Ở ngoài cửa giọng Xạ Nguyệt truyền vào khiến Trinh Nương bừng tỉnh:

Các ngươi làm cái gì? Cửu tiểu thư đang nghĩ ở bên trong, bên trong là khuê phòng của cửu tiểu thư, các ngươi không được xông loạn.

Chúng ta vài lão ma ma đương nhiên biết bên trong là khuê phòng của cửu tiểu thư, phụng mệnh phu nhân tra kiểm trong phủ, khuê phòng của mấy vị tiểu thư khác đều đã tra kiểm xong, Khâm Thiên giám Lý đại nhân vào phủ nói Mạnh phủ có yêu nghiệt, lão gia, phu nhân không thể không thận trọng, ngươi tránh ra, chúng ta vào tra kiểm nhanh rồi rời đi, sẽ không trì hoãn cửu tiểu thư nghỉ ngơi.

Xạ Nguyệt kiên trì không chịu tránh ra, ở ngoài cửa tranh cãi ầm ĩ, Trinh Nương hỏi:

- Ai đang ở ngoài cửa?



Vân Nhi đứng bên người Trinh Nương, nhìn ra ý tứ của Trinh Nương, liền nói:

Xạ Nguyệt, cho các nàng vào đi.

Lúc này Xạ Nguyệt thối lui qua một bên, tuy Trinh Nương trước sau như một điệu thấp lạnh nhạt.

Nhưng cũng không để bọn nha hoàn hầu hạ khắc khẩu với nha hoàn khác.

Người trong phủ đều biết cửu tiểu thư sẽ thay đại tiểu thư chết bệnh mà gả vào Nhữ Dương vương phủ làm kế phi.

Chuyện này cũng không phải là lời đồn đãi không có căn cứ, mà Nhữ Dương vương tự mình đăng môn cam đoan.

Đám nha hoàn hầu hạ bên cạnh Trinh Nương đều thơm lây, Trinh Nương nhắc nhỡ vài lần, cũng bán vài nha hoàn đắc ý làm bậy.

Nhưng chủ vinh nô quý, Trinh Nương muốn cẩn thận điệu thấp cũng không khống chế được đám hạ nhân.

Quản thúc quá nghiêm, có mua danh chuộc tiếng cũng không được, Trinh Nương chậm rãi buông tay.

Để Vân Nhi chọn lựa vài nha hoàn nghe lời là được, còn những nha hoàn mắt cao hơn đầu, đem bán ra ngoài là xong.

Một lão ma ma có vẻ mặt dữ tợn đi vào, theo sau là vài vị ma ma hữu lực, Trinh Nương nói:

Thì ra Tần ma ma.

Tuy Lâm thị dưỡng bệnh, nhưng nàng lại sinh ra hai nữ nhi giỏi, vì Nhàn Nương cùng Nhu Nương Mạnh lão gia sẽ không dám bỏ qua Lâm thị.

Nhất là ý kiến của Nhàn Nương, Mạnh lão gia không dám không nghe, Lâm thị quản lý gia sự Mạnh phủ nhiều năm.

Dù bệnh tình nàng có chuyển biến tốt hay xấu đi, thì đại đa số hạ nhân ở Mạnh phủ vẫn phải xem sắc mặt của Lâm thị mà làm việc.

Dù lúc này gia sự Mạnh gia nằm trong tay trưởng tức (dâu lớn) cũng không dễ dàng đoạt được quyền to.

Tần ma ma là người được Lâm thị tín nhiệm nhất, là cánh tay đắc lực của Lâm thị.

Những chuyện Lâm thị không tiện ra tay, Tần ma ma  sẽ thay nàng xử lý sạch sẽ, Trinh Nương thấy Tần ma ma đến cũng có chút ngoài ý muốn.

Lúc Tần ma ma đối diện với Trinh Nương cũng không thu liễm kiêu ngạo, phúc thân:

Bẩm cửu tiểu thư, phu nhân sai lão nô đến đây tra kiểm, phu nhân lo lắng có cái gì không sạch sẽ dơ bẩn va chạm tiểu thư, người là quý nữ tôn quý của Mạnh phủ, chẳng may bị kinh hách, phu nhân biết sẽ đau lòng, cũng sẽ ảnh hưởng đến tương lai của tiểu thư, đúng không? Là phu nhân quan tâm cửu tiểu thư nha.         

Trinh Nương tươi cười điềm đạm:

Nếu là hảo ý của mẫu thân, thì bên ngoài tùy ngươi tra kiểm, còn khuê phòng...Người như ngươi có thể kiểm?

Cửu tiểu thư.

Tần ma ma nói:

Ý tứ của phu nhân là phải tra kiểm, cửu tiểu thư đừng khó xử lão nô.

Một lát nữa ta sẽ đến viện mẫu thân nói với người, sẽ không làm Tần ma ma khó xử.

Trinh Nương một bước cũng không nhường, Tần ma ma có mệnh lệnh của Lâm thị, dù có sợ hãi Trinh nương cũng phải hoàn thành mệnh lệnh chủ tử phân phó, quay đầu nói với đám ma ma phía sau:

- Tra.

Các nàng không để ý tới lời Trinh Nương vừa nói, Trinh Nương trầm tĩnh đứng ở cửa khuê phòng.

Một vị ma ma muốn lách qua nàng vào phòng, Trinh Nương nói:

Ngươi dám đụng ta?

Cửu tiểu thư...

Trinh Nương nói:

Bên ngoài tùy tiện các ngươi, nhưng bên trong không thể.

Tần ma ma tiến lên nói:

- Lão nô thất lễ, đắc tội cửu tiểu thư, lão nô cũng bất đắc dĩ.

Tần ma ma nâng tay muốn kéo Trinh Nương qua một bên, Trinh Nương nâng tay tán Tần ma ma, một cái tát vang dội, tần ma ma bụm mặt:

Ngươi dám đánh ta?

Ta là chủ, ngươi là bộc, vì sao không dám?          

Vẻ mặt Trinh Nương âm hàn, đôi mắt đầy lãnh ý:

Ta thật không biết là ai khuyến khích mẫu thân tra kiểm khuê phòng của tiểu thư, chuyện này còn không phải là làm hỏng thanh danh của tiểu thư Mạnh phủ? Để ngoại nhân biết được, thì biết đối đãi thế nào với thi lễ gia truyền Mạnh gia?

Đám cẩu nô các ngươi muốn vây hãm mẫu thân mang danh không hiền không đức, bức chủ tử cắt tóc làm ni cô.

Trinh Nương lớn tiếng tố cáo, Tần ma ma còn chưa kịp nói gì, đã thấy Mạnh lão gia vào cửa.

Mạnh lão gia nhìn thấy đôi mắt Trinh Nương đỏ ửng, khuôn mặt thanh tú tràn đầy khuất nhục, Trinh Nương nức nở nói:

- Phụ thân, nữ nhi bất hiếu.

Trinh Nương lấy cây kéo từ trong giỏ châm tuyến, đánh tan búi tóc, đặt kéo lên tóc:

Nữ nhi sẽ thỏa mãn tâm nguyện của tiểu nhân mà làm ni cô, ân dưỡng dục của phụ thân mẫu thân, kiếp sau nữ nhi xin báo đáp, nữ nhi sẽ ở trước phật tổ vì phụ mẫu cầu phúc.    

Ngăn nàng lại, ngăn nàng lại.

Mạnh lão gia vừa hô, vừa tự tiến lên đoạt cây kéo trong tay Trinh Nương, dù tốc độ rất nhanh, vẫn có một đoạn tóc đen bay xuống, Trinh Nương nỉ non:

Phụ thân.

Vẻ mặt Mạnh lão gia từ ái, an ủi Trinh Nương:

- Bình thường nhìn ngươi rất cơ trí, sao lúc này lại làm chuyện điên rồ?

- Nếu nữ nhi để các nàng vào khuê phòng, nữ nhi sẽ thành cái gì? Nếu không làm ni cô, thì trên đời này cũng khó có chổ cho nữ nhi dung thân.

Hốc mắt Trinh Nương đỏ bừng, nước mắt chảy dài hai bên má, Trinh Nương nỉ non đau thương.

Mạnh lão gia dời ánh mắt, Trinh Nương nức nở:

Không chỉ có nữ nhi không thể sống, mà danh dự trăm năm của Mạnh gia cũng bị hủy hoại trong chốc lát, không thể vì một mình nữ nhi mà khiến phụ thân bị tổ tông quở trách, phụ thân buông tha nữ nhi đi.

Trinh Nương khóc thút thít nỉ non, Mạnh lão gia vừa đau lòng, vừa sợ hãi, một khi Trinh nương xảy ra chuyện không hay, sao hắn có thể kết thân với Nhữ Dương vương?

Mạnh lão gia đá một cước lên người Tần ma ma đang quỳ dưới đất:

Người đâu, kéo xuống đánh năm mươi roi, để các nàng nhớ kỹ, khuê phòng của tiểu thư Mạnh gia không được đụng đến.

Năm mươi roi đánh xuống, không chết cũng tàn, tần ma ma khóc cầu:

Lão gia tha mạng, lão gia tha mạng.

Vẻ mặt Mạnh lão gia âm lãnh, Tần ma ma quỳ đi vài bước, tự tát lên mặt mình:

Là nô tỳ đáng chết, nô tỳ mạo phạm cửu tiểu thư, khẩn cầu cửu tiểu thư đại nhân đại lượng bỏ qua cho nô tỳ đi, sau này nô tỳ không dám mạo phạm cửu tiểu thư nữa, Cửu tiểu thư buông tha cho nô tỳ đi, van cầu người...           

Tần ma ma nói xong lại nói đến hoàn cảnh trong nhà, trên có nương già, dưới có tiểu hài tử...

Trinh Nương cắn môi, đôi mắt rưng rưng có chút thương hại, thấy Tần ma ma vẫn dập đầu bang bang, Trinh Nương cầu tình Mạnh lão gia:

Phụ thân, bỏ qua cho nàng đi, Tần ma ma là người thân cận bên cạnh mẫu thân, nếu trách phạt nàng, đối với bệnh tình của mẫu thân cũng sẽ không tốt, nếu thay đổi người khác đến hầu hạ, mẫu thân dùng không quen.          

Trinh Nương dịu dàng thiện lương, khiến Mạnh lão gia thương tiếc:

Cũng may có ngươi nhắc nhở ta, Trinh Nương, ngươi ở trong phòng nghỉ ngơi đi, phụ thâm đi gặp mẫu thân ngươi.

Phụ thân.

Trinh Nương lên tiếng không có cách gì giữ Mạnh lão gia lại, bước nhanh đuổi theo:

Phụ thân, xin nghe nữ nhi một câu, việc này không thể trách mẫu thân, là tiểu nhân quấy phá, thân mình mẫu thân không tốt, không chịu được tức giận, người...

Mạnh lão gia thở dài:

- Ngươi thật là nữ nhi tốt, phụ thân sẽ phân trần với mẫu thân ngươi.     

Trinh Nương tiễn bước Mạnh lão gia, Tần ma ma khóc nhìn Trinh Nương:

Cửu tiểu thư.         

Trinh Nương khoát tay nói:

Ngươi đứng dậy đi, phụ thân sẽ miễn trách phạt các ngươi, ta....không nhìn được ai quỳ xuống đất cầu xin, đều là người...           

Vân Nhi hiểu ý nâng Tần ma ma dậy, nhẹ giọng nói:

- Toàn bộ mạnh phủ ai mà không biết cửu tiểu thư là người thiện lương, thường giúp mọi người làm điều tốt, ta nói thẳng, chuyện này nếu đổi là người khác, ngươi không bị lột da mới là lạ.          

Ân tình hôm này của cửu tiểu thư, nô tỳ sẽ báo đáp người, là nô tỳ bị mỡ heo công tâm, mới dám mạo phạm cửu tiểu thư.

Tần ma ma không còn khí thế như lúc nãy, hiện giờ nàng đang mang ơn Trinh Nương.

Nhìn Mạnh lão gia nổi giận đùng đùng rời đi, nàng biết chủ tử Lâm thị hoàn toàn bất lợi.

Lúc này Tần ma ma cũng không dám trở về bên cạnh Lâm thị, sợ làm không tốt sẽ bị Mạnh lão gia đánh chết.

Ở trong hậu trạch không phải đông phong áp đảo tây Phong, thì chính là tây Phong áp đảo đông phong.

Thấy Lâm thị đấu không lại cửu tiểu thư, dù Tần ma ma không định phản bội Lâm thị.

Nhưng thế nào cũng phải lưu cho mình một con đường lui, trước đây nàng luôn ỷ thế hiếp người. Lúc này nét mặt già nua hiện lên ý nịnh bợ, nàng còn có nhi tức, chất nữ làm hạ nhân ở quý phủ.          

Tần ma ma lau nước mắt:

Cửu tiểu thư đi nghỉ ngơi đi, lão nô sẽ quét tước sạch sẽ, lão nô làm loạn, lão nô sẽ thu thập. Vân Nhi cô nương, ngươi đỡ cửu tiểu thư đi, để lão nô dọn dẹp.        

Thấy Tần ma ma nịnh bợ Vân Nhi như vậy, Xạ Nguyệt nhếch môi, Trinh Nương lại nói:

- Tần ma ma đi rửa mặt chải đầu đi, dọn dẹp phòng để cho các nàng làm, Xạ Nguyệt, ngươi đi chiếu cố Tần ma ma.

Trinh Nương lấy vài đồng tiền trong hộp đưa cho Tần ma ma:

Tiền tiêu vặt hàng tháng của ta cũng không nhiều lắm, ngươi đừng ghét bỏ, mới vừa rồi là ta làm việc không chu toàn, lại hại ngươi phải dập đầu, lại tự bạt tai, trong lòng ta áy náy, tiền đồng tuy ít, nhưng là một mảnh tâm ý. Ta nhớ còn ít dược ngoại thương, Vân Nhi, ngươi mang tới cho nàng đi.

Dạ, cửu tiểu thư.

Tần ma ma hận không thể vì nàng lên núi đao xuống biển lửa.

Xạ Nguyệt không dám làm trái lời Trinh Nương, dẫn Tần ma ma đi rửa mặt chải đầu bôi dược.

Tần ma ma là người đắc lực của Lâm thị, trượng phu là quản sự, sao có thể để ý vài đồng tiền này?

Nhưng nàng biết thời thế, đưa cho Xạ Nguyệt một đôi trân châu kim trâm.

Tần ma ma mở miệng là Xạ Nguyệt cô nương, ngậm miệng cũng là Xạ Nguyệt cô nương.

Xạ Nguyệt vui vẻ không thôi, có thể khiến Tần ma ma phục thấp làm tiểu,  Xạ Nguyệt cảm thấy rất có thể diện.

Cũng may Trinh Nương từng nghiêm khắc răn dạy nàng, nên nàng không dám nói chuyện riêng tư của Trinh Nương, nàng chỉ là đem Trinh Nương khen ngợi lên trên trời.

Trinh Nương ngồi trên ghế kinh ngạc xuất thần, Vân Nhi nhẹ giọng hỏi:

Không phải đã xong rồi sao? Sao cửu tiểu thư còn sầu lo?

Mẫu thân rất dễ ứng phó, phụ thân vì cửa hôn sự với Nhữ Dương vương mà sủng ái ta, nếu không phải nhờ điều này, ta sẽ không thuận lợi như vậy.

Trinh Nương cười tự giễu, là nam nhân mặc kệ là trượng phu, hay là phụ thân, đều canh cơ hội để lợi dụng.

Lúc này ta bị coi là yêu nghiệt, cũng là nàng ban cho ta.

- Người nói là?

Là Nhữ Dương vương phi, là vị tỷ tỷ tốt của ta.

Trinh Nương chớp mắt:

- Vì sao nàng lại không chịu hiểu, ta chỉ cầu một đời bình an mà thôi, Nhữ Dương vương sẽ thú trắc phi, chẳng lẽ còn chưa đủ? Nàng thế nào cũng phải bức tử ta, thì mới cam tâm? Nhữ Dương vương...

Trinh nương nắm chặt tay thành quyền, nàng chưa bao giờ coi trọng Nhữ Dương vương.

Nhưng chịu không được thủ đoạn ác độc của Nhàn Nương, ánh mắt Trinh Nương vẫn nhìn đoạn tóc rơi trên mặt đất.

Nàng không tranh đấu, sẽ bị xem là yêu nghiệt mà bị xử trí, tất cả đều là Nhàn Nương bức nàng.

Chủ tử, làm sao bây giờ? Người đối đầu là vương phi điện hạ a, vương gia không ở kinh thành, một người giúp đỡ cũng không có.

Trinh Nương điềm tĩnh cười nói:

Ta tuyệt đối sẽ không đi cầu đại tỷ buông tha ta, nếu nàng muốn chơi, ta chơi với nàng.

P/s khổ kiếp trước NN có bức gì TN đâu, cũng không vây hãm nàng, luôn miệng nói nhân nghĩa lại hại vc nữ chính.

Cho chọn lựa...vẫn chọn làm kế phi, giờ cứ kêu ép nàng bức nàng, không hạ cờ để nàng tự tại như kiếp trước rồi hại nam 9 nữa á...

Mà phải công nhận TN rất bình tĩnh thông minh, không hề não tàn...           

Ngày mai ta ra hố mới nhá ^^ các nàng nhớ vote ủng hộ ta!!! * chụt chụt*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play