Hoàng hậu thu hồi thư tín, An Ninh công chúa rất coi trọng Mạnh Nhàn Nương, lại thêm một phần nể mặt thất hoàng tử.

Hoàng hậu đã có biện pháp trừng trị Mạnh Trinh Nương, hoàng hậu hận nhất chính là chuyện muội muội câu dẫn tỷ phu.

Năm đó muội muội tiến cung thăm nàng cũng như thế này mà trở thành Mai phi.

Đương nhiên Mai phi đã sớm bị nàng giết chết, nhưng lúc đó bị khuất nhục nàng vẫn nhớ kỹ.

Nhàn Nương quỳ xuống, dập đầu nói:

Trung với đế quốc, trung với hoàng thượng là tổ huấn của Nhữ Dương vương phủ, thần phụ không dám không tuân tổ huấn, theo lý không nên đến Kim Loan điện khiến bệ hạ khó xử, nhưng phu quân Nhữ Dương vương gặp nạn, thần phụ cũng không thể trơ mắt nhìn hắn bị Man Di tra tấn.           

Hơn mười năm trước, phu quân xuất chinh dùng mưu kế giết hơn mười vạn thanh niên cường tráng của Man Di, trải qua vài năm nghỉ ngơi lấy lại sức, thiếu niên Man Di cường tráng đã trưởng thành, có huyết hải thâm cừu với đế quốc đương nhiên sẽ tìm cách trả thù, đế quốc cùng Man Di không thể cùng tồn tại...Nếu không sẽ là không chết không ngừng, thần phụ cho rằng...Có thể nhân cơ hội này dùng tuyệt hậu kế.

Năm đó khai quốc hoàng đế đánh đuổi Man Di, trên đường chạy trốn Man Di còn tàn sát bừa bãi bá tánh vô tội.

Hơn nữa khai quốc hoàng đế còn lưu lại ra sắt khiến, Man Di vĩnh viễn là địch nhân của đế quốc, vĩnh viễn không tiếp nhận Man Di tiến cống xưng thần.

(Yul: sắt khiến = thiết lệnh: nghĩa là chiếu chỉ không thay đổi áp dụng đời này qua đời khác)

Cũng vì sắt khiến này, mà Man Di cùng đế quốc liên tục chiến tranh.

Tuyệt hậu kế sách an bang?

Hoàng đế cảm thấy hứng thú hỏi. Nhàn Nương ngẩn đầu, nói:

Lúc trước là phụ thân thần phụ cùng muội muội dâng phương thuốc thiên hoa, thần phụ từng xem qua sách y do Mạnh gia cô nãi nãi viết, vô tình nhìn thấy một phương thuốc, lúc bệnh thiên hoa phát tác, dùng phương thuốc này có thể giảm bớt, nhưng ba tháng sau toàn thân sẽ thối rữa, thiên hoa tràn lan khắp người, nếu thiên hoa là từ cõi chết trở về, khi người bệnh dùng phương thuốc này sẽ là thập tử vô sinh, cho nên dùng phương thuốc vào lúc này rất thỏa đáng.

Trên Kim Loan điện đám người có mặt không khỏi hút một ngụm khí lạnh.

Tuy không chết không hết thù, nhưng biện pháp của Nhữ Dương vương phi có thể nói là thâm hiểm hung ác đến đỉnh điểm, đại học sĩ đi ra nói:

Vương phi điện hạ, đế quốc vì trời hành đạo, vì lễ nghi bang, sao có thể làm ra chuyện âm ngoan như vậy?

           

- Lễ nghi là dùng cho người thần phục đế quốc, Man Di không ở trong phạm vi đế quốc cần chiếu cố.

Nhàn Nương mỉm cười:

Đại học sĩ từ bi dùng sai chổ, năm đó Man Di tàn sát bừa bãi dân chúng nước ta, giết bá tánh thường dân giống như con kiến, bọn hắn có bao giờ nghĩ sẽ lưu tình với người hán, khai quốc hoàng đế từng nói, Man Di...Giết không tha, ngươi muốn vi phạm sắt khiến sao?

Này...Này...

Đại học sĩ một lời cũng không thể phản bác, Nhàn Nương nói:

Ngươi có biết mỗi lần cùng Man Di chinh chiến có biết bao nhiêu tướng sĩ máu nhiễm sa trường? Có bao nhiêu nhà thê ly tử tán, có bao nhiêu vị phụ mẫu làm người đầu bạc tiễn người đầu xanh? Dân chúng vì đế quốc an ổn, cam nguyện đầu rơi máu chảy, lúc này có biện pháp không cần tốn nhiều công sức, đã có thể đại thương Man Di, vì ngươi luôn miệng nhân hậu mà buông tha? Đại học sĩ có dám đối mặt với binh lính chết trận sa trường? Có dám đối mặt với dân chúng trong thiên hạ?

Thần nói lỡ lời, là thần ngu dốt.

Đại học sĩ xấu hổ quỳ gối, hướng hoàng thượng dập đầu thỉnh tội.

Hoàng đế nhìn chằm chằm Nhàn Nương, không chỉ có là hoàng đế, mà tất cả những ai có mặt trên Kim Loan điện đều nhìn Nhữ Dương vương phi.

Đệ nhất mệnh phụ của đế quốc ta...Không hổ là đệ nhất mệnh phụ đế quốc.

Hoàng đế hỏi:

Ngươi có thể nắm chắc?

Nhàn Nương kiên định nói:

Thần phụ thập phần nắm chắc, thỉnh bệ hạ yên tâm.

           

- Tốt, trẫm phái ngự lâm quân dùng phương thuốc trao đổi Nhữ Dương vương.

Hoàng đế ra quyết định, không cần tốn sức đánh một trận chiến, chi phí quân lính giảm rất nhiều.

Hoàng đế không cần tăng thuế làm khổ dân chúng, lại có danh là minh Quân, cớ sao không làm.

Chỉ cần dùng được phương thuốc, hắn sẽ trọng thưởng Nhàn Nương.

Phương thuốc như vậy mà vị nữ thần y Mạnh gia cũng có thể tạo ra, chứng tỏ tiểu thư Mạnh gia không phải là người tầm thường.

Bệ hạ, thần phụ nguyện ý đi trao đổi vương gia với Man Di.

Nhàn Nương còn nói thêm:

Chỉ có thần phụ đích thân đi, Man Di mới có thể hoàn toàn tin tưởng, huống hồ trượng phu của thần phụ còn đang nằm trong tay Man Di, thần phụ không thể an tâm, thần phụ từng đáp ứng với hắn, cùng sinh cùng tử...Nhi tử của thần phụ đã trưởng thành thành tài, thần phụ đem vương phủ giao cho hắn cũng có thể yên tâm.

Ngươi nói là sự thật?

Không dám lừa gạt bệ hạ, cho dù thần phụ thay phu quân chịu chết, cũng là cam tâm tình nguyện.

Hoàng hậu há miệng muốn nói, cuối cùng lại trở thành một tiếng thở dài.

Si nữ, liệt nữ.

Khóe mắt Triệu Duệ Kỳ ướt át:

Mẫu thân.

           

- Ngươi lưu lại.

Nhàn Nương lạnh lùng nói, Triệu Duệ Kỳ gật đầu:

Nhi tử...Tuân mệnh...

Đi cứu viện Nhữ Dương vương rất mạo hiểm, ai cũng không biết Man Di có thể thủ tín hay không.

Nhữ Dương vương phi đã hiến kế sách dùng phương thuốc nếu nàng lưu lại kinh thành ai cũng không thể nói nàng một câu không tốt.

Hoàng đế hoàng hậu lại càng không thể bạc đãi nàng, nhưng nàng lại cam nguyện trải qua nguy hiểm.

Cho dù là đại nam tử hay đại trượng phu thì trong lòng cũng không thể không hâm mộ Nhữ Dương vương có một vị thê tử không rời không bỏ, cùng sinh cùng tử.

Đi đi, trẫm ân chuẩn.

Hoàng đế từ trên long ngự đứng dậy, nhìn theo bóng dáng Nhàn Nương rời đi.

Nhàn Nương lưu lại bóng hình cuối cùng trong tâm trí mọi người...

Nhàn Nương nở nụ cười không hối không hận không oán.

Đi đến nơi ước định, Nhàn Nương đối diện với Man Di:

Ta là Nhữ Dương vương phi, dựa theo ước định mà đến đây, các ngươi thả vương gia ra, ta cho các ngươi phương thuốc.

Tên thủ lĩnh che mặt, dưới chân hắn là Nhữ Dương vương đang bị vải thô che kín mắt, hắn lớn tiếng nói:

Sao ta biết phương thuốc là thật hay là giả?

           

- Ta sẽ không lấy tính mạng của trượng phu ta mà vui đùa, về phần không biết là thật hay giả, thì ngươi hãy tìm người bị bệnh thiên hoa mà thử nghiệm.

Nhàn Nương tự tin nói:

Nếu ngươi không tin, ta cũng không còn gì để nói, nhưng thế nhân đều biết ta thà chết, cũng không muốn trượng phu gặp nguy hiểm.

Còn có một chuyện, chuyện Nhữ Dương vương gặp nạn không giấu được bao lâu, nếu các ngươi không nhanh chóng rời khỏi kinh thành, dù có phương thuốc cũng trốn không thoát.

Đại ca, mụ đàn bà này có danh si tình, có lẽ phương thuốc là thật.

Tiểu Lục Tử nói thầm bên tai tên thủ lĩnh, rồi liếc mắt nhìn Nhàn Nương:

Bộ dạng nàng thật xinh đẹp, Nhữ Dương vương sống trong phúc mà không biết hưởng, huống chi không phải chúng ta...

Được, ta tin ngươi.

           

- Đem vương gia giao cho ta.

Nhàn Nương đem phương thuốc đặt trên mũi tên, kéo dây cung nhắm bắn, dọa Man Di muốn nhảy dựng.

Một tên Man Di nắm chặt Nhữ Dương vương:

Cho ngươi.

Cánh tay dùng sức ném Nhữ Dương vương vào bên trong góc nhà tranh:

Phương thuốc...

Nhữ Dương vương đau đớn kêu rên, hắn bị Man Di đánh gãy chân, hoàn toàn không thể đứng dậy, trên người cũng tràn đầy vết thương.

Nhưng lúc hắn nghe thấy giọng Nhàn Nương, thì hắn đã quên đau đớn, thiếu chút nữa khóc rống lên, Nhàn Nương tới cứu hắn.

Nhàn Nương bắn tên, mũi tên cắm trên mặt đất, quay ngựa đi về phía nhà tranh.

Rồi xoay người xuống ngựa, Nhàn Nương nói với đám thị vệ:

Các ngươi lưu lại đây, vương gia gặp nạn, lúc này không muốn nhìn thấy các ngươi.

Thị vệ gật đầu, tản ra bốn phía, Nhàn Nương đi vào nhà tranh, kéo vải thô đang che đôi mắt của Nhữ Dương vương:

Vương gia.

           

- Nhàn Nương.

Môi Nhữ Dương vương nứt nẻ khô rát, trên mặt đầy vết máu.

Nhưng vào lúc này, một mũi hỏa tiễn bay đến đỉnh nóc nhà, sau đó nhà tranh bốc cháy, nơi đâu cũng là lửa, Nhữ Dương vương hoảng hốt:

Làm sao bây giờ?

Nhữ Dương vương không muốn chết ở chỗ này, Nhàn Nương cởi áo choàng khoát lên người Nhữ Dương vương.

Áo choàng này lót bên trong áo là da lông phòng cháy, Thanh ca mặc đi.

Nhữ Dương vương ngây ngẩn cả người:

Nàng...Nhàn Nương...

Nhàn Nương từ trong cổ tay áo lấy ra ngân châm:

Năm đó ta cũng học được một chút.

Đem ngân châm đâm vào huyệt vị trên cánh tay, lửa càng lúc càng cháy to, người bên ngoài la lên:

Vương gia, vương phi.

           

- Thanh ca, ta thà chết, cũng mong ngươi còn sống.

Nhàn Nương nhìn Nhữ Dương vương:

Dù sao ta cũng sắp chết rồi, vì ngươi...Ta không hối hận, thuỷ táng không thể làm, thì hoả táng cũng sạch sẽ.

Không, Nhàn Nương chúng ta cùng đi ra, cùng nhau đi, ta sẽ không cô phụ nàng nữa.

Chân Nhữ Dương vương run rẫy không thể đứng dậy, tay túm chặt ống tay áo của Nhàn Nương.

Nhữ Dương vương ngửa đầu nhìn Nhàn Nương, nghẹn ngào nói:

Ta không cho phép nàng chết, Nhàn Nương...Ta sai rồi....Sai rồi.

(Yul: nói sai mấy lần r có biết quay đầu k? Có quay cũng muộn rồi)

Nhàn Nương khẽ mỉm cười, lúc bọn hắn lần đầu gặp mặt cũng là lúc Nhàn Nương đang đánh đàn.

Nhàn Nương khẽ hôn lên trán hắn, nâng đỡ Nhữ Dương vương đứng dậy, dùng hết toàn lực xô hắn ra bên ngoài.

Nhữ Dương vương nhìn thấy Nhàn Nương bị hỏa thiêu đốt....

Nhàn Nương.

           

- Kiếp sau...Kiếp sau...

Nhàn Nương mất đi khí lực:

-... Từ nay về sau ta và ngươi là người qua đường...

Nàng ngã về phía sau, chậm rãi đóng lại đôi mắt:

Kỳ nhi, nương có thể vì ngươi làm gì đều đã làm, nương không phải là mẫu thân tốt, không thể nhìn ngươi thú Yên Nhiên...Đừng trách nương...

Triệu Duệ Kỳ cưỡi ngựa chạy đến, nhìn nhà tranh bị thiêu đốt, khóc rống:

Nương, nương.

Hắn quỳ xuống, Yên Nhiên nhận được tin tức cũng đã chạy đến, nàng quỳ gối bên người Triệu Duệ Kỳ, ôm lấy hắn:

Biểu ca, ta ở đây, đại di...Đại di vĩnh viễn còn sống.

Triệu Duệ Kỳ đem mặt chôn sâu vào hõm vai của Yên Nhiên, nức nở nỉ non.

Ánh lửa thiêu đốt chiếu rọi khuôn mặt thống khổ của Nhữ Dương vương:

Nhàn Nương, vì sao nàng không cho ta cơ hội, kiếp sau ta còn thú nàng...

Tình đến sâu đậm, Nhữ Dương vương nước mắt chảy dài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play