Cái tát của Triệu Lâm Khang làm lòng Thiên Thiên chợt lạnh. Mấy ngày hôm nay, cô liên tục bị người đánh, từ người ngoài cho đến người nhà, rốt cuộc, cô sinh ra là mang theo oan nghiệt gì?
Khi sinh cô, mẹ cô qua đời. Người ta nói cô là đồ sao chổi. Lên 5 tuổi, bị cha ruột vứt bỏ, đánh đập, nói cô là tiện chủng. Đến bây giờ, khi đã kết hôn, cô lại bị chồng lạnh lùng vô tâm. Liệu còn bao nhiêu oan ức mà cô phải chịu nữa?
Cô chịu đựng đủ rồi, sẽ không nhận thêm nỗi đau nào nữa.
"Tát tôi? Ông tát đi, tát nữa đi. Nhưng chuyện ly hôn, tôi tuyệt sẽ không thay đổi. Tôi sẽ không bán đi hạnh phúc đời mình để đổi lấy công danh của kẻ có dã tâm như ông đâu!! "
"Mày"
Giơ tay lên muốn đánh, ông ta bị bàn tay cứng rắn, mạnh mẽ của Thiên Kỳ giữ lại. Người đàn ông đó đứng giữa đại sảnh, hơi thở tà ác như một ma vương. Thiên Kỳ nhìn chằm chằm vào bàn tay Triệu Lâm Khang đang muốn vươn ra đánh người, anh không vui hừ lạnh:
"Ba, người là bề trên, nhưng ba cũng không có quyền động chạm tới một sợi tóc của Thiên nhi. Chỉ cần con ở đây, đừng hòng có ai dám mơ tưởng mà đối xử tệ bạc với cô ấy"
Thiên Thiên khó khăn hít thở thật mạnh nhìn sự tức giận cùng oán hận của Triệu Lâm Khang dành cho mình.
Oán hận??? Cô đã làm gì đến ông ta? Chưa hề!!!
Vừa rồi, lực đạo trên tay ông ta quả thực rất mạnh. Nếu không nhờ có Thiên Kỳ ca ca, chắc chắn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô sẽ bị u lên một cục!!!
Thật là đáng sợ!
"Triệu Thiên Thiên, tao nói cho mày biết, nếu mày dám ly hôn với Dương Thế Minh, vậy tên tuổi của mẹ mày cũng đừng mong được ghi trong gia phả ở Triệu Gia. Mẹ mày sẽ không có chốn dung thân đâu! "
_________________
_________
"Thiên nhi, em mau uống nước đi"
Thiên Kỳ đưa cho Thiên Thiên chai nước lạnh. Nhìn vẻ mặt xuất thần của cô, trong tim anh ngàn vạn lần khó chịu:
"Thiên Kỳ ca ca, kiếp trước liệu có phải em giết người cướp của hay đi cướp chồng người ta, cho nên bây giờ mới bị báo ứng phải không?"
"Thiên nhi, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Em muốn ly hôn, vậy chính là ly hôn, ai có thể cản được em? Anh sẽ luôn ủng hộ mọi quyết định của em"
Thiên Thiên nhào vào lồng ngực vững chắc của anh trai, bao uất ức dồn nén bấy lâu tuôn trào không ngớt. Cô ôm lấy Thiên Kỳ, không ngừng gào khóc:
"Thiên Kỳ ca ca, anh mau nói cho em biết em phải làm sao bây giờ? Em không muốn ở cùng người đàn ông đó nữa... Ô... Ô, nhưng mà, mẹ em thì phải làm sao? Em không muốn bà phải chịu uất ức, em không muốn,... Ô... Ô... "
Mẹ cô, ngay cả khi nhắm mắt cũng không được yên ổn. Như thế, bảo cô phải làm sao đây? Nếu không có tên trong gia phả, vậy chẳng phải mẹ cô không được công nhận là con dâu nhà họ Triệu sao? Như thế, bà sẽ bị người người chê cười, khinh bỉ,... Đau đớn, nhục nhã như vậy, mẹ cô sao có thể yên tâm an nghỉ???
Co quyết định rồi. Cuộc sống của cô có là gì? Hi sinh của cô còn không lớn bằng công lao sinh thành của mẹ. Làm con báo hiếu, như vậy có gì là sai sao? Nếu dùng bản thân mình để báo đáp công ơn của mẹ, cô cam lòng.
"Thiên Kỳ ca ca, em sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Cho nên, mẹ của em sẽ được an nghỉ, đúng không??? "
Cô lau nước mắt, lém lỉnh nhìn anh, hôn chụt vào má anh như hồi bé hai người từng làm, rồi khẽ mỉm cười.
"Ca ca, Thiên nhi thực sự rất đói. Hôm nay, Thiên nhi muốn ăn một bữa thật ngon, thật no! "
"Ha ha, được "
Thiên Kỳ đẩy nhẹ Thiên Thiên, xoa xoa mái tóc dài mềm mượt của cô, cũng học cách cười hi hi ha ha giống cô:
"Hôm nay để ca ca đãi em một bữa. Em nhất định phải ăn hết cho anh"
"Được được, em tuyệt đối sẽ không lãng phí của chùa!!! "
Hai người cứ vậy, anh một câu, em một câu mà không hề hay biết giông bão sắp tới đang chờ đợi mình ngày mai...
________________
___ ___
"Bốp... "
Dương Thế Minh đấm mạnh tay vào tường, từng giọt máu cứ tí tách theo từng khớp xương rơi xuống.
Người đàn bà ghê tởm, rời khỏi anh một chút là đã có thể đi quyến rũ đàn ông.
Tốt! Rất tốt! Có vẻ như anh vẫn còn ra tay với cô quá nhẹ thì phải! Vậy thì từ nay sẽ không cần nương tay nữa!
Vẫn đang trong cơn giận, anh dường như mất hết lí trí. Anh không biết, trong nội tâm của mình đã mặc định cô là người phụ nữ của riêng mình anh.
Thấy bóng dáng nhỏ bé của người con gái, Dương Thế Minh chẳng nói chẳng rằng, giật mạnh tay Thiên Thiên kéo vào thư phòng. Thiên Thiên càng giãy giụa, anh càng dùng lực mạnh hơn. Đẩy ngã xuống sàn, anh như một con mãnh thú gầm gừ nhìn con mồi:
"Triệu Thiên Thiên, cô vừa mới đi đâu về? Hả "
Không thèm nhìn đến người đàn ông nào đó, Thiên Thiên xoa nắn cổ tay mảnh khảnh của mình, nhẹ nhàng suýt xoa.
Dương Thế Minh đầu đầy vạch đen, bàn tay bóp chặt đến nổi gân xanh. Khí lạnh bao trùm cả căn phòng:
"Triệu Thiên Thiên, cô dám không để ý lời tôi?? "
"Dương thiếu gia, tôi đi đâu, làm gì, với ai cần anh để tâm sao? Không nghĩ tới Dương Tổng giám đốc lại thích chen vào chuyện của người khác! "
Giương lên đôi mắt to tròn vô tội, cô khẽ chớp chớp.
Anh ta đang tức giận? Ừ, vậy thì sao? Có quan hệ với cô chăng??!!!
Nhìn anh cười lạnh, trong lòng Thiên Thiên bỗng dưng run lên vì sợ:
"Ha, quả nhiên là không dám để cho ai biết! Cũng đúng thôi, không biết xấu hổ mà đi ve vãn đàn ông, đã thế còn là anh trai cùng cha khác mẹ. Hồ ly tinh như cô, không biết đã tu qua bao nhiêu kiếp? "
Sỉ nhục... Sỉ nhục... Sỉ nhục...
Tại sao lúc nào cũng là anh làm cô đau?
Mũi nhỏ khẽ nhăn lại, đôi mắt đã sưng híp nay lại thấy nóng ấm. Cô cố ngăn lại nước mắt mình, quăng mấy chồng tài liệu từ bàn làm việc lên người anh, giọng nói đã lạc đi từ bao giờ:
"Tại sao? Dương Thế Minh, tại sao lúc nào cũng luôn là anh nhục nhã tôi? Tôi đã từng ám sát anh à? Hay là tôi có thù giết cha mẹ anh? Sao anh luôn tìm mọi cớ để chà đạp lên nhân phẩm và lòng tự tôn của tôi??? Anh có xứng làm đàn ông không? "
______________
Ngư quyết định rồi, mn vote nhiều thì ra sớm, vote ít thì cứ từ từ rồi ra
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT