Minh Tranh đứng ở bên cạnh, gương mặt càng lúc càng đen, tài xế lái xe tới,
Minh Tranh kéo La Văn Anh đi về phía trước, tài xế vội mở cửa xe ra cho hai người.
La Văn Anh biết thời gian không còn nhiều, cô bước
tới rước mặt Tống Cẩm Trác, trên mặt vẫn không che giấu được sự ngạc
nhiên “Sao anh lại ở đây?”
“Em ở đây, thì anh tới”
La Văn Anh suy nghĩ, ra vẻ hoài nghi.
Tống Cẩm Trác giương môi cười cười, giọng nói trong sáng, nhẹ nhàng đi vào
lòng cô “ Đùa với em đó, anh đến thành phố công tác, thuận đường chạy
qua nhà em, cũng vừa vặn chưa tới giờ, cho nên tinhs ghé nhà gặp em một
chút.
La Văn Anh thấy sắc mặt Tống Cẩm Trác lộ vẻ mệt mỏi “Làm sao anh biết em ở đây?”
Tống Cẩm Trác ngoắc ngoắc ngón tay, ra hiệu cô tiến lại gần, La Văn Anh cảm
thấy động tác của anh thật hài hước, cô cười nhẹ, nhưng cô nghe được lời khi nãy nói anh đang làm việc, cho nên cô bước nhanh tới bên người Tống Cẩm Trác “Anh nói đi”
“Cái này anh chỉ nói cho một mình em biết
thôi đó” gương mặt tuấn tú của Tống Cẩm Trác kề sát vành tai cô, hơi thở nóng bỏng phả vào làm cô lúng tùng “ Anh lấy việc công làm việc tư, nói mấy câu liền bảo thư ký đem lịch trình chuyến bay cùng quán bar mà em
đã đi”
La Văn Anh chưa kịp tiêu hóa hết lời nói, cô vội vàng tránh mặt sang nơi khác.
Ngón tay thon dài của Tống Cẩm Trác đưa lên đẩy đẩy một mắt “Nhìn đôi mắt
của anh này, xã giao từ tối hôm qua tới rạng sáng nay, sáng phải dậy
sớm, anh phải ngủ bù mới được”
“Ừ, anh về nghỉ ngơi đi, em giờ phải ra ngoài làm một vài dự án”
Tống Cẩm Trác đưa tay chìa ra trước mặt cô “Em cho anh mượn chìa khóa nhà em đi”
“Anh định làm gì?”
“Cho anh vào đấy ngủ một lát”
La Văn Anh bị dọa cho tới ngốc luôn “Anh đã xong việc chưa? Em đi tìm một phòng cho anh”
Tống Cẩm Trác đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô, Minh Tranh ra hiệu cho tài xế hạ cửa sổ xe xuống, nhìn ra ngoài, vừa vặn anh mắt nhìn thấy hai người
đang nắm tay nhau, trong lồng ngực trào lên sự tức giận cùng phẫn nộ, mà La Văn Anh vẫn đang nói chuyện cùng Tống Cẩm Trác.
Phía sau
truyền đến tiếng còi xe inh ỏi, La Văn Anh liếc nhìn, sau đó quay đầu
nói với Tống Cẩm Trác “Thật xin lỗi, em phải đi công việc rồi”
“Khi nào em về?”
“Nếu như thuận lợi….” La Văn Anh suy nghĩ một chút “Sau mười hai giờ đi, có thể em phải ăn trưa với đối tác nữa”
“Được” Tống Cẩm Trác rút tay lại “Không làm phiền em nữa, hôm nay anh mời em
ăn tối, anh vừa mới đặt một bàn ờ nhà hàng gần đây, sau khi em xong việc thì gọi anh”
“Được” Lời đã đến nước này, La Văn Anh không thể cự tuyệt được.
Tống Cẩm Trác đi tới xe, mở cửa bên ghế lái phụ ra, La Văn Anh cũng xoay người bước đi.
“Đợi một chút” Tống Cẩm Trác gọi cô lại, trên tay cầm một gói đồ “ Sữa đậu nành cùng bánh bao, em ăn đi cho nóng”
La Văn Anh nhịn không được mà đùa giỡn “Anh có phải thần thông quảng đại
tới mức này không, ngay cả việc em chưa ăn sáng mà anh cũng đoán được
à?”
Tống Cẩm Trác nhíu mày, đem đồ nhét vào tay La Văn Anh “Anh
thật không biết, anh mua trên đường, không biết em đa ăn chưa, 50 – 50
thôi”
La Văn Anh cầm cái túi giơ lên “Cảm ơn anh, em phải đi đây, anh nghỉ ngơi cho khỏe đi nha”
“Đi đi” Tống Cẩm Trác cầm điện thoại, mắt nhìn thấy La Văn Anh đã đi xe,
mới đưa chìa khóa xe cho người phục vụ, sau đó tiến vào đại sảnh.
La Văn Anh ngồi vào phía sau xe, ánh mắt Minh Tranh nhìn cô “Chưa ăn sáng?”
“Vâng” La Văn Anh đáp nhẹ, rồi sau đó đóng cửa xe lại.
Giọng nói Minh Tranh có chút tức giận “Tại sao không nói với tôi?”
La Văn Anh cầm bịch sữa đậu nành ra, bên trong đó có một túi giấy đựng mấy cái bánh bao “Anh cũng chưa ăn sao?”
Mặt Minh Tranh càng đen hơn, híp mắt lại, nếu không phải anh thấy cô đói bụng,
thì anh đã cầm mấy thứ đó ném ra ngoài cửa sổ rồi. La Văn Anh nâng niu
bịch sữa đậu nành trong tay, thật ấm nha, vừa lúc bà dì cả tới, cô không thể ăn đồ lạnh, lúc nãy không thấy đói, giờ ngửi thấy mùi thơm của sữa
và bánh, bụng liền cồn cào ngay.
Minh Tranh hừ nhẹ “Sau này không được để tôi phải chờ”
La Văn Anh nhìn thấy bộ dáng phúc hắc của anh, cũng không thèm để ý lắm,
mặc nhiên ngồi thưởng thức bữa sáng một cách ngon lành. Cái miệng nhỏ
nhắn của cô cắn miếng bánh, Minh Tranh nhìn cô chằm chằm, từng miếng
từng miếng như cắn vào trên người anh, làm cho các dây thần kinh căng
lên thật đau đớn.
Bên tai truyền đến vài tiếng hừ lạnh.
Ánh mắt La Văn Anh tở vẻ nghi ngờ, nhìn Minh Tranh, người đàn ông này có
tâm sự liền không nói, giữ trong lòng làm gì thế không biết “Thật lạ
nha, vừa ra khỏi nhà anh ta liền xuất hiện, thật không biết là trùng hợp hay đã hẹn trước nhỉ?”
La Văn Anh đang cầm đồ ăn sáng Tống Cẩm
Trác mua cho, nghe được lời nói của Minh Tranh, cảm thấy không vui “ Anh không biết cách tôn trọng người khác sao? Anh ấy đi công tác, nếu không có anh ấy thì dự án không dễ ký như vậy đâu?”
“Thế nào, cảm động khi thấy anh ta máu chảy đầu rơi vì mình sao?”
La Văn Anh nghe vậy, chẳng còn khẩu vị để mà ăn nữa, cô đem đồ ăn nhét lại trong túi, không tranh cãi cùng anh nữa “Tùy anh, muốn nói sao cũng
được”
Tài xế thấy không khí trong xe có gì đó không đúng, vội vàng dời ánh mắt ra khỏi gương chiếu hậu.
La Văn Anh không nói gì nữa, đưa mắt nhỉn a ngoài cửa sổ, Minh Tranh thì
nhắm chặt mắt, lồng ngực vì tức giận mà căng cứng, anh đưa một tay gác
lên trán, không khí trong xe càng lúc càng bế tắc.
Dự án còn có
một chút rắc rối, nói chuyện đến trưa nhưng vẫn đi đến thống nhất, nhưng tốt xấu gì đối phương cũng nể mặt Minh Tranh, La Văn Anh đi theo Minh
Tranh vào nhà hàng, một phòng Vip rộng rãi, trang hoàng lộng lẫy đã được bao trọn, đối phương cung kính rót rượu cho hai người. La Văn Anh thấy
mặt Minh Tranh lạnh tanh, cô không nói gì, cầm ly rượu đứng lên, Minh
Tranh đưa tay cản động tác của cô lại, sắc mặt den thui, khuôn mặt tuấn
tú nhìn sang người đàn ông đối diện “Eve, hai ngày này thân thể không
thoải mái, không nên để cô ấy uống”
“Được” Đối phương liên tục gật đầu “Dự án cần phải thay đổi một số điểm sao?”
Minh Tranh vung tay xuống, ra hiệu phục vụ mang cho La Văn Anh một ly nước ấm.
Kỳ thật cô cũng không thấy khó chịu gì mấy, nhưng thấy Minh Tranh mở miệng nói, cô cũng vui vẻ tiếp nhận, đâu có ai thích mỗi ngày lót dạ bằng
rượu đâu.
Minh Tranh uống không ít rượu, cho nên có thể nói, trên bàn rượu cái gì cũng đàm phán một cách dễ dàng, ăn một bữa cơm, vấn đề
còn sót lại cũng đã giải quyết song, lần này Đông An thị đi thật không
uổng công. Chẳng qua là mấy ngày tiếp theo, còn phải đến tận nơi thăm dò nữa. La Văn Anh chưa kịp nghĩ gì, tài xế chờ hai người bên ngoài cửa,
Minh Tranh bước hơi loạng choạng, nhưng không muốn ai đỡ, lúc bước ra
ngoài bị ánh mặt trời chiếu vào, làm cho anh một trận choáng váng.
Đối phương bên công ty bạn liền nhanh chóng tiến lên “Minh tổng, tôi đưa ngài về”
Minh Tranh xua tay “Không cần”
Người đàn ông đưa mắt nhìn La Văn Anh “Eve, cô giúp tôi, đừng để cho Minh tổng té ngã”
La Văn Anh nhìn Minh Tranh, liền hỏi “Anh đi được chứ?”
Minh Tranh vẫn không đáp ứng, ổn định tinh thần rồi ngồi yên vào vị trí.
La Văn Anh chào đối tác xong, liền bước về phía xe, Minh Tranh nhíu mày,
tỏ vẻ không kiên nhẫn, thời điểm La Văn Anh đóng cửa xe, Minh Tranh lấy
ra bình nước khoáng, xe chạy một đoạn đường dài, nhưng anh vẫn chưa mở
nắp chai ra.
La Văn Anh cầm điện thoại nhìn thời gian hiển thị,
cũng đã hai giờ rưỡi, thấy có tin nhắn của mẹ La, cô giương môi lên,
nhanh chóng lướt tay chạm vào để đọc tin nhắn.
Khi ngẩng đầu lên, bất ngờ thấy ánh mắt u ám của Minh Tranh, La Văn Anh xoay tầm mắt, thấy anh vừa vặn nắp chai ra, uống một ngụm nước. Lại cảm thấy dạ dày cồn
cào khó chịu, anh cố gắng kiềm chế, vừa lúc tài xế thấy liền hỏi “Minh
tổng, ngài không sao chứ?”
Tài xế vội vàng cho xe dừng bên đường, Minh tranh xuống xe, ngồi xuống một chỗ trống trải bên đường, La Văn
Anh vẫn ngồi yên, thấy Minh Tranh đưa hai tay chống đầu gối, sắc mặt đỏ lên, tựa hồ rất khó chịu.
Tài xế liếc nhìn “La tiểu thư, nếu không cô xuống xem một chút đi”
La Văn Anh không động đậy “Không có chuyện gì đâu, nôn hết ra là khỏe lại thôi”.
Tài xế ngồi ở ghế lái phân vân do dự, La Văn Anh thấy dường như anh ta muốn xuống xe “ Chúng ta xuống che ngài ấy lại, lỡ có người quen đi qua,
nhìn thấy thì không hay lắm”
“Kỳ thật, Minh tổng rất cô đơn, tôi
đã nhiều lần thấy ngài ấy uống say, có lúc tôi đưa ngài về nhà, mặc dù
nhà lớn nhưng rất lạnh lẽo”
La Văn Anh nhìn chằm chằm người đàn
ông ngoài cửa sổ, nửa đùa nửa thật nói “ Mỗi người chúng ta có một hoàn
cảnh khác nhau, không ai giống ai, anh ta tốt xấu gì vẫn là tổng giám
đốc có phải không?”
Tài xế nghe vậy, suy nghĩ một chút, tỏ vẻ tán đồng.
Minh Tranh nôn khan, nhưng không có thức ăn, chỉ toàn là rượu, khi không nôn được nữa, anh đứng dậy nhưng không trở lại xe, chỉ đứng yên đó, ánh mắt nhìn xa xăm một cách xuất thần, xuyên qua cửa sổ, cô thấy anh đứng bất
động tại chỗ.
Phồn hoa đô thị, roi vào trong mắt, bất quá cũng chỉ là ảo ảnh mờ nhạt.
Minh Tranh nheo mắt lại, tùy ý để cho ánh nắng chiếu vào đỉnh đầu, thời điểm này trong ngày là lúc mặt trời gay gắt nhất, La Văn Anh đưa tay lên che trán, tựa hồ ánh nắng đã muốn thiêu cháy cô mất rồi.
Tài xế khó hiểu “Minh tổng đứng ở đó không sợ bị cảm nắng sao?”
La Văn Anh suy nghĩ một chút, đẩy cửa bước xuống xe, ánh nắng chiếu vào
người cô, La Văn Anh đi tới bên cạnh Minh Tranh, thấy trên mặt anh toàn
là mồ hôi, áo sơ mi gỡ hai nút ra, lộ cả xương quai xanh, mồ hơi tí tách rơi. La Văn Anh bị nắng nóng tới choáng váng, Minh Tranh nhắm mắt lại,
tựa hồ như đang tắm nắng.
“Trở về nhà thôi, anh cần phải nghỉ ngơi” giọng nói La Văn Anh không cao lắm.
Minh Tranh mở to mắt nhìn cô, cũng không biết đây là đâu, ngay cả chút gió
đều không có, Minh Tranh vẫn đứng bất động, La Văn Anh nhìn đồng hồ “Nếu như anh muốn ở đây, thì tôi tự bắt xe về, để tài xế lại cho anh, tránh
cho việc anh bị cảm nắng mà chẳng có ai đưa về”
Môi của Minh Tranh khô nứt, trong cổ họng bỏng rát đau đớn “Muốn về nhanh như vậy sao?”
La Văn Anh trả lời “Không phải gấp gáp muốn về, mà ngồi đây chờ không bằng về nhà”
Minh Tranh cười lạnh gật gật đầu, LA Văn Anh thấy sắc mặt anh khó coi, cô
không đành lòng, thở dài tiến lên đỡ anh “Vào trong xe đi, uống tí nước
sẽ dễ chịu hơn”
Minh Tranh dùng sức đẩy tay cô ra, cũng không quay đầu lại, anh bước đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT