn mặt lạnh đi mấy phần, cả hơi thở đều là sự băng lãnh tàn khốc.
Cô ta giả bộ ngây thơ cái gì? Không hiểu chuyện cái gì? Ngụy biện!
Tất cả đàn bà trên đời này đều giống nhau một bộ dạng, đều là tiện nhân, lẳng lơ! Duy chỉ có vợ anh là ngoại lệ.
Nhớ đến Nguyệt Ánh Phương, trái tim anh ngập đầy sự thống khổ cùng bi thương. Ngay lập tức, đôi mắt khát máu trở nên đỏ au. Anh lao tới túm chặt lấy tóc cô, dùng sức như muốn xé xác cô thành trăm nghìn mảnh:
"Cô đừng cho mình là ngây thơ trong sáng. Giả tạo! Hết quyến rũ anh trai mình rồi lại đến bạn của tôi, cô cũng thật là có năng lực!"
Anh đã bỏ qua cho cô nhiều lần, nhưng là cô vẫn thế, vẫn không biết xấu hổ mà bán rẻ lương tâm thối nát này.
"Triệu Thiên Thiên, giờ cô không cần phải che giấu bí mật gì đó. Cứ nói thẳng cho tôi biết, cô đã ăn nằm với bao nhiêu thằng đàn ông? Nếu như thiếu, cứ việc nói với tôi, tôi sẽ giúp cô!"
Đồng thời sẽ cho tiện nam tiện nữ một đường chết chung trong hoan ái!
Thiên Thiên tức giận đến sắc mặt xanh tím, liền túm lấy cánh tay anh, dùng hết sức lực cắn mạnh một cái.
"Cút!"
Nói xong câu này, cô liền vì đau đớn mà chìm vào u mê.
Giờ thì cô đã biết, yêu anh chính là một sai lầm lớn nhất trong cuộc đời cô. Anh luôn luôn không bao giờ tin những gì cô nói, cũng chưa bao giờ hiểu rõ nhân phẩm của cô có bao nhiêu tốt đẹp.
Sự đau đớn này, là đòn trí mạng làm trái tim cô trở nên lạnh lẽo.
Dương Thế Minh...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT