Thường Nhuận Chi trả lời Diêu Hoàng như vậy, trong lòng cũng nghĩ như vậy.
Nàng cũng không nhận định việc Lưu Đồng ngậm miệng như bình là hành vi yếu đuối.
Thường Nhuận Chi nhìn, thật ra Lưu Đồng cũng không e ngại Thái tử, chính là tình thế áp người, so với việc tranh đấu cùng Thái tử, hắn càng để ý tới mạnh khoẻ của Thụy vương hơn.
Nếu như Thụy vương biết Lưu Đồng bị ủy khuất như vậy, chắc chắn sẽ không để việc này trôi qua dễ dàng.
Lấy tính tình Thụy vương, sao có thể không lấy lại công đạo cho Lưu Đồng là đệ đệ hắn yêu thương nhất?
Đến lúc đó, Thụy vương có năng lực thảo được cái gì tốt đâu?
Thường Nhuận Chi yên lặng nghĩ, suy nghĩ lại chuyển đến Thụy vương đi Duyện Châu.
Hi vọng đại tỷ phu có thể bình yên vô sự trở về, cũng có thể cho A Đồng giảm bớt lo lắng.
Đảo mắt đã đến hai mươi lăm tháng chạp.
Trong khoảng thời gian này, Thường Nhuận Chi đã nắm rõ toàn bộ tình huống phủ Hoàng tử, những khoảng sân trống không dùng, Thường Nhuận Chi cũng cho người vẩy nước quét nhà sạch sẽ, chuẩn bị đón năm mới.
Lo lắng hơn phân nửa hạ nhân phủ Hoàng tử của Lưu Đồng đều là "Đơn vị liên quan", sau khi kiểm nhân số, Thường Nhuận Chi lấy bạc từ công trung phát cho họ, còn phát cho mỗi người một cái áo bông mới và một túi gạo làm phúc lợi năm mới, nhưng mà lại làm cho tất cả hạ nhân phủ Hoàng tử cảm ơn rối rít.
Lưu Đồng cười nàng đang mượn sức nhân tâm, ra vẻ ghen nói:
"Hiện tại nàng xem bọn họ còn cao hơn ta."
"Vậy cũng không phải, thiếp quản ăn mặc và chỗ ở của bọn họ, còn là phụ mẫu áo cơm của bọn họ đó"
Thường Nhuận Chi che miệng cười.
Thụy vương đi Duyện Châu đã hơn mười ngày, ban đầu Lưu Đồng còn nôn nóng bất an, nhưng đến bây giờ cũng dần dần bình tĩnh lại.
Luôn có thư từ Duyện Châu truyền đến, dường như cứ hai ngày Thụy vương lại gửi một phong, vẫn duy trì liên hệ với Lưu Đồng.
Từ cảm xúc của Lưu Đồng có thể thấy, tình huống của Thụy vương không tệ.
Sắp đến năm mới, nụ cười trên mặt hắn ngày càng nhiều, nói với Thường Nhuận Chi, trong thư Thụy vương có nói, hắn sẽ cố gắn trở về mừng năm mới nhanh nhất.
"Chào đón năm mới, không biết Thường quản gia nắm quyền to trong tay chuẩn bị cái gì mừng năm mới cho phu quân của nàng vậy?"
Lưu Đồng nắm lấy tay Thường Nhuận Chi cười hỏi.
Thường Nhuận Chi nhíu mày:
"Từ xưa đều là nam tử đưa lễ cho nữ tử, sao đến phiên thiếp, ông trời lại muốn thiếp đưa cho chàng? Không thể do chàng đưa lễ mừng năm mới cho thiếp sao?"
Lưu Đồng làm bộ đăm chiêu, gật gật đầu nói:
"Lời ấy của Thường quản gia thật phải."
Nói xong, Lưu Đồng liền mò trong lòng lấy ra một vật, bộ dạng chậm rì rì chọc Thường Nhuận Chi cười hắn:
"Mau lấy ra nhanh đi, không biết còn tưởng thiếp cho chàng mặc y phục xấu bên trong, bên trong còn không thể chứa vật nhỏ!"
Lưu Đồng nghiêm trang nói:
"Nếu phu nhân nguyện ý đổi một bộ đồ mới cho vi phu, tự nhiên vi phu vui lòng nhận lấy."
"Mỹ cho chàng."
Thường Nhuận Chi liếc xéo Lưu Đồng một mắt, thấy hắn còn chưa có lấy đồ ra, liền đưa tay chộp tới người hắn:
"Che giấu cái gì đó, mau lấy ra!"
Lưu Đồng né vài cái, tìm cơ hội vồ đến, Thường Nhuận Chi cũng vội vàng trốn, lại bị Lưu Đồng ôm vào lòng, lưng dán lên ngực hắn.
"Bổn, làm sao có thể đem đồ vật phóng trong ngực? Hơi chút có chút góc cạnh, vừa thấy có thể thấy được."
Hai tay Lưu Đồng vòng qua ôm nàng, tay phải lần vào áo bào tay trái lấy ra một cái hộp gỗ dài, nhẹ nhàng mở nắp hộp ra.
Giữa hộp là một cây mộc trâm cài tóc, đường cong lưu sướng thả lỏng, nửa cây trâm là một mảnh tiên vũ, trung gian khắc chế chạm rỗng, trên cây trâm có mùi thơm nhàn nhạt của đàn mộc.
"Đây là..."
Thường Nhuận Chi đưa tay nhận lấy, nhẹ nhàng vuốt, cảm thấy trơn nhẵn tươi mát.
Lưu Đồng cười nói:
"Từ trước cả ngày nhìn ngũ ca làm nghề mộc, ngược lại cũng học được một hai. Luôn không biết vì sao ngũ ca lại yêu thích làm một ít vật nhỏ bằng gỗ cho ngũ tẩu, bây giờ tự mình làm, mới biết được lạc thú trong đó."
Lưu Đồng càng ôm chặc Thường Nhuận Chi vào lòng, nhẹ giọng nói:
"Khi ta nhàn rỗi nhàm chán tự mình khắc ra, nàng xem có thích hay không?"
Thường Nhuận Chi quay đầu nhìn hắn, vừa lúc chống lại ánh mắt có chút chờ mong lại có chút ngượng ngùng của Lưu Đồng. Thấy nàng nhìn lại, hắn giả bộ ho khan, ngượng ngùng tránh tầm mắt của nàng.
Lòng Thường Nhuận Chi cảm thấy vui vẻ, đem tiên vũ mộc trâm đưa cho Lưu Đồng, nói với hắn:
"Chàng cài cho thiếp nha."
Lưu Đồng mím môi, ý cười trong mắt không chút nào giữ lại, tiết ra ngoài.
Hắn rút cây trâm kiểu dáng đơn giản đang cài trên đầu Thường Nhuận Chi xuống, dè dặt cẩn trọng cắm tiên vũ mộc trâm lên.
Thường Nhuận Chi xoay người lại, nhìn hắn cười:
"Đẹp mắt sao?"
"Ừm... Trâm cài rất đẹp mắt."
Lưu Đồng khen ngợi tiên vũ mộc trâm, Thường Nhuận Chi giễu cợt hắn:
"Thiếp hỏi người mang mộc trâm, cũng không phải hỏi trâm cài."
Lưu Đồng cười cười, tiến đến bên tai nàng nhỏ giọng nói:
"Đẹp mắt, rất đẹp mắt."
Tâm tình có chút kích động, mặt Thường Nhuận Chi cũng trở nên đỏ bừng.
Lưu Đồng nhịn không được nhẹ nhàng đưa tay nâng cằm nàng lên.
Thường Nhuận Chi thuận thế ngẩng đầu, ý mừng trong mắt còn chưa có rút đi.
Tình đến nồng khi, mọi nơi câu tĩnh, hai cái đầu chậm rãi tiến đến cùng nhau, môi xỉ tướng hàm, tràn đầy nhu tình.
Sau một lúc lâu tiểu ý ôn tồn, hai người sửa sang lại quần áo, Lưu Đồng nói chính sự với Thường Nhuận Chi.
"Cách năm ba mươi còn có năm ngày, trong thư ngũ ca có nói, có thể là hai mươi tám tháng chạp hắn sẽ trở về kinh. Chắc bây giờ ngũ ca đã lên đường."
Lưu Đồng nói:
"Ngày đó của năm ba mươi, dòng họ hoàng thất đều phải tiến cung, ta và ngũ ca cũng không ngoại lệ. Năm nay tất nhiên nàng cũng phải tiến cung với ta, sớm chuẩn bị đi, năm ba mươi phỏng chừng sẽ về phủ rất muộn. Dù sao phủ của chúng ta cách hoàng thành khá xa."
Thường Nhuận Chi gật đầu, tính toán làm chuẩn bị tiến cung cho năm ba mươi, thình lình lại nghe Lưu Đồng nói:
"Sơ ngũ năm mới là thiên thu của phụ hoàng, năm nay phụ hoàng đã bốn mươi có ngũ, mặc dù không phải chỉnh thọ, ngày này hàng năm cũng không thể qua loa, chúc thọ là không tránh được, thọ lễ cũng phải chuẩn bị. Năm rồi ta vơ vét tranh chữ đủ loại đưa vào cung, trung quy trung củ, năm nay xem nàng, có thể đưa ra ý tưởng gì mới hay không đây?"
Thường Nhuận Chi hỏi vặn lại:
"Sơ ngũ năm mới là ngày sinh của Thánh thượng?"
"Đúng vậy."
Lưu Đồng nhìn Thường Nhuận Chi, nghi hoặc:
"Nàng không biết sao?"
Ngày đại thọ của Đế vương, dân chúng dân gian đều biết đến, cho nên Lưu Đồng cảm thấy kỳ quái, tại sao Thường Nhuận Chi lại không biết chuyện này.
Thường Nhuận Chi có chút xấu hổ.
Tính tình nguyên chủ hũ nút, trước nay không thèm quan tâm tới mấy chuyện này. Sau khi gả cho Nguyên Sóc Chương, thu lễ tặng lễ cũng không thấy nàng, càng không biết tới cái gì là ngày sinh Hoàng đế.
Sau khi nàng tới đây cũng chỉ qua một năm, còn là vội vàng hòa ly trở về nhà. Thời điểm phủ An Viễn hầu vội vàng chuẩn bị hôn sự cho đích trưởng tử. Lúc ấy nàng đối với tình huống chung quanh còn chưa quen thuộc, điệu thấp làm người thành thật còn không kịp, chỗ nào hỏi đông hỏi tây.
"Cho tới bây giờ thiếp không mấy quan tâm việc này, dù sao đều là năm mới, hai mươi mấy tháng chạp cho đến nguyên tiêu, **** đều rất náo nhiệt, cho nên cũng không chú ý hóa ra sơ ngũ năm mới là ngày sinh của Thánh thượng."
Thường Nhuận Chi giải thích, suy nghĩ một chút bừng tỉnh đại ngộ:
"Trách không được buổi tối sơ ngũ hàng năm, phụ cận hoàng thành đều có phóng pháo hoa."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT