Sáng sớm, Tô Thần tỉnh dậy, cảm thấy cả người đau nhức như bị xe chèn qua, liếc nhìn Sở Thiên Dương đang say giấc bên cạnh, cơn tức giận xì lên tận đỉnh đầu. Nheo nheo mắt, cậu thò tay bấm một bên má anh, hung hăng vặn xoắn một cái.
“Á á á!” Sở Thiên Dương hét thảm một tiếng, ngồi phắt dậy, bụm mặt nhìn Tô Thần, “Mới sáng ra mà em làm gì vậy?”
Tô Thần cười híp mắt nhìn anh, tay lại vỗ vỗ má bên kia, “Cô em*, hôm nay tôi không được vui lắm, hiểu chứ?”
Sở Thiên Dương khó hiểu nhìn Tô Thần một lát, thấy dáng ngồi mất tự nhiên của cậu mới đoán ra được, khóe miệng bất giác cong lên thành một nụ cười.
“Anh còn dám cười à?” Tô Thần nhìn thấy, cơn tức lại xông lên não, vung tay cho anh một thụi chính giữa ngực, “Lăn qua lăn lại nhau cả đêm, anh không ngại mệt nhưng mà hôm nay em còn phải đi làm đấy!”, nói xong, xốc chăn đứng lên, thân mình hơi lảo đảo.
Sở Thiên Dương vội vã đỡ cậu, “Anh sai rồi, xin lỗi cưng, dù sao thì hôm nay cũng là thứ 7, hay là em nghỉ một ngày nhé?”
“Nghỉ à?” Tô Thần quay lại trừng mắt với anh, “Nói dễ nghe nhỉ?” rồi đẩy anh ra, bước vào phòng tắm rửa mặt, lấy quần áo trong tủ ra thay. Xong xuôi, cậu nhìn đồng hồ, “Em đến công ti luôn đây, trong tủ lạnh còn nửa bát canh thịt bò hôm qua, lát nữa anh đun nóng lên mà ăn với cơm nhé.”
Sở Thiên Dương đang cài cúc áo, nghe thấy vậy bèn hỏi, “Thế còn em?”
Tô Thần vừa soi gương, sửa sang áo xống vừa trả lời, “Em mua gì đó dọc đường rồi đến công ti ăn.”
“Anh đưa em đi.”
“Được.”
Đưa Tô Thần tới công ti, Sở Thiên Dương không đến Hoàn Vũ mà về nhà, gọi điện sang Mĩ cho người nhà, khoe chuyện Tô Thần đã đồng ý kết hôn với anh. Sở Hùng và Tyson nghe được đều rất mừng, bọn họ vốn nghĩ hai đứa nhỏ này sẽ xử lí xong chuyện kết hôn từ năm trước, ai dè lại tha đến tận bây giờ.
“Chris, chúc mừng cậu.”
“Cảm ơn ông Tyson.”
“Vậy hai người tính lúc nào về Mĩ đăng kí?”
Tyson hỏi một câu khiến Sở Thiên Dương sửng sốt, từ hôm qua tới giờ chỉ lo vui vẻ, quên hỏi Tô Thần mất rồi. Nhưng nếu Tô Thần đã nhận lời rồi chắc sẽ không đổi ý đâu nhỉ? Anh tiện tay lật lịch ngày, “Bên này cháu còn một hạng mục lớn vừa khởi công, chắc là trong mấy ngày tới không đi được, để cháu bàn với Tô Thần, nếu kịp thì tầm tháng sau sẽ về đó.”
Hai ông lão ở đầu dây bên kia nghe anh nói xong, bàn với nhau vài câu, sau đó Sở Hùng nhận điện thoại, nói với Sở Thiên Dương, “Chris, ta nghĩ, việc này con nên bàn kĩ với Tô Thần rồi mới quyết định, Tô Thần là một cậu bé có chủ kiến, nếu con cứ tự quyết định mọi việc, có thể sẽ làm cậu bé cảm thấy không thoải mái đâu.”
“Dạ” Sở Thiên Dương ngẫm lại, thấy ông nội nói có lí, Tô Thần khá dễ nói chuyện, điều kiện tiên quyết là anh đừng có vượt qua giới hạn của cậu ấy, điểm này anh đã được lĩnh hội triệt để, “Con sẽ bàn lại với Tô Thần, nhưng chậm nhất sẽ không quá một tháng nữa đâu ạ.”
Hai ông cháu hàn huyên vài câu rồi cúp điện thoại. Sở Thiên Dương treo tâm trạng sáng rạng, vừa hát vui vẻ vừa đi vào bếp làm bữa sáng. Còn Sở Hùng, vừa gác điện thoại, ông chợt nhớ đến một vấn đề nghiêm trọng.
“Tyson, hình như tôi quên chưa nói cho Chris một chuyện quan trọng.”
“Chuyện gì thế?” Tyson ngồi trên sô pha đối diện, tay cầm tách trà, hỏi.
“Ông quên rồi à? Mấy hôm trước thằng Perry vừa chuồn ra ngoài, hôm qua nó gọi điện cho tôi, bảo sẽ tới Trung Quốc.”
Nghe Sở Hùng nói, cái tay đang cầm tách của Tyson cứng đờ giữa không trung, miệng ông mấp máy, “Cậu Perry?” ngừng lời một chút, ông nói tiếp, “Cậu Chris có thể ứng phó được, không có vấn đề gì. Có điều, ông chủ, sao lại khinh suất đến mức để cậu Perry chạy mất thế?”
Sở Hùng bất đắc dĩ vỗ vỗ trán, “Randi đã có thai, tôi làm gì còn lí do nhốt nó ở nhà?”
“Cũng phải.”
Hai ông lão nhìn nhau, đồng thời nhún vai một cách rất vô trách nhiệm, chuyện ông bố đi tìm con mình, không liên quan gì đến họ.
——— —————————–
Sở Thiên Dương ăn sáng xong, dọn dẹp một chút rồi vào phòng làm việc lấy tập tài liệu mang từ công ti về, bắt đầu xem xét. Kế hoạch xây dựng trung tâm mới cơ bản đã lên chương trình xong xuôi, chỉ còn vài chi tiết cần sửa lại, bộ phận phụ trách dự án đã đưa ra vài phương án giải quyết, hôm qua anh tan tầm sớm nên chưa kịp xem, dự định hôm nay sẽ ở nhà giải quyết nốt.
Vừa mới lật được vài trang, chợt nghe chuông cửa reo vang, anh ngạc nhiên ngẩng đầu, Tô Thần có chìa khóa, chắc không phải cậu về, lại nhìn nhìn đồng hồ, giờ này thì ai đến nhỉ?
Đến lúc nhìn rõ người ngoài cửa là ai, phản ứng đầu tiên của anh là nhanh chóng đóng cửa lại, kết quả không được nhanh tay bằng người nọ.
Sở Lâu xách hành lí, tháo kính mát xuống, nhìn Sở Thiên Dương liền biết con trai đang nghĩ gì bèn cười nói, “Chris, đây là cách chào đón mới dành cho ba hả?”
Sở Thiên Dương bóp trán, lắc đầu đầy bất đắc dĩ, người này … chẳng phải đang bị ông nội nhốt ở nhà để thực thi trách nhiệm tạo người hay sao? Sao đã đuổi đến tận đây rồi? Anh đành mở cửa, “Ba, sao ba lại tới đây?”
Sở Lâu không để ý đến con trai, đẩy Sở Thiên Dương ra, tự mình bước vào phòng khách, bỏ hành lí xuống, ngồi vào sa lon, ngoắc ngoắc ngón tay với con, “Không nói chuyện này vội, Chris, ba nghĩ chúng ta có nhiều chuyện cần phải câu thông chút đây.”
=== ====== ====== ======
Sau khi tan tầm, Tô Thần gọi điện cho Tô Kiến Quân, nói hôm nay sẽ tới nhà Sở Thiên Dương. Chuyện quyết định kết hôn với Sở Thiên Dương, trước đây cậu đã nói với cha, Tô Kiến Quân tuy cho rằng vẫn còn quá sớm nhưng thấy con quyết tâm thì ông không phản đối nữa, chỉ dặn Tô Thần, mọi chuyện cần phải chịu khó thương lượng với Sở Thiên Dương, đừng có hơi chút lại nóng tính lên. Hôm nay Tô Thần muốn đến chỗ Sở Thiên Dương là vì cần tính toán cẩn thận ngày kết hôn. Tháng này thì không được, không nói bản thân cậu bận, riêng vụ công trình mới của Hoàn Vũ đã khiến Sở Thiên Dương thời gian này không thể nghỉ ngơi. Tháng sau phỏng chừng cả hai đều có thể thu xếp thời gian, ngày giờ cụ thể còn cần bàn lại, dù sao riêng chuyện tới Mĩ đã cần đến hơn 1 tuần làm thủ tục, nếu trước đó không thu xếp ổn thỏa thì lại lâm vào cảnh nước đến chân mới nhảy mất.
Tô Thần vừa đi vừa tính toán, đến nơi, cậu lấy chìa khóa mở cửa, “Em về rồi đây.” Nói xong, lại không thấy bóng dáng Sở Thiên Dương đâu, bình thường anh đã vội vã ra đón cậu từ cửa rồi. Tô Thần thay dép, đi vào phòng khách, cảm thấy có chút kì quái, “Thiên Dương, anh đang làm gì thế?”
Trong phòng khách, chỉ thấy một người đàn ông vận bộ âu phục màu trắng ngồi trên sô pha, nhàn nhã uống trà, còn Sở Thiên Dương đang bưng hoa quả bước ra từ phòng bếp.
“Em về rồi à.”
“Vâng” Tô Thần gật đầu, nhìn vị khách lạ, “Vị này là …?”
Không đợi Sở Thiên Dương giới thiệu, khách đã đứng lên, đi tới trước mặt Tô Thần, vươn tay, “Xin chào, cháu là Tô Thần phải không? Ta vẫn thường nghe người nhà nhắc tới cháu, ta là Sở Lâu, ba của Thiên Dương, cháu cứ gọi ta là Perry.”
“Dạ, chào bác ạ.” Tô Thần bắt đầu cảm thấy khẩn trương, đây là lần đầu cậu gặp ba Sở Thiên Dương, nhưng khi cẩn thận quan sát lại, người này thực sự là ba Thiên Dương sao? Trông trẻ quá.
Sở Thiên Dương nhận thấy được vẻ mất tự nhiên của Tô Thần bèn buông đĩa hoa quả, kéo cậu ngồi xuống, “Thần, đừng khẩn trương quá, ba anh rất hiền hòa mà, đúng không, ba?”
“Đương nhiên.” Sở Lâu cũng ngồi xuống, “Kì thực ta đã định tới thăm cháu sớm hơn nhưng trong nhà có chút việc nên giờ mới tới được.”
“Dạ” Tô Thần vẫn không biết nên nói gì với Sở Lâu, có lẽ một phần vì ông trông quá trẻ, nghĩ đến sau này sẽ phải gọi người đàn ông trẻ tuổi này là ba, Tô Thần cảm thấy rất ngượng miệng.
“Được rồi, ta vừa nghe Chris nói hai đứa đã quyết định kết hôn, chọn ngày nào rồi?”
Tô Thần liếc Sở Thiên Dương một cái, “Chúng cháu mới vừa quyết định, còn chưa chọn được ngày ạ.”
Sở Lâu sờ sờ cằm, “Vậy hai đứa quyết sớm sớm chút đi, Randi chắc không muốn vác bụng bự đi dự đám cưới đâu.”
Sở Lâu cười cười, nhấc hai chân lên, “Ta nói Randi, mẹ con chứ ai.”
“Mẹ con mang thai?”
“Đương nhiên.” Sở Lâu cười rất đắc ý, nhưng câu tiếp theo của Sở Thiên Dương khiến ông xanh mặt.
“Của ai?”
“Thằng ranh này!” Sở Lâu cầm gối dựa ném Sở Thiên Dương, “Đương nhiên là của ta rồi! Nếu là của người khác, ta sẽ quyết đấu với anh ta ngay.”
Sở Thiên Dương gãi gãi đầu, nhún nhún vai bất đắc dĩ, “Con phản ứng tự nhiên thôi mà! Hai ngươi quanh năm ở chung chưa đến một tháng, dạo trước mẹ còn nói với con là đang đi nghỉ mát với một anh chàng đẹp trai nào đó, giờ ba nói mẹ có baby, đương nhiên con phải thắc mắc chứ.”
Sở Lâu hổn hển mấy hơn, giận dữ nói, “Chuyện này là tại ai? Ta đang đi công diễn, ông nội con gọi điện lừa ta về nhà, nói nhất định phải đúc cho được một người thừa kế mới chịu thả ta ra! Ta lôi đâu ra người thừa kế cho ông ấy? Cho nên sau đó phải gọi điện nhờ mẹ con giúp đỡ, vì chuyện này ta bị bà ấy cười cho ba ngày liền! Kể cả lúc lên giường mẹ con vẫn cười không ngừng! Con có biết để có được một đứa em cho con, ta đã phải chịu khổ thế nào không?”
Nghe ông nói xong, Sở Thiên Dương chỉ nhàm chán bĩu môi, “Nhưng con trông ba có vẻ thích thú lắm mà? Chí ít vì chuyện này mà thời gian ở chung của hai người cũng đã kéo dài kha khá?”
“Thì cũng tàm tạm.”
Tô Thần trợn mắt há mồm nghe cha con nhà này nói chuyện, một lúc lâu sau vẫn chưa kịp hoàn hồn, Sở Thiên Dương thấy vẻ kinh ngạc của cậu, nháy nháy mắt, “Tính tình ba mẹ anh như vậy đấy, em đừng để ý. Sau này gặp mẹ anh, chắc chắn em sẽ thích bà.”
Tô Thần lắc đầu, cảm thấy không thể tiêu hóa nổi tình cảnh nhà này, đứng lên, “Em đi nấu cơm nhé, bác trai thích ăn món gì ạ?”
“Ba với anh giống nhau, thích ăn thịt. Thần, em làm món chân giò kho tàu hôm qua nhé.”
“Vâng.” Tô Thần gật đầu, đi vào bếp. Trong phòng khách, hai cha con vẫn tiếp tục kiểu nói chuyện mà theo họ là rất bình thường kia.
Tô Thần mở tủ lạnh, lấy nguyên liệu ra, bỏ lên thớt, cầm dao lên, trong đầu bất chợt dâng lên một suy nghĩ, bây giờ cậu từ hôn liệu có kịp không nhỉ?
——— —————— ———–***——— —————— ————-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT