Triệu ma ma lĩnh mệnh đi an bài dược có vấn đề cho Nhữ Dương vương dùng.

Sau khi nghe nói Nhữ Dương vương không chút nghi ngờ dùng chén dược, Triệu ma ma dựa người vào hành lang gấp khúc, ngẩng đầu nhìn trời đêm, thấp giọng nói:

Chủ tử, lão nô đã hoàn thành nhiệm vụ.

Còn thế tử phi người cũng có thể an tâm, nàng không phải là người nhân từ nương tay.

Yên Nhiên không biết, lời cuối cùng Nhàn Nương dặn dò Triệu ma ma, chỉ chờ Trinh Nương nhập môn sau ba tháng.

Sẽ xuống tay với Nhữ Dương vương, cần phải xác nhận Nhữ Dương vương không có khả năng có nhi tử nối dòng.

Nhàn Nương liền dùng tính mạng để tính kế, một khi Nhàn Nương tuyệt tình sao có thể luyến tiếc Nhữ Dương vương?

Nàng chỉ cho Trinh Nương ba tháng, nếu Trinh Nương không có cách gì làm Nhữ Dương vương thù oán Nhàn Nương, nếu không thể hoài dựng thân mình thì cả cuộc đời này Trinh Nương đừng mơ tưởng có nhi nữ.

Lúc đầu Nhữ Dương vương dùng dược, chuyện nhi tử nối dòng đã rất gian nan, sau đó ở trong liệt hỏa bị thương chân.

Nhàn Nương lại đâm trúng huyệt đạo khiến hắn một đêm đầu bạc, nam nhân suy sụp máu huyết thương tổn rất lớn.

Nhàn Nương hiểu rõ Nhữ Dương vương, dù hắn giả vờ đau khổ hay thật sự đau khổ, thì hắn cũng không lập tức nạp trắc phi, hoặc là ở trong hậu viện miệt mài dúng tục.

Ba năm qua đi, Trinh Nương vào cửa, lúc đó Nhữ Dương vương đã điều dưỡng máu huyết, hắn đối với Trinh Nương là muôn vàn sủng ái.

Trinh Nương lại có tài năng thiên phú là rất biết hầu hạ nam nhân, thiên lôi câu động địa hỏa.

( Yul: thiên lôi câu động địa hỏa theo nghĩa đen: Thiên lôi (lửa trời) dẫn động địa hỏa (lửa đất). Nghĩa bóng: Ám chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa đôi tình nhân. Một bên là "thiên lôi", một bên là "địa hỏa", vậy thì nếu ở gần nhau....)

Nhàn Nương có tám phần nắm chắc, cho nên Trinh Nương mới có thể thụ thai, cũng vì vậy mà Nhàn Nương cho nàng thời gian là ba tháng.

Lúc an bày bố cục, Nhàn Nương lo lắng tận lực toàn diện, mượn tay thái phi ban thưởng dược liệu có thành phần ngừa thai cho trắc phi phu nhân.

Nếu Nhàn Nương tính sai, người kia cũng phải đổi bằng mạng, trên đời không có chuyện gì nhất định sẽ thành công.

Cũng không phải Nhàn Nương không tín nhiệm Triệu Duệ Kỳ cùng Yên Nhiên, mà nàng không muốn để Trinh Nương đắc ý.

Nhàn Nương không phải là người rộng lượng, có lẽ đối với người khác nàng có thể cười, nhưng đối với Trinh Nương...

Nếu Trinh Nương đã tính kế để được gả vào vương phủ làm kế phi, không phải chỉ có hạnh phúc phú quý, còn có khó khăn suy sụp, ngươi trốn không thoát.

Nguyện đánh cuộc phải chịu thắng thua, Nhàn Nương thân là chính phi đương nhiên sẽ lưu lại chuẩn bị, bài bố ván cờ giành cho người đến sau.

Trinh Nương có thể hết khổ hay không, Nhàn Nương cũng không quan tâm.

Cho đến tận hôm nay, Nhàn Nương bày hạ bố cục hoàn toàn thu tóm trong tay, để lại cho Trinh Nương một con đường tàn cục nan giải.

Trong phòng, đèn được đốt lên, Trinh Nương hé môi hàm chứa ý cười, đôi mắt hiển lộ vui sướng.

Thân là nữ tử nàng rất tự tin, là mình đang mang thai, điều này không cần hoài nghi.

Thậm chí Trinh Nương còn có thể cảm nhận được nàng hoài thai là nhi tử, có lẽ...Là long phượng thai?

Mỗi khi nghĩ đến, vui sướng tràn ngập trong lòng, trong mắt là cảnh tượng tương lai tươi sáng.

Nàng sẽ bầu bạn bên cạnh bọn chúng, dạy bọn chúng thành người, bọn chúng cùng nàng như chân với tay.

Là chổ dựa vững chắc cho nàng dựa vào ở nơi xa lạ này, cũng là động lực duy nhất duy trì nàng tranh đoạt Nhữ Dương vương.

- Nếu không có các ngươi, ta thà không sủng không yêu mà trôi qua ngày tháng, thì Yên Nhiên cũng sẽ không đuổi ta đi.

Vân Nhi là nha hoàn mà Trinh Nương tín nhiệm nhất, biết được Trinh Nương có tin vui, nàng cao hứng vô cùng:

Chủ tử, này thật sự là thiên đại việc vui, sao không nhanh chóng thông báo cho vương gia biết?

Trinh Nương mỉm cười:

Lúc này ta không định nói với hắn, đợi thai an ổn rồi nói cũng không muộn.

- Chủ tử.

Vân Nhi mở miệng tỏ vẻ phản đối:

Người không nói, còn phải ở trước mặt thái phi lập quy củ, tứ quận chúa cả ngày không rời người, mà tứ quận chúa không biết nặng biết nhẹ, nô tỳ lo sợ nàng sẽ va chạm người, hiện nay người đã có thai không chịu được mệt nhọc.

Trong mắt Trinh Nương hiện lên sầu lo:

Yên Nhiên cũng mới có thai, hiện nay trong vương phủ nàng chính là trân bảo nâng niu trong tay sợ vỡ ngậm trong miệng sợ tan, nhận hết mọi sủng ái, nếu lúc này ta cũng nói mình có thai, chắc chắn vương gia sẽ rất mừng rỡ, mà vắng vẻ Yên Nhiên, đó không phải là điều ta mong muốn.

( Yul: TN nói như kiểu YN với TN là chung phu ấy😂😂😂😂)

Người tâm địa rất thiện lương, hiện nay vương phủ chỉ có một mình thế tử, nếu người sinh hạ nhi tử cũng là đích trưởng tử, đương nhiên thế tử phi sẽ mất hứng, còn không phải là bởi vì người đoạt vinh quang của nàng sao.

Trinh Nương lại an ủi Vân Nhi:

Chớ có nói bậy, sao thế tử phi có thể là người bụng dạ hẹp hòi? Ta chỉ là không muốn Yên Nhiên bị kích thích, hoài dựng thân mình càng phải chú ý tâm bình khí thuận, một khi Yên Nhiên có chuyện gì, ta biết làm thế nào đối mặt với đại tỷ đã mất? Huống chi trong vương phủ cũng không phải chỉ có ta cùng Yên Nhiên, còn có trắc phi phu nhân, một khi các nàng có tư tâm, lợi dụng Yên Nhiên khiến ta gặp nguy hiểm, rồi làm người xem náo nhiệt, ta cùng Yên Nhiên trở mặt thành thù, thì vương phủ còn có ngày tháng an lành sao?

Người toàn tâm toàn ý vì người khác lo lắng, vì vương gia mà suy nghĩ, chịu khổ là người a.

Ta là vương phi sao có thể không vì vương phủ mà suy tính? Ta vẫn ngóng trông vương gia cùng thế tử có thể ở chung hòa hảo, nhi tử trong bụng ta...Tước vị của hắn phải dựa vào chính hắn.

Đôi mắt Trinh Nương điềm tĩnh tràn đầy tin tưởng, nàng tự mình giáo dưỡng huyết mạch thân sinh nhi tử sẽ trở thành người xuất sắc nhất, Trinh Nương biết rất nhiều phương pháp dạy dỗ.

Nhưng chổ thái phi phải làm sao bây giờ?

- Trước kia ta an phận chịu nàng sai sử là vì ta muốn nàng thừa nhận ta, nhưng hiện nay huyết mạch mới là quan trọng nhất, nói không chừng ta cũng phải động một chút thủ đoạn.

Trinh Nương nhấp môi, âm u thở dài:

Ta cũng là vì huyết mạch Triệu gia mà suy nghĩ.

Ngươi đem kẹo đường cho tứ quận chúa, ta biết nàng rất thích ăn, lúc này thời tiết đang chuyển lạnh, sai phòng bếp chuẩn bị canh tứ vật cho tứ quận chúa, tiểu hài tử phải bảo dưỡng thật tốt.

Vân Nhi nghe có chút hồ đồ, ý tứ của Trinh Nương chính là bảo nàng đi làm việc.

Vân Nhi biết Trinh Nương sẽ không thay đổi chủ ý, đành lĩnh lệnh rời đi.

Trinh Nương đứng dậy lục tìm kinh Phật, một lần lại một lần nhẹ giọng đọc kinh tẩy trừ tội nghiệt.

(Yul: không còn gì để nói😧😧😧)

Tay phải chuyển động Phật châu, khuôn mặt thanh lệ thánh khiết, không phải nàng muốn trả thù tứ quận chúa, là vì sự bình an của nhi tử, Phật tổ sẽ hiểu cho nàng.

Trinh Nương tụng niệm kinh thư một canh giờ, sau khi rửa mặt Trinh Nương nằm ở trên giường.

Trong cơn buồn ngủ mông lung là hình ảnh Nhữ Dương vương vui mừng không kiềm chế được.

Cũng vì nàng có thai Nhữ Dương vương sủng nàng như trân bảo nâng niu trong tay không rời.

Tuy được tra nam ngựa đực sủng ái không phải là điều nàng mong đợi, nhưng có thể trở thành người mà nam nhân yêu nhất, cũng là loại chuyện đáng cao hứng.

Triệu Duệ Kỳ ôn nhu văn nhã yêu thương Yên Nhiên như vậy, vì sao nàng không được?

Trinh Nương xem thường tình cảm giữa Yên Nhiên cùng Triệu Duệ Kỳ, nàng chỉ coi Nhữ Dương vương là lão bản.

Trong lòng tràn ngập tính kế, cảm tình sao có thể so với sinh tử, lưỡng tình tương duyệt đáng bao nhiêu?

Từ lần đầu gặp gỡ Nhữ Dương vương, Trinh Nương vẫn luôn quan sát hắn, từ trong thư tín lui tới nàng cũng biết, Nhữ Dương vương oán hận Nhàn Nương cương cường.

Hắn luôn tiếc nuối chỉ có một nhi tử duy nhất là Triệu Duệ Kỳ, sau đó Nhữ Dương vương cũng ít nhắc tới chuyện nhi tử nối dòng.

Theo Trinh nương phân tích suy ra kết luận là Nhữ Dương vương chấp nhận số mệnh.

Nếu trời cao ban tặng, hắn có thêm nhi tử, nhất định sẽ yêu thương như mạng, dù sao hắn cũng đã khát cầu nhi tử nhiều năm nay.

Trinh Nương đã ngủ say mà khóe môi vẫn cong lên, trong mộng vĩnh viễn là tốt đẹp nhất.

Qua hai ngày, tứ quận chúa vẫn luôn quấn quít lấy Trinh Nương lại bị kiết lỵ.

Trinh Nương hạ lệnh trượng tễ bốn nha hoàn hầu hạ bên người tứ quận chúa, còn sai người đem tứ quận chúa chuyển qua sân viện khác để tĩnh dưỡng.

Còn nói kiết lỵ là bệnh có thể lây nhiễm, Trinh Nương bận rộn thỉnh an hầu hạ thái phi đương nhiên không thể đi thăm tứ quận chúa.

Lại qua hai ngày, thần sắc thái phi hoảng hốt, tinh thần không đủ luôn lải nhải nói trước mặt có vầng sáng.

Thái y chuẩn không ra bệnh, thái phi đành phải tĩnh dưỡng, Trinh Nương không cần hầu hạ lập quy củ, mỗi ngày chỉ cần đi thỉnh an, Trinh Nương coi đó là vận động rèn luyện thân thể.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play