Sở Hùng buông điện thoại, khóe miệng khẽ nhếch lên. Tyson bưng trà chiều bước vào, thấy vẻ mặt ông là lạ liền đặt khay trà xuống bàn, bước tới.

“Ông chủ, có chuyện gì à?”

Sở Hùng liếc nhìn quản gia của mình, “Nó nói nó muốn đính hôn.”

“Ai muốn đính hôn?”

“Chris”

“Lúc nào?”

“Nó bảo càng nhanh càng tốt.”

“À” Tyson gật đầu, quay lại bưng ly trà tới, “Ông chủ, hôm nay có hồng trà bá tước, điểm tâm là bánh ngọt hạt dẻ.”

Sỏ Hùng theo thói quen nhận lấy ly trà, vừa uống một ngụm, “Không ổn!”

“Cái gì không ổn?” Tyson cười cười nhìn ông chủ của mình, “Trà không ổn sao?”

Sở Hùng lạnh cả lưng, “Không phải trà, ý tôi là Chris muốn đính hôn mà sao không thấy ông có vẻ ngạc nhiên gì?”

“Kinh ngạc cái gì?” Tyson ưu nhã ngồi xuống cạnh đó, “Ông chủ, Tô Thần là một cậu bé ngoan. Nếu không phải vì cậu ấy còn nhỏ tuổi quá, tôi cho rằng lần này cậu Chris định kết hôn luôn chứ không phải đính hôn thôi đâu.” Nói xong, ông nhấc ly trà uống một ngụm, ừm, quả nhiên, hoàn mỹ!

Sở Hùng há hốc miệng nhìn Tyson, “Vậy ông bảo bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”

“Đơn giản thôi, chuẩn bị mọi thứ liên quan đến chuyện đính hôn của cậu chủ, sau đó đi Trung Quốc gặp mặt người nhà cậu Tô Thần, ấn định chuyện này rồi, phát thiệp mời cho người nhà họ Sở và nhân viên Hoàn Vũ, tổ chức đính hôn cả ở Trung Quốc và Mỹ. Nếu cần thiết thì đăng báo công bố.” Tyson vừa cười vừa nói một tràng, sau đó dừng một chút, “Đương nhiên còn cần tăng cường giục cậu Perry nhanh chóng ‘sản xuất’ thêm cho ngài một đứa cháu nữa.”

“À há” Hiện tại chuyện Sở Hùng có thể làm là ngoan ngoãn theo lời Tyson, máy móc nhấc điện thoại sắp đặt mọi việc. Đến lúc buông điện thoại ông mới phát hiện, mình vừa quên mất một chuyện quan trọng nhất!

“Tyson, Chris chỉ mới nói nó muốn đính hôn.”

“Thì sao?”

“Nó chưa nói Tô Thần có đồng ý hay không mà.”

“Thế à?” Tyson chống cằm, “Không vấn đề gì, tôi sẽ tới Trung Quốc một chuyến, chuyện bên ấy tôi sẽ đại diện ngài giải quyết.”

“Còn tôi?”

“Nhiệm vụ của ngài là giám sát thật chặt cậu Perry, đừng để phát sinh chuyện gì trước khi cậu ấy cùng một tiểu thư gia giáo nào đó sinh được một cậu chủ nhỏ.”

Sở Hùng há hốc miệng, “Tyson, sao tôi lại có cảm giác độ quan tâm của ông cho Chris và Perry không giống nhau nhỉ?”

“Thế á?” Tyson suy nghĩ một chút, sau đó đứng lên, sửa lại vạt áo, “Có thể là do cậu Perry là do ngài dạy còn cậu Chris là do tôi dạy dỗ cũng nên.” nói xong, cúi người chào Sở Hùng, bưng ấm trà không ra khỏi phòng.

——— —————-***——— ——————-

Đỗ thị rốt cuộc bị niêm phong, Đỗ Đức Sanh và Đỗ Hành bị đưa đi cách li để thẩm tra. Nhất thời, những người trước có quan hệ với Đỗ thị đồng loạt lẩn tránh thật xa nhà họ Đỗ, những kẻ có thủ đoạn cao hơn thì bắt đầu phân chia nguồn khách hàng của Đỗ thị. Sở Thiên Dương biết tin này, chỉ cười cười, không nói thêm gì. Hiện tại anh bận tối mặt, cả ngày phải nghĩ cách thuyết phục Tô Thần đồng ý đính hôn với anh, không có tinh lực quan tâm mấy chuyện vặt này.

Chuyện Đỗ thị rơi đài hôm sau đã lên trang nhất các báo của Bắc Kinh, Tô Thần biết được thì kinh hãi vô cùng, trước đó không hề có bất kì dấu hiệu nào về chuyện này cả, một gia tộc nói đổ là đổ ngay. Đỗ thị có chuyện gì cậu không để tâm, cậu chỉ lo lắng đến Đỗ Thăng, dù sao đây cũng là người bạn đầu tiên của cậu từ khi sống lại đến nay. Hiện nay Đỗ thị không còn, người nhà bị bắt, Đỗ Thăng sẽ thế nào?

Tô Thần vừa nghĩ ngợi vừa ra khỏi cổng trường, đi về phía trạm xe bus. Chưa đi được bao xa, cậu chợt nghe thấy phía sau có người gọi mình, âm thanh quen quen, quay lại, Tô Thần hơi giật mình, Đỗ Thăng?

Đỗ Thăng nhìn Tô Thần, há miệng muốn nói, cuối cùng lại thành một nụ cười khổ, “Tô Thần, lâu quá không gặp.”

“Ừ” Tô Thần gật đầu, muốn hỏi hắn dạo này thế nào lại nghĩ lời đó thừa rồi.

“Nếu không có việc gì, dành cho tôi chút thời gian nhé.”

“Được”

Nghe được câu trả lời của Tô Thần, Đỗ Thăng mỉm cười.

Hai người bước dọc theo con đường rợp bóng cây, Đỗ Thăng dường như lảng tránh những chuyện liên quan tới Đỗ thị, chỉ nhắc về chuyện lần đầu bọn họ gặp nhau, lần đầu hắn tới Tô ký tìm Tô Thần, chuyện bọn họ ngồi trong cửa hàng cũ ấy bàn chuyện cùng nhau mở một công ti, ….

Tô Thần lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài câu, lúc này, cậu cảm thấy thương cậu trai mới lớn ấy. Không lẫn chút tình ý nào khác, chỉ là thương một người bạn. Nhưng cậu thật không muốn hắn cứ hoài niệm mãi như vậy, cứ thế này chẳng có lợi gì cho hắn.

“Đỗ Thăng, đừng nói nữa. Tô ký đã dời đi, Húc Nhật không còn nữa, hiện tại chuyện cậu cần nghĩ không phải những chuyện này.”

Nghe Tô Thần nói vậy, Đỗ Thăng hơi sửng sốt, ánh mắt vốn còn sáng lấp lánh liền nhanh chóng mờ tối, “Đúng vậy, tôi quên mất, đều đã không còn nữa rồi.” Nói xong, hắn quay đầu sang, “Tô Thần, tôi có thể xin cậu một chuyện này không?”

“Chuyện gì thế?”

“Tôi ôm cậu một lát được không?” Hắn gần như dùng giọng điệu cầu khẩn khi nói điều này.

Tô Thần không nói gì thêm, chỉ giang rộng hai tay, ôm hắn vào lòng, lúc này cậu mới phát hiện, cậu trai trong lòng mình đã gầy đến thảm thương. Mà Đỗ Thăng cũng chỉ chăm chú xiết lấy cậu, dụi đầu vào cổ cậu, hai người đều không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe tiếng tim đập từng nhịp từng nhịp xen lẫn nhau.

Không bao lâu sau, Đỗ Thăng buông Tô Thần ra, tuy vành mắt đã hồng lên nhưng trong đôi mắt cậu thanh niên ấy đã thêm nhiều lắm kiên định.

“Tô Thần, mai tôi xuất ngoại rồi. Lẽ ra hôm nay tôi đi rồi nhưng vẫn muốn gặp cậu một lần.” Nói đến đây, Đỗ Thăng mím môi, “Có lẽ, lần này đi rồi, cả đời này tôi cũng sẽ không về nữa. Tô Thần, tôi chỉ có một thỉnh cầu, xin cậu đừng quên tôi! Xin cậu hãy luôn nhớ rằng, trong số bạn bè cậu, có một người tên là Đỗ Thăng.”

“Đỗ Thăng, tôi sẽ không quên cậu, tôi hứa!”

Nghe được lời khẳng định của Tô Thần, Đỗ Thăng nở nụ cười, mà nương theo nét cười ấy, là hai hàng nước mắt đắng chát.

Hôm sau, Tô Thần không tới sân bay đưa tiễn, chỉ đứng trong sân ngẩng đầu nhìn bầu trời trong vắt mênh mông, lòng thầm cầu mong cuộc sống sau này của người bạn ấy được an bình thuận lợi.

Sở Thiên Dương bước ra khỏi phòng, thấy được vẻ trầm tư của cậu, nhíu nhíu mày, “Thần, em đang nghĩ gì thế?”

“Không có gì” Tô Thần lắc đầu, “Anh nói ngày kia ông Tyson tới đây?”

“Đúng vậy” Sở Thiên Dương nở nụ cười, “Anh đã nói chuyện chúng mình định đính hôn với người nhà, ông ấy lần này tới đây là đại diện cho ông nội tới bàn chuyện với bác.”

“Em đồng ý đính hôn lúc nào?”

“Chẳng phải em cũng chưa phản đối đấy thôi?”

Sở Thiên Dương cười, nắm lấy eo Tô Thần, cụng nhẹ trán cậu, “Thần, đồng ý nhé? Anh không muốn buông em ra đâu, đôi khi, thậm chí còn muốn nuốt luôn em vào bụng mà giấu đi. Anh biết em có những băn khoăn của mình, thế nhưng liệu em có thể tạm để chúng sang một bên, chỉ nghĩ đến một người là anh, xem anh có phải là người đủ tư cách cùng em nắm tay suốt đời? Liệu anh có thích hợp gia nhập sinh hoạt sau này của em? Tô Thần, xin hãy nghiêm túc cân nhắc một chút, được không?”

Tô Thần trầm mặc nhìn Sở Thiên Dương, sau đó thở dài, vùi đầu vào lòng anh, thôi, nếu đã xác định là người này, vậy đính hôn đi. Sở Thiên Dương ôm siết lấy cậu, hôn lên mái tóc đen mềm của người trong lòng, thỏa mãn mỉm cười.

Hai ngày sau, Tyson tới Trung Quốc, vừa xuống máy bay, ông không tới chỗ Sở Thiên Dương mà cho xe đi thẳng tới nhà Tô Thần, nói rõ mục đích chuyến đi đồng thời hỏi ý kiến Tô Thần.

“Tô Thần, cháu ngoan của ta, từ nhỏ Chris có một thói quen không tốt, những thứ cậu ấy thích sẽ không cho người khác chạm vào. Lần này cậu ấy nói muốn đính hôn với cháu cũng không ngoài dự liệu của ta, nhưng ta muốn nghe ý kiến của cháu, cháu nguyện ý đính hôn với cậu ấy? Hay là nói, cháu nguyện ý ở bên cậu ấy suốt đời?” Tyson chăm chú nhìn Tô Thần, “Nếu cháu còn điều gì lo lắng, xin hãy nói thẳng ra, ta đại diện cho người lớn trong nhà, nếu có thể, cũng sẽ thành bậc cha ông của cháu, ta mong muốn nghe được lời thật tâm từ cháu.”

Tô Thần nhìn Tyson, cười nói, “Ông Tyson ạ, cả đời là một thời gian quá dài, cháu không thể bảo đảm điều gì, nhưng chí ít hiện tại, cháu thích anh ấy, chuyện đính hôn cháu cũng đã đồng ý với anh ấy.”

“Ah, thế thì tốt rồi.” Tyson thở phào, quay sang Tô Kiến Quân, “Xin thứ cho tôi mạo muội, liệu có thể gọi ngài là ngài thông gia chứ ạ?”

Khóe miệng Tô Kiến Quân giật giật, đối với chuyện đính hôn của con mình và Sở Thiên Dương, hiện giờ ông vẫn chưa hiểu, hai đứa tìm hiểu chưa được bao lâu đã đính hôn?

Thấy vẻ mặt ngẩn ra của Tô Kiến Quân, Tyson biết ngay, thời gian tới cần nhiều công sức đến thuyết phục vị thông gia này đây, nhưng không sao, ông mà ra tay thì sẽ thuyết phục được thôi! Nghĩ nghĩ, Tyson càng cười thân thiết hơn. Mà Tô Kiến Quân, lúc này đột nhiên rùng mình một cái.

Một tuần sau, tin Sở Thiên Dương – tổng giám đốc Hoàn Vũ quốc tế – đính hôn đã xuất hiện trên trang đầu các tạp chí của Mỹ. Tuy chỉ có ảnh của một mình vị tổng giám đốc trẻ tuổi tài hoa này nhưng mỗi người đọc dòng tin bên dưới đều tò mò không ngớt về một nửa kia của anh, bởi vì anh đã giới thiệu người ấy bằng nhân xưng ‘he’ mà không phải ‘she’! Nhất thời, các phương tiện truyền thông đều nối đuôi nhau tới Trung Quốc, Tô Thần không thoát khỏi sự quấy nhiễu này, cũng may truyền thông trong nước không hứng thú lắm với vụ đính hôn này, bằng không cậu sẽ bị vây chặt tay chân!

Trương Trọng Bình ngồi trên máy báy từ Mỹ về nước, anh vừa kí kết một đơn hàng lớn.

Lật tờ báo được nhân viên trên máy bay mang tới, xem qua tin tức chính, Trương Trọng Bình giở sang tin tức giới giải trí, vẻ thoải mái trên mặt giây lát biến mất, tin tức tổng giám đốc Hoàn Vũ đính hôn được đặt lên hàng đầu khiến con ngươi anh co rút lại, bởi vì bên cạnh đó anh thấy một cái tên vô cùng quen thuộc – Tô Thần

.

Đính hôn? Là người mà anh đang nghĩ tới sao? Trương Trọng Bình siết chặt tờ báo, trên tay nổi đầy gân xanh, ngón tay lại trắng bệch.

——— —————————&&&——— ————————–

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play