Thái tử vừa nói ra đề nghị này, Chúc vương liền tán thành.

Ba người Kỳ vương thấy cái chuôi hỏa thiêu này không rớt lên người mình, đương nhiên mừng rỡ đem đề nghị này tạc thực, ào ào phụ họa.

Nhất thời, tầm mắt mấy người này đều đặt lên người Thụy vương.

Nguyên Vũ đế hỏi Thụy vương có nguyện ý tới Duyện Châu trước một chuyến hay không?

Tuy rằng trong lòng Thụy vương biết, đến Duyện Châu chẳng phải chuyện tốt lành gì? Nhưng nói đến nước này, nếu hắn ta cũng chống đỡ cho qua, chỉ sợ bất mãn lúc trước Nguyên Vũ đế đặt trên đám người Chúc vương sẽ chuyển tới trên người hắn ta.

Cho nên Thụy vương đáp ứng nhận cọc chuyện xấu này.

Đồng thời, lúc Thụy vương gật đầu, hắn ta cũng mẫn cảm chú ý tới biểu tình thả lỏng của Chúc vương và Thái tử.

Thụy vương âm thầm cảnh giác trong lòng.

Đã xác định là Thụy vương đi Duyện Châu ám tra trước, lúc này Nguyên Vũ đế cho đám người Thái tử lánh về trước, ông ta cùng Thụy vương nói chuyện Duyện Châu.

Chờ Thái tử và vài vị Vương gia rời khỏi đó, Nguyên Vũ đế ngồi ở phía sau mặt bàn, than nhẹ một tiếng.

“Thụy vương, đi tới Duyện Châu sợ là có chút nguy hiểm.”

Nguyên Vũ đế nhìn Thụy vương nói:

“Lần này ngươi đi, không thể nắm rõ, chỉ có thể ngầm hỏi. Sưu tập chứng minh việc thực tế, ngược lại không cần nóng vội.”

Thụy vương cung thắt lưng vuốt cằm, nói:

“Nhi thần nhất định tận lực điều tra rõ tình hình thực tế, không phụ sự nhờ vả của phụ hoàng.”

Nguyên Vũ đế nhìn Thụy vương nửa ngày, thu hồi tầm mắt, nghiêm mặt nói:

“Duyện Châu có ba đại tộc Tề, Lỗ và Vũ Văn. Lúc Đại Ngụy kiến quốc, đối với Duyện Châu cơ hồ là thực hành chính sách nuôi thả. Một là, vì Duyện Châu có vị trí độc đáo, phía Đông là biển tiếp giáp Cao Câu Lệ, phía Tây có núi cao sừng sững, thật sự là một nơi phong bế dễ thủ khó công; hai là, cho tới bây giờ dân chúng ở Duyện Châu vô cùng sợ hãi ba đại tộc, cao ở triều đình, dân tâm không đều, cho nên cũng khó quản trị. Giờ lại đến chuyện của Duyện Châu Cùng Biết, hơn phân nửa cùng ba đại tộc ở Duyện Châu thoát không xong can hệ.”

Nghe Nguyên Vũ đế nói xong, Thụy vương vuốt cằm nói:

“Nhưng bởi vậy mà thương tổn quan viên triều đình, còn muốn giấu diếm việc này... Nói vậy trong đó có ẩn tình không thể cho ai biết.”

“Cho nên trẫm nói, lần này di hành tới Duyện Châu, có chút nguy hiểm.”

Ánh mắt Nguyên Vũ đế hơi nheo lại, nếp nhăn nơi khóe mắt càng sâu.

Ông ta dừng một lát mới nói:

“Cọc án tử này, đúng ra nên phái Hình bộ thẩm tra. Thái tử đề cập để ngươi gánh trách nhiệm này, quả thực làm trẫm có chút ngoài ý muốn. Càng ngoài ý muốn là, vậy mà Chúc vương cũng tán thành.”

Thụy vương nhanh chóng chăm chú nhìn biểu cảm của Nguyên Vũ đế, lập tức dùng bộ dạng phục tùng che giấu.

“Tính tình Chúc vương, trẫm rất rõ ràng. Hắn ta không có mưu lược gì, tính tình cũng rất bạo ngược. Theo lý mà nói, nếu hắn ta sợ tự mình tới đó sẽ có nguy hiểm, vậy cũng là phái một quan viên Hình bộ nào đó mới đúng. Dù sao nếu làm tốt án tử này, cũng là một chiến tích.”

Sắc mặt Nguyên Vũ đế có chút rét run:

“Nhưng mà, chẳng những hắn ta không tự mình đi, còn nói phụ họa để ngươi đi, cái này có chút ý vị sâu xa.”

Nguyên Vũ đế không có nói đến cùng, ông ta trầm mặc một lúc lâu, mới mở miệng nói:

“Ngươi đi Duyện Châu ám tra việc này, đồng thời trẫm sẽ phái người âm thầm theo bảo vệ ngươi, để ngừa vạn nhất. Không đến thời điểm mấu chốt, những người này sẽ không xuất hiện. Ngươi tận lực tra rõ ràng chuyện này.”

Thụy vương khom người phúc lễ, nói:

“Nhi thần tuân chỉ, tạ phụ hoàng.”

“Ừ.”

Nguyên Vũ đế gật gật đầu, nói:

“Việc này không nên để lâu, hôm nay ngươi liền rời kinh đi Duyện Châu đi. Đừng mang theo nhiều người, ngừa để lộ tiếng gió.”

Thụy vương lĩnh chỉ ra cung, vội vàng về phủ dùng cơm trưa, bất chấp bồi Thường Mộc Chi về phủ An Viễn hầu, liền rời khỏi kinh.

Quan đạo Đại Ngụy xây dựng thật sự hoàn thiện, cứ cách hai ba trăm dặm sẽ gặp một trạm dịch. Trạm dịch không tiếp đãi tạp vụ người chờ, chỉ tiếp đãi người có quan phù, gia quyến cập kỳ viên chức. Mặt khác, thư tín Đại Ngụy cũng thông qua trạm dịch truyền tới lui.

Thụy vương đi tới Duyện Châu trước, tự nhiên cũng đi theo quan đạo.

Bởi vì đi rất đột ngột, Thụy vương lại chưa bao giờ rời nhà quá xa, cho nên không biết làm sao che lấp thân phận. Việc này phải tiến hành giấu kín, cho nên sau khi Thụy vương cân nhắc, liền viết thư, để Viêm Thanh trở về tìm Lưu Đồng, nhường Lưu Đồng làm giúp hắn ta một ít văn điệp thân phận giả rồi đưa cho Viêm Thanh mang về.

Sau này, Thụy vương nhất định bảo trì lưu thông thơ từ cùng Lưu Đồng, giấu kín một ít tin tức truyền lại từ Duyện Châu với Lưu Đồng.

Thụy vương ở Duyện Châu ám tra tiến triển Duyện Châu Cùng Biết bị đâm bị thương cũng không nhiều thuận lợi, dân chúng Duyện Châu vừa nghe có người hỏi việc này, liền im miệng không nói, giữ kín như bưng.

Thụy vương chỉ có thể ấn tâm tư xuống, chậm rãi tra.

Một lần tra này, liền qua hơn nửa tháng.

Thẳng đến lúc gần tới niên quan, các nơi ở Duyện Châu đều náo nhiệt hẳn lên, dân chúng cũng bắt đầu chẳng câu nệ nhiều, dần dần, một ít tiếng gió này mới truyền đến tai Thụy vương.

Trong đăng ký ở hộ Bộ, sản lượng lương sản của Duyện Châu liên tục chiếm vị trí rất thấp. Nhưng theo cách nói của dân chúng Duyện Châu, lương sản ở Duyện Châu không thiếu, tương phản, cơ hồ sản lượng hàng năm đều rất cao. Hơn nữa lại thường xuyên lui tới cùng thương nhân Cao Câu Lệ, kinh tế Duyện Châu vô cùng phồn vinh, đây là một cái nơi to mọng.

Năm nay thu hoạch vụ thu, Duyện Châu lại có một mùa thu hoạch bội thu. Ba đại tộc liên hợp lại, báo cáo về triều đình mẫu sản lượng thấp như năm rồi, lại dùng mức giá rẻ bèo mua lại tất cả số lương thực này. Độc chiếm nó, sau đó lấy giá cao bán ra ngoài.

Tuy rằng dân chúng Duyện Châu ước gì không giao thuế cho triều đình. Nhưng đối với sự xâm chiếm thành quả lao động của ba đại tộc, tổn hại lợi ích của bọn họ, vẫn có vài phần oán hận.

Còn có mấy hộ nhân gia như vậy, bất mãn với hành động này của ba đại tộc, náo loạn lên.

Dưới tình huống lúc đó như vậy, chưởng gia của ba đại tộc sau một phen thương lượng, liền sai người đánh chết đương gia của mấy hộ nhân gia náo loạn đó tại đương trường. Còn gia quyến của bọn họ, cũng bị ba đại tộc Duyện Châu bắt ép Tri châu nhốt vào tù.

Tri châu Duyện Châu tên là Trương Ngờ, thời gian hắn ta nhậm chức Kỳ đầy còn chưa đến một năm. Hắn ta đã nhịn hai năm, không nghĩ tới cuối cùng lại xảy ra sự cố.

Muốn bình an vô sự làm được chức Kỳ đầy ở Duyện Châu, vững vàng đổi đi nơi khác thậm chí thăng quan, Trương Ngờ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo an bài của ba đại tộc.

Trương Ngờ thỏa hiệp, nhưng không có nghĩa là tất cả quan viên đều nguyện ý vứt bỏ tôn nghiêm làm con rối bị ba đại tộc thao túng.

Cùng biết(1) Bàng Lương là một trong số đó.

< (1): chức quan nhỏ ở Duyện Châu>

Bàng Lương âm thầm nhìn gia quyến mấy hộ nhân gia đó bị bỏ tù, âm thầm viết chứng từ cho bọn họ điểm chỉ, tính toán tìm cách mang chứng cớ này tới kinh thành.

Nhưng mà hành động của Bàng Lương lại bị Tiểu Lại bên cạnh hắn ta phát hiện, Tiểu Lại nói việc này cho Trương Ngờ biết.

Thời điểm Bàng Lương sắp sửa rời thành Duyện Châu, bị người của ba đại tộc và Trương Ngờ ngăn cản.

Bàng Lương muốn chạy trốn, lại quả bất địch chúng, không thể đào thoát. Trong lúc hỗn loạn, hắn ta bị người ba đại tộc đâm bị thương.

Sau này, người của ba đại tộc dùng mẫu thân bị mù của Bàng Lương áp chế hắn ta, ra lệnh cưỡng chế hắn ta ngậm miệng lại.

Mặc kệ là đương gia mấy hộ nhân gia nháo sự bị đánh chết tại đương trường, hay là Cùng biết Duyện Châu bị đâm trọng thương, thực sự đều là xảy ra trước mặt công chúng. Rõ như ban ngày, lanh lảnh càn khôn, ba đại tộc dùng phương thức như vậy hướng dân chúng Duyện Châu nhắn dùm một tin tức —— bọn họ chính là Hoàng đế trên đất Duyện Châu, ai dám phản kháng, nếu người nhà ai nháo sự như mấy hộ nhân gia đó, sẽ có kết cục là không biết tự lượng sức mình giống như Cùng biết.

“Nhưng thật ra, đó còn không phải chuyện tối tăm làm người ta không thể tưởng tượng. Sau đó chuyện này phát triển lên, mới là mấu chốt của vấn đề.”

Lưu Đồng nhẹ giọng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play