Phó Nhiễm ứng phó
không kịp, trán đụng vào cằm dưới của Minh Thành Hữu. Hắn bị đau liền
rên rỉ, tay Phó Nhiễm để trên trán, thân thể lui về sau bị một bàn tay
giữ chặt thắt lưng, vội buông tay ra.
"Minh Thành Hữu."
"Còn đi xem mắt sao? Em ra ngoài xem mắt một lần anh liền phá em một lần, nếm mùi vị người vô tội bị hại thấy dễ chịu sao?"
Phó Nhiễm không phải là chưa gặp qua bản tính vô lại của hắn.
" Tôi là có tiếng không mà có miếng đang nói chuyện làm ăn, vừa rồi anh hại tôi bị mất hợp đồng có biết không?"
"Bao nhiêu tiền?"
Phó Nhiễm hất tay Minh Thành Hữu ra, xoay người đi. Hắn đuổi theo chặn trước mặt cô.
" Anh sẽ bồi thường cho em."
"Được! "
Phó Nhiễm gật đầu, cô cắn răng, chìa bàn tay phải ra.
"Mỗi lần anh phá, tôi muốn lấy một trăm vạn làm phí bồi thường."
Minh Thành Hữu đưa mắt nhìn Phó Nhiễm chằm chằm, đưa tay muốn lấy tập chi
phiếu mang theo bên mình. Phó Nhiễm rút tay lại, lướt qua hắn đi về phía xe của mình.
"Lần sau đừng như vậy, tôi không có hứng thú đùa giỡn với anh."
Minh Thành Hữu nhường đường cho cô, thấy xe của rời đi. Phó Nhiễm không cho
hắn một cơ hội, cũng không muốn hắn nhúng tay vào cuộc sống của cô. Thái độ kiên quyết, dứt khoát rời đi giống như lúc trước.
Quản lý Lý
tìm đến FU thì đúng lúc nghỉ trưa, mấy cô giáo dạy nhảy của phòng làm
việc đang cầm trà sữa trong tay ngồi trên sàn của phòng học nhảy khoác
lác. Phó Nhiễm chen chúc giữa đám người, người cô nhẹ nhàng khoan khoái
đeo đồ trang sức trang nhã, tóc buộc đuôi ngựa tùy ý, áo lông màu trắng
cổ trễ xuống có thể thấy mơ hồ xương quai xanh đẹp đẽ.
"Phó tiểu thư."
Phó Nhiễm không nhận ra là ai, mấy cô giáo quay ra nhìn nhau.
"Xin chào, tôi là quản lý Lý ở tập đoàn MR, lần trước đã gặp mặt."
"À...."
Phó Nhiễm bỗng nhiên hiểu ra, vội đứng lên.
"Quản lý Lý, có chuyện gì sao?"
" Có chút việc muốn nói với Phó tiểu thư, chủ yếu là công việc hợp tác,
MR cố ý đem toàn bộ hoạt động thương mại đều muốn giao cho FU làm, hợp
đồng tôi cũng mang tới, mời Phó tiểu thư xem."
Quản lý Lý nhìn bằng chăm chú, quả thật có thể hình dung như là hổ rình mồi.
Minh Thành Hữu lại giở trò quỷ gì đây?
Nhưng Phó Nhiễm có thể xác định, chỉ cần mọi việc bắt đầu từ hắn, khẳng định là sẽ không khá hơn chút nào.
"Thật xin lỗi, MR đã từng công khai nói chúng tôi không thích hợp, tôi nghĩ cũng không có gì để nói."
Phó Nhiễm kiên quyết chối từ.
"Phó tiểu thư, cô nên xem lại hợp đồng rồi hã quyết định."
"Không cần."
Phó Nhiễm ngồi lại chỗ cũ, cầm ly trà sữa ấm trong tay.
"Cũng xin phiền anh nhắc giúp với Minh tổng, chuyện bê đá tự đập vào chân của mình như vậy có rất ít người dám làm."
Một cô giáo che miệng cười trộm. Quản lý Lý lúng túng, bất đắc dĩ gánh một trách nhiệm nặng nề trên vai.
"Nếu Phó tiểu thư không có hứng thú, hợp đồng có một điều khoản liên quan
đến toàn thể nhân viên FU tôi phải nói rõ chi tiết cụ thể, một khi ký
hợp đồng, tất cả chi phí mỗi lần hoạt động thương mại đều do MR chi trả. Nói đơn giản, chỉ cần ký hợp đồng, nhân viên ở đây ngoài tiền lương ra, mỗi tháng có thêm ít nhất một vạn trở lên."
"Oa!" Cô giáo lúc nãy cười trộm giờ đứng lên.
"Anh nói thật?"
Mấy người khác cũng bắt đầu ghé đầu thì thào. Điều kiện này không thể nghi ngờ là một hấp dẫn lớn, quản lý Lý thừa dịp nói tiếp.
" Ngày nghỉ lễ, tiền thưởng, lợi nhuận được hưởng theo tiêu chuẩn nhân viên của MR."
" Ôi trời!! Hóa ra trên trời cũng có thể làm rơi chiếc bánh xuống!"
"Còn lâu chúng ta mới có hi vọng."
Duy nhất chỉ có đầu óc Phó Nhiễm là tỉnh táo, cô đứng lên lần nữa.
"Quản lý Lý, chúng ta vào phòng làm việc thảo luận."
Cô mở ra bước vào, một bàn tay níu lấy ống quần của Phó Nhiễm, cô giáo trẻ tuổi nhìn cô với ánh mắt
"Tiểu Nhiễm! Nếu có thể chịu khuất phục một chút, thời điểm thích hợp vẫn nên cúi đầu trước nhà tư bản."
Phó Nhiễm đưa quản lý Lý vào phòng làm việc, cô nhận lấy hợp đồng, cẩn thận lật xem, chủ yếu là thông tin Minh Thành Hữu sẽ giúp cô làm việc rất
thuận lợi. Phó Nhiễm nhìn từng điều khoản, tất cả đều có lợi cho FU, đặc biệt là phương diện mang lại quyền lợi cho nhân viên.
"Cốc cốc ——"
"Mời vào."
Cô nói nhưng cũng không ngẩng đầu lên. Một cô giáo bưng trà đi tới.
"Mời quản lý Lý uống trà."
Cái cớ này Phó Nhiễm còn không hiểu sao, nói rõ ràng là tới thăm dò tình
hình. Phó Nhiễm lật qua mỗi trang A4, cô giáo ở bên quấy rầy, thấy thật
sự là không nghe được lời nào đành phải đi ra ngoài. Ngón tay Phó Nhiễm
đảo qua từng điều khoản, đột nhiên chỉ vào một điều khoản trong đó.
"Đây là ý gì?"
Quản lý Lý nhận lấy, vừa lúc nhìn thấy.
"Đây là Minh tổng tự thêm vào, trong thời gian hợp đồng có hiệu lực thì cô
phải đến MR làm việc. Vậy cũng là hợp lý, như vậy có thể giúp cho cô
cùng bộ phận lập kế hoạch trao đổi."
"Nơi làm việc ở đâu?"
"Cụ thể phải chờ sắp xếp".
Quản lý Lý uống một ngụm trà.
"Phó tiểu thư, phần hợp đồng này về bất cứ mặt nào đều có lợi cho FU. Nếu quả thật cô muốn làm tốt, không nên bỏ qua cơ hội này
Phó Nhiễm cẩn thận xem xét lại lần nữa, không phát hiện có phương thức xử
lý nào hà khắc, cũng chỉ yêu cầu bình thường, cô yên tâm hơn. Phó Nhiễm
mở cửa phòng làm việc, nhìn thấy nhiều cái đầu dán sát vào cửa, thiếu
chút nữa một cô giáo chúi đầu vào ngực cô.
"Các người làm gì ở đây?"
"A, không có. . . . . ."
Phó nhiễm ý bảo quản lý Lý đi trước.
"Quản lý Lý, xin mời".
"Tiểu Nhiễm, thành công không?"
Phó Nhiễm quay người trở lại phòng làm việc. Các thầy giáo theo sát phía
sau, cùi chỏ Phó Nhiễm chống lên bàn làm việc, cằm đặt trên hai tay nắm
thành quyền.
"Một khi ký hợp đồng có nghĩa là lượng công việc tăng lên rất nhiều, mọi người không sợ sao?"
"Có tiền sợ gì chứ?"
"Có tiền là được."
Phó Nhiễm nhìn từng khuôn mặt từ già tới trẻ, họ đều là những vũ sư chuyên
nghiệp, nhưng trong tiệc rượu của MR lại bị Minh Thành Hữu phê bình
không đúng chút nào, Phó Nhiễm cảm thấy xấu hổ với bọn họ.
"Chúng ta cần phải dùng thực lực chứng minh, FU là giỏi nhất!"
"Lần trước chúng ta bị đuổi việc, công việc sau này cũng không thấy hào hứng."
"Thôi đi."
Cô giáo tiến lên ôm bả vai cô.
"Nếu MR muốn bồi thường, chúng ta cũng phải vui vẻ tiếp nhận nha."
Phó Nhiễm không nghĩ tới công việc hôm nay tới nhanh như vậy, chỉ là ba
ngày, cô vẫn còn ở phòng làm việc thu xếp đồ đạc, bất ngờ quản lý Lý
điện thoại tới, mời cô qua MR.
Phó Nhiễm đem tài liệu bỏ vào
trong tập văn kiện, Laptop dùng hơn hai năm vẫn còn rất tốt, cô đóng cửa xe đi vào đại sảnh MR. Nhân viên lễ tân ở đại sảnh đưa cho cô thẻ nhân
viên đã chuẩn bị trước đó. Phó Nhiễm đứng trước thang máy, nhìn qua kính phản chiếu hình ảnh đang đứng nghiêm người của mình.
Hắn không
nghĩ rằng, cũng trong một câu nói, Phó Nhiễm đi vào thang máy, ngón tay
nhấn số 33, không chậm một phút, cô bước vào lên tầng cao nhất của MR.
Quản lý Lý dẫn Phó Nhiễm vào khu làm việc, cô có không gian làm việc độc
lập, rộng khoảng 20m2 hợp với ý cô cần, giá sách bằng gỗ và vài món
trang trí bên ngoài mỗi tầng, còn lại bị bỏ trống, phòng làm việc và
phòng nhảy không mang vẻ nghiêm túc cùng cương nghị, có vẻ thoải mái tuỳ ý. Phó Nhiễm mở máy tính lên, thấy trên bàn bày bốn cây ‘nắm tay tiên’. Điện thoại nội bộ vang lên, quản lý Lý nhân tiện nghe máy.
" Alo! Được, được."
Hắn cúp điện thoại.
"Phó tiểu thư, Minh tổng mời cô tới phòng làm việc của ngài ấy!"
Đồ Phó Nhiễm mang tới còn để lộn xộn trên bàn, quản lý Lý đem chìa khoá
phòng làm việc cho cô, xoay người rời đi trước. Phó Nhiễm ra ngoài, đi
qua chỗ thư ký. Sắc mặt thư ký Nghê lạnh lùng cũng không liếc nhìn, cô
đi tới khẽ gõ cửa .
"Mời vào."
Một giọng nam nặng nề đè xuống.
Phó Nhiễm đẩy cửa đi vào, thấy Minh Thành Hữu đang cúi đầu xem tài liệu,
Tây phục màu đen đắt tiền treo ở giá áo bên cạnh, tay áo sơ mi màu tím
nhạt vén lên tới khuỷu tay, cánh tay màu đồng dưới ánh mặt trời làm
người ta bị hoa mắt trong chốc lát.
"Anh tìm tôi có chuyện gì?"
Phó Nhiễm đóng cửa lại. Minh Thành Hữu không ngẩng đầu lên, ngón tay phải chỉ vào ghế sô pha đối diện mình.
"Ngồi xuống trước đã."
Phó Nhiễm ngồi trước sô pha, thấy Minh Thành Hữu ký hết văn kiện, trong tay còn một xấp cao như máy tính.
Cô tùy ý rút ra quyển tạp chí đọc giết thời gian. Cũng không lâu lắm, Minh Thành Hữu ký tên xong, hai chân thon dài vòng qua bàn làm việc hướng về phía Phó Nhiễm, nghe được tiếng bước chân, Phó Nhiễm thu hồi sự chú ý,
đem tạp chí để lại trên bàn trà. Minh Thành Hữu tùy ý ngồi xuống, chen
vào ghế sô pha ép Phó Nhiễm vào một góc. Cánh tay dài để trên thành ghế, từ xa nhìn giống như đang ôm cô trong ngực. Phó Nhiễm ngồi không được
tự nhiên.
"Tìm tôi có việc gì?"
"Đã quen việc chưa?"
"Tôi vừa tới, chưa thể nói là có quen hay không được."
Phó Nhiễm nhân cơ hội muốn tránh khỏi hắn. Cửa phòng làm việc chợt bị đẩy
ra, im lặng không một tiếng động, Phó Nhiễm căng thẳng không hay biết,
Minh Thành Hữu cũng nghiêng đầu, ánh mắt hướng về cửa nhìn thư ký Nghê.
Thư ký Nghê bưng ly cà phê, tầm mắt Minh Thành Hữu liếc tới có mấy phần
làm người ta sợ hãi, cô sửng sốt đứng nguyên tại chỗ ngẩn người n mười
giây sau mới nói.
"Lvan, cà phê của ngài."
Phó Nhiễm nhân
cơ hội nghiêng người ra phía trước, thân thể Minh Thành Hữu nghiêng theo hướng cô, cánh tay vẫn duy trì như cũ. Thư ký Nghê khom lưng đem cà phê để lên bàn trà. Lúc thư ký Nghê đứng dậy Minh Thành Hữu liền mở miệng.
"Ra ngoài nhớ đóng cửa, bất luận là ai cũng không cho vào."
Thư ký Nghê liếc nhìn Phó Nhiễm, âm thầm nghiến răng, trong lòng nói thầm,
rốt cuộc là Lvan bị cho uống thuốc gì, còn tìm cô ta trở về để làm gì
không biết? Ngoài miệng lại không thể không trả lời.
"Vâng"
Thư ký Nghê trở lại trước bàn làm việc, nhìn cánh cửa chính mình đóng lại,
nhớ tới mới vừa rồi xem được một màn, liền tức giận đến phát điên. Lấy
điện thoại di động ra, thư ký Nghê không chút do dự bấm số di động Vưu
Ứng Nhuỵ.
" Nhuỵ Nhuỵ! Cô đang ở đâu?"
"Chuyện gì, phải ra nước ngoài?"
Thư ký Nghê hạ thấp giọng.
"MR xảy ra chuyện lớn, Phó Nhiễm đang ở phòng làm việc Lvan, cô không tới đây quản sao?"
Bên kia mơ hồ hiểu hết.
"Sao lại nói không có chuyện gì? Cô không lo lắng sao?"
Thư ký Nghê nghĩ tới trăm lí do vẫn không thể hiểu được.
"Tôi nhìn thấy nguy hiểm."
Cửa phòng làm việc mở ra, Phó Nhiễm bình tĩnh
"Tôi không thèm nghe cô nói nữa, cô tự suy nghĩ đi."
Thư ký Nghê tắt điện thoại di động. Phó Nhiễm đi theo hành lang chính trở
lại phòng làm việc của mình, cô kéo ghế làm việc tới hướng cửa sổ. Phó
Nhiễm có thể lựa chọn không đến MR, nhưng cô biết rõ ràng lựa chọn của
mình, phòng làm việc cần cơ hội để phát triển tốt hơn.
Mặc dù cô
cùng Minh Thành Hữu có mâu thuẫn, nhưng công việc là trên hết, Phó Nhiễm tự nhận mình có thể phân biệt rõ ràng. Phó Nhiễm đi đến nơi chụp ảnh
xong trở lại phòng làm việc, trong đầu toàn công việc, nhân viên MR lần
lượt tan việc. Phó Nhiễm tắt máy tính chuẩn bị rời đi, ánh mắt lướt qua
cửa chính khép chặt của phòng làm việc CEO, trước khi đi Minh Thành hữu
nói cô tan việc gọi hắn một tiếng, nói muốn cùng đi ăn cơm với cô. Phó
Nhiễm tránh mọi tầm mắt, đi tới chỗ thang máy. Cô chờ thang máy từ tầng
dưới cùng đi lên.
Hai ngày vừa qua rất tốt, hoạt động vừa kết thúc Phó Nhiễm lập tức trở về FU.
Cửa thang máy rộng mở, Phó Nhiễm bước vào, vừa muốn ấn phím, bất ngờ bóng
dáng cao lớn thừa dịp chui vào, bàn tay Minh Thành Hữu nhấn nút tầng
một, thang máy rộng rãi bởi vì có thêm người mà có vẻ chật chội, Phó
Nhiễm tự giác đứng áp vào góc.
Minh Thành Hữu dựa vào tường thang máy, một tiếng động xen lẫn cố ý đè thấp âm thanh truyền đến.
"Đã từng nghe nói rất nhiều sự kiện kỳ quái cũng xảy ra ở bên trong thang máy chưa?"
Tưởng cô như những nữ sinh nhỏ, hai ba câu nói có thể doạ sợ chết khiếp.
"Ở đây trừ anh ra thì có tôi, chẳng lẽ anh giống như u linh sao?"
Minh Thành Hữu chỉ chỉ vào gương bao quanh ba mặt tường.
"Nghe nói chiếc thang máy này trước kia đã xảy ra sự cố, từ tầng 33 trực tiếp rớt xuống tầng trệt. Em cũng có cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm?
Lá gan Phó Nhiễm không coi là nhỏ, huống chi bên cạnh còn có hắn.
"Anh quên anh là mỏ quạ đen sao?"
Phanh ——
Đột nhiên Phó Nhiễm cảm thấy rung mạnh, đèn trong thang máy bị tắt. Ngay
sau đó là mấy đợt âm thanh va chạm truyền đến, bên trong thang máy tối
đen như mực, không biết là bị mắc kẹt ở tầng nào đó. Phó Nhiễm không
biết cô cùng Minh Thành Hữu, ai mới là mỏ quạ đen.
Tiếng chửi rủa của hắn truyền tới tai, hiển nhiên cũng không ngờ tới sẽ xảy ra chuyện, hắn mở ra điện thoại di động soi sáng, nhấn nút gọi khẩn cấp trong
thang máy.
Phòng an ninh lại không có người nhận. Lúc này Phó
Nhiễm mới có chút sợ, ánh đèn chiếu tới gò má Minh Thành Hữu, từ góc độ
của cô nhìn thấy lạnh lùng biết bao. Phó Nhiễm không kìm được bả vai co
lại, phần lưng dựa vào tường thang máy, từng chút một lạnh lẽo tiến vào.
"Thang máy hư, xem ra phải ở đây đợi."
Minh Thành Hữu bày ra vẻ cười khổ.
"Ai cho em nói anh là mỏ quạ đen chứ?"
"Làm sao bây giờ?"
Phó Nhiễm nóng ruột dậm chân.
"Phòng an ninh của anh có thể đi ra ngoài, lập tức sẽ trở lại."
Phó Nhiễm không núp ở góc nữa, cô đứng ở bên một cánh tay Minh Thành Hữu.
"Tôi là lần đầu tiên gặp phải trường hợp như thế này."
Minh Thành Hữu
"Có phải bị nhốt ở trong thang máy sẽ thiếu không khí?"
Phó Nhiễm kịp chạm đến ánh mắt sâu sắc của hắn, lại phát hiện hắn mới vừa
mới nói cười giờ thần sắc thoáng lại trở nên nghiêm nghị. Minh Thành Hữu mím chặt môi không mở miệng nữa, ánh đèn làm tăng thêm sắc mặt cũng đã
gần như trắng bệch.
Hơn nửa giờ sau, vẫn không thấy có người tới đây.
Phó Nhiễm cảm thấy bức bách rõ ràng, bên trong không gian chật hẹp ngoại
trừ tiếng hít thở nặng nề của hai người thì chính là một khoảng yên
lặng. Cánh tay Minh Thành Hữu rũ xuống bên ống quần, điện thoại di động
soi sáng lên trên mặt đất tạo thành một vòng tròn nhỏ. Phó Nhiễm không
thấy rõ vẻ mặt hắn, hơn nữa đột nhiên trong lòng không biết tại sao lo
lắng, mở miệng nói chuyện lại thở gấp.
"Nên báo cảnh sát không?"
Đột nhiên Minh Thành Hữu ngã về phía sau, sau lưng đập vào tấm kính phát ra tiếng vang to, cả người thuận thế nằm vật xuống trên mặt đất, Phó Nhiễm sợ hãi vội vàng ngồi xổm xuống.
"Anh làm sao vậy?"
Minh
Thành Hữu mím chặt môi, lồng ngực lại không ngừng phập phồng. Phó Nhiễm
cũng cảm thấy sắp không hô hấp được nữa, cô vội vàng gọi 120, may mắn
bên trong thang máy còn có tín hiệu. Phó Nhiễm tháo cà vạt giúp Minh
Thành Hữu. Sau đó giúp hắn cởi nút áo đầu tiên ra.
"Không sao chứ?"
Hắn ôm thắt lưng Phó Nhiễm, nhân tiện tựa đầu lên vai cô. Minh Thành Hữu
lắc đầu, ngay cả hơi sức để nói cũng không có, sau khi hết pin điện
thoại đèn liền vụt tắt. Khoảng không gian bên trong thang máy đen kịt,
đưa tay còn không thấy được rõ năm ngón tay.
Phó Nhiễm vểnh tai,
muốn nghe âm thanh bên ngoài dù chỉ là một tiếng bước chân. Cô bị Minh
Thành Hữu đưa tay vỗ vỗ lên mặt. Phó Nhiễm quay mặt đi. Cô cảm giác Minh Thành Hữu rất gần cô, bởi vì hơi thở gần sát khuôn mặt
"Phó Nhiễm, cho anh mượn hô hấp."
Phó Nhiễm giật mình.
Một bàn tay cố định ở sau đầu cô kéo lên trước, môi hắn có mang theo chút
lạnh lẽo. Lưỡi hắn mang theo sức lực suy yếu cạy môi của cô ra, mặc dù
như vậy, trời sinh ưu thế vẫn để cho hắn chiếm ưu thế, Phó Nhiễm bị hắn
áp vào tường tự tìm lấy.
Từng đợt tiếng bước chân hỗn độn chạy
đến liên tục, nhân viên phòng cháy chữa cháy mạnh mẽ cạy cửa thang máy
ra, Phó Nhiễm lấy tay muốn đẩy hắn ra, Minh Thành Hữu giống như hít thở
không thông, hận không thể cướp lấy toàn bộ hơi thở của cô, hai tay càng lúc càng ráng sức ôm chặt cô.
Ầm, cửa mở ra, ánh đèn trong hành lang chiếu vào không gian riêng tư bên trong.
"Lvan——"
Mọi người đồng thanh la lên. Mọi người đều kinh ngạc. Nhân viên chữa cháy nhìn nhau, quá kịch liệt, quấy rầy thật có tội.
Thư ký Nghê đứng ở cửa thang máy cùng Hàn Tuyển, Phó Nhiễm bị ánh sáng
chiếu vào mắt, theo bản năng lui người về phía sau. Lúc này Minh Thành
Hữu mới buông tay ra. Hai người được nhân viên phòng cháy chữa cháy mang ra khỏi thang máy. Minh Thành Hữu đẩy đám người ra bước chân lảo đảo đi về phía cửa sổ, hai tay hắn thả bên người, bóng lưng kiên định kéo dài
trên hành lang, bả vai vì hô hấp mà run rẩy.
Phó Nhiễm dựa vách tường, ngoài cảm giác yếu đuối tất cả đều khỏe. Thư ký Nghê bước nhanh theo tới sau lưng Minh Thành Hữu.
"Lvan, ngài nên đi bệnh viện kiểm tra?"
Tay hắn đè ngực hướng thư ký Nghê lắc nhẹ.
"Không cần."
Mấy người trực ở phòng an ninh vội vã chạy tới, , trực tiếp đuổi việc.
"Không phải hai người tan sở rồi sao?"
Minh Thành Hữu chậm chạp hỏi, sắc mặt còn hơi tái nhợt.
"Điện thoại di động của tôi quên ở phòng làm việc."
Nghê thư ký liếc nhìn Hàn Tuyển.
"Vừa đúng gặp trợ lý Hàn."
Hàn Tuyển mỉm cười chỉ chỉ vào khóe miệng mình.
"Ăn vụng cũng không biết chùi miệng sạch sẽ."
Ngón trỏ Minh Thành Hữu chùi chùi, là son nước của Phó Nhiễm. Hắn đi thẳng tới phía Phó Nhiễm.
"Không sao chứ?"
"Không có gì."
Vừa nãy Minh Thành Hữu ở bên trong thang máy khác thường làm trong lòng Phó Nhiễm thấy bất an.
"Vừa rồi anh sao thế?"
"Anh có chứng sợ hãi không gian tối."
Hắn như cười như không cười liếc nhìn Phó Nhiễm.
"Thật sao?"
Hắn không trả lời, sắc mặt không nhìn ra thật giả trong lời nói.
Phó Nhiễm ra khỏi MR sau đó tự lái xe về nhà, cô cùng Minh Thành Hữu ở
chung một chỗ ít nhất sẽ không nói lung tung lần nữa, nếu không sợ sẽ
thật không linh.
Lần đầu hợp tác với MR thành công ngoài dự đoán, Phó Nhiễm cũng được một khoản thù lao không nhỏ, vừa lúc gặp dịp MR
thưởng cho nhân viên, quản lý Lý theo hợp đồng quy định, cũng tính cho
toàn bộ nhân viên FU.
Ở ngoại ô thị trấn Nghênh An có một sân trượt tuyết rất lớn, mấy tháng một lần sẽ nghênh đón một lượng khách rất lớn.
Phó Nhiễm kéo hành lý cùng mấy cô giáo của phòng làm việc xuống xe, người
phụ trách của tổ chức đi đầu hướng dẫn, sân trượt tuyết có kích thước
rộng lớn, nơi dừng chân giải trí lớn chờ du khách tham quan.
Họ
vào khách sạn cất hành lý xong, lúc này mới hợp thành đội tới sân trượt
tuyết. Mọi người đều là nghiệp dư, chỉ dám ở bên cạnh bắt chước, Phó
Nhiễm mặc quần áo xong cũng không dám lộn xộn, không ít người là cao
thủ, đang hăng say trượt vui vẻ hét to.
Phó Nhiễm chống gậy trượt tuyết đi phía trước, ván trượt ổn định mà cơ thể như nghiêng ngả, cô cố gắng giữ thăng bằng, lại thấy cách đó không xa có một bóng dáng người
mặc quần áo trượt tuyết màu đỏ lao tới nhanh chóng, cô sợ tới mức cũng
không biết né tránh, đến khi ván trượt tuyết của đối phương thiếu chút
nữa đụng vào cô, Phó Nhiễm vội vàng tránh ra. Phanh--- vừa lúc ngã xuống tuyết.
Động tác Minh Thành Hữu thành thạo trước mặt Phó Nhiễm, hắn lấy mắt kiếng trượt tuyết xuống.
"Em dũng cảm vậy sao?"
Phó Nhiễm phủi bông tuyết trên người, Minh Thành Hữu khom lưng kéo tay cô
đứng dậy, thật vất vả Phó Nhiễm mới đứng vững, chống gậy trượt tuyết
muốn vượt lên trước. Minh Thành Hữu tiến tới.
"Để anh dạy cho em?"
Phó Nhiễm trang bị đầy đủ, cô bỏ mắt kiếng xuống.
"Tôi nghe quản lý Lý nói anh sẽ không
"Muốn tới thì tới thôi."
Minh Thành Hữu đứng ở bên người Phó Nhiễm xoay vài vòng, hoàn toàn không chú ý cô giống như vịt con xấu xí nửa bước cũng khó đi, Phó Nhiễm đánh bạo
chống gậy, bên tai nghe Minh Thành Hữu nói cẩn thận.
Cô lại ngã
xuống, trên mặt phất nhẹ lạnh như băng, chóp mũi còn lưu lại bông tuyết
màu trắng , Minh Thành Hữu ngồi xổm trước mặt cô, khóe miệng nhếch lên
cười như có như không, Phó Nhiễm cởi bao tay ra, dùng sức lau những bông tuyết trên mặt.
"Rõ ràng như vậy còn thể hiện nỗi gì? Không làm em té chổng bốn chân lên trời cũng là nhẹ."
Cách đó không xa, ánh mắt thư ký Nghê chuyên chú nhìn qua, Hàn Tuyền chờ xuất phát.
"Cô lo lắng vớ vẩn gì chứ, có phải thầm mến Lvan rồi không?"
"Anh mới thầm mến !"
Thư kí Nghê không cam lòng hung hăng trừng mắt.
"Tôi không thích đàn ông."
Minh Thành Hữu lần nữa đưa tay đỡ Phó Nhiễm đứng dậy, cô đeo bao tay và mắt
kiếng trở lại, Minh Thành Hữu dùng gậy trượt tuyết gõ gõ bắp đùi Phó
Nhiễm.
"Ai cho em đứng như vậy?"
Lại gõ đầu gối Phó Nhiễm một cái.
"Dáng đứng không đúng."
Phó Nhiễm hơi nhếch môi không trả lời, lại làm theo Minh Thành Hữu sai
khiến, nếu hạ quyết tâm học môn này thật ra không khó, mấu chốt của
trượt tuyết là không sợ ng đứng ở đỉnh núi không cao lắm nhìn quanh,
không ít người trượt rất vui vẻ, hiên ngang mạnh mẽ, trượt mỗi lúc một
cao hơn, tiếng huýt sáo thật làm kích động lòng người. Trái tim Phó
Nhiễm rung động, mới vừa rồi Minh Thành Hữu dạy cô học bước kĩ thuật đầu tiên, tựa như tay mới vừa học lái xe xong sẽ rất ngứa tay, Phó Nhiễm
thấy từng bóng người xọat xoạt lướt qua bên cạnh cô. Phó Nhiễm không
nhịn được nữa. Tay cầm gậy trượt tuyết chống xuống, thuận lợi trượt ra
ngoài, cô cảm nhận tốc độ mang tới kích thích, không thể không nói trượt tuyết cùng vận động khác không giống nhau, dù trong lòng là bình thản
đang bay lượn trong nháy mắt có thể kích động ngay.
Phó Nhiễm
trượt xuống từ đỉnh núi, Minh Thành Hữu đi theo bên cạnh cô. Phó Nhiễm
cũng chỉ mới nắm giữ kỹ thuật đầu tiên nên vô thức không để ý so sánh,
lúc trượt ra không suy nghĩ nhiều như vậy, quần áo trượt tuyết màu đỏ
nổi bật trên nền tuyết trắng lăn xuống với tốc độ cực nhanh.
Minh Thành Hữu vươn tay ra nhưng không giữ được Phó Nhiễm, chỉ có thể trơ mắt nhìn màu đỏ bất ngờ lăn đi.
Phó Nhiễm không cảm thấy bị đau, chỉ thấy đầu óc choáng váng, lăn tới giữa
sườn núi mới dừng lại. Phó Nhiễm nằm không nhúc nhích tại chỗ, xuyên qua mắt kiếng trượt tuyết ngẩng đầu nhìn bầu trời trong vắt, thật ngạc
nhiên là không khí rất tốt, nằm ở đây mà cũng không cảm thấy lạnh, thậm
chí còn muốn bỏ qua mọi suy nghĩ nằm ngủ một giấc tại đây.
Một
bóng dáng màu đỏ đậm đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, sau đó là giọng
người đàn ông khẩn trương lo lắng, chỉ có tiếng chim hót mang tới những
bông tuyết trước mặt rơi xuống người Phó Nhiễm, Minh Thành Hữu giống như quỳ một gối xuống đến bên cạnh cô, Phó Nhiễm bị hắn cố gắng kéo ngồi
dậy.
"Phó Nhiễm?"
Hắn đưa tay lấy mũ cùng mắt kiếng xuống
giúp cô, một mái tóc đen xõa ra rơi xuống vai, Minh Thành Hữu lấy bao
tay xuống, tay phải vỗ nhẹ mặt Phó Nhiễm.
" Không sao chứ? Phó Nhiễm?"
Phó Nhiễm cảm thấy hai má rất lạnh, sau khi phục hồi mới phát hiện là tay
Minh Thành Hữu vỗ vỗ mặt mình, cô mấp máy miệng muốn nói chuyện, ánh mắt chạm đến một ánh mắt khác rất thâm thúy gần trong gang tấc, hơi thở hai người rối loạn. Hai tay hắn nâng mặt Phó Nhiễm lên, ánh mắt vội vàng lo lắng, thấy cô nói không ra lời, Minh Thành Hữu cầm tay Phó Nhiễm lên
nhìn kỹ.
"Té đau chỗ nào ?"
Dường như nhớ rõ là chưa từng
có ai quan tâm cô như vậy, khi còn bé ngã nhào đau đến nỗi không bò dậy
nổi, nghe được nhiều nhất lại là lời nói lạnh lùng của Vưu Chiêu Phúc.
"Đứng lên! Nếu không mày nằm ở đây sói xám lớn ngậm mày trong mồm tha đi."
Sau khi lớn lên, Phó Nhiễm không còn bị ngã, lại càng không có cơ hội được
hưởng sự quan tâm của người khác. Phó Nhiễm giật mình, ánh mắt bình tĩnh nhìn gương mặt Minh Thành Hữu, gương mặt hắn vẫn đẹp như trước, như
điêu khắc mà không thấy bất cứ dấu vết gì của hai năm đã qua.
Minh Thành Hữu cho rằng cô ngã không nhẹ, giọng nói khẽ run rẩy.
" Nói gì đi!"
Ánh mặt trời chiếu qua gò má hắn, Nhó Nhiễm nheo mắt, giơ cánh tay lên đẩy tay của hắn ra.
"Tôi không sao."
Hắn khẽ nhíu mày.
"Thật sự là không sao?"
Phó Nhiễm phủi bông tuyết đọng trên vai, vén mấy sợi tóc rối sang một bên.
"Thấy tôi giống có chuyện sao?"
"A ——"
Cánh tay Minh Thành Hữu cầm tay cô trực tiếp đưa hướng xuống tuyết, Phó Nhiễm bất ngờ không kịp chuẩn bị vội vàng thét chói tai.
" Anh
Bàn tay Minh Thành Hữu kiểm tra trên cổ Phó Nhiễm.
"Không việc gì, em giả câm giả điếc cái quái gì chứ?"
Phó Nhiễm lạnh run cầm cập, vội vàng muốn tránh, người khác nhìn vào chắc
sẽ nghĩ cô đùa giỡn. Minh Thành Hữu khom lưng bế Phó Nhiễm lên, cô ngồi ở trên mặt tuyết, khóe miệng còn dính tuyết, hai người mặc quần áo trượt
tuyết dày, đôi tay Minh Thành Hữu ôm Phó Nhiễm vào trong lòng, bả vai cô bị hắn ghì chặt, chợt nghe Minh Thành Hữu thở dài.
"Làm anh sợ muốn chết."
Đầu ngón tay cô rủ xuống mặt đất, đến một chút sức lực cũng không thể nâng lên, đành phải mặc cho Minh Thành Hữu ôm lấy.
Buổi tối, tầng dưới cùng ở khách sạn tổ chức tiệc nướng, từng bàn tròn đặt ở bên ngoài, mặc dù gió vẫn xào xạc nhưng không khí lại cực kỳ náo nhiệt, có người đứng trên sân khấu làm chủ trì, cầm micro nói nghe có chút
chói tai, nhưng không ai để ý, không phải là không khí vui chơi sao?
Phó Nhiễm cùng mấy vũ sư ngồi chung một bàn, trên bàn bày nhiều loại món
nướng cùng thức uống nóng và các loại trái cây. Vì ở bên ngoài khách
sạn, hơn nữa lại là ban đêm, mỗi một người đều mặc áo khoác thật dày ở
đây chịu đựng. Người chủ trì sau khi đọc diễn văn đơn giản, thấy Minh
Thành Hữu tâm tình cũng không tệ, liền nhân cơ hội thét ồn ào mọi người.
"Để Lvan lên hát một bài, được không mọi người?"
"Được, được."
Hàn Tuyển cùng thư ký Nghê ở bên cạnh cũng tham gia náo nhiệt. Minh Thành
Hữu chỉ cười không nói, xua xua tay, áo khoác ngoài vải nỉ trên người
rất phong lưu, trong công ty có không ít trái tim thiếu nữ rung động.
Mấy người bên cạnh Phó Nhiễm cũng la lên.
"Hát nào, hát
m thanh bài ‘Sau khi xoay người’ từ sân khấu chính nhẹ nhàng vang lên,
mọi người rất nhanh vỗ tay phối hợp, Minh Thành Hữu nhận micro từ người
chủ trì đưa tới.
"Tôi không biết hát, nên thay vào đó sẽ tăng lương cho mọi người."
Giọng như thế lại nói không biết hát, người chủ trì tự nhiên không chịu bỏ qua.
"Nghe nói kỹ thuật nhảy của Lvan cũng rất tuyệt, nếu không hãy cho chúng tôi mở rộng tầm mắt?"
Bàn tay thư ký Nghê đang bưng thức uống run lên, chất lỏng màu nâu tràn ra
mu bàn tay, cô không khỏi không lo lắng nâng tầm mắt lên, thấy khoé
miệng Minh Thành Hữu ban đầu có chút dịu đi, hắn mất 5% cổ phần ở Hào
Khôn không phải do khiêu vũ mà chắp tay nhường cho sao?
Người chủ trì cũng ý thức được không khí không thích hợp, Phó Nhiễm như có điều
suy nghĩ nhìn về Minh Thành Hữu, bởi vì họ ngồi ở hàng sau, cô cũng
không thể nhìn rõ sắc mặt của người đàn ông này.
Thư ký Nghê cùng Hàn Tuyển quay ra nhìn nhau, ánh mắt Minh Thành Hữu mất hồn trong chốc
lát, mọi người cũng không dám ồn ào, không khí trở nên khó xử.
Hàn Tuyển buông ly rượu, tiến lên nhận lấy micro từ người chủ trì, hắn tìm
đề tài khác, mọi người cũng vui vẻ tự nhiên phối hợp. Minh Thành Hữu
uống rượu, sắc mặt ở trong đêm càng phát ra vẻ đen tối. Di động trong
tay Phó Nhiễm chợt vang lên, cô cầm lên vừa nhìn là tin nhắn của Minh
Thành Hữu. Ngón tay nhấn mở, tin nhắn chỉ đơn giản ba chữ: đi ra ngoài.
Phó Nhiễm xoá tin nhắn, tiếp tục tham gia náo nhiệt. Phía trước có một
người đột nhiên đứng lên, Minh Thành Hữu bỏ ly rượu xuống đi về phía Phó Nhiễm. Phó Nhiễm vô thức nhìn sang hướng khác. Vũ sư ngồi cùng bàn lấy
cùi chỏ chạm vào tay cô.
"Hôm nay tôi thấy trai đẹp của MR dạy cô trượt tuyết."
Mấy vũ sư đó ít nhiều cũng biết quan hệ của Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu, cô ống ly nước nóng.
"Tôi cũng thấy có một cậu nhóc cao lớn dạy cô trượt tuyết."
"Khụ khụ ——"
Cô giáo nghiêm nghị.
"Đó là nhân viên của MR, chúng ta gọi việc này là quan hệ hữu nghị biết không?"
Minh Thành Hữu đi qua bàn Phó Nhiễm, hắn dậm chân, lòng Phó Nhiễm thấp thỏm trả lời giấu vẻ lo lắng.
"Được rồi, quan hệ hữu nghị."
Điện thoại di động đổ chuông lần nữa, ánh sáng phát ra chiếu rõ mặt Phó Nhiễm. Cô đưa mắt nhìn, vẫn là Minh Thành Hữu.
Phó Nhiễm ngay cả điện thoại cũng không động tới, chuyên chú xem tiết mục
biểu diễn trên sân khấu. Một âm thanh lại vang lên lần nữa, mấy vũ sư
lần lượt nhìn về hướng Phó Nhiễm.
"Ai vậy?"
Phó Nhiễm ấn
phím mở, trong tin nhắn là hai chữ. Phó Nhiễm tắt chuông di động rồi để
vào túi xách, nhất thời cảm thấy bả vai hơi nặng, chưa kịp quay đầu lại, bên tai nghe được giọng nói.
" Em sợ anh gì chứ?"
Bởi vì
Phó Nhiễm ngồi chỗ khuất sau nên trừ những vũ sư ngồi cùng bàn, mọi
người đều không thấy được bên này, nữ vũ sư nói chuyện lúc nãy cứng
họng, đây chính là Minh Tam Thiếu đẹp trai đến nỗi thần cũng phải ghen
tị sao, cuối cùng nhờ phúc có thể nhìn rõ mặt hắn ở khoảng cách gần.
Phó Nhiễm nhìn cô giáo trong bộ dạng miệng cũng không khép lại được, không
khỏi làm nhiều người chú ý hơn, cô đẩy ghế ra đi ngoài theo Minh Thành
Hữu.
Bên trong khách sạn có một vườn hoa, Minh Thành Hữu phía trước, thấy cô chậm chạp không theo tới liền đi chậm lại đợi Phó Nhiễm.
"Phó nhiễm, tại sao em bày ra dáng vẻ kiêu kỳ như vậy? Anh chỉ là muốn bắt
đầu cùng em một lần nữa, em không cần trốn tránh anh khắp nơi như vậy."
"Tôi không tránh anh!"
Giọng điệu Phó Nhiễm bình thản.
"Thật ra thì trong lòng anh rất rõ ràng, lúc trước tôi có thể rời bỏ anh, thì lúc này càng không thể trở về với anh."
"Anh không rõ lắm."
Minh Thành Hữu ngắt lời cô.
"Nếu như không phải là em để ý lời của người khác, lúc trước cũng không đến mức cuống cuồng rời đi."
Phó Nhiễm nghe vậy sao có thể không hiểu, rốt cuộc là trong lòng hắn có oán hận.
"Tôi nghe lựa chọn trong lòng tôi."
Cô lướt qua người Minh Thành Hữu, lại bị một tay hắn kéo về trước người.
"Vẫn câu nói kia sao? Không yêu?"
Phó Nhiễm bị hắn buộc ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt hắn, lời nói đến khóe miệng đột nhiên bị nghẹn lại không thể nói ra.
" Buông tay được không?"
"Muốn cũng đừng nghĩ."
Cô đã từng thấy sự cố chấp của hắn, Minh Thành Hữu ghìm chặt hai vai nâng
Phó Nhiễm đến trước người. Phó Nhiễm giống như kiễng đầu ngón chân lên,
bỗng nhiên có tiếng chuông cùng ánh sáng nhấp nháy phá vỡ tình cảnh này. Minh Thành Hữu nghe có di động reo bàn tay buông lỏng, đẩy Phó Nhiễm ra thật mạnh. Gót chân cô bị đẩy trúng mấy hòn đá, cả người chật vật gần
như sắp ngã nhào.
Minh Thành Hữu vẫn đứng tại chỗ, trong mắt đầy
ắp phức tạp và nôn nóng không rõ, hắn lấy di động trong túi quần ra,
ngón tay bấm trên màn hình, tắt máy.
Phó Nhiễm bị hắn dây dưa đến khuya muộn, lúc trở về hội trường, đã không thấy bóng dáng ai. Phó
Nhiễm ấn thang máy đi vào, thấy Minh Thành Hữu cũng theo vào .
"Không phải anh có chứng sợ hãi không gian nhỏ sao?"
"So với đi thang bộ vẫn tốt hơn."
Minh Thành Hữu đưa mắt nhìn cửa thang máy đóng lại.
"Huống chi, cho dù anh có bị choáng cũng sẽ có người hô hấp nhân tạo giúp anh."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT