Đám chủ khảo tranh luận mấy ngày cũng không thể kết luận ai xếp hạng cao thấp.
Một người là Ngọc lang Phó Tuấn Khanh, một người là Nhữ Dương vương thế tử.
Đối mặt với hai bài thi vô cùng xuất sắc, mọi người ở đây đều im lặng.
Chủ khảo vuốt chòm râu thở dài:
- Nếu là người bình thường, bản quan còn có thể định ra ai xếp hạng đầu, tuy Nhữ Dương vương thế tử chịu long ân của bệ hạ mới có thể tham gia khoa cử thi hội, cũng vì bệ hạ cổ vũ huân quý thế gia đi thi khoa cử, mà không phải dựa vào tước vị kế thừa, tâm tư của bệ hạ thế nào, thân là thần tử không thể lý giải, Phó Tuấn Khanh cũng tài hoa hơn người, trời cao yêu mến đế quốc, mới có hai vị kiệt xuất kỳ tài xuất hiện.
- Sau này ai dám nói Nhữ Dương vương thế tử tài học tầm thường, bản quan sẽ bắt hắn ăn bài thi của thế tử điện hạ
Người khác thổn thức gật đầu:
- Có thể làm ra cẩm tú văn vẻ như thế, mà nói thế tử điện hạ tài học tầm thường, thật sự là trò cười trong thiên hạ.
- Đúng vậy, nếu có người phỉ báng thế tử điện hạ, còn không phải có ý nói chúng ta đều là loại người có mắt không tròng sao.
Triệu Duệ Kỳ làm văn chương thật sự rất tốt, nhưng không có tốt đến nổi khiến đám giám khảo phải nịnh hót như thế.
Tài hoa hơn người cũng chỉ là thiếu niên chưa cập quan cùng Ngọc lang chưa nhược quán.
Dù kiến thức có cao hơn nữa cũng không thể so với bọn hắn là đại nho khổ học sách thánh hiền.
Bọn hắn không tiếc lời ca tụng níu giữ Nhữ Dương vương thế tử, một phần là hắn thực sự có tài học.
Một phần khác là được ngoại gia của hoàng hậu nương nương chiếu cố.
Ngoại gia bên phía hoàng hậu chính là ân sư của hoàng thượng, được người đọc sách tôn trọng.
Tuy người xưa nói thư sinh tạo phản, ba năm không thành.
(Yul: thư sinh yếu ớt mà can dự vào việc binh đao tạo phản thường khó thành công)
Nhưng muốn bọn hắn khoe khoang mồm mép, nâng cao hoặc hạ thấp người nào đó, bọn hắn tuyệt đối có thể làm được.
Hiện nay thất hoàng tử được nuôi dưỡng bên người hoàng hậu nương nương.
Đương nhiên bọn hắn sẽ chú ý đến Nhữ Dương vương thế tử, cũng không cần cố ý chiếu cố, có thể lên đến vị trí này không có quan viên nào là người vụng về.
Mặc dù vì chuyện của Văn ngự sử, đám thanh lưu không muốn gặp Nhữ Dương vương thế tử.
Nhưng thanh lưu cũng là người đọc sách, mà người đọc sách không phải ai cũng là thanh lưu.
Hơn nữa Nhữ Dương vương thế tử từng được viện trưởng Tung Sơn Viện khen ngợi.
Ai cũng có thể nhìn ra bệ hạ rất coi trọng thế tử điện hạ, nếu đổi lại là người khác đặt song song với Triệu Duệ Kỳ.
Thì bọn họ đã sớm đề cử hắn làm trạng nguyên.
Phó Tuấn Khanh cũng giống thế tử điện hạ, xuất thân, bối cảnh, từng trải, văn vẻ, tài hoa đều là người vang danh.
Bọn họ cũng không thể áp chế che khuất Phó Tuấn Khanh.
- Hãy đem ngũ danh mở ra, sai người sao chép, mang đến trường thi công bố.
- Dạ.
Mỗi lần thi khoa cử xong, đều đem ngũ danh văn chương tốt nhất dán lên bảng, lựa chọn công bằng.
Đám phụ tá nhanh tay nhanh chân làm việc, tuy chủ khảo luôn thay đổi, nhưng đám phụ tá chủ khảo làm việc rất năng suất.
- Đại nhân, người xem, những cử tử văn vẻ này nên sắp xếp danh tự như thế nào? Bệ hạ đã thúc giục vài lần rồi.
Hoàng thượng là người điểm trạng nguyên, nhưng thành tích thi hội chủ yếu là do giám khảo sắp xếp.
Ai được sắp xếp ở vị trí thứ nhất, hoàng thượng sẽ thuận thế điểm người này làm trạng nguyên.
Rất ít khi vị trí trạng nguyên lại rơi xuống người đứng bên dưới. Chủ khảo suy tư rất lâu.
- Đặt song song, Nhữ Dương vương thế tử cùng Ngọc lang đặt song song, còn lại tam danh đặt vào giấy khác dâng lên.
- Hoàng thượng anh minh, quyết đoán, chọn ai làm trạng nguyên, chúng ta đều tâm phục khẩu phục.
Đem nan đề giao cho hoàng thượng, để hoàng thượng tự xử lý.
Vì thế lúc hoàng đế nhìn tên hai người đặt song song có chút ngoài ý muốn, hơi do dự, chủ khảo nói với hắn:
- Bệ hạ, thần thật sự khó có thể phân định hai người bọn họ ai cao ai thấp, cung thỉnh bệ hạ phân định.
Hoàng Thượng đã từng gặp Ngọc lang, cũng từng gặp Nhữ Dương vương thế tử.
Xem bài thi của hai người bọn họ, hoàng thượng cảm thán:
- Nhân tài, nhân tài khó có.
Chủ khảo cùng với đám giám khảo đều gật đầu, có câu nói này của hoàng thượng đã đủ chứng minh bọn hắn cũng không có thiên vị tư tâm làm rối kỉ cương.
Hoàng thượng còn xem ba bài thi còn lại:
- Trình độ của đám cử tử này so với hai năm trước tiến bộ hơn nhiều, các học viện, phủ viện giáo hóa dân chúng cũng coi như dụng tâm.
Quan viên địa phương muốn thăng chức, chiến tích là không thể thiếu.
Nơi cai quản có bao nhiêu tú tài, có bao nhiêu cử nhân, có bao nhiêu danh sĩ đều góp phần vào chiến tích.
Đế quốc này là văn hay là võ đều được coi trọng, dù quan viên văn võ khác nhau.
Nhưng bọn hắn đều một lòng vì nước, đọc sách khiến người sáng suốt, vẫn luôn tuân theo giáo huấn của khai quốc hoàng đế.
Chỉ sợ võ tướng mà văn nhân luôn miệng nói là người thô tục cũng đã học thuộc binh thư.
- Bệ hạ anh minh thần võ, dân chúng phải chuyên cần đọc sách, mới có nhiều nhân tài làm việc vì bệ hạ.
Ngón tay hoàng thượng di chuyển lên tên của Phó Tuấn Khanh cùng Triệu Duệ Kỳ, mỉm cười nói:
- Truyền chỉ, tuyên hai người bọn hắn tiến cung, trẫm tự khảo nghiệm bọn
hắn.
-Tuân chỉ.
Thái giám vội vàng đến Nhữ Dương vương phủ cùng Phó phủ truyền tin.
Yên Nhiên ôm Mao Mao Cầu trong lòng, con mèo nhỏ màu trắng kêu meo meo.
Đám lông tơ xù lên nhìn rất đáng yêu, lỗ tai non mềm màu hồng nhạt, chóp mũi phấn hồng khiến Yên Nhiên yêu thích vô cùng, cứ nhìn thấy nó cho dù là người có ý chí sắt đá, thì tâm cũng mềm mại.
Yên Nhiên lặng lẽ đem móng vuốt của con mèo nhỏ đặt vào phấn hồng, đi vài bước đi đến trước mặt Triệu Duệ Kỳ mỉm cười nhìn hắn, Triệu Duệ Kỳ hỏi:
- Biểu muội thích không?
- Biểu ca, cúi đầu, cúi đầu.
Yên Nhiên cầm lấy móng vuốt của Mao Mao Cầu, lúc Triệu Duệ Kỳ nghe lời nàng cúi đầu xuống.
Yên Nhiên vội áp móng vuốt của con mèo nhỏ vào giữa mi tâm của hắn, móng vuốt nhỏ ấn lên một đóa hoa mai, Yên Nhiên cười rộ lên.
Triệu Duệ Kỳ chạm tay vào mi tâm, quay mặt nhìn vào gương, trong gương phản chiếu hình dáng biểu muội đang tươi cười nở rộ.
Triệu Duệ Kỳ cong khóe môi để lộ sự sủng ái yêu chiều, Yên Nhiên cười khẽ, nói:
- Tranh họa thượng thần trên trán đều có ấn ký, biểu ca cũng có sao.
- Ngươi có thể phong thần?
Ngón tay Triệu Duệ Kỳ nhẹ nhàng đặt lên bờ môi đang tươi cười của Yên Nhiên.
Đôi mắt ôn nhuận chuyên chú, Yên Nhiên không phát hiện động tác của hắn, cười nói:
- Ta chỉ phong biểu ca làm thần, người khác...Hừ, muốn ta phong cũng không có cơ hội đâu.
Triệu Duệ Kỳ nhớ kỹ mỹ mạo của biểu muội, đột nhiên xoay người nhìn về phía nàng:
- Nhớ kĩ chỉ có thể phong một mình ta.
Yên Nhiên đỏ mặt, Triệu Duệ Kỳ cầm cổ tay nàng, giọng trầm thấp:
- Biểu muội?
- Ừ, ta đáp ứng.
Yên Nhiên uốn éo thân, nghiêng người nói với Triệu Duệ Kỳ:
- Biểu ca cũng học thói xấu...
- Thế tử điện hạ, trong cung có người tới đây truyền chỉ, bệ hạ hạ lệnh kêu người tiến cung.
Yên Nhiên có chút thẹn thùng, trong mắt lại có mấy phần khẩn trương.
Hôm nay chính là ngày yết bảng, sáng sớm nàng tới Nhữ Dương vương phủ, đã từng đáp ứng với biểu ca sẽ cùng nhau chia sẻ niềm vui sướng.
Biểu ca không có khả năng thi trượt, Yên Nhiên tin tưởng vị trí trạng nguyên là hắn hoặc Phó Tuấn Khanh.
Nhưng vì sao hoàng thượng lại triệu kiến, hay là có biến hóa?
Triệu Duệ Kỳ nâng tay nhẹ nhàng đụng chạm bàn tay của Yên Nhiên, sờ nhẹ đầu Mao Mao Cầu:
- Meo meo.
Mao Mao cầu cọ cọ tay hắn, Triệu Duệ Kỳ khuyên nhủ:
- Không có việc gì, chờ ta.
Thấy nàng gật đầu, Triệu Duệ Kỳ sờ soạng hai má của Yên Nhiên:
- Mao Mao Cầu, chờ ta.
Nói xong cười khẽ rồi rời đi, lúc Yên Nhiên phản ứng lại, chạy đến cửa, tức giận nói:
- Ngươi mới là Mao Mao Cầu.
Lúc nhỏ Yên Nhiên giống như cái đuôi nhỏ luôn đi theo hắn, trước đây Yên Nhiên có khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa đáng yêu.
Tay chân nhỏ bé béo ú, so với các tiểu hài đồng cùng lứa thì thấp hơn một chút.
Lúc Triệu Duệ Kỳ đi nhanh, nàng theo không kịp sẽ ngồi bệch trên mặt đất khóc lóc lăn lộn.
Mỗi lần đều là hắn ôm nàng, nắm bàn tay béo ú của nàng, Triệu Duệ Kỳ sẽ cảm thán một câu: " Mao Mao Cầu"
Lúc Triệu Duệ Kỳ đưa con mèo nhỏ cho Yên Nhiên, Yên Nhiên lập tức nhớ đến lúc nhỏ hắn từng gọi nàng là Mao Mao Cầu.
Không ngờ hắn không có quên, Yên Nhiên nở rộ tươi cười, ai cũng không thể ngờ, sau khi nàng lớn lên thân thể béo ú lại dài ra.
Yên Nhiên dựa người vào ghế, ngón tay nhẹ nhàng gãi dưới cằm con mèo nhỏ:
- Ngươi nói thử xem, biểu ca có thể đậu trạng nguyên không?
- Meo meo.
- Dù không đậu trạng nguyên, ta cũng rất cao hứng, chỉ cần biểu ca có tiền đồ, không có người nào ăn hiếp hắn, ta sẽ rất cao hứng.
- Meo meo.
- Meo meo.
Yên Nhiên học theo tiếng mèo kêu:
- Meo meo...
Yên Nhiên sờ mũi phấn nộn của nó:
- Ta sẽ kêu tiếng mèo, còn ngươi sẽ nói tiếng người nha.
- Meo meo...
Yên Nhiên cười rất vui vẻ:
- Meo meo.
Nhàn Nương chưa đi đến cửa đã nghe thấy tiếng mèo kêu, cách bình phong nhìn thấy Yên Nhiên ôm ấp con mèo trong lòng.
Nhàn Nương sủng nịch lắc đầu, nhỏ giọng nói với Triệu ma ma nhẹ chân rời đi.
- Nàng vẫn là đứa nhỏ.
- Lúc thế tử điện hạ ôm con mèo nhỏ đưa cho biểu tiểu thư, nô tỳ nhìn thấy thế tử điện hạ rất vui vẻ.
Nhàn Nương cong khóe môi, có một loại hâm mộ không nói nên lời:
- Bọn chúng là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, sẽ có những bí mật mà chúng ta không thể biết, nhìn bộ dạng của Yên Nhiên lúc nãy, khiến ta yên tâm không ít, trước kia ta chỉ suy nghĩ che chở Kỳ nhi, tận lực an bài thật tốt cho hắn, sau khi ta chết, nếu Kỳ nhi vẫn ngây thơ ở trong vương phủ sẽ không tốt, nhưng ta là thân mẫu của Kỳ nhi, không thể để hắn cả ngày lục đục với nhau, Kỳ nhi còn chưa cập quan, đã có bộ dạng lão luyện, phòng bị, ta rất đau lòng, Kỳ nhi ở trước mặt Yên Nhiên có thể buông xuống cảnh giác, Yên Nhiên hoạt bát rất thích hợp với hắn.
- Thế tử điện hạ cùng biểu tiểu thư là trời sinh một đôi, sẽ giống như điển tịch xưa, nắm tay cả đời, bên nhau đến già.
Nhàn Nương cười gật đầu, nắm thật chặt áo choàng:
- Không phải sứ thần Nam Chiếu quốc sắp đến rồi sao? Ngươi có nghe nói là ai không?
- Là...Nam Chiếu quốc Nhiếp Chính vương điện hạ đích thân tới.
Nhàn Nương nhắm lại đôi mắt, nhẹ giọng hỏi:
- Vương gia đâu?
Triệu ma ma cúi đầu:
- Nô tỳ nghĩ thế tử điện hạ nhất định sẽ đậu trạng nguyên, thời gian này trong phủ sẽ rất náo nhiệt.
- Vương gia đâu?
- Chủ tử.
- Vương gia đâu?
- Đang ở cùng thái phi điện hạ và Loan Nguyệt tiểu thư thưởng trà, chơi cờ, là thái phi điện hạ phân phó.
Ánh mắt Nhàn Nương sáng ngời:
- Lúc này ta còn có thể ghen tị sao? Mẫu thân cũng không thể trói tay chân bắt ép vương gia, Loan Nguyệt cũng không dễ đối phó.
- Chủ tử, người có từng...
Nhàn Nương khẽ thở dài một tiếng:
- Ta nói không hối hận sợ không có người tin, Yên Nhiên cũng từng nói không chiếm được sẽ nhớ thương lưu luyến, Uyển Như so về dung mạo, tài trí cũng không phải xuất chúng, nhưng vương gia vẫn luôn lấy những thứ tốt đẹp đắp lên người nàng, cả cuộc đời vương gia cũng không thể tìm thấy nữ tử hoàn mỹ.
Mộ Dung Thương, ngươi so với Triệu Dật Thanh cường hơn bao nhiêu? Nhàn Nương lẩm bẩm nói:
- Đáng thương đáng tiếc đều là nữ tử si tình, nếu có kiếp sau...Ta...Vẫn muốn làm nữ tử.
Hoàng đế nhìn hai người trước mặt, nhất thời khó có thể lấy ai hay bỏ ai, suy nghĩ một lúc lâu, bỗng nhiên cười nói:
- Truyền chỉ, đầu bảng là hai người bọn hắn, danh tự đặt song song, không có bảng nhãn, thám hoa, mười năm sau, trẫm xem thành tựu của các ngươi rồi quyết định ai là trạng nguyên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT