Minh Tranh đứng ở bên cạnh không nói gì, Lý Vận Linh thấy áy náy nhìn sang La Văn Anh cười trừ một tiếng, tựa như cũng không để ở trong lòng.
"Thành Hữu! Kỳ cục!"
Tiếng Minh Vân Phong quát chói tai, hướng một cái trừng mắt nhìn hắn.
Minh Thành Hữu môi mỏng nhếch lên, độ cong trên khóe miệng cũng không biết là đang cười hay là châm chọc.
"Cha, lão Đại đều nói với con, lúc trước cha có lòng đem Phó Nhiễm chỉ định hôn ước cho anh ta, bất quá là anh ta ngại Phó gia không xứng, lúc này mới giao hôn ước này cho con, bây giờ lại thấy tốt hơn, giả mù nhớ thương cái gì?"
Thì ra là đối với việc này hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng, đang chờ cơ hội cho Minh Tranh một phen khó xử. Phó Nhiễm bị kẹp ở giữa, tình thế khó xử, cô thân là ở giữa làm sao để chuyện này dừng lại ở đây, vậy mà cũng không biết được làm như thế nào chu toàn.
Như thế tự nhiên là Minh Thành Hữu sẽ không ở lại đây cùng bọn họ. Minh Vân Phong tức giận thực sự, bỗng nhiên Phó Nhiễm bị một cánh tay lôi mạnh ra ngoài. Đêm nay cô chọn đeo đôi giày cao gót sáng màu vàng kim, trong đại sảnh chỉ nghe thấy tiếng gót giày đạp lên nền đá cẩm thạch. Phó Nhiễm lập tức lại bị nhét vào thang máy, cô tránh tay ra, trong kính phản chiếu ra một gương mặt tức giận khó chịu "Minh Thành Hữu, là anh cố ý để cho tôi đến sớm?"
Một chân Minh Thành Hữu đứng thẳng, một chân chống lên tường, thân thể lười nhác áp chặt vào mặt kính, con mắt nhìn chằm chằm từng con số biểu hiện tầng đang đi xuống. Sắc mặt hắn sớm đã khôi phục thành bộ dạng bình thường không đứng đắn "Cũng đừng nghĩ oan uổng cho tôi, thời gian hẹn chính xác là lão Đại nói cho tôi biết."
"Lần này thì tốt lắm, tất cả liền bị anh quấy rối, nói không chừng việc này thật đúng là không thành được."
"Vậy chẳng tốt hơn, vừa rồi em núp ở bên cạnh tôi đang âm thầm vỗ tay bảo hay đi?"
"Tôi cũng không hèn hạ như anh!" Phó Nhiễm thiếu chút nữa thì bị tức điên, khẩu khí không khỏi cường ngạnh.
"A " Minh Thành Hữu đứng thẳng lên, một cánh tay chống lên tường thang máy "Làm sao mà em không nhìn ra lão Đại cũng là cố ý, tôi náo loạn như vậy chính là thuận theo ý hắn, bất quá là hắn mang cái danh tiếng xấu nhưng cũng có thể cho qua việc này" Ngón tay Minh Thành Hữu như không tự chủ chạm vào tóc Phó Nhiễm "Đầu óc không tỉnh táo, bị người ta đùa bỡn còn không biết đi?"
Phó Nhiễm đứng ở bên cạnh hắn giật mình, thấy Minh Thành Hữu trong ánh mắt sáng lên vui vẻ. Môi mỏng nhẹ nhếch lên thành một đường hình cung, gương mặt yêu mị mê hoặc từng tấc phản chiếu ở trong kính.
Mỗi hình ảnh mờ ám đều được phân tích đầy đủ, trong miệng Phó Nhiễm cổ họng đau như bị đốt cháy, cô ho nhẹ "Các người đều tốt không chê vào đâu được."
Một người có lòng kéo cô vào ván cờ, một người khác, thuận theo tự nhiên ở ngoài hố lửa lại bổ sung cho cô thêm một cước.
Cửa thang máy bỗng nhiên mở ra, trong không gian chật chội trong nháy mắt ôm vào làn sóng người. Phó Nhiễm bước ra hướng phòng khách dưới tầng trệt, mới xoay người đi ra ngoài cửa, cánh tay liền bị người đàn ông sau lưng chạy tới níu lại "Đi đâu?"
"Về nhà!"
"Đi, tôi dẫn em đi ăn cơm."
Phó Nhiễm gỡ từng ngón tay Minh Thành Hữu đang cầm tay cô ra "Hiện tại tôi ăn không vào."
"Em đi ăn một chút, một câu không cần phải nói gì, sẽ làmchuyện của người ta thành gấp gáp, nên vì chuyện này ăn mừng một trận."
Cánh tay lại căng ra, Phó Nhiễm tức giận dễ sợ, thật sự là cô không có gặp qua người đàn ông nào ranh mãnh như vậy. Dù là trước kia ở chỗ âm u bên trong ngõ nhỏ, tiểu lưu manh cũng không đả kích người như Minh Thành Hữu.
Đêm nay rõ ràng Phó Nhiễm một chữ cũng không nói mà có thể làm tất cả mọi chuyện hết lần này tới lần khác bởi vì cô mà dậy sóng.
Cô phẫn nộ hất tay ra, mu bàn tay không biết va đến cái gì, vang lên giống như tiếng bạt tai người khác. Cô vội vàng lao về phía trước cũng không quay đầu lại, sau lưng tiếng bước chân theo sát tới, bả vai bị bóp chặt, sau đó có một lực mạnh giữ cô lại. Bàn tay Minh Thành Hữu đè lại cổ mình, vừa rồi trong mắt còn có thể thấy vui vẻ giờ toàn bộ như đã bị vò nát, thần sắc hắn lạnh như băng, sâu không lường được. Trong mắt hắn duy nhất chỉ có thể thấy được bóng đen.
Hắn giữ chặt Phó Nhiễm đi đến hướng bên kia, bởi vì buông lỏng tay, cô nhìn thấy rõ mạch máu trên cổ hắn bị một dấu đỏ làm cho hằn lên. Mu bàn tay Phó Nhiễm lúc này mới cảm giác được đau nhức "Buông ra, buông tay, anh dẫn tôi đi đâu?"
Phó Nhiễm vừa bị lôi kéo lại nhớ tới là vẫn đang ở khách sạn Hi Vân, quản lý ở đại sảnh gấp rút nghênh đón "Tam thiếu."
"Đi, dọn một bàn cho ta ở chỗ này."
"Này..." Quản lý hiển nhiên không nghĩ tới Minh Thành Hữu sẽ nói yêu cầu như thế "Tam thiếu, trừ đi tầng trệt, tầng 28 còn có căn phòng có thể bao."
"Nói cái gì, ta nói ông mở tại đây, không nghe thấy?"
Quản lý thấy sắc mặt Tam thiếu không tốt, phá lệ làm theo yêu cầu bày ra ở chỗ này, cũng chỉ có thể ngay trước mặt vị gia gia này thuận theo "Tam thiếu xin chờ một chút, tôi lập tức phân phó người đi làm."
Phó Nhiễm chỉ cảm thấy mặt mũi như bị vứt xuống nền nhà, rất xấu hổ.
Phòng khách vốn là một nơi đợi chỗ ngồi, thật ra đơn giản chỉ cần cho thêm một cái bàn tròn, may mắn chỗ ngồi cũng đủ rộng rãi. Nhưng tiến vào cửa chính không ít người luôn hướng ra nhìn bọn họ bằng một đôi mắt tò mò.
Theo ý Minh Thành Hữu trên bàn giờ đã bày đầy món ăn, cả một menu đầy đủ. Đứng phía sau Phó Nhiễm là hai nhân viên phục vụ, chính Minh Thành Hữu lại ăn rất ít, chỉ ra sức gắp thức ăn vào trong chén của cô, làm như cô sẽ có thể ăn hết chỗ đồ ăn của mình.
Ngồi cùng với người đàn ông như vậy, lúc nào cũng phải đề phòng không để hắn ám hại.
Trong bữa ăn, Minh Thành Hữu gọi một cuộc điện thoại, không bao lâu sau, Huống Tử ôm mỹ nhân liền đến. Cái bàn lớn có thể chứa chừng hai mươi người không là vấn đề, Phó Nhiễm trước trước sau sau đếm qua, tổng cộng Minh Thành Hữu kêu tám cặp nam nữ tới.
Nếu như đây coi là bạn bè tụ hội thật ra cũng thấy kỳ quái, có thể thấy người tới cứ việc vừa nói vừa cười, lại một ngụm rượu không cũng uống, một món ăn cũng không ăn. Minh Thành Hữu đem thức ăn tới chén trong tay Phó Nhiễm giống như sắp xếp thành cái núi nhỏ "Ăn đi, gầy thành dạng con khỉ, tự mình cảm thấy đẹp anh còn ngại phiền."
"Ô ô, Tam thiếu thật là thương xót vợ - - "
Gương mặt tuấn tú của Minh Thành Hữu nhìn sang bên cạnh, Phó Nhiễm bắt gặp một đôi mắt nhìn chằm chằm xem, liền để đũa xuống "Tôi ăn no."
"Tốt lắm, chúng ta lên lầu, nói không chừng vừa vặn có thể được nghe bọn họ bàn chuyện kết hôn."
Phó Nhiễm thấy toàn thân rã rời "Tôi muốn về nhà."
Minh Thành Hữu gắp lên một miếng cá quế đặt vào trong chén cô, thân thể nghiêng qua tiến đến gần dán miệng bên tai Phó Nhiễm.
"Nếu như tôi là em, sẽ tình nguyện no chết tại đây cũng không đi góp thêm náo nhiệt."
Sau khi hắn giương cao khóe miệng liền lùi lại, tiếng nói cũng lớn "Ăn đi, ăn nhiều một chút."
Tám cô gái kia còn tưởng rằng cô là thân ở trong phúc mà không biết phúc.
Huống Tử mượn bật lửa của Minh Thành Hữu để đốt thuốc, khoảng cách gần khẽ nói. "Cô ta đắc tội ngươi?"
Minh Thành Hữu cười một tiếng, khói bụi tại đầu ngón tay rơi xuống thành vòng "Ngươi không hiểu."
Đoàn người từ tầng trên rời đi, bước ra qua đại sảnh, chỉ nghe tiếng huyên náo truyền đến tai không dứt, cả trên bàn chỉ có một mình Phó Nhiễm đang động đũa.
Minh Vân Phong mặt lạnh như tiền, Lý Vận Linh ở bên cạnh giống như đang khuyên ông đừng tức giận. Vợ chồng La gia sắc mặt cũng không khác biệt. Phó Nhiễm giương mắt, ánh mắt vừa vặn rơi vào người Minh Tranh đi ở phía sau, một cánh tay La Văn Anh đang ôm lấy khuỷu tay Minh Tranh.
Minh Tranh hiển nhiên cũng phát hiện Minh Thành Hữu ở đây, tầm mắt hắn lướt qua mọi người, thậm chí chưa từng dừng lại trên mặt Phó Nhiễm dù chỉ là một giây.
Lúc tan cuộc, Phó Nhiễm cố gắng chống lại cơn buồn nôn. Huống Tử đã dẫn theo đoàn người tầng tầng lớp lớp rời đi trước, môi Minh Thành Hữu nhẹ nhấp rượu, phả tại mặt cô như phun đốt, hô hấp đều có chứa mùi rượu tinh khiết và thơm.
"Xem ra, đính hôn này là chuyện ván đã đóng thuyền. Lão Đại này thực là... Cái món ăn gì cũng đều nuốt đi bằng hết!"
Lúc này Phó Nhiễm sẽ không nghe được ăn gì đó, cô che miệng lại "Anh đừng nói nữa, coi chừng tôi ói một cái vào anh."
"Cô thử xem?" Minh Thành Hữu còn tưởng rằng trong lòng Phó Nhiễm khó chịu, cố ý đem lời nói buồn nôn ra dọa hắn.
Phó Nhiễm nghe vậy, quả thật liền buông lỏng tay, Minh Thành Hữu sắc mặt biến hóa, bàn tay tại trên gáy cô vội vàng đẩy ra " Cô dám ói ra tôi liền mang chuyện buồn nôn tới để trị cô, đi, về nhà ngủ!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT