Quả nhiên là Minh
Tranh mang theo Phó Nhiễm đi dạo không có mục đích, phong cảnh dọc đường từ chật chội chuyển thành rộng rãi, tiếng huyên náo bên tai giảm dần
đi, có cảm giác tầm mắt thật sáng tỏ.
Phó Nhiễm nằm bên cửa sổ xe nhìn ra ngoài, một rừng trúc vòng vây ở bên trong vườn hoa, thỉnh
thoảng có gió thổi qua, truyền đến tiếng vang xào xạc.
Minh Tranh đem xe dừng sát ở ven đường, đẩy cửa xe ra sau đó lại đến bên cửa chỗ
Phó Nhiễm, hắn dựa nửa người trên vào sườn xe, Phó Nhiễm vẫn duy trì tư
thế lúc trước.
"Còn thấy đau không?"
Cô rũ tầm mắt xuống. "Cái gì?"Tiểu Nhiễm, em biết rõ anh đang nói là trái tim của em."
Minh Tranh khoanh hai tay ở trước ngực nhìn về phía khu rừng trúc bên kia.
Ánh mắt Phó Nhiễm thản nhiên.
"Không nghĩ đến nữa cũng sẽ không đau, không nhìn đến cũng sẽ không đau."
Nhưng có lúc, không làm cách nào để không nghĩ đến nữa, Nghênh An nhỏ như vậy, cô cũng không thể hoàn toàn không nhìn đến.
Minh Tranh không nói lời gì nữa, điện thoại đặt ở bên trong xe vang lên cũng không nhận.
Điện thoại kéo dài không dưới ba lượt, Phó Nhiễm cầm lên đưa điện thoại di
động cho hắn, ánh mắt liếc qua màn hình, biểu hiện là Eve.
"Ca ca."
Minh Tranh đưa tay nhận lấy, nhưng vẫn chưa nhận máy, tiện tay tắt đi sau đó bỏ vào trong túi quần.
"Hôm nay anh nói sẽ dẫn em ra ngoài giải sầu."
"Nhận đi, có thể công ty có việc gấp."
"Hôm nay Eve đại diện Hào Khôn đi hội đàm phương án hợp tác, nhất định là gọi báo tin mừng cho anh."
Minh Tranh lơ đễnh, để ở trong lòng và không để ở trong lòng chính là sự khác biệt như vậy.
Phó Nhiễm vẫn ngồi trong xe, Minh Tranh thấy sắc trời tối dần, hắn lái xe
đưa Phó Nhiễm đi ăn cơm tối xong, trên đường lúc đưa cô về điện thoại
lại vang lên lần nữa.
Hắn cầm lên vừa nhìn, thấy là trợ lý của La Văn Anh.
Minh Tranh mơ hồ cảm thấy có thể có chuyện,ường lệ thì Tiểu Chu sẽ không lướt qua La Văn Anh trực tiếp tìm hắn.
Hắn ấn hướng phím kết nối. "Alo."
Giọng nói Tiểu Chu lo lắng xuyên qua ống nói, giọng điệu vừa vội vừa nhanh chóng.
"Lão đại, Eve đã xảy ra chuyện, bây giờ đang ở bệnh viện."
"Cái gì?"
Ánh mắt Minh Tranh thay đổi.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Anh hãy mau tới bệnh viện đi."
Minh Tranh vội vàng cúp điện thoại, Phó Nhiễm vội hỏi.
"Ai đã xảy ra chuyện vậy?"
"Eve."
Minh Tranh đập tay vào tay lái.
"Tình huống cụ thể anh cũng không rõ ràng lắm, anh đưa em trở về trước."
"Không cần đâu."
Phó Nhiễm ngồi thẳng nửa người trên dậy.
"Em cùng đi bệnh viện với anh."
"Không được."
Hắn cự tuyệt không chút nghĩ ngợi.
"Loại thời điểm này em cũng bỏ mọi việc qua một bên thì tốt hơn, tránh phải gây ra phiền toái không cần thiết
Minh Tranh nói cũng phải, Phó Nhiễm bắt đầu cởi dây an toàn ra.
"Anh để tôi xuống ở ven đường, tôi sẽ thuê taxi."
Minh Tranh đè động tác trong tay cô lại.
"Cũng không mất bao lâu, em cứ ngồi xuống."
Hắn khăng khăng đưa Phó Nhiễm về phòng làm việc, đi ô-tô chạy tới bệnh viện đã là sau nửa tiếng, Tiểu Chu lo lắng đi đi lại lại ngoài hành lang,
thấy Minh Tranh vội vàng chạy tới, sợ tới mức lời nói không còn mạch lạc nữa.
"Lão đại."
"Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"
"Vốn là hợp đồng cũng bàn rất tốt, hôm nay người đại diện tới ký hợp đồng là được, cũng không biết tại sao đối phương lại đột nhiên đổi ý, Eve nói
hết lời, cố gắng thuyết phục bọn họ. Đầu tiên không khí vẫn là bình
thường. . . . . ."
Tay chân Tiểu Chu luống cuống, nhớ tới một màn kia lại thấy sợ hãi.
"Trên bàn rượu còn nói tương đối hòa hợp, cũng không biết thế nào, một lão
tổng nào trong đó nhất định bắt Eve uống rượu, nói uống xong mới có thể
tiếp tục."
Ngón tay Minh Tranh day day mi tâm. "Chính là uống rượu?"
"Một ly rượu trắng, nhưng hiệp đàm không có nói khép lại, một đám người vây
chúng tôi ở trong bao sương, Eve cảm thấy càng ngày càng có cái gì đó
không đúng, cô ấy gọi điện thoại anh cũng không nhận máy, lúc ấy thiếu
chút nữa tôi tuyệt vọng, cô ấy khuyên tôi nhẫn nhịn, sau lại bấm số điện thoại 120, may mắn bọn họ không còn gây khó dễ nữa, bằng không hậu quả
thật không thể suy nghĩ tới."
Tiểu Chu đứt quãng đem tất cả mọi
chuyện nói cho Minh Tranh sắc mặt hắn càng lúc càng phát ra lạnh lùng,
trong mắt hiện rõ vẻ u ám.
Đang nói thì cửa phòng cấp cứu được mở ra, y tá đẩy La Văn Anh ra ngoài.
Bác sĩ đi ở phía trước bỏ khẩu trang ra, Minh Tranh nhanh chóng bước đến phía trước.
"Xin hỏi. . . . . ."
"Không có việc gì, mới vừa rửa dạ dày, truyền mấy bình nước nghỉ ngơi xong là có thể xuất viện."
Tiểu Chu nhào qua. "Eve."
La Văn Anh mệt mỏi nằm ở trên giường, tầm mắt nhắm chặt, khuôn mặt đầy mồ
hôi, sắc mặt phát ra ửng hồng không bình thường, mái tóc ngắn đẹp dán
chặt trên mặt, mu bàn tay cắm cây kim truyền nước, nhìn qua thật không
tốt.
Minh Tranh lo lắng.
"Cô ấy ăn phải cái gì vậy?"
Thầy thuốc nhìn La Văn Anh nằm trên giường.
"Tại nơi như thế, đàn ông còn có thể cho phụ nữ ăn cái gì?"
Bàn tay Minh Tranh đang xuôi ở bên người nắm chặt lại, đôi mắt hẹp dài bắt
đầu nheo lại, La Văn Anh yếu ớt mở mắt ra, thấy bóng dáng cao to của
Minh Tranh tựa vào vách tường trước mặt, cô há miệng, trong cổ họng lại
như nghẹn lại, không phát ra được một tiếng.
Tiểu Chu ở bên ra sức kêu cô, thấy La Văn Anh không trả lời, lo lắng hỏi thăm bác sĩ.
"Sao cô ấy lại thế? Thế nào còn không tỉnh?"
"Thân thể quá yếu đuối, không có chuyện gì đâu."
La Văn Anh bị đưa vào bên trong phòng bệnh, Tiểu Chu vội vàng xoay quanh ở bên giường bệnh cũng không biết nên làm những gì, Minh Tranh mở cửa
phòng đi vào.
"Tiểu Chu, cô đi về nghỉ ngơi trước đi."
"Lão đại, để tôi ở cùng với Eve thôi."
"Để cho cô trở về, về đi."
Bóng dáng cao lớn của Minh Tranh đứng lại ở trước giường La Văn Anh, Tiểu Chu nhất định không chịu đi.
"Tôi đi ra ngoài mua chút đồ dùng cá nhân rồi trở lại."
La Văn Anh mở mắt, một khuôn mặt nhỏ nhắn nằm
trên chiếc gối có logo của bệnh viên trông càng thêm vẻ tái nhợt, hai tay
Minh Tranh chống ở mép giường, nửa người trên cao lớn hạ thấp xuống, tầm mắt đối diện với cô.
"Còn khó chịu sao?"
Môi dưới của La Văn Anh có vài vết thương thật nhỏ, là mới vừa rồi khó chịu tự mình thành như vậy, cô mệt mỏi lắc đầu một cái.
Minh Tranh khom lưng, giống như có một lực vô hình nào đó đánh vào khuôn mặt cô.
"Lúc em gọi điện thoại cho anh, có phải là rất sợ hay không?"
La Văn Anh mím chặt môi, có mấy lời không nói ra được, nhìn hắn không gật đầu, cũng không lắc đầu.
Cánh môi Minh Tranh mân thành một đường thẳng tắp.
"Lúc em gọi điện thoại cho anh, anh đang ở chung một chỗ với Tiểu Nhiễm, anh cho là sẽ không có việc gì gấp, nghĩ thầm là tin chiến thắng có nghe
hay không cũng không quan trọng lắm
Nét mặt La Văn Anh tĩnh lặng, nghe xong lời nói của Minh Tranh, tâm tình cũng không quá dao động, mấy lần Minh Tranh nhấn nút tắt điện thoại của cô, lúc đó cô liền đoán
được, từ trước đến giờ hắn luôn lấy sự nghiệp làm việc quan trọng nhất,
trừ phi gặp phải chuyện của Phó Nhiễm.
Trong mắt lại có thất vọng cùng khổ sở thật khó tả, tầm mắt cô mờ mịt, trước sau như một là Eve
mạnh mẽ cứng cỏi ở trên thương trường, gặp chuyện cũng chưa bao giờ cúi
đầu, cô tự nhận không có gì khó khăn có thể làm cô vấp ngã.
Tiểu
Chu thấy cô đè nén dạ dày nôn mửa kịch liệt, nhẫn nhịn làm toàn thân co
rúc lại làm Tiểu Chu sợ tới mức gần chết khiếp, nếu không phải là cô đổ
hơn phân nửa bình rượu trắng vào miệng làm cho mình người không giống
người quỷ không giống quỷ, những người đó làm sao có thể dễ dàng chịu để các cô qua cửa như vậy?
Nhưng đến trong miệng Minh Tranh, đổi lấy, vẫn là một câu thật xin lỗi nhẹ nhàng.
Người đàn ông này thật sự rất tàn nhẫn, ngay cả sắc mặt hắn cũng có thể ung
dung nói cho cô biết, lúc đó hắn cùng Phó Nhiễm ở chung một chỗ.
La Văn Anh đưa tay theo hướng dạ dày, Minh Tranh cho là cô muốn gì đó.
"Có muốn uống nước hay không, anh lấy giúp em."
Cô lắc đầu một cái, từ lúc hắn đi vào đến bây giờ, một câu cô cũng chưa nói qua.
Minh Tranh cũng cảm thấy đuối lý, dù sao La Văn Anh là bởi vì chuyện công việc.
Hắn mơ hồ cảm thấy chuyện này không có đơn giản như vậy, dù sao Hào Khôn là công ty lớn, sớm qua cái thời bằng bất cứ giá nào cũng phải ký được hợp đồng, lại nói danh tiếng của Eve này có bao nhiêu có trọng lượng, đối
phương giữa đường giở trò, chính xác là nhằm về phía hắn.
Tiểu Chu nói ra mua đồ rất nhanh đã trở lại phòng bệnh
"Eve, cô không sao chớ?"
La Văn Anh quay đầu lại.
"Tôi không sao."
Đọc nhấn rõ ràng từng chữ, Minh Tranh hơi giật mình, ban đầu cho là cô là
yếu quá nên không nói ra lời, không nghĩ tới là không muốn nói với hắn.
"Tôi mua một ít thức ăn cùng đồ dùng cá nhân, lát nữa tôi ở đây cùng cô."
"Làm phiền cô rồi. "
La Văn Anh muốn chống người lên, Minh Tranh đỡ lấy bả vai của cô dậy.
"Tiểu Chu, cô đem điện thoại di động cho tôi, tôi gọi điện thoại về nhà."
Xem ra là tối nay phải ở lại trong bệnh viện rồi, nếu về trong nhà thì không biết chừng sẽ náo loạn lật trời.
Nửa người trên của cô dựa cánh tay rắn chắc của Minh Tranh, mặc dù La Văn
Anh cố hết sức muốn tự mình ngồi thẳng lên, nhưng phần lưng không thể
không đụng vào Minh Tranh, nơi va chạm nóng lên như muốn nung người.
La Văn Anh đẩy tóc ngắn ra sau gáy, khoảng cách tiếp xúc rất gần, ngẩng
đầu lên có thể nhìn đến ánh mắt người đàn ông, cô không được tự nhiên co bả vai lại.
"Anh đi về đi, ở đây có Tiểu Chu rồi."
"Dù sao ở nhà cũng không có chuyện gì."
"Chuyện này còn cần phải xử lý cho ổn thỏa, anh đi nhanh lên đi, ngày mai công ty còn rất nhiều chuyện cần phải giải quyết."
La Văn Anh cúi đầu quay số điện thoại, rụt người khỏi lồng ngực của hắn không để lại dấu vết.
Minh Tranh thấy thế, cũng thẩy ở lại không cần thiết lắm.
Hắn dặn dò Tiểu Chu chăm sóc La Văn Anh cho tốt, sau khi cô gọi điện thoại
về nhà nói muốn qua đêm ở nhà bạn thì đi ra khỏi phòng bệnh.
Phó
Nhiễm thay quần áo xong xuống lầu, má Trần vẫn còn ở phòng bếp chuẩn bị
cơm tối, Phó Tụng Đình cùng Phạm Nhàn sớm đã có thói quen, đồ thể thao
trên người còn chưa thay, hiển nhiên mới vận động ở trong vườn xong.
Cô đeo dép đi vào phòng khách, trên TV đang phát hình chương trình tài
chính kinh tế, Phó Tụng Đình bưng trong tay tách trà ngon mà Phạm Nhàn
pha cho ông từ trước, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía màn ảnh chăm chú.
Đúng lúc có một tin tức thu hút tầm mắt của Phó Nhiễm.
Thật ra thì gần đây TV đưa rất nhiều tin tức, Minh Thành Hữu trở thành nhân
vật nóng cũng không phải chuyện kết hôn của hắn, mà là một loạt hoạt
động cùng đầu tư sau khi cưới của hắn làm người ta không thể tưởng tượng nổi.
Hiện tại cả tài chính của thị trấn Nghênh An lâm vào trong
khủng hoảng, giới ngôn luận tuyệt đối không khoa trương, suy nghĩ của
Minh Thành Hữu dường như không tập trung vào chuyện làm ăn,
có
dụng ý thu mua cùng thâu tóm, mọi người nghe được ba chữ Minh Tam Thiếu
này không hề muốn dây dưa cùng hắn, phàm là công ty có một chút thực lực kinh tế đều muốn làm sao tránh né chuyện bất thường này.
Đúng,
chính là bất thường, hành vi xử sự của hắn đã rơi vào một loại cực đoan, thủ đoạn càng khó giải quyết, so sánh sự lợi hại với những nhân vật lăn lộn ở thương trường mấy thập niên sợ là chỉ có hơn chớ không có kém.
Phạm Nhàn ngẩng đầu đột nhiên thấy Phó Nhiễm đứng sau sô pha.
" Tiểu, Tiểu Nhiễm?Phó Nhiễm thấy Phó Tụng Đình quay đầu lại.
"Kiểu như vậy là hành động tự sát, sợ rằng là MR sẽ bị hủy ở trong tay hắn."
Phạm Nhàn tức giận nói. "Hủy là tốt hơn!"
Phó Tụng Đình mới định nói chuyện tiếp, thấy Phó Nhiễm đi tới trước mặt.
"Cha, sáng sớm chạy mấy vòng?"
"Một lão già khọm đâu còn có thể so sức cùng người trẻ tuổi chứ."
Phạm Nhàn thừa dịp này bất ngờ tắt TV đi.
Phó Nhiễm không nói về tin tức mới vừa rồi tới một chữ, chuyện trên thương
trường cô cũng không quan tâm, lại là chuyện liên quan tới Minh Thành
Hữu, đã sớm không hề liên quan tới cô.
Lúc tan việc ra khỏi cửa
bất ngờ nhận được điện thoại của Tống Chức, ý muốn Phó Nhiễm tới nhà Tần Mộ Mộ, nói là có chuyện lớn xảy ra.
Phó Nhiễm không nói thêm câu nào đi ô-tô chạy tới, mơ hồ đoán được, nhất định là Cố Lỗi ở bên ngoài
gây ra những chuyện gì, cô đỗ xe ở dưới lầu, vào thang máy đi tới tầng
lầu Tần Mộ Mộ ở.
Mở cửa là Tống Chức, đôi mắt đỏ hoe đưa Phó Nhiễm vào trong nhà.
Những đồ dùng thiết bị lắp đặt trong nhà toàn bộ đều là mới tinh, từ ngày Tần Mộ Mộ kết hôn đến nay cũng chẳng qua bao nhiêu tháng.
Bên trong
phòng khách, trên nền nhà bừa bãi, gần như không có chỗ đặt chân, bùn
đất bên trong bồn hoa hỗn độn cả dấu chân, bắn cả lên trên tường, toàn
bộ cốc chén trên khay trà bị ném xuống mặt đất, Phó Nhiễm đứng ở bên
trong phòng ăn.
"Làm sao lại cãi nhau thành ra
"Mộ Mộ đang khóc ở trong phòng, nói muốn chờ cậu."
Phó Nhiễm cùng Tống Chức đi vào gian phòng, bên trong lộn xộn lung tung
cũng không thể tốt hơn so với bên ngoài, trong tủ quần áo lộn xộn, Tần
Mộ Mộ nằm lỳ ở trên giường khóc mãi.
"Mộ Mộ."
Nghe được tiếng Phó Nhiễm, Tần Mộ Mộ vọt đứng dậy ôm lấy hông của cô.
"Tớ nên làm thế nào? Cậu giúp tớ tới gặp Tam Thiếu nói một chút, để cho hắn đừng hại tớ nữa, tớ thật sự không chịu nổi."
Tống Chức nghe ra chút manh mối.
"Chuyện này sao lại liên quan đến Tam Thiếu?"
Tần Mộ Mộ khóc đến mức ruột gan như đứt ra từng khúc.
"Bây giờ Cố Lỗi nói muốn ly hôn với tớ, lúc đầu tớ cố chống đỡ áp lực lớn
như vậy đi theo hắn, lúc này mới mấy tháng, nếu bị cha mẹ tớ biết, bọn
họ không thể không đánh chết tớ."
Phó Nhiễm đưa tay vỗ nhẹ bả vai Tần Mộ Mộ.
"Mộ Mộ, tại sao Cố Lỗi muốn ly hôn? Muốn ly hôn, lời này cũng chỉ cậu mới có thể nói với hắn."
Tần Mộ Mộ thút thít một hồi lâu, lúc này mới buông tay đang ôm chặt thắt lưng Phó Nhiễm ra.
"Gần đây những hợp đồng của Cố Lỗi đều là Tam Thiếu cho, dựa vào hắn công ty cũng càng lúc càng phát triển, nhưng. . . . . ."
Tần Mộ Mộ nâng lên ánh mắt ửng hồng.
"Tối hôm qua Cố Lỗi trở lại cãi với tớ, nói Tam Thiếu chịu đầu tư là bởi vì, bởi vì tớ lên giường cùng hắn!"
"Đầu óc bệnh hoạn!" Tống Chức tức giận mắng.
"Cho là ai cũng muốn lên giường cùng hắn sao? Tớ thèm vào, vả lại chuyện này phải trách chồng cậu không tốt, tám phần là chính bản thân hắn đoán mò
ra."
"Không phải, không phải."
Tần Mộ Mộ đưa tay che mặt.
"Tớ biết rõ đây chính là Tam Thiếu tiết lộ cho hắn, hiện tại Cố Lỗi không nghe tớ giải thích, tớ không biết là có thể làm sao."
Hai đầu lông mày thanh tú của Phó Nhiễm nhíu chặt lại.
"Tớ không hiểu, hắn làm như vậy là có ý gì."
Tống Chức gật đầu.
"Đúng đó, Minh Tam Thiếu kéo cậu vào làm cái gì chứ?"
Tần Mộ Mộ khóc đến nỗi không ngừng thút thít, tính tình Tống Chức lại bắt đầu nóng nảy.
"Có chuyện gì nói cho rõ ràng, nếu như Cố Lỗi kia thực sự có lỗi với cậu, tớ và Tiểu Nhiễm cũng sẽ không bỏ qua cho hắn!"
"Không phải."
Tần Mộ Mộ vẫn còn khăng khăng, Phó Nhiễm ngồi vào bên cạnh cô.
"Mộ Mộ, có phải cậu còn có chuyện gì gạt chúng tớ hay không?"
"Tiểu Nhiễm." Cô mở đôi mắt ửng hồng
"Tớ thực sự xin lỗi cậu."
Tần Mộ Mộ nghĩ cả đêm, vẫn là có ý định nói ra việc này.
"Mỗi lần tớ nhìn thấy cậu cũng có cảm giác không có mặt mũi nào, Tiểu Nhiễm, thật ra thì Tam Thiếu nói rất đúng, công ty của Cố Lỗi có thể được như
hôm nay là giữa tớ và hắn có một khoản giao dịch."
Tống Chức giậm chân.
"Mộ Mộ, cậu biết mình đang nói gì không?"
Tần Mộ Mộ thật vất vả mới có dũng khí nói được vậy bị Tống Chức nói một câu là có thể chặn lại, nhưng đã nói đến nước này thì không có khả năng thu hồi được nữa.
"Còn nhớ rõ hôm ở trên xe, cậu đã phát hiện ra son nứơc sao? Thật ra thì không phải của tớ, tớ lấy nó đi tìm Tam Thiếu,
lúc này công ty của Cố Lỗi mới có thể có lối thoát....."
"Mộ Mộ, điều cậu nói là thật?"
Tống Chức khó có thể tin nổi nhìn cô chằm chằm.
"Nói cách khác, cây son nước này là của một phụ nữ làm rơi xuống, nói không
chừng lại là Vưu Ứng Nhụy? Mà cậu sớm đã biết phải không?"
Tần Mộ Mộ lắc đầu, suy nghĩ một chút, rồi lại không thể không gật đầu.
"Nhưng tớ không biết là của ai, tớ chỉ có thể kết luận hắn đi xe của Phó Nhiễm đã từng chở một phụ nữ khác."
"Các người đã có giao dịch vụng trộm đã nói lên là hắn cũng thừa nhận?"
Tống Chức không để ý Phó Nhiễm vẫn còn đang tim đập mạnh vàịp ở đây.
"Nhưng cậu lại có thể gạt tớ cùng Tiểu Nhiễm, cho dù là cậu chỉ nhắc nhở một
tiếng cũng tốt à? Chúng ta là bạn bè chừng mười năm, cậu lại có thể nhẫn tâm như vậy?"
Tống Chức tức giận không kềm được, đưa tay vung ra một cái tát.
Tần Mộ Mộ che mặt khóc thảm thiết. "Thật xin lỗi, thật xin lỗi."
Vết sẹo trong lòng Phó Nhiễm không còn kịp khép lại nữa, lại thêm một đôi tay xé rách nó ra.
Tần Mộ Mộ kéo tay của cô.
"Tiểu Nhiễm, cậu tha thứ cho tớ đi."
"Tiểu Nhiễm, chúng ta đi."
Tống Chức kéo bàn tay kia của Phó Nhiễm. "Cậu cùng Cố Lỗi gây lên quả đắng thì tự mình ăn đi, chúng tôi không giúp được."
"Xèo Xèo ——"
Tống Chức ra sức kéo Phó Nhiễm đi, cô đứng dậy theo, chỉ cảm thấy trong lòng hoang vu vô tận, hốc mắt cảm thấy rất chua xót, thế nhưng không chảy
một giọt nước mắt nào ra ngoài.
Phó Nhiễm đi tới cửa, bước chân chợt dừng lại.
"Mộ Mộ, chuyện của cậu tôi không giúp được, mọi chuyện giữa tôi cùng Minh
Thành Hữu đã sớm trở thành quá khứ, tôi muốn giữa tôi và hắn cả đời
không qua lại với nhau, tôi chỉ khuyên cậu một câu, Cố Lỗi có thể vì
những lời đồn đãi nhảm này lại cãi nhau ầm ĩ với cậu thành ra như vậy,
hôn nhân của các cậu, cậu cảm thấy còn cần thiết để tiếp tục nữa sao?"
Tống Chức lôi kéo Phó Nhiễm đi ra khỏi nhà Tần Mộ Mộ, đến khi lên xe, vẫn không hết giận, cô cẩn thận
"Tiểu Nhiễm?"
Cô dựa người vào trong ghế lái, Tống Chức quay sang.
"Cậu đừng tức giận, có thể là Mộ Mộ cũng bị ma quỷ ám ảnh rồi, tớ nghĩ là trong lòng cô ấy cũng khó chịu."
Phó Nhiễm thu hồi thần sắc, bất dĩ cười một tiếng với Tống Chức.
"Những chuyện kia tớ đều có thể cho qua, chuyện này còn có thể coi là cái gì?
Chúng ta lấy góc độ bạn bè mới cảm thấy khó có thể tiếp nhận, thật ra
thì nghĩ thông suốt rồi cũng chỉ như vậy, chỉ có điều là hiện thực trong cuộc sống quá tầm thường."
Tống Chức không ngờ tới là Phó Nhiễm
có thể nói chuyện như vậy, cô ra tay cho Tần Mộ Mộ một cái tát, cũng là
không muốn Phó Nhiễm cùng Tần Mộ Mộ thật sự đi vào bế tắc, tìm cơ hội
vội vàng mang Phó Nhiễm ra ngoài, muốn cho họ bình tĩnh tỉnh táo lại.
"Chỉ là, lần này đúng thật là Mộ Mộ thật quá đáng."
Phó Nhiễm phát động động cơ.
"Cho cô ấy chút thời gian đi, chuyện cùng Cố Lỗi có thể còn phải náo loạn."
Xe chậm rãi đi ra khỏi bãi đậu xe, Tống Chức thắt dây an toàn.
"Đi đâu đây?"
"Ăn cơm."
Thái độ Phó Nhiễm nhẹ nhàng như nước chảy, nhưng rốt cuộc là trong lòng bị
đâm, mơ hồ cảm thấy đau đớn, từng đợt đánh tới trái tim.
Cô không có chút hơi sức đi cuồng loạn, toàn bộ khóc lóc cùng náo loạn đã hao
tổn trên người của Minh Thành Hữu, cô tự dung túng mình chỉ có một lần
duy nhất như vậy, không muốn lần stiếp tục như vậy nữa.
Phó Nhiễm mang Tống Chức đi tới quán rượu, thật ra thì cũng không ai có ý định ăn cơm, Phó Nhiễm cố ý đặt một chỗ, món ăn cũng không phải là nhiều lắm.
Hai người im lặng một hồi lâu, vẫn là Tống Chức mở miệng trước.
"Tiểu Nhiễm, cậu định làm gì?"
"Làm gì là làm sao?"
Tống Chức do dự, không giải thích được.
"Nếu tin tức này thật sự là Tam Thiếu tung ra, hắn đang có ý gì? Bảo vệ cậu? Dạy dỗ Mộ Mộ?"
Phó Nhiễm gắp thức ăn đến trong chén cô.
"Chuyện suy nghĩ nát óc không có đáp án thì đừng nghĩ."
Tống Chức không yên tâm, mới ăn được vài miếng liền để đũa xuống.
"Tiểu Nhiễm, tớ sợ Mộ Mộ nghĩ không ra, tớ nên trở về xem cô ấy thôi."
"Cũng được."
Tống Chức đẩy chiếc ghế ra đứng dậy.
"Có chuyện gì tớ sẽ gọi điện thoại cho cậu, cậu cũng đừng đi."
Cô vô cùng lo lắng đi ra khỏi cửa phòng bao, Phó Nhiễm đang cầm đôi đũa
trong tay bỗng dừng lại, trên bàn ăn hình tròn lớn như thế, cũng chỉ có
cô ăn cơm mà thôi, trong lòng tràn đầy nỗi cô đơn không giấu được, Phó
Nhiễm suy nghĩ mất hồn.
Đột nhiên cửa bao sương bị ra, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi xông tới, Phó Nhiễm
"Ông là?"
Lời nói còn chưa dứt, cửa lại bị mở ra, đi vào là nhiều người đàn ông có
thân hình cường tráng, Phó Nhiễm trợn tròn mắt há hốc mồm, thấy bóng
người tự động tản ra hướng hai bên, cuối cùng là một người đàn ông có
vóc dáng cao to đi tới, nét mặt tà mị, hắn đưa tay đóng cửa phòng lại,
người đàn ông bên cạnh tự động đứng vào bên cánh cửa.
Phó Nhiễm
vẫn ngồi ở chỗ ngồi của mình, ánh mắt Minh Thành Hữu nhìn tới cô, thần
sắc hơi giật mình, cũng không nghĩ là sẽ gặp ở đây.
Hắn đưa tay kéo ghế ra ngồi xuống, hoàn toàn coi Phó Nhiễm như không tồn tại.
Nét mặt người đàn ông trung niên xông vào lúc đầu lộ ra vẻ hoảng sợ.
"Tam Thiếu, ngài không thể làm như vậy."
"Lý tổng, ban đầu chuyện dự án nguồn năng lượng mới khai thác ông nói tôi
không có thực lực, hôm nay MR muốn hợp tác với ông lần nữa, làm sao ông
vẫn muốn khoanh tay đứng nhìn hay sao?"
Khóe mắt Minh Thành Hữu hơi nheo lại, tràn đầy mỉa mai châm chọc, nhìn người hướng đối diện chằm chằm.
"Tam Thiếu, đây đâu phải là ý muốn hợp tác của ngài? Tôi mà ký xuống một
chữ, cũng có nghĩa là khuynh gia bại sản, van xin ngài giơ cao đánh
khẽ."
"Lời nói của Lý tổng có vẻ như thích lật lọng, vậy tháng trước ông hợp tác lại với Hào Khôn là tính toán chuyện gì?"
Minh Thành Hữu nhếch lên cái chân, từ góc độ của Phó Nhiễm vừa đúng có thể
trông thấy phía mặt bên phải của hắn, cô muốn đứng dậy rời đi, lại thấy
một người đàn ông chợt đẩy Lý tổng, cả người hắn vọt tới mép bàn, va
chạm vào chén đĩa trên bàn phát ra một tiếng chói tai, cả người Phó
Nhiễm cũng bị dồn vào một góc.
"Tam Thiếu, hợp tác của chúng tôi và Hào Khôn chỉ còn lần này nữa, thật, tôi bảo đảm sẽ không bao giờ có lần sau!"
Minh Thành Hữu lạnh lùng cười không nói lời nào, đôi tay đặt ở trên đầu gối, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ mấy cái,
Phó Nhiễm thấy khóe mắt người đàn ông nheo lại, nét mặt hắn lộ ra vẻ lạnh
lùng rét lạnh, sắc môi có vẻ trắng bệch, phần lưng thẳng tắp ngả vào
hướng thành ghế sau lưng, thân phận như vậy phối hợp với gương mặt tuyệt mỹ như thế, cũng không ai có thể ngờ tới kế tiếp hắn sẽ làm ra chuyện
như thế nào.
Phó Nhiễm muốn rời khỏi chỗ này, ngẩng đầu thấy cửa
đã bị một tên chặn lại đường ra, xem bộ dáng thì ai cũng đừng nghĩ là có thể đi ra ngoài.
Minh Thành Hữu hướng sang người bên cạnh nháy mắt.
Đối phương lấy một phần văn kiện ra đặt lên trên bàn, hai người khác đè lại bả vai của Lý tổng, nửa người trên của hắn bị đè xuống mặt bàn, một tên kéo tay phải của Lý tổng, mạnh mẽ nắm chặt lấy ngón tay cái của hắn
hướng sang con dấu màu đỏ.
Phó Nhiễm cảm thấy mồ hôi lạnh chảy
ròng ròng toát ra từ sau lưng, chuyện trắng trợn như thế xảy ra ở trước
mặt cô, nếu như không phải tận mắt cô nhìn thấy, có nói gì đi chăng nữa
cô cũng sẽ không tin.
"Các người không thể làm như vậy, đây là phạm pháp ——"
Lý tổng cố gắng nắm chặt tay thành quả đấm, cả người bị khống chế giữ
chặt, đối phương ra sức ấn ngón tay cái hắn sang hướng văn kiện.
Từ đầu đến cuối Minh Thành Hữu mang thái độ thờ ơ lạnh nhạt, bày ra vẻ mặt lạnh lùng không liên quan, bắt hai người đnag giữ chặt Lý tổng buông
tay.
Mặt mày Lý tổng xám xịt như tro tàn, thấy văn kiện bị người đàn ông kia cầm lên sau đó muốn giao cho Minh Thành Hữu.
Tầm mắt hắn lúc này mới chú ý tới Phó Nhiễm cũng đnag ở đây, ánh mắt phân
chia rõ quan hệ của hai người, Lý tổng nhanh chóng băng tới, qua được
mấy bước sẽ tóm được bả vai Phó Nhiễm, ánh mắt Minh Thành Hữu rét lạnh,
thậm chí trước khi Phó Nhiễm kịp có phản ứng đã hành động.
Hắn đứng dậy, đưa tay nhấc lên cái bàn tròn đẩy về phía trước, động tác nhanh gọn ngăn Lý tổng ở góc tường.
Phó Nhiễm vội cẩn thận cẩn thận lui ra ngoài.
Minh Thành Hữu bỏ tay ra, Lý tổng tuyệt vọng ngã xuống mặt đất co quắp, tay
chân Phó Nhiễm đã lạnh như băng, cô cùng Minh Thành Hữu đứng gần nhau,
lúc ngẩng đầu nhìn chăm chú về phía gò má của hắn, chắc hẳn là chưa bao
giờ có cảm giác xa lạ.
Vẻ mặt Lý tổng đờ đẫn lầm bầm mấy câu, đột nhiên móc con dao gọt trái cây mang theo người từ bên hông ra, cánh tay Minh Thành Hữu giương lên, đúng là đem Phó Nhiễm đứng sau lưng đẩy ra
ngoài thật xa.
"Tam Thiếu, cậu đừng ép tôi."
Ánh mắt Minh Thành Hữu lạnh lùng nhìn người đàn ông.
Hắn đưa tay tự đặt con dao ở trên ngón cái.
"Cùng lắm thì ta bỏ một ngón tay."
Màu máu đỏ thẫm chảy ra ngoài rất nhanh, trong nháy mắt mùi tanh nồng đậm
chui vào trong cánh mũi Phó Nhiễm, cô che miệng cố nén khó chịu, bước
đại tới cửa.
"Ông phế bỏ một ngón, còn có chín ngón, có can đảm cũng muốn thử một chút hay không?"
Minh Thành Hữu dù bận vẫn mang dáng vẻ ung dung ngồi vào chỗ của mình ở trên ghế sofa, những người bên cạnh tiến lên túm lấy cổ áo của Lý tổng sau
đó đem hắn đặt vào mép bàn lần nữa, đoạt lấy con dao trong tay hắn đang
muốn cắt về phía ngón tay hắn.
Phó Nhiễm mở mắt trừng trừng nhìn
cảnh xảy ra dưới tầm mắt của cô, ngoại trừ vẻ khó có thể tin ra, chính
là cảm giác vô lực cùng bàng hoàng.
Dao găm lướt qua ngón tay, tùy thời thật sự có thể cắt xuống nữa.
Lý tổng cảm thấy toàn thân đau đớn, ra sức kêu dừng tay.
Minh Thành Hữu nhặt phần hợp đồng vừa rồi lên, bộ dáng nhàn nhã tiện tay lật xem mấy cái sau đó vứt xuống trước mặt hắn.
"Rất tốt, ký tên."
Một cây viết bị nhét vào giữa ngón tay chảy đầy máu, khóe miệng Lý tổng
không ngừng run rẩy, hắn nâng tầm mắt lên nhìn Minh Thành Hữu tràn đầy
căm hận.
Bộ dáng hắn vẫn là ở trên cao không thể xâm phạm.
"Lý tổng, vốn những chuyện nhỏ nhặt này tôi vẫn không thèm ra mặt ."
Lý Tổng xiêu vẹo kí tên của mình xuống.
"Nhưng những chiếu cố lúc đầu của ông dành cho tôi, đến giờ tôi vẫn không quên. Những thứ này đều trả lại cho ông đó."
Lồng ngực Phó Nhiễm càng cảm thấy khó chịu, có ơn trả ơn có oán trả oán là bản tính của người đàn ông này.
Hợp đồng được ký xong còn nguyên vẹn chuyển tới tay Minh Thành Hữu, hắn hài lòng nhìn quanh, ngón tay thon dài cuộn văn kiện lại thành hình tròn.
Khẽ gõ mấy cái vào chân rồi đứng dậy, bóng người kéo dài tới trên người
Phó Nhiễm đang đứng tại cửa, tạo ra một áp lực vô hình.
Khoé mắt Minh Thành Hữu hẹp dài, cực kì tự nhiên lướt nhìn Lý Tổng qua bàn làm việc, giọng điệu nhẹ nhàng.
"Đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT