Tiêu Hiểu vốn dĩ cho rằng chiêu này của mình sẽ làm cho hắn sợ chết khiếp, đập vỡ bình hoa bằng đầu không phải chuyện đùa, không cẩn thận là vào viện như chơi. Nghĩ lại cũng thấy hắn ông chú này còn xảo quyệt hơn cả cáo già.

Thật ra anh cô ta không biết Ngạnh Công chỉ là cô ta xem qua vài người biểu diễn trò này nên mới có ý tưởng đó, cố ý làm khó Diệp Phong.

Nhưng ai ngờ, đầu của hắn lại cứng như vậy. Bình hoa khi nãy cũng là cô ta tự tay chọn, chắc chắn là không vấn đề gì. Chắc là hắn đã luyện qua võ công nếu không thì không thể không có phản ứng gì như vậy được. Chỉ trong chốc lát cô ta cũng đã bị chiêu võ này thu phục, trong lòng phục hắn sát đất.

Những cô gái ở độ tuổi này thường sùng bái những người anh hùng, đối với cô ta mà nói, học giỏi, làm việc giỏi không bằng có sức hấp dẫn hơn nữa những anh chàng hơi bạo lực thì lại càng có sức hút hơn.

" Chú à, thật không ngờ chú thật là biết giấu tài đấy." Tiêu Hiểu *** ton chạy đến cạnh Diệp phong, ngẩng đầu vuốt trán hắn rồi nhìn một lượt từ trên xuống dưới như thể Diệp Phong là quái vật vậy, nghĩ một lát mới nói: " Trước kia khi ở nước ngoài có phải chú vừa rửa đĩa vừa mãi nghệ trên phố không?

Chỉ là một câu nói đùa nhưng cô gái này vẫn nhớ hắn từng rửa đĩa cho một khách sạn năm sao, nhưng đó chỉ là vì nhiệm vụ yêu cầu, làm một ngày không lấy lương thì đã cao chạy xa bay, mãi nghệ trước giờ hắn chưa từng làm qua nhưng khi nãy quả thật là chơi một cú hơi đẹp, xem ra khiến cho cô ta kinh hãi rồi, từ ánh mắt có thể thấy điều đó.

" Sao hả? thấy sự lợi hại của tôi rồi chứ?" Diệp Phong khoanh tay nói: " Đừng có tưởng người làm PR không biết võ thuật, nếu như chăm chỉ luyện tập thì hòa thượng Thiếu Lâm cũng chẳng là gì cả."

" Đúng đúng đúng, người làm PR mà biết võ thuật thì không ai cản được."

Tiêu Hiểu khẽ gật đầu như gà ăn thóc, sau đó nắm tay Diệp Phong lắc lắc nói: " Chú à, hay là chú dạy tôi võ thuật đi. Tôi nhận chú làm sư phụ."

Cái kiểu nhõng nhẽo của con gái khiến Diệp Phong đỏ mặt, khi nãy vẫn còn đánh nhau loạn cả lên bây giờ đã quên hết rồi, con gái đặc biệt là độ tuổi mười tám, mười chín khiến cho người ta khó mà nắm bắt được.

" Dạy cô cũng được thôi nhưng phải đổi cách xưng hô đi. Đừng có suốt ngày chú nữa, cứ như tôi là bố cô ý, sắp thành người trung tuổi đến nơi rồi."

" Vậy thì tôi gọi chú là sư phụ được không?" Tiêu Hiểu ngẩng đầu, nhìn Diệp Phong bằng ánh mắt dò hỏi.

Thế thì còn không hay bằng gọi chú. Hắn đột nhiên nhớ lại việc đánh cược khi nãy, đầu óc chán quá tí nữa thì quên.

" Khi nãy ai nói là tôi mà đập vỡ bình hoa thì sẽ nhận tôi làm anh?" Diệp Phong đắc ý nhìn Tiêu Hiểu, thật sự muốn nhận cô em gái xinh đẹp này, tạo mối quan hệ thân thiết. Có lẽ là bởi vì hắn cảm nhận được sự quan trọng của người anh trong lòng cô ta nên mới nói vậy, không biết khi nào cô ta mới hết đau lòng nhưng nếu như có thể thay thế vị trí đó thì càng tốt.

" Chuyện này, khi nãy…." Tiêu Hiểu muốn phản bác lại nhưng lại phát hiện khi nãy mình hứa chắc như đinh đóng cột, quả thật là không còn kẽ hở nào để phản bác lại, thật sự khó mà chấp nhận ông chú này thành anh trai cô ta " Vậy thì tạm gọi là anh trai vậy nếu như thể hiện tốt thì tôi sẽ đổi cách xưng hô luôn như vậy."

Diệp Phong gật đầu, anh trai tạm thời cũng còn hơn là chú, ít ra cũng để hắn trở lại tuổi trung niên.

Tiêu Hiểu lại cười trộm, biểu hiện tốt hay không thì vẫn do cô ta quyết định, một thời gian sau thì cô ta sẽ lại gọi là chú.

Hai người tâm sự một hồi mới phát hiện ra đã nửa đêm rồi, ngẩng đầu nhìn đồng hồ thì đã hai giờ sáng. Diệp Phong ngáp một cái rồi ra khỏi phòng, khó khăn lắm mới có chút thời gian nghỉ ngơi lại bị cô bé đó phá đám đến ngủ cũng không được ngủ. Đồ đạc trên sàn cũng không buồn thu dọn may là đó không phải phòng của hắn.

Cô ta theo sát Diệp Phong, chỉ chờ hắn ra khỏi phòng là đóng sập cửa khóa vào. Diệp Phong cười đau khổ, xem ra cô ta vẫn chưa quên chuyện khi nãy, vẫn không quên phòng bị nhưng đây là nhà của ai chứ, Diệp Phong rút từ trong túi ra một chùm chìa khóa, ném lên bàn uống nước. Nếu như hắn muốn vào phòng đó thì cánh cửa đó làm sao cản được hắn chỉ là cô gái như thế thì tốt hơn nên làm em gái, làm tình nhân khiến hắn thấy tội lỗi quá, cứ như dê già ăn cỏ non vậy.

Tám giờ sáng, Diệp Phong lái xe về phía đại lộ Champs, Tiểu Hiểu khi đó vẫn còn chưa dậy chắc tại tối qua mệt quá nên hắn đành phải để lại chìa khóa và bữa sáng trên bàn rồi ra ngoài.

Vào phòng làm việc thì lại thấy có rất nhiều người đã đến, có vài người còn túm năm tụm ba bàn luận, nhìn thấy Diệp Phong họ liền chạy đến, Tiểu Triệu nhanh chân nhất.

" Anh Diệp, chúc mừng anh thăng quan rồi, đừng có quên mấy người anh em này nhá." Hắn vừa nói vừa rút ra một điếu thuốc.

Diệp Phong không hiểu gì cả, " Thăng quan cái gì cơ? Sao tôi lại không biết chứ? Đừng nói vớ vẩn nữa, để tổng giám đốc biết được thì coi chừng lại mất việc." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

" Diệp ca, chuyện này tuyệt đối chính xác." Tiểu Triệu nghiêm túc nói, nhìn về phía căn phòng của tổng giám đốc khẽ nói: " Khi nãy tôi vừa gặp thư kí của tổng giám đốc Tiểu Mã đã tiết lộ cho tôi biết những tin tức nội bộ mới nhất. Anh đã được đề cử làm phó tổng giám đốc bộ phận PR rồi. Chắc là chỉ mấy hôm nữa là nhận chức thôi. Tiểu Mã là bạn học của tôi, chắc chắn không lừa tôi đâu."

Hả? Diệp Phong không hề để ý chỉ cười xòa " Có gì đâu, nếu như tôi được thăng chức thật tôi mời mọi người ăn cơm." Với hắn, thăng quan chẳng có ý nghĩa gì, hắn thật sự không muốn leo lên địa vị cao, chỉ muốn làm một viên chức bình thường, tự do tự tại lại tốt hơn.

Mấy người bên cạnh nghe thấy có người mời đi ăn cơm thì vui mừng, đương nhiên cũng có một số người đố kị người mới vào công ty một tháng đã được trọng dụng nhưng thành tích của Diệp Phong quả thật khiến cho người ta bái phục, chỉ nói việc Lục Tử Hồng lần này quả thật không đơn giản, chỉ trong vòng một tháng hắn đã kéo một người phụ nữ đau khổ đang đứng bên bờ vực của sự suy sụp trở lại, đủ để thấy bản lĩnh của hắn.

Trong xã hội này, thực lực mới là tất cả, ghen tị chỉ là động lực tạm thời nhưng nếu như nó trở thành căn bệnh thì chỉ có phản tác dụng nên hầu hết mọi người đều chấp nhận hiện thực rằng luôn có người mạnh hơn mình nhưng mình cũng giỏi hơn nhiều người.

Bộ phận mà hắn đang làm việc chính là nơi như vậy, cạnh tranh rất ác liệt, nếu như vì sự thăng tiến của người khác mà tỏ ra khó chịu thì phải nói kẻ đó quá ngu ngốc. Vốn dĩ nghề này không xét tới bằng cấp, tuổi trẻ chính là một ưu thế.

" Đúng rồi, Anh Diệp sau này anh đã là lãnh đạo rồi không phải e dè bọn Trần Kì khốn khiếp nữa." Tiểu Triệu nằm bò ra bàn của Diệp Phong, đợi mọi người đi hết hắn mới nói: " Mặc dù anh là phó nhưng tên đó cũng không dám làm gì anh đâu, ít ra anh cũng được giám đốc đề cử mà, sa thải anh cũng không đến lượt hắn. Xem sau này hắn còn dám đối đầu với anh không."

Diệp Phong cười nhạt, hiện giờ không phải là tên khốn đó đối đầu với hắn mà là hắn đối đầu với tên khốn đó, mặc dù chỉ là một nhân viên bình thường nhưng không thể để tên Trần Kì đó tác oai tác quái được. Hắn dám tìm xã hội đen xử lí Lão Tử thì nhất định cũng phải trả một cái giá nhất định.

Đang định nói với Tiểu Triệu vài câu thì cửa phòng giám đốc mở ra, Trần Kì thò đầu ra, nhìn một lượt rồi nghiêm giọng nói: " Diệp Phong, anh vào đây."

Diệp Phong vẫy tay với Tiểu Triệu ra hiệu lát nữa nói chuyện, rồi đi vào phòng giám đốc, nhẫn nhịn đã lâu cuối cùng thì cũng chính thức đối đầu rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play