Thẩm Ninh đi tới, trong tay dắt một cậu nhóc, cậu nhóc ngẩng mặt lên nhìn cô: “Mẹ, có phải ba không cần chúng ta?”
Thẩm Ninh ngồi xổm xuống, đưa tay ôm lấy cậu nhóc: “ Ngoan nào, ba thật sự cao hứng”.
Minh Thành Hữu đang đứng bên cạnh rừng trúc, thân thể cao to, gió thổi xào xạc vào người, làm anh thấy lạnh nổi gai ốc.
“Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Con sắp bốn tuổi rồi.”
“Chuyện mang thai tôi vẫn chưa nói với anh.” Thẩm Ninh xoa đầu con.
“Sau khi kết hôn lại đi theo anh ấy tới nơi khác, mới vừa về lại Nghênh An hai ngày nay.”
Minh Thành Hữu giương mắt lên, nhìn Thẩm Ninh: “ Ban đầu không phải đã an
bài cho cô một cuộc sống rất tốt sao? Tại sao lại muốn rời khỏi Nghênh
An?”
Thẩm Ninh cười châm chọc: “Anh cho rằng với quan hệ của anh
và tôi, tôi ở lại Nghênh An còn có thể gả ra ngoài được sao? Tôi cũng
muốn có một gia đình bình thường, nhưng sau khi đi theo a
Thẩm Ninh lắc đầu một cái, đứng dậy, ôm con vào trong ngực.
“ Thật may là tôi còn có Dập Dập.”
“Cô đã có gia đình mới, cần gì phải trở lại, chuyện này nên trở thành một bí mật là tốt nhất.”
“Thành Hữu.”
Trong mắt Thẩm Ninh che giấu một chút tính cảm phức tạp: “ Quả nhiên, anh vẫn như trước, không thay đổi chút nào, dù tôi có mang theo con của chúng
ta tới trước mặt anh, anh vẫn có thể trấn định như thế, đến tột cùng là
tôi ở trong lòng anh, có từng tồn tại hay không?”
Minh Thành Hữu
đưa mắt nhìn Dập Dập trong lòng Thẩm Ninh, Thẩm Ninh đặt cậu bé xuống
đất, Minh Thành Hữu ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mặt bé, gương mặt
này, thật không giống trong mơ anh đã thấy, anh đưa tay sờ đầu bé.
Bé có chút sợ hãi, lui về sau mấy bước.
Thẩm Ninh đưa tay, đõ lấy lưng con: “Nói cho ba biết, con có ngoan hay không?”
“Dập Dập rất ngoan.”
Bé nghiêm túc nhìn mặt Minh Thành Hữu.
“ Nhưng trong nhà trẻ, mấy bạn lớn hơn bắt nạt con, nói ba chết rồi, nói con là trẻ mồ côi.”
Ngực anh cứng lại, hô hấp không thông, hình ảnh này sao giống như anh đã
tưởng tượng thế, đôi mắt Thẩm Ninh đẫm lệ, ánh nhìn mông lung, đưa tay
chạm vào gò má của anh: “ Anh làm sao thế, sao lại gầy như thế này?”
Minh Thành Hữu gạt tay cô
Anh đưa tay kéo Dập Dập tới trước mặt: “Con không phải trẻ mồ côi.”
Thẩm Ninh đẩy đẩy con, Dập Dập đưa tay ôm cổ anh: “Bây giờ con tìm đến ba, con có thể nói với các bạn là con đã có ba rồi!”
Phó Nhiễm cầm điện thoại đi tới cửa, không nhìn thấy bóng dáng của Minh
Thành Hữu, cô đi bộ tới rừng trúc bên cạnh, đột nhiên chứng kiến được
cảnh này, Minh Thành Hữu đang ôm một cậu bé và đưa lưng về phía cô. Thẩm Ninh ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn đến bụng của Phó Nhiễm, cô từ từ đứng
lên.
“ Thành Hữu, hai người đã có con.”
Minh Thành Hữu nghiêng đầu, nhìn Phó Nhiễm đang đứng cách đó không xa.
Dập Dập lo sợ, ôm chặt cổ anh, ánh mắt Thẩm Ninh và Phó Nhiễm giao nhau.
“Đây có thể là em trai hoặc em gái của Dập Dập? Sớm biết anh sắp có con của mình, tôi sẽ không mang Dập Dập trở về!”
Bé nghe mẹ nói, càng ra sức ôm lấy Minh Thành Hữu: “Con muốn ba!”
Phó Nhiễm bị bất ngờ, đứng bất động như tượng đá, bàn tay siết chặt điện
thoại, Thẩm Ninh đưa tay níu lấy con, kéo đến bên cạnh mình: “Dập Dập
ngoan, ba không thể nhận con.”
Minh Thành Hữu đứng lên, Phó Nhiễm bước tới bên cạnh anh, lời nói của Thẩm Ninh cũng vang đến bên tai cô.
Thẩm Ninh nắm chặt tay con, đối mặt với Phó Nhiễm.
“Xin chào, đã lâu rồi không gặp.”
Ánh mắt Phó Nhiễm không tự chủ nhìn xuống, bé thì ngẩng mặt lên, ánh mắt đen láy, nhìn một cách u m
“Cô khỏe chứ!”
“Thật xin lỗi, tôi không cẩn thận đến quấy rầy cuộc sống của hai người, cô sắp sinh?”
Không khí thật hòa bình, lời nói nhẹ nhàng, Phó Nhiễm cơ hồ không còn nhận ra một Thẩm Ninh như trước nữa: “Đúng, sắp rồi.”
Thẩm Ninh gật đầu một cái, đem con đẩy ra trước mặt cô: “Dập Dập, kêu dì đi con.”
Bé nhìn cô, gọi một tiếng dì.
Phó Nhiễm không cảm giác được trong lòng có tư vị gì, đưa mắt nhìn Minh Thành Hữu, thấy anh không nói gì.
Thẩm Ninh kéo tay con, nói: “Chúng ta về nhà thôi.”
“Mẹ, không phải mẹ đã nói ba sẽ đi cùng sao?” Cậu bé lo lắng, ôm lấy tay mẹ.
“Dập Dập muốn có ba.”
“Dập Dập ngoan.”
Nét mặt Thẩm Ninh lộ ra vẻ khó khăn, ngồi xổm xuống ôm lấy con: “Ba cũng đã có con của mình rồi, ba bây giờ không cần con nữa đâu.”
Minh Thành Hữu đưa mắt nhìn, đưa tay kéo Phó Nhiễm đi, Dập Dập thấy thế giãy giụa đi xuống, chạy tới ôm chân anh.
“Ba.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của bé tràn đầy nước mắt, tiếng khóc của bé làm cho người
ta không đành lòng đẩy ra, Minh Thành Hữu xoay người nhìn Thẩm Ninh.
“Tìm được chỗ ở chưa?’’
“Ở quảng trường Vạn Đạt vẫn còn phòng, mẹ con tôi đã sắp xếp xong rồi.”
Thẩm Ninh bước đến trước mặt con. “Dập Dập ngoan nào.”
“Ba! Ba không cần con nữa sao?”
Phó Nhiễm cắn môi, cảm thấy cánh tay anh đang nắm tay cô dần buông ra, Thẩm Ninh dùng sức ôm lấy con.
“Thành Hữu, đứa nhỏ này là con anh?”
Minh Thành Hữu tiến lên, ánh mắt cực kỳ băng lãnh và kiên quyết.
“Thật sự là con của tôi sao?”
Thẩm Ninh đứng bất động tại chỗ, không bởi vì câu nói của anh mà rối loạn.
“Anh không tin thì có thể đi làm xét nghiệm ADN.”
Phó Nhiễm đưa tay sờ bụng, nói: “Em qua kia chờ anh.”
Hiện tại cô không có dũng khí để chứng kiến cảnh này.
Phó Nhiễm đi tới ven đường, cách đó không xa, Minh Thành Hữu đưa tay tới cậu bé.
“Cô đã nói đứa bé này là con tôi, vậy giao nó cho tôi.”
“Không được.” Thẩm Ninh không chút nghĩ ngợi đã cự tuyệt. “Dập Dập là con trai tôi, không có nó tôi sẽ không thiết sống nữa.”
“Vậy cô muốn gì?”
“Em chỉ muốn đến gặp anh một lần, em muốn anh nhận thức nó, anh có làm được không?”
Minh Thành Hữu cười cười, Thẩm Ninh không biết anh đang nghĩ gì.
“Tôi biết rồi, anh muốn nhận nó phải không?”
Phó Nhiễm nhìn hai người họ nói chuyện, cậu bé tựa hồ muốn tiến tới ôm lấy
Minh Thành Hữu, Thẩm Ninh thì gắt gao ôm chặt, rồi xoay người đi. Minh
Thành Hữu đứng tại chỗ, đợi cho đến lúc bóng dáng hai mẹ con biến mất,
lúc này mới xoay người. Phó Nhiễm đi tới trước mặt anh, anh đưa tay kéo
tay cô.
Thẩm Ninh ôm con đi ra ngoài, ánh mắt cậu bé nhìn về phía xa xa, nhướng người lên: “Mẹ, vừa nãy con nói như thế có được không?”
“Bảo bối, con ngoan lắm.” Thẩm Ninh khẽ hôn lên mặt con.
Vòng qua rừng trúc, có một chiếc xe sang trọng đi tới, Lý Vận Linh đưa mắt
lơ đãng nhìn ra bên ngoài, trong mắt bỗng dưng xuất hiện một bóng người
quen thuộc, nhìn lại cậu bé kia, bà vội vàng kêu chú Vương dừng xe lại.
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, Thẩm Ninh nhìn thấy một vị phu nhân ngội bên trong, cô dừng bước. “Bác gái.”
“Lúc trước chúng ta đã gặp nhau vì chuyện của Thành Hữu.”
“>Mẹ dẫn con tới gặp ba.” Dập Dập chen miệng nói.
“Ba?” Lý Vận Linh ngẩn ra. “Đứa bé này là con ai?”
Thẩm Ninh dứt khoát đặt con lên đât, để cho Lý Vận Linh nhìn cho kỹ.
“Bác xem, nó lớn lên giống ai nào? Có giống Thành Hữu lúc bé không?”
Lý Vận Linh đẩy cửa xe bước xuống, nhìn tới khuôn mặt của bé, da trắng mềm mại, đôi mắt đen láy, Thẩm Ninh mà không nói thì thật sự bà không nhìn
ra, vừa mới nhắc tới, trong lòng bà căng thẳng.
“Cô đã thấy Thành Hữu rồi sao?”
Thẩm Ninh gật đầu, hướng sang cậu bé lên tiếng: “Dập Dập, tạm biệt bà nội đi.”
“Bà nội, hẹn gặp lại.”
“Đợi đã nào…” Lý Vận Linh kêu to. “Cô nói đây là con của Thành Hữu sao?”
“Tôi cũng hy vong đây không phải sự thật.”
Thẩm Ninh nắm chặt tay cậu bé.
“Tôi vốn có một gia đình hạnh phúc, thời điểm Dập Dập vừa sinh ra toi đã đi
giám định ADN, tôi sợ có một ngày Thành Hữu không nhận ra nó, cho nên
mới dẫn nó đến đây, hiện tại chồng tôi biết Dập Dập không phải con ruột
của anh ấy, bà cảm thấy tôi có gì phải lừa gạt bà sao?”
Lý Vận Linh ngồi xổm xuống, nhìn cậu bé trước mặt: “Cháu tên Dập Dập?”
“Bà nội!” Cậu bé ngọt ngào kêu.
Bã khẽ rung động: “Cho tôi một phương thức liên lạc.”
Thẩm Ninh rủ mắt xuống. “Vô dụng, Thành Hữu sẽ không nhận thức nó.”
“Chỉ cần đứa bé này là thật, Minh gia chúng ta nhất định sẽ nhận nó.”
Lý Vẫn Linh quét ánh mắt tàn khốc tới Thẩm Ninh.
“Nhưng nếu tôi bị cô lừa gạt, cũng đừng trách tôi không khách khí với cô.”
Thẩm Ninh nắm chặt tay con, sắc mặt bình tĩnh: “Dập Dập là con của tôi, tôi
hi vọng các người cho nó một thân phận. Nhưng tôi nhất quyết không giao
quyền nuỗi dưỡng con cho các người!”
Lý Vận Linh khôi phục lại bộ dáng cao cao tại thượng: “Chuyện này tôi sẽ thương lượng vơi Thành Hữu.”
Minh Thành Hữu cùng Phó Nhiễm trở lại Y Vân thủ phủ, cô không dám hỏi anh, mà anh cũng không nói gì.
Phó Nhiễm cầm ly nước ngồi trên ban công, sau khi Thành Hữu đi vào thư
phòng, một hồi lâu mà vẫn chưa thấy ra. Anh mở máy tính, bên trong có
một thư mục, văn bản đã bị mã hóa, tối hôm qua anh có viết tài liệu
nhưng lại quên mất, mặc dù có người vào xem nhưng đã thủ tiêu dấu vết,
nhưng thông qua Software, anh vẫn phát hiện được.
Anh đập tay lên mặt bàn.
Thẩm Ninh hôm nay ôm con xuất hiện trước mặt anh cùng với những lời kia,
thật là trùng hợp, mà cái tài khoản này chỉ có anh và Thẩm Ninh biết mật mã, trước không dùng tới, gần đây nhớ lại trong đó chứa một vài thông
tin, nhưng anh vẫn chưa đổi lại mật khẩu. Minh Thành Hữu ngả người lên
ghế, mắt nhìn chăm chăm lên màn hình, ngón tay gõ gõ mặt bàn, trên màn
hình hiện lên cửa sổ hỏi người dùng có muốn đổi mật mã hay không?
Minh Thành Hữu suy nghĩ một chút, chọn hay không chọn?
Anh cau mày, suy nghĩ, đánh ra một hàng chữ. Vẫn như cũ, không thay đổi mật mã, sau đó tắt cửa sổ.
Tiêu quản gia báo là Lý Vận Linh đến, gọi bọn họ xuống. Phó Nhiễm đẩy cửa
thư phòng ra, thấy anh đóng máy tính lại, trong mắt cô hơi gợn sóng.
“Mẹ kêu chúng ta xuống nói chuyện.”
Lý Vận Linh ngồi trên ghế sa lon như người mất hồn, cho đến khi hai người ngồi xuống đối diện, bà mới ngẩng đầu lên.
“Mẹ, có chuyện gì sao?”
“Vừa rồi mẹ mới gặp Thẩm Ninh ở bên ngoài.”
Phó Nhiễm cầm gối đặt trên đùi.
“Con đã gặp rồi.” Minh Thành Hữu hơi ngả người ra sau ghế.
“Vừa rồi đã nói chuyện với cô ta, chuyện đứa bé, các con có tính toán gì không?”
Phó Nhiễm không lên tiếng, Lý Vận Linh hỏi các con bao gồm cả cô, nhưng
hiển nhiên quyền quyết định là của Minh Thành Hữu, anh gác chân lên.
“Mẹ, hiện tại con không muốn quản những việc này.”
“Ý con là gì, nếu đứa bé thật sự là con của con, nói cho cùng thì nó sẽ là con trai con, con lại nhẫn tâm để nó lưu lạc bên ngoài sao?”
Ánh mắt bà khẽ lướt qua bụng Phó Nhiễm.
“Mẹ xác nhận nó là con của con
“Thẩm Ninh đã nói cô ta đã làm giám định ADN, không kể đến chuyện rắc rối
trước kia của con và cô ta, cô ta muốn lưu lại chút gì đó của con cũng
có thể lắm chứ?”
Lý Vận Linh có vẻ rất tin tưởng Thẩm Ninh, bà nói tiếp.
“Thành Hữu,chuyện này nếu con không muốn ra mặt, mẹ thay con giải quyết, con của Thảm Ninh ở lại Minh gia là thỏa đáng.”
Minh Thành Hữu thở dài: “Mẹ, chuyện này mẹ không cần phải quan tâm, nếu cô
ta muốn nuôi con, tất nhiên sau này sẽ không xuất hiện nữa.”
Lý Vận Linh nhìn Phó Nhiễm đang ngồi đối diện.
“Tiểu Nhiễm, ý con thì sao?”
Một câu của bà, đem mọi quyền quyết định đẩy lên người cô.
Lý Vận Linh có thể hiểu rất rõ cảm giác này, lúc này trong lòng bà xuất
hiện nhiều cảm xúc, Minh Thành Hữu cũng không bắt cô trả lời, đưa tay vỗ nhẹ mu bàn tay cô: “Em lên lầu trước đi.”
Phó Nhiễm mệt mỏi đứng dậy, Lý Vận Linh cũng không nói gì nữa. Cho đến khi bóng cô khuất sau
cầu thang, Lý Vận Linh mới đưa mắt nhìn anh.
“Dĩ nhiên, đầu tiên chúng ta cần xác định đứa nhỏ này có phải con của con hay không?”
“Không cần xác nhận.” Minh Thành Hữu vung tay. “Trong lòng con biết rõ là được.”
Lý Vận Linh lại ngộ nhận đây là lời cam chịu của anh.
“Như vậy tốt nhất là mẹ sẽ tìm luật sư
“Mẹ.” Minh Thành Hữu ngăn bà lại. “Nếu Thẩm Ninh không tìm tới, mẹ cũng không cần quan tâm, nếu như cô ta muốn lội vào trong vũng bùn này, con chỉ có thể theo cùng.”
Lý Vận Linh nhận thấy sự khác thường trong lời nói của anh: “Mẹ nghĩ cô ta nhất định sẽ tìm đến.”
Phó Nhiễm ngồi ở ban công, thấy bóng dáng Lý Vận Linh đã rời đi, sau đó
Minh Thành Hữu liền lên lầu, anh dựa vào cửa sổ nhìn bóng dáng thẫn thờ
của cô, cô quay đầu, hai mắt chạm nhau, nhưng cũng không ai mở miệng nói trước.
Minh Thành Hữu ngồi vào bên cạnh cô, đưa tay ôm lấy cô.
“Chớ tức giận vì chuyện này, thật không tốt tí nào!”
Giọng nói của cô bình thản. “Em không có tức giận.”
“Nếu như không nổi giận thì em cũng thật không bình thường.”
Minh Thành Hữu cười nói tiếp. “Đứa trẻ kia không thể nào là con của anh, chẳng qua anh không muốn nói ra mà thôi.”
Phó Nhiễm quay mặt lại, nhìn thấy cằm anh gần trong gang tấc, hai cánh mũi phập phồng.
“Khẳng định?”
Anh đưa tay ôm chặt cô vào trong lòng.
“Còn nhớ rõ sự trở lại của Thẩm Ninh sau tai nạn xe kia không? Cảnh sát nói
là cô ta cắn thuốc, huống chi anh cũng không có gì xảy ra với cô ta, anh thật tò mò mục đích cô ta làm như thế này để làm
Phó Nhiễm ngồi dậy, lại bị anh ôm về trong ngực.
“Bất kể như thế nào, anh cũng cho cô ta một cơ hội, nếu cô ta cần tiền, anh sẽ làm cho cô ta biết mặt.”
Giọng điệu lạnh lùng của anh vang lên bên tai cô, trong lòng cô bất chọt có
một dự cảm xấu, đặt hai chân xuống đất, xoay người nhìn vào mặt anh.
“Như vậy, sao anh không nói thẳng với cô ta? Để cho cô ta từ bỏ ý định này đi?”
Anh nhìn vào mắt cô, không trả lời.
“Thành Hữu.” Cô đưa tay đặt lên trái tim anh.
“Chúng ta không cần quản chuyện gì nữa, em chỉ muốn sống cùng anh, không muốn đề phòng, lo lắng gì nữa.”
Anh cầm tay cô, nói.
“Chuyện anh làm, chính là những điều tốt nhất dành cho hai mẹ con em.”
Nhớ tới thời gian anh cùng với Thẩm Ninh bên nhau, anh cảm thấy nên cho cô
ta một cơ hội, nhưng cô ta thật sự không biết quý trọng.
Hai ngày sau, Thẩm Ninh tới trước cửa Minh gia, đưa cho Lý Vận Linh giám định
ADN, bà nhìn một hồi lâu, cuối cùng không nhịn được thả xuống.
Ý của Thẩm Ninh rất đơn giản, là muốn Minh Thành Hữu chấp nhận đứa con này là con trưởng của Minh gia.
Lý Vận Linh muốn nhận đứa trẻ, nhưng Thẩm Ninh vẫn cự tuyệt.
Bà nghĩ, trước tiên tìm biện pháp ổn định cảm xúc của Thẩm Ninh, sau khi
nói chuyện với Minh Thành Hữu tại nhà, anh chỉ hừ một tiếng sắc lạnh,
sau đó bỏ lên lầu. Phó Nhiễm thấy sắc mặt anh u ám, cảm thấy yên lòng,
nhưng cô có cảm giác giống như anh đang có chuyện gì giấu cô.
Nhận được điện thoại của Thẩm Ninh, cô thật không muốn đi tí nào.
Thừa lúc anh ngủ trưa, cô bảo tài xế chở cô đi một chuyến, tới nơi hẹn, cũng không xa lắm. Thẩm Ninh ôm con ngồi cạnh cửa sổ, thấy cô đi tới, cô bảo con đi chơi chỗ khác.
Phó Nhiễm gọi một ly nước trái cây.
“Còn nhớ lần đối mặt của chúng ta trước đây không?”
Phó Nhiễm điều chỉnh tư thế ngồi cho thoải mái, nói: “Giữa tôi và cô dường
như không thích hợp để ôn lại chuyện cũ, có chuyện gì thì cứ nói thẳng.”
Thẩm Ninh nhấp một ngụm cà phê, nhìn vào mắt cô, vẫn là khuôn mặt này, nhưng cảm giác khác xa so với lúc trước.
“Lúc ấy chuyện của tôi bị báo chí phanh phui, mặc dù cô không thừa nhận
nhưng tôi biết là do cô sắp đặt, cũng trách lúc ấy tôi còn trẻ, ngây
thơ, chẳng oán được ai. Phó Nhiễm, hôm nay cô và Thành Hữu có vẻ rất
tốt, còn có con của mình, lấy một khoản tiền rồi muốn đuổi tôi đi, có
chăng là ý của cô?”
Thẩm Ninh cố tình gây sự, có một số việc muốn quên, nhưng thủy chung không thể nào quên được.
Phó Nhiễm nhẹ nhàng, nhìn về hướng cậu bé đang chơi đùa, cô nói.
“Nói những chuyện này có ích gì? Cô cũng đã có gia đình mới, sao không làm một tấm gương tốt cho con noi theo?”
“Gia đình?” Thẩm Ninh hừ lạnh. “Gia đình của tôi sớm bị hủy trong tay cô rồi.”
Dập Dập chơi mệt,ớp một ngụm nước trái cây, ngẩng đầu nhìn PHó Nhiễm.
“A, chào dì, ba không đến đây sao?”
Trên khuôn mặt ngây thơ lộ ra vẻ u mê, cậu bé đưa mắt nhìn mẹ.
Sắc mặt Thẩm Ninh khẽ biến.
“Dập Dập ngoan, uống xong lại đi chơi tiếp đi.”
Dập Dập chạy đi, Thẩm Ninh không vui nhìn Phó Nhiễm rồi nói. “Lời của cô là có ý gì?”
Phó Nhiễm bùi ngùi thở dài, dùng ống hút khuấy ly nước trái cây, một hồi
lâu, cô mới nói: “Thẩm Ninh, tôi khuyên cô một câu, Minh gia rất sâu,
không phải là nơi cô đến, nên mang theo đứa nhỏ rời khỏi đây đi thôi!”
“Tôi biết cô sẽ nói những lời này.”
Thẩm Ninh lơ đễnh.
“Tâm tư của tôi chắc cô cũng hiểu, không phải là sợ Dập Dập sẽ chiếm lấy vị
trí tốt của đứa bé trong bụng cô, Phó Nhiễm, nhìn bộ dạng của Thành Hữu, sống được bao lâu chứ?”
Động tác trong tay bỗng dừng lại, Phó Nhiễm ngẩng đầu, trong mắt toàn sự lạnh lẽo.
“Cô nói cái gì?”
Thẩm Ninh giật mình. “Chẳng lẽ không đúng sao?”
“Nếu cô đã từng yêu anh ấy, hôm nay sao lại buông lời hờ hững như thế, Thẩm
Ninh, điều này thật sự làm cho tôi nghi ngờ mục đích cô mang đứa trẻ
xuất hiện tại đây?”
Phó Nhiễm nhìn Thẩm Ninh chằm chằm, không uốn bỏ qua một chút biến đổi nào trên nét mặt cô ta.
“Bởi vì yêu, nên tôi mới lưu lại con của anh.”
Thẩm Ninh bị ánh mặt trời ngoài cửa hắt vào, làm cho cô không thể mở to mắt.
Phó Nhiễm uống một ngụm nước trái cây, nghĩ đến quan hệ trước đây của cô ta và Minh Thành Hữu, ở một nơi nào đó trong cơ thể cô chợt đau nhói,
chuyện của anh ấy, tốt nhất là không nên quan tâm nhiều.
“Muốn xác nhận điều này, có một cách rất tốt, chỉ cần làm giám định AND lại một lần nữa là được.”
Phó Nhiễm đưa mắt nhìn cậu bé, nói tiếp.
“Đứa bé còn nhỏ, mà cô có thể nhẫn tâm để cho nó chịu đựng nhiều nghi ngờ
như vậy sao? Thẩm Ninh, tôi thật sự không thể thiểu nỗi cô đang nghĩ gì, nếu vì tiền, tại sao tới giờ này cô mới mang đứa bé trở lại…?”
Thẩm Ninh ngắt lời cô, hốc mắt hơi ướt.
“Phó Nhiễm, tôi sẽ không để cho Dập Dập làm giám định ADN lần nữa, mà đây là chuyện giữa tôi và Thành Hữu, không tới lượt cô xen vào.”
Phó Nhiễm đẩy ly nước ra, nói.
“Nếu không ngại thì mời cô nói thẳng ra đi, hiện tại, có không biết bao
nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào đứa con trong bụng tôi, mỗi ngày
tôi đều nơm nớp lo sợ, hy vọng có bình an mà sinh con, vừa hy vọng có
thể bảo vệ được nó, cô thật sự không nên xen vào, mẹ con chúng tôi còn
cần sự bảo vệ chu toàn của Thành Hữu, còn cô thì sao? Dập Dập đã lớn nhu thế, nhưng nếu như cô có ý đem thân thế của nó công khai ra bên ngoài,
nếu thật sự là con trưởng của Minh gia thì tốt, còn nếu không phải,
chẳng phải cô đã mang tại họa đến cho con của cô sao?”
Phó Nhiễm nói xong, cô vì muốn tốt cho Thẩm Ninh, cùng là mẹ, tất nhiên sẽ suy nghĩ vì con.
Sinh trưởng trong thế giới này, làm gì cũng được, nhưng không thể đem con ra làm vật hy sinh. Cô còn chưa nói xong, đột nhiên nhớ tới cái gì, vì sao Thành Hữu không quan tâm tới Thẩm Ninh, thái độ của anh cũng rất lạ.
Chính lời cô nói mới vừa rồi làm cho cô nghĩ thông suốt hơn.
Thẩm Ninh cùng Dập Dập xuất hiện, nếu nghĩ kĩ, cũng là vừa vặn che chở cho
con của cô, nếu như có điều bất lợi, mục tiêu chính, có thể sẽ rơi xuống hai mẹ con Thẩm Ninh sao?
Thẩm Ninh dường như không hiểu được ý cô, nói.
“Cô không sợ thì tôi sợ cái gì, Phó Nhiễm, chớ nói lung tung, cô mà muốn tốt cho tôi ư?”
Phó Nhiễm hoàn toàn không để tam lời nói của Thẩm Ninh, cô bị suy nghĩ vừa rồi làm cho lạnh run.
Dập Dập chơi mệt, chạy đến bên cạnh mẹ, nói. “Mẹ ơi, con đói.”
Phó Nhiễm nghe được âm thanh non nớt của trẻ thơ, cổ họng chợt trào dâng niềm chua xót.
“Tôi đã nói rõ ràng với cô rồi, hy vọng cô sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
Nói xong, Phó Nhiễm cầm túi xách lên bước đi.
Vội vàng chạy về nhà, cô bước tới phòng ngủ, đẩy cửa ra, nhìn thấy Minh
Thành Hữu đang nằm trên giường, đưa lưng về phía cô. Nhẹ nhàng đóng cửa
lại, dựa lưng vào cửa, cô đưa tay vuốt vuốt bụng, ngẩng đầu lên nhìn
anh, trong mắt hiện lên sự hoang mang, cô thật sự khó chịu.
Một
hồi lâu, cô bước tới bên giường, nhìn thấy anh trùm chăn kín mít, chỉ lộ cái đầu ra ngoài, cô khẽ thở phào, thoải mái, có lẽ do cô suy nghĩ
nhiều quá rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT