"Văn Anh." Phó Nhiễm lên tiếng chào hỏi trước.

La Văn Anh đem tư liệu giao cho Minh Tranh "Tiểu Nhiễm, hôm nay sao lại rảnh rỗi tới đây, FU không có việc sao?"

"Đúng đó, đến tìm cậu nói chuyện cho đỡ buồn, cả ngày buồn bực thật nhàm chán."

Minh Tranh đổi tài liệu trong tay, La Văn Anh cũng không để ý lắm “Lát cậu tới phòng làm việc của mình đi, sau khi tan việc chúng ta cùng nhau đi ra ngoài."

"Được."

La Văn Anh cùng Phó Nhiễm định ra kế hoạch, ánh mắt Minh Tranh đang nhìn tài liệu liền ngước lên, tầm mắt dần dần hướng tới ở ngoài cửa – La Văn Anh, Phó Nhiễm nhìn thấy ánh mắt này của anh, khẽ nở nụ cười " Anh cả, không phải anh muốn nhận Văn Anh làm em gái đó chứ?"

Trong lời nói của Phó Nhiễm che dấu vẻ hài hước, Minh Tranh tựa nửa người vào ghế "Anh muốn nhiều em gái như vậy làm gì?"

"Anh coi anh kìa, cuộc sống riêng tư sạch sẽ giống như tờ giấy trắng, như vậy cũng không được, mẹ không nôn nóng là lạ chứ."

Minh Tranh nhức đầu, ngón tay ấn ấn vào mi tâm.

Phó Nhiễm đang ở phòng làm việc của anh, thấy thời gian cũng gần tới giờ hẹn, cô liền đứng dậy "Em phải đến chỗ La Văn Anh rồi.”

"Đi đi, đi chậm một chút."

Phó Nhiễm quay người đóng cửa phòng làm việc lại, Tạ Nam đang cắm cúi làm việc thấy cô ra thì ngước lên "Phó tiểu thư, tôi tiễn cô nhé!"

"Không cần" Phó Nhiễm cự tuyệt, cô chỉ tay vào cánh cửa "Anh ấy cần thời gian suy nghĩ, cô không nên vào quấy rầy.."

Tạ Nam nghe vậy, cũng cảm thấy có gì đó không đúng nhưng cô vẫn trả lời lại "Vâng."

Minh Tranh đầu dựa ghế, anh lắc người làm cho cái ghế xoay tròn, sau lại thấy không khí cực kì ngột ngạt, dứt khoát đứng dậy đến đứng trước cửa sổ sát đất, quan sát cảnh sắc quen thuộc, lúc này cảnh tượng lại mờ ảo. Anh suy nghĩ lại lời nói của Phó Nhiễm, Minh Tranh tự thấy bản thân lúc đó biểu đạt quá rõ ràng, rốt cuộc là Phó Nhiễm đã biết được điều gì rồi.

Nhưng bây giờ, người thông minh cũng sẽ không đi phân tích chuyện cũ, biết rõ quay lại cũng không làm sao, coi như đó là khoảng thời gian đẹp đẽ của tuổi trẻ, không thể lưu lại, thôi thì để chúng trong lòng vậy..

Ánh mắt Tạ Nam nhìn xuyên qua cửa chớp, nhìn Minh Tranh chằm chằm, thấy anh đứng bên cửa sổ đã lâu rồi, suy nghĩ ngẫn ngơ, cũng không thấy tia hứng thú gì. Tâm trí Tạ Nam không tập trung vào công việc đang làm, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về của phòng làm việc một cái.

La Văn Anh thừa dịp lúc nghỉ trưa cùng Phó Nhiễm đi ra ngoài ăn bữa cơm, hai người không nói đến những đề tài mẫn cảm, La Văn Anh đối với Phó Nhiễm vẫn là như thế, dù sao trong lòng Minh Tranh có ai cô cũng không quản được, huống hồ lúc này cô còn có Tống Cẩm Trác.

"Gần đây FU vẫn ổn chứ?"

"Rất tốt, công việc khá thuận lợi, hiện tại mình chỉ chờ sinh đứa bé ra, cũng không có chuyện gì cần lo lắng." Phó Nhiễm uống một ít nước trái cây, cười nhẹ nhàng.

La Văn Anh gắp món ăn, cũng biết Phó Nhiễm thích ăn cái gì: "Đúng rồi, có biết là con trai hay con gái không?"

Phó Nhiễm cắn chặt ống hút: "Có lẽ là con trai."

"Con trai?" La Văn Anh nhìn cô cười "Tốt quá, cho Hãn Hãn thêm một đứa em trai.”

"Mình và Thành Hữu đều mong có một đứa con gái, bất quá chuyện này bản thân mình cũng không thể quyết định được, đến lúc đó dù trai hay gái, vẫn yêu chúng như bình thường." Phó Nhiễm cười yếu ớt, ánh mắt không giấu được vẻ hạnh phúc.

La Văn Anh nói tiếp "Chính là sinh con trai hay con gái đều dựa vào chồng mình sao?"

Phó Nhiễm gật đầu "Nguyên nhân chỉ có thể trách người kia thôi."

"Lúc trước còn phong kiến, có người vì sinh con trai, mà trước đó toàn sinh con gái rồi mới có được một cậu con trai, chồng cậu sẽ không như vậy đó chứ?"

"Không có như vậy đâu." Bàn tay Phó Nhiễm đặt ở bụng vuốt ve "Mang thai lần này nữa là lần cuối, mình cũng không muốn sinh con thêm lần nào, mang thai nhiều bị tội đấy."

La Văn Anh nhìn về phía bụng hơi nhô của Phó Nhiễm, cô dù gì cũng là phụ nữ, đến tuổi nhất định nói không muốn có một gia đình cùng con cái, ai tin được đây?

Ăn cơm xong, Phó Nhiễm lái xe đi về, bởi vì nhà hàng ngay bên cạnh cao ốc Hào Khôn, cho nên La Văn Anh đi bộ vài bước là tới.

Mặt trời chói chang phủ trên đầu, trên đường cái mọi người đi đi lại lại vội vã, phần lớn các cô gái che nắng bằng ô, không thì dùng kính mát, lúc La Văn Anh ra ngoài không mang theo bất cứ thứ gì, lúc này cái nóng rát của mặt trời soi rọi ngay trên đỉnh đầu, thật sự chịu không nổi.

Cô giơ cánh tay lên che trước trán, mới đi mấy phút mà mồ hôi đầm đìa.

Phía sau truyền đến tiếng còi xe, La Văn Anh tiếp tục đi sát vào lề, đã thấy Minh Tranh dừng xe kế bên mình, anh hạ cửa kính xe xuống, gương mặt lạnh lùng nhìn về phía La Văn Anh "Lên xe đi."

Cô ngay lập tức cự tuyệt "Không cần, tôi sẽ tới công ty ngay.”

"Không nóng sao?" Minh Tranh nhíu mày, nhìn thấy trên mặt La Văn Anh rịn đầy mồ hôi.

Cô dùng khăn ướt trong tay lau vài cái "Anh muốn tìm tiểu Nhiễm sao? Chúng tôi vừa mới ăn cơm xong, cô ấy nhờ tôi nói lại với anh là cô ấy sẽ về nhà luôn, không quay lại Hào Khôn nữa."

"Tôi biết. " Giọng nói Minh Tranh có vẻ không tốt "Tôi không hề nói muốn tìm cô ấy."

La Văn Anh đi về phía trước.

Khí nóng từ cửa sổ xe lan vào bên trong, làm cho tâm tình vốn bình tĩnh của người ta không thể không nóng nảy, Minh Tranh nhìn thấy bóng dáng La Văn Anh càng ngày càng xa, anh đạp chân ga, cho xe dừng lại bên cạnh cô.

Đuôi ô tô không chút lưu tình đập vào mặt, La Văn Anh nín thở, nghiêng người né sang một bên.

Trở lại Hào Khôn, Tạ Nam cũng đang chờ thang máy, thấy La Văn Anh đi tới, cô vội chào hỏ "Quản lý La."

La Văn Anh gật đầu xem như chào hỏi.

Ngón tay Tạ Nam gõ nhẹ trên cái hộp phía trên, đắn đo một lúc rồi mở miệng "Người ngày hôm qua gặp là bạn trai của chị phải không? Hai người nhìn qua tình cảm thật tốt."

Khóe miệng La Văn Anh khẽ nhếch lên, cũng không nói nhiều lời, cửa thang máy mở ra thì cô cũng bước vào trước: "Tôi còn có việc bận."

La Văn Anh đứng trong thang máy, Tạ Nam lại không đi vào theo "Chị lên trước, tôi đột nhiên nhớ mình muốn mua vài món đồ."

La Văn Anh đưa tay ấn phím, nhìn cửa thang máy từ từ khép lại.

Tạ Nam đứng trước một cái thang máy khác, cô không muốn cùng La Văn Anh đứng chung một chỗ, bởi vì sắp hết thời gian nghỉ trưa cho nên bên trong thang máy chỉ có một mình Tạ Nam, nghĩ đến thái độ ban nãy của La Văn Anh, Tạ Nam không quan tâm nhún vai.

Đi lên tầng cao của Hào Khôn, Tạ Nam thấy vẫn còn thời gian, cô thấy Minh Tranh không có trong phòng làm việc, liền mở cửa đi vào, đem hoa quả trong tay để lên mâm trái cây trên bàn trà. Vừa lúc Minh Tranh đẩy cửa đi vào "Cô đang làm cái gì?"

Tạ Nam đứng thẳng "Ở trong phòng máy lạnh nhiều như vậy không tốt lắm, tôi để một ít hoa quả còn có thể mang hương vị một chút cho căn phòng." Cô cầm cái túi ở trong tay "Lão đại đang bận, tôi xin phép ra ngoài trước."

Minh Tranh nhìn mâm đựng trái cây, không nói tiếng nào đi về phía bàn làm việc.

Anh mở ra website, thông báo có tin tức mới, ngẩng đầu nhìn là tin từ La Văn Anh khiến anh khó kìm được kích động, nhưng nhìn kỹ là các tin về công việc, Minh Tranh đem các văn kiện lôi ra xem.

La Văn Anh nói anh không hay cười, cho nên cách mỗi một ngày sẽ gửi cho anh một câu chuyện cười, đương nhiên, đây là thói quen trước kia hai người chưa chia tay.

La Văn Anh vẫn đi làm đúng giờ, chỉ cần là công việc có thể hoàn tất trong ngày nhất định sẽ không để qua ngày mai.

Đi đến siêu thị mua được không ít món ăn để khỏi mắc công ngày mai phải chen chúc vào chợ, về đến nhà, đầu tiên mở máy điều hòa ra, mặc dù trong nhà không thiếu thốn tiền bạc, nhưng La Văn Anh cho rằng nếu không cần thiết thì không nên lãng phí.

Thay xong quần áo đi vào phòng bếp, trước đem gạo đi vo, sau đó bắt đầu chuẩn bị đồ ăn.

Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, cô để tạp dề qua một bên, mở cửa ra thấy Tống Cẩm Trác đứng ở bên ngoài, La Văn Anh ra hiệu anh đi vào "Sao không gọi điện thoại trước, lỡ như em không ở nhà thì sao?"

"Không phải em đã nói không ở công ty thì về nhà sao?” Tống Cẩm Trác chen đi vào, động tác quen thuộc từ trong tủ giầy lấy ra đôi dép mang trong nhà thay đổi, La Văn Anh chầm chậm trở lại phòng bếp, đem thức ăn rửa sạch rồi bỏ vào một cái rổ.

Tống Cẩm Trác theo ở phía sau "Một mình mà nấu nhiều như vậy sao?"

"Yên tâm, sẽ không đến nỗi khiến anh bị đói đâu." La Văn Anh xào xào vài cái, chẳng mấy chốc hương thơm lan ra tứ phía, Tống Cẩm Trác vén tay áo lên "Tôi giúp em một tay."

"Không cần" La Văn Anh đẩy cách tay của anh ra "Anh ra phòng khách ngồi chờ đi, không gây phiền phức là được, bây giờ em cũng không có thời gian nói chuyện với anh."

Tống Cẩm Trác nhìn bộ dạng xào rau nghiêm túc của cô, anh đi tới phía sau La Văn Anh, hai tay xuyên qua bên eo cô đè lên trước bụng La Văn Anh, bộ ngực cũng dán chặt phía sau lưng cô, động tác La Văn Anh dừng lại, thân thể đột nhiên trở nên cứng ngắc.

Cảnh tượng này cô đã từng tưởng tượng không biết bao lần, nếu có một ngày cô kết hôn, cô không hi vọng xa vời mình có người chồng có thể giúp đỡ việc gì, chỉ hi vọng có thể dành ra chô cô chút thời gian lúc cô bận rộn ôm cô vào lòng, tựa như tình cảnh lúc này.

Tống Cẩm Trác cảm giác được thân thể cô cứng đờ, cằm anh đặt ở đầu vai La Văn Anh "Không cần quan tâm đến anh, ở nhà mình mà còn ngại ngùng sao?"

Thức ăn bày biện xong xui, hai người ngồi đối diện nhau, Tống Cẩm Trác thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho La Văn Anh, tự nhiên y như đang ở nhà mình, bên trong phòng ăn tràn ngập hương vị thơm nồng của coffee, chờ La Văn Anh ăn cơm xong dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ thì coffee cũng đã pha xong.

Tống Cẩm Trác tìm ra cái cốc "Sau khi ăn xong rồi uống cà phê không tốt cho dạ dày, về sau nhớ lưu ý."

La Văn Anh đem coffee rót vào trong cốc, đang cầm cái cốc đi tới sô pha phòng khách, cô nhẹ nhàng lên tiếng, phong thái ung dung chậm rãi chậm rãi lọt vào trong tai, góc khuất phòng khách đặt máy chạy bộ, La Văn Anh uống một ngụm coffee "Hôm nay nếu anh không tới đây, bây giờ là lúc em đang tập luyện."

Tống Cẩm Trác ngồi gần sát bên cạnh cô, cánh tay thuận thế đặt ở bờ vai La Văn Anh, mặc dù mới quen biết không lâu, nhưng bất kỳ một chút hành động thân mật vẫn có thể làm La Văn Anh cảm thấy khó chịu.

Tống Cẩm Trác chớp chớp đôi mắt, dường như đang đắm chìm với giai điệu âm nhạc không, thoát ra được, đầu ngón tay anh gõ nhẹ đầu vai La Văn Anh, động tác lơ đãng, bờ vai La Văn Anh trước sau chưa từng thả lỏng.

Cảm giác được bên tai có chút hơi ngứa, La Văn Anh quay đầu, làn môi cơ hồ đụng chạm đến khuôn mặt tuấn tú của anh, ánh mắt Tống Cẩm Trác thâm thúy nhìn cô chằm chằm, cánh tay từ bả vai dời xuống đặt lên eo cô.

Mặt Tống Cẩm Trác càng lúc càng gần, La Văn Anh ngồi bất dộng tại chỗ, cho đến khi đôi môi mềm mại tiếp xúc với đôi môi anh, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, lông mày cứng rắn, ngũ quan hoàn hảo, mà người đàn ông này như muốn thâm nhập sâu hơn.

La Văn Anh lại đột nhiên sợ hãi đứng dậy, cô không rõ cảm giác của chính mình, cô đã chuẩn bị chấp nhận tình cảm mới, cũng đồng nghĩa sau này sẽ cùng Tống Cẩm Trác thân mật, mà hôn hít cùng ôm ấp chỉ là bắt đầu, nghĩ tới đây, La Văn Anh giống như rơi vào vết nứt vậy khó mà tự kềm chế. Đôi tay Tống Cẩm Trác vây chặt cô, cô lại đưa tay chắn trước ngực anh, anh cũng không có miễn cưỡng nữa, lùi ra.

"Thực xin lỗi." La Văn Anh đưa tay lau khóe miệng.

Tống Cẩm Trác vẻ mặt hơi mất mác "Là anh vô ý ."

Kỳ thật cũng chỉ là đối với La Văn Anh anh mới có thể nói chuyện như vậy, trước kia anh cũng có rất nhiều bạn gái, trong đó cũng không ít người gặp dịp thì chơi, dần dần, ngược lại làm cho bản thân mất đi phong thái của người con cán bộ.

La Văn Anh duỗi tay hướng ly coffee "Em rót cho anh thêm một li nữa."

"Không cần" Tống Cẩm Trác thuận thế đứng dậy "Thời gian cũng không còn sớm, anh về đây."

"Em tiễn anh."

Mặc dù Tống Cẩm Trác từ chối, nhưng La Văn Anh vẫn kiên trì đưa anh xuống bãi đậu xe, nhìn thấy xe của anh chạy ra, La Văn Anh thu tay về, ánh mắt đột nhiên chú ý tới một chiếc màu đen xe.

Bởi vì ẩn ở góc khuất, cho nên ánh sáng cũng không tốt, hai chân La Văn Anh không tự chủ được đi về phía trước, cô nhìn thấy rõ ràng bảng số xe, không khỏi giật mình, La Văn Anh băn khoăn nhìn vào bên trong ghế lái, lại phát hiện bên trong không có một bóng người.

Xe này là của Minh Tranh, nhưng tại sao ngay lúc này lại đậu ở dưới nhà cô chứ?

La Văn Anh nhìn xung quanh bốn phía, bãi xe to như vậy đâu có một người nào khác? Cô ngẩng đầu nhìn phía sau nhà, không chút nghĩ ngợi liền nhanh chóng đi lên, La Văn Anh nhanh chóng bước tới cửa thang máy, vọt nhanh vào bên trong rồi nhấn nút, nhìn thấy cửa thang máy từ từ khép lai, đột nhiên có một bàn tay thò vào, thật sự đã dọa cô sợ một phen.

Cửa được mở ra, nhưng là một người hàng xóm bước vào

"Cô làm gì đi nhanh quá vậy? Tôi gọi mà cô cũng không nghe."

La Văn Anh vẫn chưa hoàn hồn "Tôi thật sự không nghe thấy."

Cô còn tưởng rằng là Minh Tranh, nếu không nhìn rõ ràng bảng số xe, cô thật cho là mình nhận lầm, La Văn Anh dựa vào tường thang máy, hàng xóm bên cạnh nói với cô cái gì đó, cô một chữ cũng không nghe được.

Tâm tư rối rắm, lúc này trong đầu loạn hết cả lên, đối với việc cự tuyệt Tống Cẩm Trác càng làm La Văn Anh có dự cảm không lành, cửa thang máy đinh mở ra, La Văn Anh bước chân đi ra ngoài, từ trong túi quần lấy ra chìa khóa chuẩn bị mở cửa, đặt tay lên chốt cửa, còn chưa dùng sức, lại phát hiện cửa mở.

Cô thật sự rất ngạc nhiên.

Mồ hôi lạnh túa ra ròng ròng, cô nhớ rõ ràng trước khi ra ngoài đã đóng cửa lại, cô một thân một mình ở bên ngoài, cho nên điểm này rất chú ý, cho dù chỉ xuống lầu bỏ rác cũng sẽ không quên đóng cửa.

Cô đẩy cửa đi vào, bên trong phòng khách đèn vẫn mở như trước, hương thơm coffee ngào ngạt mà thơm nồng lan vào cánh mũi, La Văn Anh nhẹ nhàng bước đi vào, vẫn chưa phát hiện có gì bất thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play