Phá hoại chuyện gặp mặt, Minh Tranh rất có kinh nghiệm.

La Văn Anh đi tới chỗ hẹn, kỳ thật cô cũng đã gặp qua đối phương, do các trưởng bối muốn người trẻ có cơ hội gặp riêng nên mới nói anh hẹn cô ra ngoài.

Tống Cẩm Trác ra cửa đón, vừa lúc thấy La Văn Anh đang đi tới.

“Thật ngại, tôi đến trễ.”

“Không sao” dáng người đàn ông cao lớn đi đến trước mặt, dắt La Văn Anh lại bàn ăn “Anh cũng vừa đến không lâu.”

La Văn Anh ngồi cạnh cửa sổ “Sao lại đến đây ăn cơm?”

“Lần trước nghe em nói thích ăn thịt bò, thịt bò ở đây rất ngon.”

La Văn Anh tươi cười, cô chỉ thuận miệng nói, không ngờ anh lại nhớ kỹ.

Nếu bàn về gia thế, Tống gia so với La gia cũng không khác nhau, Tống Cẩm Trách lớn hơn La Văn Anh một tuổi, công việc ổn định, thu nhập lại cao, mẹ La sao lại không nhìn trúng cơ chứ? Hơn nữa, dáng người Tống Cấm Trác đẹp, La Văn Anh đi gặp mặt nhiều lần như vậy, đến nay cuối cùng cũng gặp được người đẹp trai, ai mà không thích cái đẹp, nếu không phải Minh Tranh sớm đã từng bước đi vào lòng cô, nói không chừng cô cùng Tống Cẩm Trác có thể nên duyên.

Tống Cẩm Trác đưa thực đơn cho cô “Gọi thức ăn đi.”

La Văn Anh không khách sáo, tùy tiện gọi mấy món thường ngày cô thích ăn “Còn lại anh gọi đi.”

Tống Cẩm Trác gọi món xong, rót cho La Văn Anh ly trà “Làm việc ở Hào Khôn có vất vả không?”

La Văn Anh đưa tay nhận ly trà “Cũng được, gần đây thời gian tăng ca không nhiều.”

Xã hội bây giờ, ra ngoài khó gặp được người chính trực, đi gặp mặt ngược lại cũng là một biện pháp. Chơi thân, dĩ nhiên sẽ hợp nhau, hiểu nhau, nói không chừng có thể kết giao bằng hữu.

Ng phục bưng đồ ăn lên, La Văn Anh lấy rau trên bàn đổ vào, thịt bò nấu với canh tỏa ra mùi vị thật hấp dẫn, Tống Cẩm Trác săn cổ tay áo, động tác vô tình lộ ra một phần cơ tay săn chắc, nước da màu đồng cổ, áo lót ôm thân người, vừa nhìn là có thể biết anh bình thường thường xuyên vận động. Minh Tranh đi vào tiệm, tầm mắt La Văn Anh đặt hoàn toàn trên người Tống Cẩm Trác nên Minh Tranh vào ngồi ở bàn cách đó không xa cô vẫn không phát hiện được.

“Nghe mẹ tôi nói, anh là Cục trưởng Cục thuế vụ?”

Hai tay Tống Cẩm Trác nâng chung trà lên, cười nói: “Cũng gần như vậy”

“Vậy sau này có việc đến chỗ anh, kính xin anh nâng cao đánh khẽ.” La Văn Anh nâng bình trà lên, châm trà thêm vào ly trà trong tay anh, nhưng không cẩn thận, ấm nước trà rơi trực tiếp trên mu bàn tay anh.

“Thực xin lỗi.” Cô rút khăn tay bên cạnh cho anh lau.

Minh Tranh nhìn thấy thầm nghĩ “Làm tốt lắm”.

Tống Cẩm Trác không để ý, nhận lấy khăn tay từ La Văn Anh: “Anh chưa từng có ý nghĩ sẽ hạ thủ lưu tình, trừ một trường hợp.”

“Trường hợp nào?”

“Nếu một ngày, người phụ nữ của anh gặp chuyện, anh nhất định sẽ bảo vệ cô ấy cẩn thận, không vì sự nghiệp.”

La Văn Anh cười cười, cô không ngờ có mấy lời nhất thời xúc động nói ra miệng nhưng sau này lại trở thành thật.

Trời nóng lại ăn lẩu, khi người phục vụ đưa chai Sprite ướp lạnh tới, La Văn Anh uống vào, bị chua, chóp mũi cô liên tục nhăn lại, Tống Cẩm Trác giương nhẹ khóe môi, ngón tay thon dài rút khăn tay đưa cho cô. La Văn Anh cúi thấp đầu nên không nhìn thấy, anh liền nghiêng người qua xoa xoa cho cô.

Minh Tranh thấu xương, ánh mắt buồn bã, anh thấy La Văn Anh nghiêng đầu, ngón tay xoa xoa hai bên gò má nhưng không cự tuyệt, đôi mắt dài đẹp khẽ nhíu lại, vẫy tay gọi người phục vụ tới.

Hai người đang nói chuyện, Tống Cẩm Trác không phải là loại người dẻo miệng, nói năng ngọt xớt, nhưng sức quyến rũ của anh đủ làm cho nữ nhân điên đảo, mọi người đều nói mắt nhìn của công tử Tống gia quá độc, quá cao, người bình thường không để vào mắt.

Người phục vụ bưng khay tới chỗ hai người “Xin chào, món ăn của quý khách.”

La Văn Anh ngẩng đầu nhìn cái khay trong tay người phục vụ, sắc mặt cô tự nhiên ửng đỏ lên: “Món này?”.

Chính cô không gọi, nghĩ tới nghĩ lui nhất định là Tống Cấm Trác gọi. Chỉ là không nghĩ tới anh lại ăn loại vật này, cô có vẻ lúng túng, Tống Cấm Trác nhìn qua, giương mắt lên: “Món này không phải của chúng tôi.”

Người phục vụ lùi về sau, chỉ hướng Minh Tranh “Là vị khách kia gọi.”

La Văn Anh nhìn theo tay người phục vụ, thấy Minh Tranh bưng chén lên, hướng cô ra vẻ mời rượu, cô cắn chặt răng, Tống Cẩm Trác câu nhẹ khóe miệng: “Là bạn em?”

“Là sếp của tôi.”

Tống Cấm Trác gật đầu, cười không nói gì nữa.

La Văn Anh lườm mắt sang hướng bàn Đông Tây, người phục vụ thấy cô không nói lời nào, sợ bị mình khó xử “Đây chính là ngưu tiên, đồ tốt, đặc biệt thích hợp với đàn ông.”

La Văn Anh lúng túng, hận không thể tìm một chỗ chui vào, Tống Cấm Trác lấy tay xoa cằm, dáng vẻ như ngồi xem trò vui, môi mỏng mím lại vẻ cười cười, La Văn Anh khó chịu kiềm chế “Chút nữa anh qua đó nói cảm ơn giúp tôi, sẵn đem thêm một mâm ngưu tiên lại cho bàn đó.”

“Hả?” Người phục vụ lau mồ hôi, những người này khẩu vị thật nặng

La Văn Anh nhận cái khay từ người phục vụ, nhìn thức ăn bên trong cô cảm giác muốn ói, La Văn Anh nhìn Tống Cẩm Trác đang ngồi đối diện “Anh dám ăn không?”

“Em dám lấy, tất nhiên anh dám ăn.” Tống Cẩm Trác vẫn giữ ý cười.

La Văn Anh lấy khay ngưu tiên thả vào trong nồi, chẳng biết bên trong như thế nào, cô không thể ăn nổi một chút.

Cô liếc nhìn Minh Tranh, tâm tình tốt thật sự đã bị anh phá hư, Tống Cẩm Trác múc lên một khối, “Nếm thử không?”

La Văn Anh vội xua tay: “Không”.

Đáy mắt Tống Cấm Trác không giấu được ý cười, ánh mắt La Văn Anh nhìn Minh Tranh cách đó không xa, anh cũng nhìn lại cô, thấy người phục vụ bưng lên ngưu tiên lên.

Đa số thời gian còn lại đều là La Văn Anh nhìn Tống Cấm Trác ăn, lồng ngực cô khó chịu, chỉ rót được Sprite vào bụng.

Ánh mắt cô thường xuyên nhìn về nam nhân đối diện, nghe nói loại này ăn vào bổ dương, không nên ăn nhiều, nếu không không kịp tới nơi có thể dập lửa.

“No rồi sao?”, trong lúc thanh toán hóa đơn Tống Cẩm Trác hỏi cô.

La Văn Anh cầm túi vội vã đứng dậy: “No từ sớm rồi.”

Không nhận ra no rồi.

Lúc Tống Cẩm Trác ra cửa thấy không khí khô nóng khác thường, La Văn Anh lấy tay quạt hai bên má: “Tôi muốn về, còn vài hạng mục muốn làm luôn cho xong.”

“Anh đưa em về”.

“Không cần, xem tôi ở bên đó.”

Tống Cẩm Trác không nói hai lời, đi đến kéo chặt tay La Văn Anh, cô giằng co né ra. Tống Cẩm Trác lấy đi chìa khóa của cô, đem cô nhét vào ghế phụ: “Đừng tranh cãi với anh nữa, anh mới bồi bổ huyết dương khí, đang lo không có chỗ giải quyết, yên tâm đi, đưa em về xong anh quay lại lấy xe.”

La Văn Anh thấy vậy cũng không ý kiến nữa. Cô không tin gặp Minh Tranh ở quán là chuyện trùng hợp vô tình, việc anh ta phá hoại chuyện của cô giống như là ngựa quen đường cũ, La Văn Anh liếc nhìn kính chiếu hậu, quả nhiên thấy xe Minh Tranh theo ở phía sau.

Tống Cẩm Trác tập trung lái xe, máy điều hòa trong xe để nhiệt độ thấp, tư tưởng La Văn Anh không tập trung, chỉ nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, cho đến lúc về đến dưới lầu nhà cô, xác định được xe Minh Tranh chưa chạy vào khu nhà này.

“Còn nóng sao?” Mặt Tống Cẩm Trác hướng đến trước mặt cô.

La Văn Anh nhìn khuôn mặt tuấn tú đột nhiên tiến đến gần mình, cô thẳng sống lưng: “Không nóng.”

“Nhà em ở lầu mấy?”

“Lầu sáu.”

“Anh đưa em lên.” Tống Cẩm Trác nghiêng người qua, thay cô cởi dây an toàn ra, đùi La Văn Anh cứng lại: “Không cần, để hôm khác đi.”

“Hôm khác là khi nào?” Tống Cẩm Trác cố chấp hỏi, khủy tay để trên ghế dựa, đỡ phía sau La Văn Anh.

La Văn Anh cảm thấy không được tự nhiên: “Anh muốn ngày nào thì là ngày đó.”

“Ngày mai.”

“Đồng ý.” La Văn Anh sảng khoái, mở cửa xe muốn đi xuống: “Đến lúc đó gặp.”

Cánh tay đột nhiên bị kéo lại, cơ thể cô ngồi lại trên ghế, đột nhiên cảm giác được bàn tay mát lạnh nâng chặt khuôn mặt cô, theo hơi thở hổn hển, môi trái tim bị người bên cạnh chiếm lấy, La Văn Anh cả kinh trợn mắt há mồm, vô ý thức cắn chặt răng. Động tác người đàn ông cũng không hung mãnh nữa, chỉ hôn lên cánh môi của cô, hai tay La Văn Anh dùng sức hướng ngực anh đẩy ra, Tống Cẩm Trác lùi lại, tay anh vẫn đặt trên khóe môi, mang theo chút ý cười ái muội: “Ăn cái kia vào, trong cơ thể nóng như có lửa, nếu không, mời anh lên ngồi một chút?”

La Văn Anh nào dám dẫn sói về nhà: “Hiện tại không tiện.”

Tống Cẩm Trác gõ nhẹ ngón tay vài cái rồi quay mặt đi: “Cũng được, để lần sau em gặp anh sẽ không thấy giống như gặp lưu manh, xuống xe đi.” Suy nghĩ một chút, anh còn cười nói: “Quên mất, đây là xe em, vậy anh đi về trước.”

“Được.”

La Văn Anh nhận chìa khóa xe từ tay Tống Cẩm Trác rồi hai người cùng nhau xuống xe.

Anh đi qua, tựa người lên nắp động cơ, chưa có ý muốn rời đi, La Văn Anh đứng bên cạnh, hiển nhiên không có ý muốn mời anh lên lầu.

Việc hai người mới hôn nhau trên xe không ai nhắc tới, tuy không ai uống rượu nhưng La Văn Anh coi như do anh ăn phải thức ăn kia nên không đáng so đo.

“Thật sự tôi còn có việc, tôi lên lầu trước, anh tự gọi xe về đi.”

Nói thật, Tống Cẩm Trác lần đầu tiên gặp người con gái như La Văn Anh, không nói đến việc xuất thân danh môn nhưng vẫn ra ngoài đi làm, thái độ đối với anh càng làm anh thêm khó hiểu, vốn dĩ anh cũng không thích đi gặp mặt, mà qua trung gian người tiến cử là dì Đại, theo lời dì Đại, La Văn Anh rất hài lòng về anh, lần trước sau khi gặp mặt liền nhớ không quên, vội vàng bàn đến chuyện hôn sự. Hôm nay gặp mặt tiếp xúc, thấy lời nói đúng là không đáng tin, thật sự dọa người, nhìn theo bóng lưng La Văn Anh tự ý đi về phía trước, Tống Cẩm Trác vẫn còn dựa trên nắp động, anh cảm thấy rất thú vị, một lúc sau đó mới đi khỏi tiểu khu.

La Văn Anh vào thang máy đi đến lầu 6, khi đang lấy chìa khóa trong túi xách, cảm giác điện thoại rung lên, lấy ra xem thì thấy dòng tin nhắn. “Anh rất vừa ý em, ngày mai gặp lại.” La Văn Anh lấy tay dùng sức lau môi miệng. Người sáng suốt vừa nhìn cũng biết, vừa rồi Minh Tranh gọi ngưu tiên là không có ý tốt, cô lại để Tống Cẩm Trác ăn, sau đó cự tuyệt không cho anh lên lầu, vậy mà còn vừa lòng sao? La Văn Anh lắc đầu không nghĩ nhiều.

Mở cửa đi vào phòng khách, La Văn Anh nói có việc bận là để lừa anh, vào phòng bếp lấy máy pha cà phê ra, đem nguyên liệu cho vào bên trong xong đi về phía sô pha ngồi mở TV xem tin tức.

Cà phê đang pha được một nữa, đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa.

La Văn Anh hỏi ra, “Ai đó?”

Không ai trả lời, phản ứng đầu tiên của cô là có thể Tống Cẩm Trác chưa đi. Cô đi tới cửa, cầm chốt cửa suy nghĩ một chút, nhìn xuyên qua mắt mèo, thấy Minh Tranh vẻ mặt xanh mét đang đứng bên ngoài. Đứng cách cánh cửa, La Văn Anh không có phản ứng, quay vào lấy cốc rót cà phê đã nấu xong. Lấy thêm đá từ tủ lạnh cho vào, cô thổi qua một lần nữa rồi ngồi lại ghế sô pha.

“Rầm, rầm!”

Tiếng chuông cửa không có tác dụng, chuyển thành tiếng gõ cửa, La Văn Anh chỉnh âm lượng TV cao hơn nhưng cũng không thể che hết tiếng phá cửa.

“Mở cửa!” Thỉnh thoảng còn có tiếng Minh Tranh gầm lên giận dữ.

Anh ta là gì của cô chứ? La Văn Anh uống cà phê, hứng trí thay đổi một số kênh truyền hình, xem tin tức giải trí.

“Ai đó? Cái gì mà ồn ào vậy?” Bên ngoài truyền đến tiếng hàng xóm nói chuyện, nhưng tiếng gõ cửa vẫn như trước, không có ý nhượng bộ.

"Văn Anh, Văn Anh."

La Văn Anh để ly cà phê xuống rồi đi tới cửa, “Ai đó?”

“Tôi là chị Dương đây, cô có ở nhà à? Có người dùng sức gõ cửa chẳng lẽ cô không nghe sao?”

“Là chị Dương sao? Tôi không biết anh ta, anh ta gõ cửa tất nhiên tôi không thể mở được.”

“Có nghe thấy không?” Chị Dương nhìn Minh Tranh nói, “Đi nhanh đi, con trai tôi ở nhà còn đang làm bài tập, nếu không, tôi sẽ gọi bảo vệ.”

“Rầm, rầm!”

Lại tiếp tục hai tiếng đập cửa, “Eve, mở cửa!”

La Văn Anh dứt khoát xoay người đi vào phòng ngủ, qua hai lần cửa, âm thanh giảm đi thấy rõ.

Sau một lúc lâu, bên ngoài mới yên tĩnh lại, La Văn Anh cũng bội phục sự nhàn rỗi của Minh Tranh, đi lên sân thượng lấy đồ cất rồi cầm áo ngủ đi tắm. Vừa mới cởi đồ đứng trong bồn tắm, đột nhiên cúp điện, không gian rộng rãi tự nhiên tối om, chật chội, từ lúc chuyển tới ở đến nay, đây là lần đầu cô gặp chuyện này, không lẽ do mùa hè nên điện không cung cấp đủ?

Cô vội vàng tắm rửa cho xong, tùy tiện mang đồ ngủ vào rồi đi đôi dép lê ra ngoài lấy di động gọi cho bảo vệ.

Điện thoại chưa kịp reo thì cô nghe thấy tiếng chuông cửa. La Văn Anh mặc áo ngủ rộng thùng thình, ra hỏi: “Ai đó?”

“Xin chào, chúng tôi là bảo vệ, vừa mới nhận được điện thoại báo hai căn hộ tầng này bị mất điện nên tới kiểm tra một chút.”

La Văn Anh nghĩ dịch vụ ở đây thật tốt, vừa tới đúng lúc, cô liền dựa theo ánh sáng trên điện thoại di động lần mò ra cửa, không chút nghĩ ngợi mở cửa ra: “C anh...”

Một bóng đen trước mắt đột nhiên tấn công tới, muốn đẩy cô té vào trong, La Văn Anh vẫn chưa nhìn thấy mặt đối phương, cô cứng nhắt hỏi: “Ai?”

Người đàn ông ôm hông cô, ngừng lảo đảo bước chân, quay đầu nói với người ngoài cửa: “Cảm ơn anh, nếu không đêm nay chắc tôi phải ngủ ngoài đường rồi.”

La Văn Anh nghe được là tiếng Minh Tranh: “Anh, thả tay ra!”

Bảo vệ Tiếu Lưu nhận ra Minh Tranh, lúc trước tới đây đã gặp qua: “Tôi phải đi kiểm tra, có thể là đứt cầu dao.”

Minh Tranh dùng chân đóng cửa lại. Bên trong nhà tối đen, đưa bàn tay lên không thấy được năm ngón, lúc đi ra La Văn Anh phải dùng điện thoại chiếu sáng, giờ không còn một chút ánh sáng, phần lưng La Văn Anh dán sát vào ngực Minh Tranh, bị hai tay anh ôm chặt phần ngực đi vào trong. Cả người cô bị anh nhấc đi, hai chân không ngừng quẫy đạp.

“Bỏ tôi ra, anh làm cái gì? Minh Tranh, anh làm cái gì hả?”

Rầm.

Bởi vì không thấy rõ phương hướng, hơn nữa phòng khách còn bị rèm che kín, Minh Tranh chỉ nhớ kỹ phòng ngủ hướng bên phải, không nghĩ tới vừa quẹo bắp đùi liền đụng trúng tay ghế sô pha, anh ôm La Văn Anh té thẳng xuống ghế.

La Văn Anh đau kêu thành tiếng, Minh Tranh nằm trên, do không gian trong ghế sô pha eo hẹp, động tác tay anh không quá mạnh, định rút tay về, lòng bàn tay không chú ý xoa trúng phần ngực đẫy đà.

“Minh Tranh, anh sờ đi đâu đó?” La Văn Anh nhấc chân muốn đạp nhưng cả người lại bị anh đè ở phía dưới. Cô cảm nhận được hô hấp Minh Tranh trở nên gấp gáp, bộ ngực nhấp nhô đè cô muốn ngợp thở, cánh tay Minh Tranh chạm vào, không có cảm giác bị cản trở, anh khó tin hỏi: “Em không mặc áo ngực?”

La Văn Anh đỏ mặt, hận không thể trực tiếp đá bay anh, cô thẹn quá hóa giận giãy dụa: Đây là nhà tôi, tôi ăn mặc ra sao liên quan gì tới anh, đứng lên.”

Trời thì nóng, trên người hai người đều chỉ mặc một lớp vải mỏng, lúc này tim đập còn có thể nhận thấy, huống chi Minh Tranh đang dần thức tỉnh dục vọng, giọng nói anh khàn khàn, lòng bàn tay mơn trớn di chuyển dọc theo đường cong của cô: “Phía dưới cũng không mặc?”

Lúc này nếu có điện, nhất định sẽ thấy mặt La Văn Anh đỏ như tôm luộc: “Lưu manh, sắc lang, lấy tay anh ra ngay!”

Minh Tranh vặn chặt cằm La Văn Anh, đem mặt cô hướng về phía anh, môi mỏng ép xuống hôn cô, hai đùi cô vẫn còn đặt ngoài ghế sô pha, chân Minh Tranh đang dạng bên người cô, La Văn Anh ngột ngạt bên trong ghế sô pha bằng da thật, cúp điện nên máy điều hòa không mở, cô nóng thở hồng hộc, mồ hôi sềnh sệch tóc, như là đang tắm xông hơi.

Tay Minh Tranh dán sát da thịt non mịn của cô, lần đi xuống, không chui vào trong váy, đặt trên mông cô sờ soạng mấy cái, cô nghe hít thở qua kẽ răng: “Phía dưới cũng không mặc? La Văn Anh, gan em lớn thật, lỡ như vừa rồi người vào cửa là sắc lang thì làm sao?”

Lúc đó cô đang vội vàng, làm gì có thời gian mà mặc thêm phụ kiện: “Hừ, không phải tôi đã đưa một con sói vào rồi sao?”

Minh Tranh thở gấp, La Văn Anh vặn vẹo thân mình: “Anh lấy tay ra được không? Tôi thấy ngột ngạt quá.”

Một tay Minh Tranh siết chặt ngực cô, mồ hôi trên trán rịn ra, toàn thân La Văn Anh khó chịu, tay còn lại đưa về phía cô, bồi hồi xoa xoa trên cần cổ, sau đó chuyển đến vuốt ve làn môi cô: “Tên đó hôn em?”

La Văn Anh quay mặt đi, tức giận trả lời: “Thế thì sao?”

“Em để cho hắn ta hôn?”

Xem ra là bị anh nhìn thấy.

La Văn Anh chống lại sự khó chịu, nằm xuống lại sô pha: “Không cần anh quan tâm, chẳng phải do anh gọi đúng lọai ngưu tiên tốt sao?”

Minh Tranh vùi mặt trên cổ cô, La Văn Anh vội vàng quay mặt sang hướng khác, ngón tay Minh Tranh giữ chặt cằm cô, bắt cô quay lại nhìn anh, một lần nữa trừng phạt hôn môi cô, La Văn Anh ngậm chặt miệng không cho anh hôn, Minh Tranh dùng sức xông vào, môi răng cơ hồ muốn đánh nhau. Minh Tranh hé miệng cắn vào môi cô, La Văn Anh đau thiếu chút nữa thét chói tai, đầu lưỡi anh thừa cơ đi vào, cổ họng cô tràn đầy mùi máu tanh, La Văn Anh không nhân nhượng để anh dễ dàng thực hiện được, hướng môi anh dùng sức cắn. Minh Tranh bị đau, đưa ngón tay sờ miệng thấy chảy máu. La Văn Anh thừa cơ muốn đứng dậy, anh nhìn ra ý đồ của cô, lợi dụng ưu thế, không tốn chút sức đem cô áp trở về.

Cô oán hận nói: “Bạn thân tôi tới.”

“Phải không?” Minh Tranh vỗ mông La Văn Anh: “Bạn tốt tới mà không mặc quần lót?”

“Đúng vậy, tôi thích, anh không sợ tôi đem cả người anh nhuộm máu thì cứ việc.”

Minh Tranh cười lạnh: “Anh không sợ.”

La Văn Anh kéo tay anh lại, giọng nói rét lạnh: “Minh Tranh, anh không thấy anh ấu trĩ sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play