Ngày Vưu Dữu ra khỏi nước, hôm ấy Phó Nhiễm đi tiễn.
Minh Thành Hữu ngồi ở trong xe không xuống.
Lúc Phó Nhiễm trở lại trên xe, hai mắt ửng hồng, Minh Thành Hữu nắm chặt tay của cô.
"Đi đâu ăn cơm đây?"
Tầm mắt cô giống như thoáng nhìn thấy bóng dáng người thanh niên, đang muốn nhìn kỹ hơn thì xe đã lái ra cách xa mười mét.
Lý Sâm bỏ kính râm màu trà xuống, ánh mắt hơi lạnh lẽo hiển nhiên không
hợp với lứa tuổi của hắn. Vưu Dữu cứ thế đi như vậy, hắn ngẩng đầu nhìn
lên bầu trời xanh thẳm, khóe môi càng lúc càng mím chặt.
Hắn
không thể ở lại nơi này lâu hơn, chỉ sợ sẽ có phóng viên đi theo tới
đây, Lý gia đã sớm làm xong thủ tục cho hắn ra nước ngoài du học, lúc
trước hắn vẫn chần chừ kéo dài thời gian, bây giờ xem ra chỉ có con
đường này là tốt nhất.
Phó Nhiễm cảm giác bàn tay cầm tay của cô
ấm áp mà khô mát, Minh Thành Hữu lại khôi phục bộ dạng ăn nói không đứng đắn như, nhưng rốt cuộc là có hiềm khích, Phó Nhiễm lại không muốn trả
lời.
Đừng nghĩ Minh Thành Hữu hiện tại cợt nhả như vậy, nhưng lúc hắn đập tan máy tính của cô thì vẻ hung dữ cũng là từ bên trong lộ ra.
Sau khi trải qua chuyện của Vưu Dữu, Phó Nhiễm cũng nhìn rõ rất nhiều vấn đề trong ngày thường không thể nhìn thấy hết.
Nói cho cùng thì cô cùng Minh Thành Hữu vẫn có một khoảng cách.
"Muốn ăn món gì?"
Thấy cô không nói lời nào, Minh Thành Hữu cầm tay cô dùng sức nắm thật chặt.
Phó Nhiễm khôi phục trở lại bình thường.
"Tùy ý đi."
"Làm sao vy, tâm sự nặng nề?"
Một tay Minh Thành Hữu đập vào tay lái, ánh mắt liếc sang Phó Nhiễm bên cạnh.
"Gần đây phòng làm việc mới nhận một hạng mục, khả năng có chút khó khăn."
Minh Thành Hữu nghe vậy, thuận miệng nói đùa với cô.
"Còn có chuyện gì có thể làm khó em?"
"Lời này nên dùng với anh mới đúng. "
Phó Nhiễm rút tay mình ra.
"Em tin tưởng, thật sự là trên đời này không có chuyện gì có thể làm khó Minh Tam Thiếu mạnh mẽ có khí thế."
Tất nhiên là hắn hiểu được thâm ý trong lời nói của cô, gương mặt Minh Thành Hữu lộ ra vẻ không vui.
"Phó Nhiễm, chuyện của Lý Sâm anh đã nói rồi, cảnh sát đã chứng minh là nó
vô tội, anh càng không có nhúng tay vào chuyện đó, em lại cứ nhất định
cho rằng là liên quan tới anh sao?"
Phó Nhiễm không cãi vả, chọn cách im lặng như bình thường.
Minh Thành Hữu chọn tiệm cơm Tây, khu vực Vip có thể giữ được vẻ yên tĩnh,
tao nhã lịch sự, hắn cắt phần thịt bò bít tết cẩn thận cắt thành từng
lát nhỏ, đưa một miếng đưa tới bên miệng Phó Nhiễm.
"Em có rồi."
"Phó Nhiễm, chuyện kia đã trôi qua, chẳng lẽ về sau em muốn nói chuyện với anh bằng giọng quái đản đó mãi sao?"
Minh Thành Hữu thừa dịp đem miếng thịt bò bít tết nhét vào trong miệng cô.
"Hôm nào để cho mẹ anh chọn ngày tốt, chúng ta. . . . . . Kết hôn đi."
Hắn nói xong câu đó, để dao dĩa xuống nghiêm túc nhìn cô.
Phó Nhiễm bị bất ngờ kinh ngạc sợ tới mức một miếng thịt bò bít tết nghẹn ở trong cổ họng, cô nâng ly rượu uống hai hớp.
"Kết hôn?"
Minh Thành Hữu nheo mắt, chân mày nhíu chặt.
"Chẳng lẽ em không muốn? Chúng ta đã đính hôn, sớm muộn sẽ có ngày phải kết hôn ."
Phó Nhiễm có một chút hoảng hốt, Minh Thành Hữu nói rất đúng, cô nghiêm túc suy nghĩ về người đàn ông trước mặt, phát hiện thật ra thì còn có rất
nhiều mặt là cô không nghĩ tới cũng không thể hiểu, kết hôn. . . . . .
Một từ xa xôi
"Anh quên mẹ anh nói cái quy định bất thành văn kia rồi hay sao?"
"Có con mới cưới?"
Minh Thành Hữu bật cười.
"Vậy anh đổi lại cách khác nói, Phó Nhiễm, chúng ta muốn có đứa bé đi!"
Chuyện cầu hôn đối với một người con gái mà nói thì không khác là việc hạnh
phúc nhất, nhưng hoàn toàn cô lại không cảm thấy điều đó. Trừ bên ngoài
không biết gì ra lại có một loại đau thương khó có thể diễn tả khác.
Trở lại Y Vân Thủ Phủ, Phó Nhiễm còn đang suy nghĩ chuyện này.
Minh Thành Hữu tắm xong ngồi vào bên cạnh cô, cánh tay hắn vòng qua thắt lưng Phó Nhiễm, kề sát trong ngực cô nóng bỏng như lửa.
"Đi tắm đi."
Giọng nói khàn khàn khêu gợi truyền ra dục vọng trần trụi, cổ Phó Nhiễm cảm
giác được lạnh, thấy giọt nước đang từ mái tóc đen nhọn của Minh Thành
Hữu rơi xuống, cô lấy tay đẩy nhẹ hắn ra.
"Đem tóc thổi khô trước đã."
Minh Thành Hữu nghe vậy, ngoan ngoãn lấy máy sấy đi đến sô pha.
Phó Nhiễm tắm xong ra đi ngoài, hắn đã thổi khô tóc nằm ở trên giường lớn, vẻ mặt thanh thản.
Cô nhận được điện thoại của Phạm Nhàn gọi tới, chuyện của Vưu Dữu náo loạn như vậy, hơn nữa Lý Vận Linh thêm dầu thêm mỡ một phen, thời gian này
cứ hai ba ngày là Phạm Nhàn sẽ gọi điện thoại tới, thường xuyên nhắc nhở Phó Nhiễm không thể mơ hồ làm tổn thương tình cảm với Minh Thành Hữu.
Phó Nhiễm thuận miệng ứng phó mấy câu sau đó
Hai cánh tay Minh Thành Hữu chống lên nửa người trên, ôm cô lăn trên giường, hắn đẩy chân Phó Nhiễm ra, bắt đầu cởi áo của cô.
Phó Nhiễm giữ chặt ngón tay hắn.
"Đêm nay em không có hứng thú."
"Ngoan, mỗi ngày em đều qua loa dùng mấy từ này từ chối anh, em tự cho là mình đang học bài?"
Minh Thành Hữu không thể chờ được nữa, nhấc áo ngủ của Phó Nhiễm lên, bàn
tay mơn trớn trong thắt lưng cô, lòng bàn tay thỏa mãn, bụng trắng nõn
làm hắn căng thẳng, hắn khoan khoái bật ra thanh âm mập mờ, khuỷu tay
chặn bả vai cô, vùi mặt vào cổ Phó Nhiễm.
"Em nói em không có hứng thú."
"Kìm nén nhiều làm hỏng của anh em có chịu trách nhiệm được không?"
Minh Thành Hữu không ngừng hôn ở bên tai cô, biết được Phó Nhiễm kháng cự, hắn nâng người lên, trong nháy mắt đi vào cô.
"Chẳng lẽ em vẫn phải để cho anh chịu cảnh ‘ không cho khách vào nhà ’ như vậy."
"Lời này của anh…"
"Tam Thiếu, thiếu phu nhân!"
Đột nhiên tiếng gõ cửa kịch liệt truyền đến.
Minh Thành Hữu bực mình khẽ cắn răng, trong miệng khẽ lầm bầm tiếng nguyền
rủa, Tiêu quản gia không ngừng gõ cửa, Phó Nhiễm khẽ đẩy người đàn ông
trên người ra.
"Có thể có việc thật."
Dựa vào tính tình của Tiêu quản gia thì hoàn toàn không có lý do gì mà trễ như thế còn tới gõ cửa.
"Chuyện gì vậy?"
"Tam Thiếu, phu nhân cho xe tới đây, nói muốn đón cậu cùng thiếu phu nhân tới ngay lập tức."
Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu lần lượt đứng dậy, thay quần áo xong sau đó mở cửa.
"Rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Tôi cũng không biết, nhưng xem ra là có việc gấp."
Minh Thành Hữu cầm điện thoại đặt ở bên cạnh lên, cũng không thấy Lý Vận
Linh điện tới, Phó Nhiễm đi theo hắn đi ra đại sảnh, bên ngoài là bóng
đêm không có một chút ánh sáng, bóng cây che phủ như quỷ dữ tợn, Phó
Nhiễm thấy Minh Thành Hữu đi như bay bước về phía xe. Lúc này hắn lo âu
nâng góc áo lên, trong nháy mắt Phó Nhiễm có dự cảm không tốt quanh quẩn trong lòng.
Chú Vương đứng đợi ở bên cạnh xe, mở cửa thay hắn.
Minh Thành Hữu duỗi tay hướng sau lưng, hắn kéo Phó Nhiễm nhét cô vào chỗ ngồi phía sau xe, mình thì cũng ngồi vào sát cạnh cô.
"Chú Vương, đã xảy ra chuyện gì?"
Chú Vương phát động động cơ, lại lái xe đi thật nhanh, trong thâm tâm Phó
Nhiễm giật mình, thấy thoáng qua trong mắt Minh Thành Hữu cũng có phần
hoảng hốt.
"Phu nhân nói tôi đến đón cậu thật nhanh qua đó."
"Chú Vương."
Minh Thành Hữu rùng mình.
"Có phải cha tôi. . . . . ."
"Tam Thiếu."
Chú Vương thở dài.
"Cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, tình trạng lão gia thật sự không tốt,
bác sĩ nói cả nhà phải chú ý, có thể không qua được đêm nay."
"Cái gì?"
Minh Thành Hữu cầm tay Phó Nhiễm bỗng buông lỏng, nửa người trên ngả vào thành ghế, cuối cùng như không còn hơi sức nữa.
Trong ngày thường nhìn Minh Vân Phong tinh thần sảng khoái, hóa ra trái tim
bị bệnh lại là bẩm sinh. Phó Nhiễm chỉ cảm thấy tối nay sẽ có chuyện lớn xảy ra, bóng đêm ngoài cửa sổ nặng nề, xe xuyên qua đi vào trong đó
giống như đưa thân vào nơi mù mịt không tìm được đường ra.
Thần sắc Minh Thành Hữu tối tăm đến cực điểm, ngay cả chú Vương cũng trở nên dè dặt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT