Trương Tấn Bình vừa vào đến cửa đã nghe thấy tiếng cãi nhau ầm ĩ bên trong, lông mày không khỏi nhíu chặt lại, xem ra vị mẫu thân đại nhân kia của anh về rồi. Quả nhiên, bước vào nhà anh đã thấy ba mình đang ngồi trên sô pha, mặt sa sầm, chẳng nói chẳng rằng, bà Trầm Lan – mẹ kế của anh – ngồi bên lau nước mắt, hai đứa em không biết chạy đi đâu. Trọng Bình hẳn chưa tan tầm, mà thằng nhóc Thư Bình có lẽ thấy tình hình không ổn đã trốn mất rồi. Trương Tấn Bình thở dài, sao người đàn bà này lần nào về nhà đều phải ầm ĩ một lượt, ngại cuộc sống dễ chịu quá à?

“Ba, mẹ, sao thế ạ? Đang yên đang lành sao lại cãi nhau nữa rồi? Mẹ, có chuyện gì không thể bình tĩnh nói được sao, ba con mới ra viện, cứ thế này chẳng phải làm ông khó chịu sao?”

Trầm Lan thấy Trương Tấn Bình về cũng cố kiềm chế hơn, lau nước mắt, bà vẫn hơi kiêng dè đứa con riêng này. Liếc nhìn Trương Viễn Sơn vẫn không nói một lời, bà ta mở miệng, “Tấn Bình, con nói xem thế có được không, mẹ chỉ muốn ba con nói giúp nhà dì con mấy câu, làm gì mà khó khăn đến thế?”

“Dì út ấy ạ?”

Trương Viễn Sơn hừ giọng, “Nói hay gớm, nếu chỉ cần nói giúp vài câu thôi, sao ông bố vợ của tôi lại phải rút đầu vào mai, bảo bà đến khóc lóc với tôi?”

“Trương Viễn Sơn! Sao ông có thể nói ba tôi như vậy!”

“Hừ”

Trương Viễn Sơn hừ mũi, liếc nhìn Trầm Lan, “Tôi nói cho mà biết, đám người nhà họ Đỗ kia bị thế là đáng đời! Hồi trước những chuyện Đỗ Đức Sanh và Đỗ Hành làm, người khác không rõ nhưng tôi biết rõ như ban ngày, cha bà cũng kiếm lợi không ít từ bọn họ đâu! Giờ gặp chuyện chẳng lành lại khắp nơi van ông lạy bà, sao không nghĩ xem hồi trước họ đã gây ra những gì? Tôi nói để bà biết, Trầm Lan, cho dù em gái bà lấy Đỗ Hành thì đây vẫn chỉ là chuyện nhà bà, không liên quan gì đến nhà họ Trương này! Bà mà dám lôi cái gia đình này vào vũng bùn đó thì đừng trách tôi không nể tình! Tuy tôi đã già nhưng vẫn cầm được roi đấy!” Nói xong liền quay đi, không buồn nhìn Trầm Lan nữa.

Trầm Lan nghe Trương Viễn Sơn nói xong, trong lòng thoáng run rẩy, bà ta làm sao quên nổi, Trương Viễn Sơn năm ấy đáng sợ đến nhường nào! Bản thân mình gài bẫy ông ta để có Thư Bình, làm hại vợ ông lúc ấy không chịu nổi đả kích này, đang mang bầu 5 tháng mà trượt ngã xuống lầu, mẹ con cùng ra đi trong bệnh viện. Tuy sau đó dựa vào quan hệ của ba mình và ông cụ của Trương Viễn Sơn mà bà vẫn được cưới hỏi vào nhà họ Trương nhưng ngay sau ngày bà sinh Thư Bình, Trương Viễn Sơn liền cầm roi bước vào phòng bà.

Trầm Lan từ nhỏ được nuông chiều không sợ trời không sợ đất nhưng trận đòn lần ấy, bà ta thực sự sợ hãi, roi da tẩm nước quật lên người, nỗi đau khủng khiếp ấy khiến Trầm Lan còn kiệt sức do mới sinh xong thiếu chút nữa đi đời nhà ma. Sau đó bà có về khóc lóc kể lể với ba mẹ, nhưng ba chỉ nói, nếu Trương Viễn Sơn lúc ấy thực sự đánh chết bà, ông ta cũng chẳng làm gì được, chỉ đánh vài roi là đã nhường nhịn lắm rồi.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Trầm Lan nhìn Trương Viễn Sơn lại thêm vài phần sợ hãi. Cuộc sống an nhàn mấy năm nay đã khiến bà ta dần quên mất sự đáng sợ của người đàn ông này.

Đối với chuyện xưa của ba và mẹ kế, Trương Tấn Bình cũng biết một ít, năm ấy anh đã 8 tuổi, tuy nhiên đó là chuyện của thế hệ trước, anh không muốn truy cứu nhiều, thế nhưng nếu lần này Trầm Lan dám gây chuyện quá phận, anh cũng sẽ không nể mặt nữa.

“Mẹ, mẹ vừa về nhà, cứ lên phòng nghỉ ngơi đi đã. Ba con đang cáu, nói gì khó nghe mẹ đừng để trong lòng. Cứ để con khuyên ba, đều là người một nhà cả, có gì đáng bực bội lâu đâu, phải không ạ?”

“Phải, phải.” Trầm Lan vội vã gật đầu, hiểu Trương Tấn Bình có ý giúp mình xuống thang, đứng dậy lên lầu.

Trương Tấn Bình đợi bà vào trong phòng rồi mới ngồi xuống bên ba mình, “Ba, mẹ nói gì là chuyện của mẹ, ba không để ý đến là xong, tức giận với mẹ làm gì?”

Trương Viễn Sơn gõ gõ đầu con, “Ranh con này, định làm người tốt với cả hai bên đấy à?”

“Đâu mà ba.”

Trương Tấn Bình cười cười, xoa xoa đầu mình, thấy Trương Viễn Sơn không còn giận dữ như trước mới thử hỏi, “Ba, ba vừa nói đến nhà họ Đỗ, con chỉ biết một công ti con của họ có chuyện, nhưng nếu chỉ có chút xíu sự cố thế thì Đỗ thị chắc phải tự giải quyết được chứ, sao lại còn định đến nhờ ba? Còn bảo ông ngoại Thư Bình cũng không định nhúng tay, chẳng lẽ nhà bọn họ gặp chuyện lớn?”

Trương Viễn Sơn trầm ngâm một chút, “Ta cũng chỉ nghe nói qua một chút.” Ông dừng lại một lát, “Vốn chỉ là có một công ti con của Đỗ thị gặp một vấn đề nho nhỏ, thế nhưng hình như gần đây Đỗ thị có oán thù với ai đó thì phải, những chuyện mấy năm trước cũng bị lật ra, cả những chuyện như khai khống hóa đơn trốn thuế, lừa gạt xuất khẩu giảm thuế, v.v. Hồi trước họ có thuê thuyền nhà chúng ta chở hàng nên ba cũng biết một ít. Này vốn chỉ là chuyện nhỏ nhưng có người nói còn lôi cả chuyện Đỗ thị có liên quan tới vụ biến động lớn năm ấy, cho nên chuyện này không còn đơn giản nữa. Chuyện đã qua lâu như vậy mà còn bị người ta bới lên, xem ra lần này bọn họ đắc tội với người không đơn giản đâu. Mà con có biết lão anh em đồng hao với Đỗ Đức Sanh, cục trưởng Đỗ kia không?”

Trương Tấn Bình gật đầu, “Cục trưởng Đỗ chỉ nhận ra tiền không nhận ra người, lục thân không nhận kia ấy ạ?”

“Ừ” Trương Viễn Sơn gật đầu, “Nghe nói Đỗ Đức Sanh đến gặp ông ta, ông ta còn không thèm gặp mặt. Trước bọn họ cũng có qua lại với nhau, nếu không phải có người báo trước, chẳng lẽ ông ta lại tự tránh?”

Trương Tấn Bình nghe đến đó cũng trầm mặc, “Ba, nếu bọn họ tới tìm ba thì làm thế nào?”

Trương Viễn Sơn hừ cười vài tiếng, “Thông gia nhà ông ta còn không muốn đưa tay giúp, một ông lão đã về vườn như ta có thể giúp được gì? Quân tử phòng thân, đạo lí này ai không hiểu, khinh lão già này hồ đồ rồi chắc? Lúc nãy con chả bảo dạo này ta không được khỏe đấy thôi, cùng lắm thì lại vào viện nằm chơi vài ngày, đặt phòng bệnh nặng ấy, ta không tin trước mặt người ngoài, Đỗ Đức Sanh dám vứt cái sĩ diện già nhà lão xuống.”

“Ba, quả nhiên ba vẫn uy phong như ngày nào.”

“Đương nhiên.” Trương Viễn Sơn gật đầu, nhìn lên đồng hồ treo tường liền ‘A’ một tiếng thật to, dọa Trương Tấn Bình nhảy dựng.

“Ba, sao thế ạ?”

“Đều tại bà già kia làm lỡ giờ rồi!” Trương Viễn Sơn gấp gáp, “Nhanh, Tấn Bình, mở TV cho ba, đang có ‘Đại quyết chiến’! Ta đang chờ phim này đấy.”

Trương Tấn Bình nhìn cha già thổi râu trừng mắt vì một bộ phim, thở dài bất đắc dĩ, ba anh a, tính tình chính là cứ chớp mắt đã thay đổi thế đấy.

——— ———–^ ^——— ————-

Tô Thần hớn hở ra khỏi phòng giao dịch chứng khoán, quả nhiên, cổ phiếu cậu mua mấy hôm trước đã bắt đầu tăng, tầm một tháng nữa sẽ đạt tới mức giá cậu mong muốn, đến lúc đó có thể bán tháo rồi. Lần này chắc kiếm không ít đâu. Tâm tình vui vẻ, Tô Thần tới Hoàn Vũ vừa đúng lúc tan tầm, dọc đường đi đều tươi cười chào hỏi mọi người, làm cho mấy chị gái có quan hệ khá tốt với cậu phải vỗ ngực kinh động, cậu nhóc này muốn lấy mạng người hay sao? Chờ đến khi Tô Thần tới tầng 19, trên mặt đã thêm mấy dấu son môi.

Sở Thiên Dương đang chờ Tô Thần trong phòng làm việc, thấy bộ dạng cậu như vậy thì bật cười, rút khăn tay cho cậu lau mặt.

“Anh nói bảo bối nhé, em được người khác yêu thích như thế, anh lo lắng lắm đấy.” Thừa dịp Tô Thần lau mặt, Sở Thiên Dương bước tới bên cạnh, ôm lấy thắt lưng cậu, vẻ mặt nghiêm túc mà rằng, “Hay là chúng ta đi Mỹ làm thủ tục đi? Cứ thế này anh lo có ngày em bị người khác dắt đi mất.”

Tô Thần lườm Sở Thiên Dương một cái, lau mặt xong liền xoay tay cho anh một cùi chỏ, “Anh còn dám gọi tôi như thế, cẩn thận tôi không nương tay với anh đâu.”

Sở Thiên Dương cười khổ xoa xoa bụng, trước giờ bảo bối đã từng nương tay với anh bao giờ? Có điều những lời vừa rồi cũng không phải nói chơi, anh đúng là đang mong mau chóng giải quyết dứt điểm việc này với Tô Thần.

“Rồi rồi, Thiên Dương, ba tôi bảo thứ 7 này tới nhà tôi dùng cơm đấy. Ra ngoài ăn chả chắc đã ngon hơn ở nhà mà lại còn lãng phí tiền nữa.” Tô Thần vừa nói với ngồi xuống sô pha, “Còn chuyện này, tết năm nay tôi định về quê một chuyến, anh xem lúc đó có thời gian không, nếu tiện thì đi với tôi nhé.”

“Đi cùng em?” Sở Thiên Dương không kịp phản ứng lại.

“Vâng.” Tô Thần gật đầu, “Anh đã nói muốn nghiêm túc với tôi trong chuyện này, mà tôi đã nhận lời với anh thì cũng sẽ chịu trách nhiệm. Tuy vẫn không thể nói thẳng ra rằng anh là bạn đời của tôi nhưng tôi vẫn muốn anh gặp họ hàng tôi một lần. Chí ít, tôi muốn anh biết rằng, tình cảm của tôi đối với anh cũng là nghiêm túc.”

Nghe Tô Thần nói xong, Sở Thiên Dương nở nụ cười, cúi người hôn lên môi cậu, khẽ nói, “Tô Thần, anh thật may mắn, yêu em khiến anh trở thành kẻ hạnh phúc nhất.”

Tô Thần cười cười, hé miệng ngậm lấy đầu lưỡi anh, cắn cắn, “Em cũng vậy.” vừa nói vừa vươn tay vào bên trong áo sơ mi của Sở Thiên Dương, vuốt ve cái bụng rắn chắc của anh.

Sở Thiên Dương nắm lấy tay Tô Thần, ngẩm đầu, nghiêm túc nhìn vào mắt cậu, “Em biết mình đang làm gì chứ?”

“Biết chứ.” Tô Thần cười, vươn đầu lưỡi liếm liếm cằm anh, “Anh không muốn?”

Sở Thiên Dương cảm thấy miệng mình khô khốc, hầu kết cuộn lên cuộn xuống, thở gấp gáp, nói, “Kì thực, anh không tán thành chuyện có quan hệ trước khi thành hôn lắm.” sau đó cúi xuống gặm cắn cổ Tô Thần.

“Cút xuống địa ngục đi!” Tô Thần lại cười, đấm nhẹ anh mấy cái, khẽ ngẩng đầu, cảm thụ hơi thở nóng rực của anh phả tới, vuốt ve mái tóc đen nhánh của anh, hôn nhẹ lên vành tai anh.

Cả hai đều đã động tình, Sở Thiên Dương hơi hạ thắt lưng, ôm ngang người Tô Thần, bước vào phòng nghỉ, ném cậu lên giường. Anh đứng bên giường liếm liếm môi, mỉm cười nhìn người yêu đang nằm đó, chậm rãi cởi cúc áo, rút dây lưng, khom chân bò lên giường, nằm đè lên Tô Thần, một tay chống thân mình, một tay cởi cúc áo cậu, sau đó dùng môi và đôi tay mình bắt đầu dạo bản giao hưởng ngợi ca thân hình trẻ trung bên dưới mình.

Tô Thần nằm trên giường mặc anh vuốt ve, cậu cũng vươn tay vuốt nhẹ lên tấm lưng trơn nhẵn của anh, cảm thụ ánh mắt cháy bỏng và hơi thở nóng rực của người đàn ông này trên thân mình, từ mặt đến cổ, xuống ngực, chậm rãi đến bụng dưới, bên trong cơ thể cậu dấy lên một luồng nhiệt lưu, Tô Thần không tự chủ được, bắt đầu hổn hển, đến khi Sở Thiên Dương đặt môi tới chỗ nọ, Tô Thần kinh sợ thở gấp một tiếng, lại vội vã vươn tay bịt kín miệng mình.

Sở Thiên Dương vừa liếm nhẹ vừa giật tay cậu ra, “Đừng che, anh muốn nghe, kêu ra cho anh nghe nào.” Nói xong liền ngậm cả nơi đó vào miệng.

Tô Thần nhăn chặt lông mày, hơi hé miệng, thanh âm mê người bắt đầu đổ xuống, Sở Thiên Dương cảm thấy mình đã nóng đến sắp nổ tung mất rồi, nhưng anh vẫn cố gắng kiên trì muốn cho người ấy những điều tốt nhất.

Tô Thần cảm nhận được mồ hôi của Sở Thiên Dương chảy xuống cả mình, mở mắt, vén lọn tóc ướt đẫm của anh ra sau tai, lại ngẩng đầu, cắn cắn cái mũi thẳng tắp của anh, ghé sát tai anh khẽ nói, “Trong túi em có dầu làm trơn đó.” Nói đoạn, lại hôn lên môi Sở Thiên Dương.

Sở Thiên Dương cười, há miệng ngậm cả môi cậu vào, thò tay lục tủ đầu giường lấy ra một tuýp thuốc, thấp giọng, “Anh cũng có chuẩn bị rồi.”

Hai người nhìn nhau một lát, cùng cười ra.

Đối với chuyện làm top hay bottom, Tô Thần không để ý lắm, chí ít kiếp trước cậu đều theo ý tình nhân cả. Từ lúc nhận lời Sở Thiên Dương, Tô Thần đã biết, chí ít, lần đầu tiên của họ, cậu sẽ không phải người bên trên, thế nhưng, điều này có gì quan trọng?

Cảm thụ được động tác dịu dàng của Sở Thiên Dương, Tô Thần từ từ giãn mặt, tách cặp chân thon dài, vòng lên kẹp lấy thắt lưng người yêu, “Có thể rồi.”

Sở Thiên Dương cúi đầu nhìn Tô Thần, gương mặt bị mồ hôi tẩm ướt trông gợi cảm vô cùng.

Gác một chân Tô Thần lên vai mình, nghiêng đầu hôn cậu, sau đó thật chậm, thật chậm tiến vào thân thể trẻ trung đầy mê hoặc bên dưới.

Tô Thần lần thứ hai nhăn chặt lông mày, hai tay siết lấy ga giường, mái tóc đen nhánh đã bị thấm ướt mồ hôi. Quả nhiên, dù có kinh nghiệm kiếp trước nhưng với thân thể này, đây vẫn là lần đầu, đau đớn phải trải qua không hề giảm bớt nửa phần.

Tựa hồ nhận ra khó chịu của Tô Thần, Sở Thiên Dương chờ đến khi hoàn toàn tiến vào bên trong cậu liền dừng lại bất động, lại hơi cúi xuống, gỡ bàn tay đang nắm chặt lấy ga giường của cậu, lồng vào tay mình, mười ngón đan xen, vươn lưỡi liếm liếm đầu ngón tay trắng nõn, cho đến lúc Tô Thần gật đầu với anh mới bắt đầu chậm rãi di chuyển.

Tô Thần cảm thụ nhịp điệu trong cơ thể mình của người đàn ông bên trên, theo nhịp điệu của anh mà dao động, giãy ra một tay vòng lên lưng anh, hơi hé miệng cắn vào bờ vai săn chắc.

Dần dần, trong phòng mờ mịt hơi nước, hai thân thể trẻ trung quấn chặt lấy nhau, tiếng thở dốc, tiếng nước, tiếng da thịt co xát nhau thay thế tất cả, sinh mệnh trẻ trung dâng lên vũ điệu tuyệt vời nhất.

Sở Thiên Dương mạnh mẽ ngẩng đầu, cổ, vai và lưng làm thành một đường cong đẹp mắt, Tô Thần hơi híp mắt, nhìn người này, đột nhiên phát hiện, giờ khắc này, người đàn ông ấy, mỹ lệ dị thường.

Trong phòng an tĩnh lại vài giây, Sở Thiên Dương đẩy những lọn tóc ướt đẫm ra sau, nở nụ cười, mị hoặc khôn cùng. Anh cúi đầu, những nụ hôn nhẹ rơi xuống gương mặt và cổ vai Tô Thần, sau cùng, quay lại môi cậu, triền miên, âu yếm, nếu có thể vĩnh viễn giam cầm cậu bé này trong lòng mình sẽ tuyệt biết bao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play