Triệu Duệ Kỳ nghe lệnh đem chén thuốc đặt lên bàn, rồi lui ra ngoài, Nhữ Dương vương đột nhiên lên tiếng hỏi:
- Mẫu thân ngươi...
- Mẫu thân nói thân thể nàng không tốt, sợ qua đây sẽ lây khí bệnh cho phụ thân, nên để nhi tử ở bên giường tẫn hiếu.
- Ngươi đi đi.
- Dạ!
Triệu Duệ Kỳ rời khỏi Lạc Ngọc Đảo, trong lòng âm thầm suy nghĩ phụ thân bị bệnh bảy ngày, mỗi lần đến Lạc Ngọc Đảo hầu bệnh, hắn đều hỏi mẫu thân, nghe bảy lần đáp án giống nhau mà không ngấy sao?
Lúc trước phụ thân rất ít đề cập đến mẫu thân, sợ hắn đã quên, hắn từng nói không cho phép mẫu thân đến Lạc Ngọc Đảo, tính tình mẫu thân kiêu ngạo, sao có thể đến đây được.
Hắn không biết trong lúc đó phụ mẫu đã phát sinh chuyện gì, hai ngày trước Yên Nhiên tới Nhữ Dương vương phủ, nói với hắn trên đời này người chân chính yêu thương hắn, vì hắn hy sinh tất cả chỉ có Nhàn Nương.
Triệu Duệ Kỳ nghe lời mẫu thân phân phó đến Lạc Ngọc Đảo hầu bệnh, nghe lời nói của mẫu thân rất bình thản khi từ chối phụ thân.
- Mẫu thân.
Lúc Triệu Duệ Kỳ vào, Nhàn Nương đang dựa lưng vào đệm mềm, thất thần nhìn hoa hải đường cuối thu ngoài cửa sổ.
Y phục đỏ tươi mị tục tú hoa mẫu đơn bao vây thân thể gầy yếu của Nhàn Nương, một luồng tóc đen rũ trước ngực, trên đầu cài châu quang, vẫn như trước kia phô trương không thay đổi, ngạo khí bức người.
Dù lúc này nhìn Nhàn Nương suy nhược ốm yếu, nhưng khí thế vẫn thế, Triệu Duệ Kỳ có thể nhìn ra mẫu thân đối với phụ thân khác xưa.
Giống như trên đời này không có người nào có thể ràng buộc người.
Triệu Duệ Kỳ đi vài bước đến trước mặt Nhàn Nương, quỳ gối xuống giọng nói nghẹn ngào:
- Mẫu thân còn có nhi tử, còn có Yên Nhiên biểu muội.
Nhàn Nương thu hồi ánh mắt đang nhìn bên ngoài, nhìn nhi tử đang quỳ trước mặt, đôi tay Nhàn Nương tái nhợt vuốt ve mặt mày nhi tử:
- Ta biết còn có các ngươi, nếu không an bày xong tất cả ta sẽ lo lắng.
Triệu Duệ Kỳ ngẩng đầu, nhìn thấy trán Nhàn Nương đầy mồ hôi, nàng đang cưỡng chế cái gì, nhớ lại lời Yên Nhiên nói, mỗi một ngày mẫu thân đều chiến đấu với bệnh tật, mỗi một khắc xương cốt trên người nàng đều rất đau đớn.- Người đau chổ nào?
Nhàn Nương lau mồ hôi lạnh trên trán, cười nói:
- Đau tám năm, ta đã không phân biệt được nơi nào đau, Kỳ Nhi a, không có việc gì, nhịn một chút sẽ qua.
- Mẫu thân.
Triệu Duệ Kỳ hốc mắt ướt át, tám năm có bao nhiêu ngày ngày đêm đêm, Nhàn Nương lo liệu vương phủ, chưa từng nói một tiếng đau.
- Người thật khổ.
- Được nhìn Kỳ Nhi bình an lớn lên, nương không thấy khổ.
Nhàn Nương nâng nhi tử đứng dậy, cẩn thận nhìn hắn, giống như muốn đem hắn khắc sâu ở trong đầu, khóe mắt nhìn thấy bóng đen ngoài cửa, Nhàn Nương khinh thường diễn trò, giương giọng nói:
- Nếu vương gia đến thăm thiếp thân, thì vào đi.
Nhữ Dương vương đẩy Minh Yên đang nâng hắn, bước vào phòng, nhìn thấy Nhàn Nương, hắn chợt ngẩn ra, trước kia sao không phát giác mẫu đơn mỹ.
- Nhàn Nương.
Trúng độc tám năm, đau tám năm, nhưng hắn hoàn toàn không biết gì cả, trong lòng Nhữ Dương vương áy náy, hắn sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác, tuy lúc đó khiếp sợ bị Nhàn Nương liệt kê ra chứng cứ.
Tuy hắn bị kích thích cũng chỉ nửa tin nửa ngờ, sau đó hắn phái người điều tra, Uyển Như quả nhiên như lời Nhàn Nương nói.
Mẫu thân nàng là người hán bị Man Di cướp đi, mà phụ thân của nàng lại là Man Di quý tộc, người nàng ái mộ yêu mến lại chết ở trong trận chiến mà Triệu Dật Thanh thành danh, là hắn tự tay bắn chết.
Uyển Như vào kinh thành một là dò hỏi quân tình, hai là vì tình nhân mà báo thù, Nhữ Dương vương trước kia có bao nhiêu yêu thích Uyển Như, bây giờ lại hận nàng bấy nhiêu.
- Vương gia thân mình đã bình phục chưa?
Nhàn Nương bình thản cười:
- Người chú ý một chút, đừng bị sắc đẹp vét sạch thân mình, Vương thị thích nhất là dùng chút dược để trợ hứng, bình thường cũng không có gì, nhưng lúc vương gia thấp thỏm nôn nóng, dùng nàng giải buồn, lại dùng dược... Chậc chậc, vương gia bảo trọng.
Triệu Duệ Kỳ cúi đầu, Nhữ Dương vương nhớ lại ngày ấy để Vương thị hầu hạ, hắn phát tiết như điên, không ngừng lại được, cuối cùng hôn mê ở trên người Vương thị
Thỉnh danh y đến xem, nói hắn bị tổn thương nguyên khí, một năm này không thể khai huân, hơn nữa ngự y còn nhắc nhở hắn, chuyện con nối dòng sẽ gian nan.
(Yul: khai huân là i i a a vs người khác)
Không thể khai huân cũng không sao, Nhữ Dương vương cũng không phải là người tham hoa háo sắc, nhưng con nối dòng sẽ rất gian nan, ngự y còn nói rất chắc chắn.
Nhưng hắn vẫn chưa tin tưởng, vì chứng thực suy nghĩ trong lòng hắn, Triệu Dật Thanh hóa trang thành dân chúng, rời khỏi vương phủ tìm vài vị danh y trong kinh thành để bắt mạch.Bọn họ đều nói như thế, còn nói thẳng cho hắn biết, kiếp này sợ là hắn không thể có hài tử.
Triệu Dật Thanh đã qua tuổi ba mươi, trước kia hắn còn nghĩ hắn có thể có thêm hài tử, nên đối với Triệu Duệ Kỳ yêu cầu rất nghiêm.
Bây giờ hắn chỉ có một nhi tử là Triệu Duệ Kỳ mà thôi, Nhữ Dương vương nhìn hắn từ ái hơn rất nhiều.
Tuy vẫn nghiêm khắc không thay đổi, nhưng sẽ không động một chút lại trách đánh Triệu Duệ Kỳ, nếu đánh hỏng hắn rồi, đích huyết mạch của Triệu gia liền bị chặt đứt.
- Kỳ Nhi, ngươi ra ngoài đi, ta muốn cùng nương của ngươi trò chuyện.
Triệu Duệ Kỳ thấy Nhàn Nương gật đầu, mới chậm rãi lui ra ngoài, tên tùy tùng bên cạnh thấp giọng nói:
- Thế tử điện hạ, biểu tiểu thư đến.
Yên Nhiên mặc một thân y phục màu đỏ, hướng Triệu Duệ Kỳ vẫy tay:
- Biểu ca, qua đây, ta có chuyện muốn nói.
Nàng nghe nói Nhữ Dương vương đến thăm Nhàn Nương nên mới kêu biểu ca, Triệu Duệ Kỳ cùng Yên Nhiên rời khỏi viện của Nhàn Nương.
Đêm qua Yên Nhiên lại nghĩ ra vài chủ ý hay, kiếp trước bọn họ chỉ biết làm mà không nói, Nhữ Dương vương luôn nói phu thê bọn họ không hiếu thuận bằng Triệu Duệ Giác.
Bọn họ sắc thuốc đưa cho Nhữ Dương vương đang bị nhiễm bệnh uống, thì Nhữ Dương vương lại nói bọn họ giả tạo muốn làm cho người khác xem.
Bọn họ hao tâm sắc chén thuốc, lại kém mấy câu Triệu Duệ Giác nói, kém hơn Trinh Nương mềm mại chăm sóc.
Yên Nhiên sẽ cho Nhữ Dương vương biết cái gì mới là giả tạo, chỉ cần thiên hạ đều biết biểu ca là hiếu tử, Nhữ Dương vương có cảm thấy biểu ca hiếu thuận hay không, cũng không quan trọng.
Giống như kiếp trước nếu nàng không kiêu căng đả thương người, có thể ở trong ấn tượng của người khác nàng sẽ không tệ như vậy.
Mà nàng giải thích cũng vô dụng, chỉ có một mình Trinh Nương nghe nàng kể khổ, luôn khuyên nàng.
Đường dài mới biết sức ngựa, lâu ngày mới thấy nhân tâm, mỗi một lần nàng không áp chế được tức giận, hoặc là vì Trinh Nương, hoặc vì biểu ca, đều bị người khác hiểu lầm.
- Biểu ca đã nghe nói tới người tên Bình Nhất Chỉ chưa?
- Ngươi nói là thần y Bình Nhất Chỉ?
Yên Nhiên ngồi đối diện Triệu Duệ Kỳ, Triệu Duệ Kỳ cầm hạt dẻ bóc vỏ, đưa cho nàng ăn, Yên Nhiên nói:
- Ừ chính là hắn, ta nghe Tuấn Khanh ca ca nói, hắn đã trở lại kinh thành, cư ngụ ở Kinh Giao Sư Tử Lâm.
- Thỉnh hắn xem bệnh cho nương?
Triệu Duệ Kỳ đem hạt dẻ đặt ở trước mặt Yên Nhiên.
- Hắn đã từng xem bệnh cho nương, đã sớm kết luận nương...
Yên Nhiên nói:
- Chỉ cần biểu ca không chịu thua kém, đại di sẽ rất vui vẻ, mấy ngày cuối cùng nên khiến cho đại di vui vẻ khai tâm, đừng để nàng vì ngươi mà lo lắng.
- Ngươi nói muốn để Bình Nhất Chỉ xem bệnh cho phụ vương?
- Ừ
Yên Nhiên nhìn Triệu Duệ Kỳ, nói:
- Muốn thỉnh Bình Nhất Chỉ sẽ rất khó, nhưng không phải không có cơ hội để hắn vì vương gia xem bệnh, hiếu tâm cảm động trời đất. Trong truyền thuyết Trầm Hương còn có thể phá núi cứu mẫu, cảm động Ngọc Hoàng Đại Đế, Vương Mẫu Nương Nương, mà thả Tam Thánh Mẫu, chỉ là Bình Nhất Chỉ mà thôi, sẽ không khó hơn chuyện phá núi.
(Yul: truyền thuyết về Tam Thánh Mẫu này m.n tự tìm hiểu nha)
- Đó là truyền thuyết, truyền thuyết cũng không thể tin.
Yên Nhiên bĩu bĩu môi, sẳng giọng:
- Biểu ca không nghĩ đến hướng tốt được sao? Truyền thuyết tốt đẹp như vậy mới khiến người cảm động, không nói đến truyền thuyết này nữa, nói về tiền triều, cũng không ít hiếu tử a, triều đại này cũng có, nhớ người họ Mã hiếu tử không? Hoàng thượng cũng từng khen ngợi, hắn đã cắt thịt làm canh cho phụ thân.
Tính tình Yên Nhiên là cái loại gì, Triệu Duệ Kỳ biết rất rõ, lúc đó nghe nói đến sự tình của Mã hiếu tử, hơn nửa tháng Yên Nhiên cũng không dám ăn canh, Triệu Duệ Kỳ hỏi:
- Sao ngươi lại nhắc tới hắn? Không sợ sao?
Yên Nhiên cười cười:
- Bởi vì ta biết nổi danh rất quan trọng.
Vị huyện lệnh ở thành Phượng Minh nổi tiếng hiếu tử, trong nhà chỉ có bốn bức tường lúc này đã biến thành trăm mẫu ruộng tốt, thanh danh tốt sẽ không bị chuyện xấu áp chế.
Ví dụ như vị Mã hiếu tử tham ô bị ngự sử buộc tội, nhưng vì thiên hạ đều biết hắn là hiếu tử, hoàng thượng cần cái đền thờ hiếu tử này của hắn, nên sai người xóa đi chứng cứ tham ô.
Mã hiếu tử cũng thông minh trí sĩ về nhà phụng dưỡng phụ thân, việc này liền nhẹ nhàng trôi qua.
- Biểu ca sợ sao?
Yên Nhiên nhướng mày, ăn một hạt dẻ:
- Biểu ca cũng là tài tử a, sẽ sợ Bình Nhất Chỉ ra nan đề sao? Nếu sợ...
- Phép khích tướng của ngươi cũng không cao minh.
Trên mặt Triệu Duệ Kỳ tươi cười ôn nhuận, gõ nhẹ lên trán Yên Nhiên:
- Nghe ngươi, đi gặp Bình Nhất Chỉ.
- Biểu ca nhất định sẽ phá được nan đề của hắn.
Yên Nhiên rất tin tưởng Triệu Duệ Kỳ, nếu không giải được còn có nàng, kiếp trước nàng vì cứu biểu ca bệnh tình nguy kịch, từng đi cầu Bình Nhất Chỉ, hắn ra nan đề lúc đó Yên Nhiên giải không được.
Sau khi biểu ca chết bệnh, nàng dùng một năm phá giải nan đề, vọt vào Sư Tử Lâm mắng Bình Nhất Chỉ.
『Ngươi thấy chết không cứu, không xứng làm đại phu, không xứng.』
Bị Yên Nhiên nhìn Triệu Duệ Kỳ lo lắng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Yên Nhiên cười yếu ớt.
- Nhìn thấy ngươi thật tốt
(Yul: 『...』mấy cái này là lời thoại của nhân vật trong kiếp trước)
Biểu ca còn sống, sẽ còn khả năng thay đổi vận mệnh, Yên Nhiên âm thầm cảm tạ trời cao ban ân, nàng không cần nhìn người bên cạnh mình gặp bất hạnh, nàng muốn thân nhân, người nàng để ý sẽ được hạnh phúc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT