Uống đủ nước, Cảnh Mặc hơi mở mắt ra, cũng không nói, chỉ là dùng đôi mắt đen láy ngốc lăng nhìn xem Lâm Đăng.

“Thấy thế nào rồi?” Lâm Đăng đưa tay vén tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán của cậu qua một bên, lộ ra cái trán trơn mịn, bên trên còn mồ hôi chưa khô đi, ngón tay đụng vào làn da chỉ thấy dinh dính.

Cảnh Mặc lắc đầu, từ trong lòng Lâm Đăng ngồi dậy, không nói một lời nhắm mắt muốn hôn tới Lâm Đăng.

Lâm Đăng cũng không né, thân thể vẫn ngồi thẳng tại chỗ, hưởng thụ Cảnh Tiểu Mặc ‘nhiệt tình chiêu đãi’.

Cảnh Mặc hôn rất dùng lực, không ngừng áp sát Lâm Đăng, còn đẩy cơ thể hắn ấn mạnh vào tường, lại liếm lại cắn, tay còn không thành thật mò vào từ vạt áo sơ mi, xuôi theo làn da ấm áp rắn chắc tiến lên.

Trong đoạn thời gian này Lâm Đăng vẫn rất thuận theo, không có phản khán, cũng không có giãy dụa.

Đợi đến khi bàn tay mềm mại linh hoạt của Cảnh Mặc khoác lên trên đai lưng hắn, Lâm Đăng mới căng cứng cơ thể, thở hổn hển tách rời môi của hai người ra.

“Cho tôi được không?” Cảnh Mặc nhất quyết không tha ôm lấy cổ của hắn, cái trán trơn mịn cọ cọ lên, nhẹ nhàng năn nỉ.

Lâm Đăng nhìn vào đôi nhãn cầu ẩm ướt đen nhánh kia, trong lòng mềm nhũn, sờ vào ót của cậu khuyên nhủ, “Em còn nhỏ, không chịu nổi.”

Cảnh Mặc cắn cắn môi, sau đó là giống như nghĩ đến cái gì, cả người thả lỏng, cười híp mắt nói, “Tôi sợ đau.”

Lâm Đăng gật đầu, “Ừm, anh sẽ đợi thêm vài năm.”

“Oh~” Cảnh Mặc dựa cả người vào trong lòng Lâm Đăng, đáp lại xong không nói gì nữa, nắm lấy ngón tay Lâm Đăng để trên đùi mình chơi đùa.

Cửa kho không biết là tự đóng lại khi nào, bốn phía thực tối, Lâm Đăng nhìn Cảnh Mặc trong lòng, cảm xúc lo lắng hãi hùng bởi vì không tìm thấy Cảnh Mặc lúc nãy vẫn còn sót lại một ít dưới đáy lòng, trong lúc nhất thời có loại ảo giác mất rồi lại có, hắn siết chặt cánh tay, mệt mỏi nhắm mắt, “Em cũng mệt rồi, ngủ một giấc đi rồi chúng ta lại đi tìm chiếc xe.”

Cảnh Mặc vẫn không có trả lời, trong bóng đêm đôi mắt của cậu phát sáng lên rất đáng sợ, cậu ngẩng đầu lên nhìn theo đường cong xương cằm của người mình yêu, tầm mắt mê muội dõi theo đường cong, một lần lại một lần, không biết mệt mỏi.

Ngay khi Lâm Đăng sắp rơi vào giấc ngủ, Cảnh Mặc đột nhiên lên tiếng hỏi: “Đăng Đăng sợ đau không?”

Sợ không? Suy nghĩ của Lâm Đăng đột nhiên bay trở lại vào khoảnh khắc bị tang thi khoét mắt, đau đớn điếng tim đó hắn vĩnh viễn không bao giờ muốn nếm lại lần nữa.

“Ừm, sợ.” Khi Lâm Đăng nói những lời này, thân thể bỗng nhiên run rẩy một chút, thật giống như bỗng dưng có một con tang thi bất ngờ cắn sau gáy hắn, bắt đầu xé banh da thịt mình, ép buộc, đem chúng nó từ trên cơ thể hắn cướp đi, đau đớn như vậy, khắc vào tận trong xương tuỷ.

Nhưng mà, sống trong mạt thế, hắn cũng học được cách che giấu sự sợ hãi vào tận sâu trong tim, không hiển thị phần yếu ớt của mình trước mặt bất kỳ ai, mặc cho thân thể điên cuồng kêu gào không thể chịu đựng được, vẫn cắn răng kiên trì, giả vờ như không có việc gì, như thể những vết thương đó là nằm trên cơ thể người khác, là người khác đau đớn, không phải là mình.

Đây chính là Lâm Đăng, tâm cao khí ngạo, vĩnh viễn không chịu yếu thế trước bất cứ kẻ nào.

Lâm Đăng biết, ngay khi hắn nói ra hai chữ kia với Cảnh Mặc, ý nghĩa, đó là đối với bạn lữ của mình toàn tâm toàn ý tín nhiệm, không còn che giấu, không còn nguỵ trang, bày ra cho Cảnh Mặc xem, là con người thật sự của mình.

Trái tim Cảnh Mặc hơi co lại, thông qua cơ thể mình đang tựa vào nhận ra sự run rẩy nhẹ, cậu có thể cảm nhận được Lâm Đăng sợ hãi, Lâm Đăng yếu ớt, người đàn ông này không phải lúc nào cũng không sợ hãi, anh ta không phải là người máy bằng sắt thép, càng không phải là siêu nhân có năng lực siêu nhiên, cũng không phải là Altman có thể bổ sung đầy máu lại sống lại, mà là thực thể, là người thường có đổ máu có rơi lệ.

“Tôi thực sự là đã sống qua mười năm mạt thế, nhưng mà, không kiên trì được, chết, bây giờ… Sống lại từ khởi điểm.” Lâm Đăng đem đầu mình chôn ở cổ Cảnh Mặc, để mặc những giọt nước mắt yếu ớt tuỳ ý chảy xuống, “Thượng đế cho tôi Thần Khí, tôi có vũ khí và đạn dược vô tận, có kháng thể, tôi dường như không cần phải lo sợ cái gì cả, bởi vì tôi không giống các người, chỉ cần bị tang thi bắt được sẽ biến thành một trong chúng nó, nhưng…” Nói đến đây, Lâm Đăng đột nhiên ngậm chặt miệng, gắt gao nuốt chặt tiếng nức nở thiếu chút nữa rò rỉ khỏi cổ họng.

Nước mắt nóng ẩm làm ước phần áo nơi vai Cảnh Mặc, chất lỏng kia giống như có thể xuôi theo làn da của cậu xâm nhập vào huyết quản, lại xuôi theo huyết quản thẳng tắp rót vào trong tim, vừa đắng vừa chát, giống như Lâm Đăng đang cắn chặt răng không muốn để tiếng khóc tràn ra.

Cảnh Mặc không tự giác dựng thẳng cơ thể, chuyển người đối mặt với Lâm Đăng, tay cẩn thận nâng cằm hắn lên, lại gần hôn lên nước mắt trên khuôn mặt hắn, đắng, chát, còn có chút mặn, không dễ uống, thế nhưng cậu lại không muốn bỏ qua một giọt.

“Nói ra, nói hết đi.” Cảnh Mặc nhẹ nhàng ôm lấy thân thể của Lâm Đăng, một chút lại một chút hôn hắn, thường thường ngậm lấy vành tai, đầu lưỡi của cậu đảo quanh vành tai hắn, chỉ là thân thể hắn không kiểm soát được run rẩy.

“Tôi không biết mình đang làm gì ở đây, cứu vớt thế giới sao?” Lâm Đăng mê mang ngẩng đầu nhìn Cảnh Mặc, sau đó lại bật cười lắc đầu, “Mặc, tôi không có thực lực này, cũng không có ý định này.”

Cảnh Mặc nhào tới cắn một phát lên môi Lâm Đăng, nửa đùa nửa nghiêm túc nói, “Ừm, anh là đến để cứu vớt tôi.”

“Ha ha, đúng.” Lâm Đăng lại cười lại khóc ôm lấy Cảnh Mặc, đôi cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy khối cơ thể mềm dẻo ấm áp không rời, đây là người khiến hắn an tâm dựa dẫm nhất, chứng minh ý nghĩa thực sự của việc hắn trở lại thế giới này____sống thực tốt, sống hạnh phúc giống như những người bình thường.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Lâm Đăng nằm xuống trên sàn lạnh, trên mình bị một người ép xuống, không nặng, nhưng lại khiến hắn chân thực cảm giác được mình đang tồn tại.

Đột nhiên khí nóng đánh vào lỗ tai hắn, có người thì thầm vào tai hắn, “Sợ không?”

Sợ không, trước giờ chưa có ai từng hỏi mình câu này, mỗi khi gặp được người thì chỉ biết cầu xin mình che chở, chỉ biết đem mình đẩy lên phía trước ngăn cản ‘Thi triều’, chỉ biết không ngừng gào thát chói tai, “Tôi sợ, cứu tôi, cầu anh cứu tôi!”

Chưa bao giờ sẽ hỏi, “Cậu có sợ không?”

Mình sợ không, đương nhiên sợ, mình cũng là người, không phải siêu nhân, càng không phải là cứu thế chủ.

“Sợ.” Khi nói ra những câu này, nước mắt mơ hồ ánh mắt, cảm giác chua xót đọng dưới đáy lòng bao nhiêu lâu nay giờ phút này đền bừng lên.

Cảnh Mặc nhẹ nhàng cởi bỏ nút áo sơ mi trên người hắn, cúi người xuống, đem cơ thể hai người dán chặt lại với nhau không có bất kỳ khe hở nào, “Đừng sợ, tôi sẽ không làm đau anh.”

Đâu óc Lâm Đăng trống rỗng, hắn chi nghe nói câu Đừng sợ, sau đó an tâm yên ổn siết chặt lấy cơ thể ấm áp kia.

Trước mắt có cái gì đó mà xanh loé qua, miệng lại được cẩn thận bóp mở, chất lỏng lạnh lẽo rót vào trong cổ họng, Lâm Đăng bất an kêu lên ‘Mặc’.

“Tôi ở đây.” Cảnh Mặc khẽ chạm vào vòng eo đầy xúc cảm của hắn, chờ đợi dược hiệu phát tác.

Oanh một tiếng, một làn sóng nóng bừng ngay lập tức xâm chiếm cơ thể hắn, giống như là có một quả bom nhỏ đột nhiên nổ tung trong cơ thể hắn, khí nóng mơ hồ chắn tầm mắt hắn, hấp nóng bộ não làm cho nó hôn mê đi.

Dưới thân chợt lạnh, quần áo đều biến mất, không khí lạnh lẽo ngay lập tức bọc lấy hắn, lạnh đến mức răng run lên.

“Đừng sợ, đừng sợ~” Bàn tay mềm mại ấm áp vuốt ve eo hắn, ngay sau đó, càng thêm nhiều ấm áp quấn quanh hắn, giống như có ai đó dùng chăn bông tơ lụa nóng ấm che trên người hắn, Lâm Đăng vô thức thả lỏng cơ thể, vươn tay gắt gao nắm lấy cái ‘chăn’ giường ấm áp này.

Chăn cũng thuận theo hắn quấn càng chặt, Lâm Đăng thoải mái khẽ hừ hừ, tuỳ ý để phía dưới chăn thụt xuống giữa hai chân hắn.

Một cơn sóng đau nhức thình lình xé rách bộ vị mẫn cảm, cơ thể Lâm Đăng lập tức căng thẳng, thân thể theo bản năng đẩy cái chăn trên người mình.

Trong chăn giấu dao, nó muốn bổ mình ra.

Nỗi sợ hãi này bao trùm lấy Lâm Đăng, không ngừng giãy dụa phản kháng không cho chăn bao lấy, nắm đấm giống như là đánh vào bông, căn bản không có một chút sát thương, cũng không có một chút sức.

Con dao kia vẫn còn cố chấp đi tới, có người ghé vào lỗ tai hắn thì thầm, “Ráng nhịn, lập tức tốt ngay.”

Tiếp, cái chăn càng thêm dịu dàng bọc lấy hắn, nhẹ nhàng cọ trên người hắn, như thể để làm giảm bớt đau đớn của hắn.

Lâm Đăng không còn chút sức, buông bỏ chống cự, nhắm mắt nhíu mày lại rơi ra nước mắt, khí nóng làm hôn mê đầu óc hắn, bộ dáng không hề phòng bị khiến Cảnh Mặc đau lòng không thôi, cậu dừng lại động tác, nghiêng đầu bên cạnh tai hắn dụ dỗ, “Đau thì đừng nhịn, gọi ra sẽ không sao nữa.”

Đầu óc Lâm Đăng vẫn còn mơ hồ như trước, hắn nghe không hiểu lời Cảnh Mặc nói, chỉ là nghiến răng thật chặt, cho đến khi đau đớn từ từ nhạt dần xuống, mới chậm rãi thở phào.

Cảnh Mặc thấy cơ thể Lâm Đăng không còn căng cứng nữa, liền bắt đầu chậm rãi di chuyển.

Thân thể Lâm Đăng co rụt lại, run rẩy thừa nhận, muốn rụt ra sau, lập tức lại bị chắn bắt về, sau đó con dao càng dùng lực ra vào bên trong ‘Miệng vết thương’, trướng trướng, miệng vết thương bị dao cắt đau đớn cực kỳ.

Lâm Đăng đau đớn kêu rên ra, từ đầu đến cuối luôn nhíu chặt mày không giãn ra, không biết qua bao lâu, con dao giống như là đã biến mất, đau đớn cũng không còn, chăn mang theo hắn lắc lư bên trong dòng suối nóng, Lâm Đăng cảm thấy chỉ cần mình buông ra một giây sau sẽ chìm xuống, cho nên hắn chỉ có thể siết chặt chăn, lắc lư cùng với nó…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play