Đến lạy chiếc quần lót Tống Chức tặng, ngày hôm sau Phó Nhiễm lại không dậ
Minh Thành Hữu bắt cô đem đi giấu thật kỹ, nếu bị Tiêu quản gia hoặc Lý Vận
Linh trông thấy, hắn có còn mặt mũi nữa hay không? Phó Nhiễm muốn vứt
bỏ, đề phòng thấp thỏm lo sợ. Hết lần này tới lần khác vị gia gia này
lại sống chết không chịu, lại muốn giả vờ thanh cao, bức Phó Nhiễm hận
không thể đào ra cái hang ở trên tường.
Đêm 30, Minh gia đoàn tụ
một nhà, hơn một lần Lý Vận Linh không tránh khỏi nhắc tới Minh Vanh một mình cô đơn, không khí cũng coi như náo nhiệt.
La Văn Anh vẫn như trước, không nói nhiều lắm, nhưng cuối cùng lại nói chuyện với Phó Nhiễm rất hợp ý.
Lý Vận Linh đưa đũa gắp lên miếng cá bạc trứng gà hướng vào trong chén của La Văn Anh, Minh Tranh đưa đồ ăn tới chỗ mình.
"Mẹ, cô ấy dị ứng với trứng gà."
"Thật không?"
Lý Vận Linh giật mình.
"May mắn là lão Đại biết rõ, nếu không ta đã gây họa rồi."
Ở trong mắt người khác, bọn họ nghiễm nhiên đã là một đôi tâm đầu ý hợp.
Phó Nhiễm ăn từng món Minh Thành Hữu đưa cho cô, chính cô cũng không phát
hiện ra những món ăn hắn đưa tới đều là món bình thường cô thích ăn.
Sau một năm, mọi người có thể buông lỏng những lo toan suy nghĩ vất vả
thường ngày. Minh Vân Phong đã giao cho thư ký đặt vé máy bay, buổi sáng mùng một năm mới, người một nhà có mặt đông đủ ở sân bay cùng Minh lão
gia đi nghỉ phép.
Suối nước nóng thiên nhiên ở đỉnh núi Cao Vân,
đường núi khó đi không được như giẫm trên đất bằng, không có gì thì nửa
giờ có thể lên đến đỉnh.
Cả nhà ăn cơm trưa tại nhà hàng phong cách Nhật rồi đều tự về phòng nghỉ ngơi, đến ba, bốn giờ mới từ trong phòng đi ra.
Phó Nhiễm thấy xa xa trong suối nước nóng, Minh Tranh cùng Minh Vanh bên
trái bên phải ngồi ở cạnh Minh Vân Phong, Minh Thành Hữu thì ngồi đối
diện bọn họ, hai tay dang ra, đắp tấm khăn lông khô trên mặt, đầu gối để dọc theo, một bộ dạng thản nhiên tự đắc.
La Văn Anh cầm lấy hai ly rượu đỏ ở bên cạnh, một ly đưa cho Phó Nhiễm.
"Uống chút rượu sẽ giúp lỗ chân lông thư giãn, hiệu quả sẽ tốt hơn."
"Cảm ơn."
Phó Nhiễm cảm giác toàn thân nóng lên, tùy ý dùng khăn lông bao lấy tóc.
"Sao mẹ còn không qua đây?"
"Bà gặp lại người bạn cũ, không chừng lúc này đang tán gẫu vui vẻ."
Phó Nhiễm không chịu được sức nóng, mới nửa giờ mà toàn thân giống như
trứng tôm nấu chín. Cô đứng cạnh bờ suối phủ thêm áo choàng tắm.
"Chị dâu, em đi về trước, nơi này cực kỳ buồn bực."
"Được, tôi sẽ về sau."
Phó Nhiễm đeo dép mềm giẫm nát đá cuội trên đường nhỏ, rất thoải mái, giống như là đang làm đấm bóp chân.
Cảnh trí bên bờ suối nước nóng rất phù hợp, khắp nơi đều là những lá thông
xanh lục, cùng kiến trúc bê tông sắt thép ở cuộc sống nơi thành thị
không giống nhau.
Phó Nhiễm nhận biết phương hướng không tốt, cô
đi đến trước một lối nhỏ, thấy trên tấm biển viết: Khô phải là nhân viên làm việc chớ vào.
Phó Nhiễm đứng ở bên ngoài nhìn vào, chỉ là
khu rừng mà thôi, hai tay cô cắm vào trong túi quần, thừa dịp không có
người chú ý đi vào.
Không khí tươi mát khác thường, chỉ là đi một đường sau đó từ từ có cảm giác thấy không thích hợp, đường đi tới thỉnh thoảng xen lẫn một lối nhỏ đi ra ngoài, giống như là một mê cung bí
mật.
Càng nóng lòng lại càng không đi ra được. Mới vừa ngâm qua
nước nóng nên không cảm thấy lạnh, nhưng dù sao nhiệt độ thời tiết bên
ngoài cũng là dưới 0 độ thì hầu như toàn bộ ấm áp không còn nữa.
Phó Nhiễm ôm hai tay trước ngực, đứng nguyên tại chỗ lạnh run cầm cập.
Cô tìm được một chiếc ghế gỗ liền ngồi xuống, thấy bầu trời trên đỉnh đầu
từ từ đen tối, quang cảnh trong rừng như toàn ánh đèn sáng ngời, nhiều
bụi cây giống như có ma quỷ cử động.
Trong lúc cô có cảm giác
không nhịn được lạnh nữa, bỗng nhiên thấy ấm áp trên vai, một chiếc chăn phủ giường rộng thùng thình khoác lên cô. Phó Nhiễm ngẩng đầu, hai chân vô thức khép lại.
"Đại ca?"
Minh Tranh kéo tay cô.
"Đi, em muốn ở đây bị đông cứng thành người chết sao?"
Người đàn ông này, nói cái giọng cười lạnh đó thật có thể làm chết rét người. Phó Nhiễm đứng dậy đi theo hắn, lại dùng sức giãy tay ra.
"Tại sao anh lại ở đây?"
Minh Tranh đi ở trước, thấy cô bất động, dứt khoát quay đầu lại cầm tay Phó
Nhiễm, lúc này sẽ đảm bảo cô có giãy giụa như thế nào cũng không buông
ra.
" lúc này còn nhớ rõ thời gian sao? Cha mẹ cùng Thành Hữu đi
tìm em khắp nơisắp điên lên rồi. Nếu không phải anh biết rõ em chuyên
chui vào trong góc, chỉ sợ đêm nay em sẽ đông lạnh chết rét tại đây."
Phó Nhiễm cúi đầu nhìn hướng mũi chân của mình, bị Minh Tranh kéo lên phía trước.
"Tại sao không nói chuyện?"
Ngẫu nhiên có xuyên qua rừng truyền đến tiếng gió, Phó Nhiễm không cần phải suy nghĩ nên chạy đi đâu.
"Không biết nói cái gì."
"Không có lời nào để nói cùng anh?"
Minh Tranh dừng bước, nhất thời Phó Nhiễm không kịp dừng lại, thiếu chút nữa đụng vào trong ngực hắn. Cô vội vàng lấy tay ngăn khoảng cách giữa hai
người.
Minh Tranh không mong chờ điều gì ở cô, cũng không miễn cưỡng Phó Nhiễm, tiếp tục dắt cô về phía trước.
Lúc sắp ra khỏi cánh rừng, đúng như dự đoán của Phó Nhiễm, Minh Tranh buông tay cô ra. Hai người vừa ra tới nơi, liền thấy cách đó không xa La Văn
Anh đang bước đến.
"Cuối cùng cũng tìm được rồi."
Không
đến một lúc sau, Minh Thành Hữu nghe nói vậy tới ngay. Phó Nhiễm chú ý
tới quần áo hắn thay xong, một gương mặt khẩn trương lo lắng đi về hướng cô. Trong lúc đó ánh mắt hắn lại băn khoăn nhìn cô cùng Minh Tranh, La
Văn Anh nhanh chóng tiến lên ôm cánh tay Minh Tranh.
"Tiểu Nhiễm, may mắn là em đã trở ra từ trong rừng, bằng không Thành Hữu lại phải tìm một lúc nữa."
Phó Nhiễm cảm kích nhìn cô cười một tiếng, La Văn Anh vỗ nhẹ tay Minh Tranh.
"Đi thôi."
Minh Thành Hữu nghe vậy, nhưng lại nhếch cánh môi hấp dẫn, căn bản không
thấy vui vẻ trong đáy mắt. Chờ hai người đi xa sau đó gương mặt tuấn tú
mới khôi phục thần sắc.
"Em đi đâu?"
"Em lạc đường."
Hắn khẽ nhíu đôi mắt đào hoa.
"Thế làm sao lại đi về được?"
Phó Nhiễm không muốn tranh cãi với hắn, chỉ ôm chặt hai tay, cô không
ngừng giậm chân vì lạnh, nâng tầm mắt tội nghiệp lên chằm chằm nhìn Minh
Thành Hữu, mũi cũng đỏ bừng vì lạnh. Minh Thành Hữu nắm tay của cô.
"Em - - "
Hắn vội vàng cởi áo khoác xuống phủ thêm cho cô, thuận thế ôm chặt cô
vào trong ngực. Tay chân Phó Nhiễm lạnh buốt, nói chuyện lắp bắp.
"Này... anh... khẩn trương như vậy làm gì... sợ em... không về được sao?"
Minh Thành Hữu đưa tay của cô tới bên môi hà hơi.
"Anh sợ đêm nay thiếu người làm ấm giường."
Đốt ngón tay như chạy qua một dòng ấm áp, sau đó khôi phục sự linh hoạt,
Phó Nhiễm đưa mắt lên nhìn từng động tác Minh Thành Hữu làm đi làm lại, từ
nơi khác lo lắng mới chạy tới, bóng dáng này sẽ che chở cho cô. Phó
Nhiễm từ nhỏ đến bây giờ, khoảng cách gần gũi quan tâm như vậy đúng là
chưa bao giờ có được.
"Còn lạnh không?"
Thậm chí cô còn cười như ánh mặt trời.
"Không lạnh nữa rồi."
"Lần sau còn dám sao?"
"Anh thật hung dữ."
Minh Thành Hữu lại đưa tay cô lên bên môi hà hơi lần nữa. Trong mắt Phó Nhiễm đáy đầm thâm thúy từ từ mập mờ kết tụ.
"Không có, ngực của anh thật tốt."
Một đại gia đình trở lại thị trấn Nghênh An, lúc này đã là mùng bốn.
Phó Nhiễm nhận được điện thoại của Vưu Dữu gọi tới, bất luận thế nào cô
cũng nên cùng Minh Thành Hữu tới nhà, chú thím đã thu xếp vài ngày nên
Phó Nhiễm không tiện từ chối.
Không nghĩ được là Minh Thành Hữu sẽ vui vẻ đồng ý, cho nên hôm sau hai người chuẩn bị quà xong, hôm sau tới làm khách.
Minh Thành Hữu đem xe dừng tại trong khu nhỏ, trong mắt lướt qua một bóng xe lao ra thật nhanh, vội vàng liếc nhìn biển số thấy có chút quen thuộc.
Hắn cũng không nghĩ nhiều, dù cho thật sự thấy rõ ràng biển số xe, chủ nhân chiếc xe cũng sẽ không thể nào xuất hiện ở nơi này.
"Thành Hữu, mở cốp sau ra."
Minh Thành Hữu hoàn hồn.
"Em gọi anh cái gì?"
Phó Nhiễm đứng ở chỗ đuôi xe, vừa thấy hắn nghiêm túc như vậy, ngược lại lại có chút thẹn thùng.
"Em kêu tên của anh."
Minh Thành Hữu khẽ nhếch đôi môi mỏng, hắn mở cốp phía sau lấy ra, sau đó đến bên cạnh Phó Nhiễm, đưa tay phải cầm tay cô.
"Vào đi thôi."
Phó Nhiễm quay lại cầm, động tác đã vô cùng tự nhiên.
Cô không biết, cô duy trì tất cả vui vẻ đến nay lại sẽ bị vùi tan hơn thế, thời gian cũng chỉ là nửa ngày, từ đó cuộc sống của cô hoàn toàn bị
thay đổi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT