“Đừng nháo, chúng ta còn phải làm chính sự.” Lâm Đăng cười vỗ vỗ vào đầu Cảnh Mặc, thực sự là hắn không hề phản cảm khi Cảnh Mặc và hắn gần gũi, ngược lại còn là rất thích.

Cảnh Mặc nhìn lên chộp người về phía trước, ngay khi đôi môi Lâm Đăng chưa kịp khép lại. Hấp, miệng hàm hồ nói, “Này là chính sự đây~”

“Biến đi.” Đầu Lâm Đăng thụt lại, nơi hai đôi môi dính vào nhau bị kéo ra khoảng cách, chỉ có một sợi dây bạc thật dài bám dính nối liền môi của hai người.

Đôi mắt Cảnh Mặc trầm trầm, nhất quyết không tha chồm người tới, muốn một lần nữa dán lên môi Lâm Đăng.

“Lần sau, ok?” Lâm Đăng nhíu mày, đưa tay nắm lấy cằm Cảnh Mặc, ra hiệu cấm cho cậu lần nữa nhào tới.

Quả nhiên Cảnh Mặc không làm ầm ĩ nữa, lẵng lặng nhìn đối mắt với Lâm Đăng một lúc, sau đó quay đầu tránh khỏi sự kiềm chế của hắn, bực mình ngồi lại vị trí của mình, cúi đầu xuống không nói gì.

Lâm Đăng hơi thở nhẹ ra, giơ lông mi lên đối với con tang thi còn đang dán mặt vào kính xe làm ‘mặt quỷ’, nhấn ga một cái, xe lập tức lao ra ngoài.

Tang thi không còn chống vật chống đỡ lảo đảo một cái ngã ra đất, cú ngã này khá là ác liệt, đầu đập xuống đất, tiếp theo là một cú ôm bóng cuộn người lăn 360 độ một vòng hoàn mỹ, thành công đem cổ vẹo qua một bên, đợi cho nó lắc lư đứng lên khỏi mặt đất, ngay cả đuôi xe của chiếc xe tên ‘Tiểu hắc’ cũng không còn nhìn thấy.

Đi trên đường khá là nhàm chán, huống chi ngồi bên cạnh Lâm Đăng là bệnh nhân từng mắc chứng tự bế Cảnh Mặc này.

Lâm Đăng lặng lẽ liếc nhìn về phía ghế phó lái, chỉ thấy người ngồi tại đó cúi đầu xuống không nói lời nào, nhất thời cũng càm thấy là lạ, gãi mũi, Lâm Đăng ra vẻ thoải mái cười nói, “Đang nghĩ gì?”

Cảnh Mặc không nói, cũng không nhúc nhích duy trì tư thế cúi đầu, ngón tay thon dài sạch sẽ để trên đầu gối, khớp xương rõ ràng, thật sự là đôi tay của người đàn ông trưởng thành, chứ không phải là tay của đứa trẻ, không còn nhìn ra tính mềm mại mượt mà nữa.

Chỉ vào lúc này, Lâm Đăng mới giật mình ý thức được Cảnh Mặc thực sự đã lớn, trước giờ vẫn luôn xem cậu là đứa trẻ mà đối xử, dỗ dành như đứa trẻ, cách một năm, trời đất như đổi thay, nhưng hắn vẫn còn coi cậu như đứa trẻ, thậm chí lừa mình đối người rằng cậu vẫn còn là thiếu niên trầm mặc ít lời như thuở mới gặp, lại dị thường nghe lời _____Cảnh Tiểu Mặc.

Ngay khi Lâm Đăng tưởng rằng Cảnh Mặc sẽ không trả lời, cậu lại lên tiếng, chỉ một câu hết sức đơn giản.

“Anh có thích tôi không?”

Mình thích cậu ta không? Lâm Đăng cong cong khoé miệng mình, đương nhiên là thích chứ.

“Thích.” Hắn trong lòng nghĩ như vậy, miệng cũng nói ra.

“Là loại thích nào?” Cảnh Mặc vẫn không nhìn lên, thế nhưng bàn tay trên đầu gối dần dần nắm chặt quần.

Loại thích nào? Loại nào?

Anh em, bạn bè, hay… Người yêu.

Lâm Đăng không lập tức trả lời ngay, hắn dừng một chút, mấp máy miệng, cái câu ’em vẫn còn nhỏ, đừng cả ngày nghĩ đến có được không’, đột ngột bị mắc kẹt trong cổ họng, ngăn chặn lại làm cho khó chịu.

Rất nhiều rất nhiều từ trong đầu chuyển một vòng lại một vòng, nhưng thế nào cũng không phun ra được nửa chữ.

Lâm Đăng siết chặt tay lái, dùng một lực lớn đè chặt lại câu trả lời sinh động ở trong lòng.

“Em thì sao?” Lâm Đăng gãi gãi mũi, cười gượng gạo hỏi.

Cảnh Mặc ngẩng đầu lên, cậu không có ép sát nhìn thẳng vào Lâm Đăng như trước nữa, mà là tựa người dựa vào ghế, nhắm mắt nhẹ giọng nói, “Tôi sao, rất thích một người tên là Lâm Đăng.”

Trái tim Lâm Đăng nhảy lên, Cảnh Mặc vẫn luôn như trước nói trắng ra mà.

Lâm Đăng vụng về kéo kéo miệng, “Oh,” một tiếng, sau đó không nói gì thêm.

“Tôi muốn cùng anh ta ở bên nhau mãi mãi.”

“Ừm.” Lâm Đăng giật giật khoé miệng.

“Muốn đem anh ta đặt lên giường dùng sức làm tình.” Tóc mái mềm mại rũ xuống che khuất đôi mắt Cảnh Mặc, khiến người ta không thể nhìn rõ biểu tình của cậu khi nói những lời này.

Lâm Đăng bị câu này nghẹn lại một chút, ngay sau đó trên mặt hiện lên màu đỏ giận dữ, các khớp kẽ tay nắm trên tay lái càng phát ra âm thanh răng rắc.

“Muốn nghe anh ta không chịu nỗi phải cầu xin tha tha thứ và tiếng rên rĩ.” Cảnh Mặc vẫn như trước nói không quan tâm ai.

Rầm!

Lâm Đăng nện mạnh lên tay lái, xe không ổn định, quẹo sang một bên, mắt nhìn thấy chuẩn bị đâm vào lan can bảo hộ trên đường cao tốc, Lâm Đăng ngay lập tức ổn định lại nó, một cước đạp chết phanh.

Tính năng của xe thật sự là rất tốt, tại khi Lâm Đăng kịp thời ứng cứu, cực kỳ mạo hiểm dừng lại ngay trước lan can, thật đúng là, chỉ thêm vài milimet nữa thì xe đã đem lan can biến hình, hoặc là đâm vỡ đèn pha.

Sau khi chiếc xe ổn định lại, tiểu vương bát đản ngồi trên ghế phó lái ngược lại một chút cũng không hoảng loạn, đôi môi đỏ hé ra, lại nói thêm một câu tức chết người không đền mạng.

“Tôi muốn ôm anh ta đè sát vào tường, như vậy sẽ càng sâu thêm…”

“Ngậm mồm!” Lâm Đăng rống giận một tiếng, giơ tay lên muốn tát tới mặt Cảnh Mặc.

Nhưng mà lần này hắn không đánh trúng như ý muốn.

Cảnh Mặc nhanh tay bắt lấy cổ tay Lâm Đăng, mí mắt rũ xuống mở to ra, cậu đứng thẳng dậy, đôi mắt đen sâu nhìn chặt chẽ vào Lâm Đăng, nhấn mạnh từng âm tiết, “Nói cho tôi biết câu trả lời.”

Khuôn mặt Lâm Đăng cương cứng, cười nhạo một tiếng, “Cậu muốn biết câu trả lời chứ gì, tôi đây sẽ nói rõ ràng rành mạch cho cậu, ông đây CMN…”

Câu đằng sau bị tay Cảnh Mặc chặn lại.

“Anh đang tức giận.” Cảnh Mặc quay nghiêng đầu nhìn chăm chú vào đôi mắt hắn.

Lâm Đăng dùng sức kéo tay cậu xuống, lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu sau đó nói, “Cậu xuống lái xe.”

Cảnh Mặc không chờ hắn đưa tay mở cửa xe, vội vàng ôm lấy eo của hắn, “Đừng đi!”

“Buông ra!” Âm thanh của Lâm Đăng tựa như băng truỳ đâm thẳng vào tim Cảnh Mặc.

“Anh lúc này cũng như thế này!” Giọng nói của Cảnh Mặc mang theo tiếng nức nở thành công khiến tim Lâm Đăng nhói lên một chút, tay nắm cửa xe buông lỏng ra, sau đó vô lực rủ xuống.

Cảnh Mặc thấy cơ thể Lâm Đăng cứng ngắt một chút, không vội vã mở xe bước ra ngoài, tâm trạng lúc này ổn định lại, thì thầm nói, “Tôi không ép buộc anh, anh sẽ nói lời thật với tôi sao, tôi không phải là một đứa trẻ, Lâm Đăng, tôi đã là một người đàn ông trưởng thành, tại sao anh luôn dựa vào cái lý do vô lý đó chặn lại tôi?”

“Vô lý sao?” Lâm Đăng tự hỏi, qua một lát, lại như thật như giả trả lời: “Tôi vẫn luôn đối xử với cậu như em trai, hơn nữa, tuổi của tôi không chỉ so với cậu lớn hơn một vòng.”

Cảnh Mặc đột nhiên cười, không giống với nụ cười ngắn ngủi loé qua như trước, nụ cười này thực sự rất chán nản, bả vai vì cảm xúc của cậu mà run rẫy dữ dội, nhưng âm thanh tiếng cười lại thấp đến mức không thể nghe thấy, thật giống như là đem tiếng cười nén vào trong ***g ngực, nghe cực kỳ khó chịu.

“Thật sao?” Cảnh Mặc cười đủ, đột nhiên nhìn Lâm Đăng hỏi lại một câu, thấy Lâm Đăng nửa buổi không trả lời, cậu lại tăng âm lượng lên hỏi, “Thật sao?!”

Lâm Đăng bị âm lượng tăng lên của cậu làm cho giật mình kinh hoảng, tay hắn có chút bối rối đẩy cửa xe, nhưng cánh cửa giống như bị keo 502 dán dính vào, làm thế nào cũng không nhúc nhích.

Lâm Đăng đang muốn nhấc chân đạp cửa, bên tai lại vang lên một tiếng thở dài rất nhẹ, “Đăng Đăng, anh luôn là như vậy.”

Mình luôn là như vậy, như vây? Mẹ nó!

Lâm Đăng cầm nắm chốt cửa, hít sâu một hơi, xoay người trực tiếp đối mặt với Cảnh Mặc, thế nhưng tiếp xúc với đôi mắt giống như vực sâu không đáy kia, hắn lại lúng túng, lập tức chuyển đường nhìn, nhìn chằm chằm vào những cái xác thối rữa dính trên mặt đất, trầm giọng nói: “Cảnh Mặc, cậu không nên quá cố chấp về vấn đề này, bây giờ là mạt thế, chúng ta nên dành nhiều quan tâm hơn ở chuyện làm thế nào để tiếp tục sinh tồn, làm thế nào để sống lâu hơn, mà điểm quan trọng hơn cả, chính là, chúng ra, đến cùng là có thể sống sót qua thản hoạ này hay không, đây mới là nhiệm vụ hàng đầu, thay vì lãng phí thời gian vào những chuyện không có ý nghĩa này.”

“Bây giờ là mạt thế, vậy lý do gì anh lại chết não như vậy, tôi không muốn nhiều, vô số cái nhiều cộng lại cũng không bằng một Lâm Đăng hoàn chỉnh, từ trong ra ngoài, trong tim anh, trong mắt anh, chỉ có tôi là đủ rồi.”

Lâm Đăng bị câu nói của Cảnh Mặc làm nghẹn họng không nói nên lời, thật sự không thể tin được Cảnh Tiểu Mặc từ lúc nào đã có thể hùng biện như vậy?

“Bây giờ, anh có thể cho tôi biết không?” Cảnh Mặc không hề có dự định buông tha, tuy Lâm Đăng không nói gì, nhưng Cảnh Mặc rất có kiên nhẫn đợi hắn mở miệng.

Lâm Đăng liếc nhìn cậu, đặt tay lên chìa khoá, nói cho qua, “Thời gian không còn nhiều, chúng ta cần phải nắm chặt thời gian đến W thị.”

Cảnh Mặc thở nhẹ ra một hơi, cười, không nói gì thêm, chống cằm nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Lâm Đăng đang muốn xoay chìa khoá, nghe Cảnh Mặc gọi hắn một tiếng.

“Chuyện gì?” Lâm Đăng buông tay xuống, quay lại nhìn cậu.

Cảnh Mặc cắn cắn môi, nhẹ giọng nói, “Những lời khi nãy đều là giận nói, anh đừng để trong lòng.”

Lâm Đăng im lặng một lúc, mới thẳng người lên dường như là không có chuyện gì vặn chìa khoá, dưới chân nhấn ga khởi động xe, ngay khi tiếng động cơ vang lên, hắn quay đầu trừng mắt nhìn Cảnh Mặc, “Lần sau không được nói lung tung, cẩn thận anh nhéo em!”

Cảnh Mặc cong cong khoé môi, nghiêng nửa đầu khúc khích nhìn hắn, lại dùng giọng mũi kêu lên, “Ừm~”

Lâm Đăng thở nhẹ ra một hơi, cố định lại tay lái, môi hơi hé ra lúng túng nói, “Rồi, tôi thích em…”

Cảnh Mặc chống cằm chậm chậm chờ hắn nói tiếp, đôi ngươi đen láy sáng lên giống như hai viên thạch anh đen, ánh sáng bên trong di chuyển khiến cho người xem không thể nào rời mắt khỏi chúng nó.

Lâm Đăng ho khan một tiếng, đúng lúc kiểm soát được thì bắt đầu đánh tay lái.

“… Là quan hệ người yêu.” Ngay sau khi phun ra lời này từ trong miệng, Lâm Đăng cảm thấy trong lòng mình nhẹ nhàng hẳn, giống như mấy tầng đá lớn đè nặng trong tim bị chuyển dời đi, ngay cả hô hấp cũng thông thuận hơn rất nhiều.

Cảnh Mặc nhìn khuôn mặt Lâm Đăng dần thư giản, rốt cuộc cười lên tiếng, đôi mắt cong cong, môi hồng răng trắng.

Có lẽ là ánh mặt trời bên ngoài quá rực rỡ, chiếu vào khiến cho ánh mắt của cậu càng thêm lấp lánh, nói thật, Lâm Đăng chưa bao giờ thấy Cảnh Mặc vui vẻ như vậy, nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu, giống như là bị lây nhiễm, nhịn không được nhếch miệng cười theo cậu.

Cảnh Mặc trước đây, chính là tên quỷ nhỏ tinh nghịch ngay cả cười một cái cũng có thể lây nhiễm người khác đó thôi.

***

Lần nữa trở lại đầu đường phố W thị, hết thảy vẫn như trước, có vẻ như không có gì thay đổi.

“Ngày đó, tầng 12, nhớ không?” Lâm Đăng đem xe đậu ở phía bên trái cao ốc thực phẩm, vừa châm chước lý do hỏi, hiển nhiên, hắn đối với mình lỗ mãng cứng đầu, không nghe lời khuyên của Cảnh Mặc thì cảm thấy xấu hổ, không muốn nhắc đến, nhưng không thể không nhắc.

Dĩ nhiên là Cảnh Mặc không có rối rắm chuyện cũ như Lâm Đăng, cậu cười híp mắt cực kỳ vui vẻ, đầu tiên là cởi dây an toàn ra, sau đó nhích tới hôn khoé miệng Lâm Đăng một cái, mới cảm thấy hài lòng nói, “Đó là người cuồng bạo, sức mạnh của gã rất khủng bố, một nắm đấm cũng có thể đập người thành bánh mì thịt, may là tốc độ của gã không nhanh như tang thi cấp ba, nhưng cũng không chậm, tương đương với đi bộ nhanh của con người thôi.”

Dọc đường đi, Lâm Đăng không biết bao nhiêu lần bị cậu đánh lén, sớm đã hình thành thói quen cậu động một chút là thân mật, mới đầu có chút cứng nhắt hiện tại thì không còn biểu lộ gì, có thể nói là sự tiến bộ đi, ít nhất người có mắt đều nhìn thấy mối quan hệ giữa Cảnh Mặc và Lâm Đăng không giống bình thường, không giống anh em, bạn bè, thân mật như vậy chỉ có người yêu mới như thế.

“Người cuồng bạo?” Lâm Đăng nhăn trán suy nghĩ sâu về nó, hình như kiếp trước hắn không có nghe từ tượng tự như vậy.

“Phải, một con quái vật bị cưỡng chế bóp méo gen, bị nhốt ở tầng mười hai đã rất nhiều năm, ngày đó có lẽ là cao ốc bị mất điện, cho nên cơ quan giam giữ gã bị mất đi hiệu quả, vì thế mới bị đột phá ra ngoài.” Cảnh Mặc nói đến đây tạm dừng một lát, đưa tay kẹp lấy cằm của hắn tới gần bá đạo hôn lên một cái thật sâu, đến khi Lâm Đăng vì thiếu dưỡng khí mà nhíu mày né tránh mới tạm thời bỏ qua, đôi mắt sâu hút nhìn hắn, nói nhấn mạnh, “Lần sau đừng bốc đồng như vậy.”

“Đừng nhắc đến chuyện xưa.” Lâm Đăng chùi chùi vệt nước không rõ trên môi, nhàn nhạt lườm mắt với Cảnh Mặc.

Cảnh Mặc quay đầu nhìn một vật không xác định đang bay đến, hơi mím môi, tự mở cửa xe đi ra ngoài.

Tiếng vang ong ong khó chịu, cho dù ở cách xa cũng có thể nghe được rất rõ ràng, Lâm Đăng tự nhiên cũng phát hiện, vẻ mặt của hắn trong nháy mắt ngưng trệ, sau đó theo Cảnh Mặc xuống xe, nắm lấy tay cậu kéo về phía mình, “Em điên hả, mau chóng tìm phòng kín trốn đi, loại ruồi bọ phổ biến này cho dù có là biến dị vẫn đáng ghét như cũ.”

Cảnh Mặc lắc đầu, từ bên hông lấy ra một viên đạn đỏ phồng lên, ấn một cái nút nhô lên ở giữa, sau đó dùng lực ném tới ‘đám mây đen’ đang di chuyển tới bên này, vào khoảng khắc viên đạn màu hồng tiếp xúc đám mây đen, đột nhiên bật mở, hình thành một mạng lưới hồng ngoại kín không kẽ hở, bẫy lấy toàn bộ đám tang thi ruồi ghê tởm đến cực điểm này, trong không khí truyền đến tiếng lách tách bên trong, tiếp theo là một mùi hôi khét khó ngửi, đợi khi khói tan đi, mây đen rơi xuống vào trong quần thể kiến trúc nhà cửa biến mất.

Mấy ‘đám mây đen’ đằng sau cũng bị Cảnh Mặc dùng phương pháp tương tự đánh rớt, đến khi không thấy đám nào nữa.

Lâm Đăng nhìn đến choáng váng, đây chính là vũ khí mới sao, uy lực không hề kém với vũ khí của mình, còn là toàn trí năng, thật mịa nó trâu bò quá mà.

“Đi thôi.” Cảnh Mặc thò tay dắt tay Lâm Đăng, mang theo hắn chầm chậm đi vòng qua quảng trường phía trước cao ốc mỹ thực.

Lâm Đăng cầm khẩu hạt nhân Desert Eagle trong tay, sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu.

Số lượng đại tang thi phis trước cao ốc hắn từng kiến thức qua, đã qua bao nhiêu lâu, hắn cũng không biết đại quân tang thi này đã tiến hoá đến trình độ nào, thận trọng một chút luôn luôn tốt.

Đáng ngạc nhiên là, trên quảng trường sạch sẽ, ngay cả một con ruồi nhỏ cũng không tìm thấy, càng miễn bàn đến tang thi.

“Hiện tại tình hình này có hai khả năng.” Lâm Đăng nhìn xung quanh một vòng, nắm lấy tay Cảnh Mặc lui lại sau.

“Một là nơi này tang thi đã được thanh lý sạch.” Lâm Đăng chậm rãi buông tay Cảnh Mặc, đem một khẩu Desert Eagle khác cầm trong tay.

Đôi mắt màu đen của Cảnh Mặc rất rõ ràng, hơi chớp nhẹ, tiếp lời nói: “Hai là tang thi ở đây đã bắt đầu có trí lực, không giống như tang thi sơ cấp lắc lư không có mục đích bên ngoài quảng trường.”

Lâm Đăng nhếch miệng, ném cho Cảnh Mặc một ánh mắt khen thưởng, ngay sau đó lập tức biến sắc, hét to lên, “Cẩn thận bên trên!”

Trước khi hắn nói những lời này, Cảnh Mặc đã có phản ứng, giơ lên súng laser tia hồng ngoại bắn một súng về phía con quái vật.

Rống_____

Tiếng gầm rú đủ để rung trời chuyển đất, một con quái vật thân cao gần ba mét văng mạnh xuống mặt đất, thậm chí đem mặt đất nện thành hố sụp.

Trong đám tro bụi, Cảnh Mặc lui ra phía sau vài bước, híp mắt đánh giá con quái vật vạm vỡ hình người này____cơ bắp của nó nổi lên bề mặt da, máu thịt đỏ tươi trên thực tế thì so với người thường mạnh mẽ dẻo dai hơn nhiều, đối với thân hình quá mức to lớn mà nói, cái đầu ngắn nhỏ cực kỳ xấu xí, mặt mũi bị cơ thịt chen đẩy nhau, đây là một loại sinh vật ngay cả trên mặt cũng phủ đầy cơ bắp, thực sự là đủ doạ người.

Rống_______

Lại một tiếng rống to, quái vật dần dần từ mặt đất đứng thẳng lên, giơ nắm đấm giận dữ đập tới Cảnh Mặc.

Cảnh Mặc xoay người bỏ chạy, một bên còn quay người không ngừng bắn súng laser về phía quái vật, súng laser đủ nóng để xuyên qua cơ thể con quái vật nhưng lại không đủ để giết chết nó, đau đớn khiến người cuồng bạo tập trung lửa giận lên trên mình Cảnh Mặc, thậm chí ngay cả Lâm Đăng đứng phía xa cũng không lọt qua được mắt nó.

Lâm Đăng vừa định nổ súng hỗ trợ, thì lập tức nhìn thấy từ đằng sau cánh cửa xoay tròn trong cao ốc thực phẩm đại quân tang thi đang điên cuồng trào ra.

Lâm Đăng ngược lại đem họng súng ngắm ngay hướng cánh cửa xoay ở cao ốc thực phẩm, ngập ngừng, quay đầu nhìn về phía Cảnh Mặc đang chật vật né tránh người cuồng bạo, dứt khoát bắn một phát vào cửa xoay cao ốc thực phẩm.

Bang____bang____bang____

Sau vài tiếng nổ lớn, cao ốc thực phẩm lấy cửa xoay làm trục trung tâm hình quạt trong một khoảng khắc đổ sụp xuống, nhưng dù thế, đại quân tang thi tre già măng mọc giẫm lên xác đồng loại hăng máu liều chết ào ào vọt tới quảng trường.

Đám tang thi này rõ ràng đều là tang thi tiến hoá cao cấp, một khi để chúng nó vọt ra bên ngoài, muốn một lưới bắt hết chúng nó thì khá là khó khăn.

Lực tấn công của tang thi triều có khả năng sẽ để hai cái mạng nhỏ của Cảnh Mặc và Lâm Đăng bàn giao tại đây.

Tim Lâm Đăng chìm xuống, rống lớn với Cảnh Mặc, “Chạy xa chút!”

Cảnh Mặc bận rộn trăm việc dành thời gian liếc mắt nhìn hắn một cái, nhìn thấy trên tay hắn xuất hiện một thứ trông giống như lựu đạn thì trong lòng có dự đoán, lập tức chui vào trong hẻm nhỏ, ‘dẫn theo’ người cuồng bạo chạy như bay, Lâm Đăng một bên cầm khẩu hạt nhân Desert Eagle không cho vài con tang thi chạy ra, quay người chạy lui lại bên cạnh một nắp hố gas, lấy ra Phản khúc đao cạy mở nắp, ngay trong cái giây nhảy xuống đem một quả lựu đạn hạt nhân ném vào tang thi triều trước cửa cao ốc thực phẩm.

____________

Ex: wordpress vừa nâng cấp giao diện post bài trên máy tính bảng, và mọi người thấy đó, hôm nay Ex up truyện không có màu + không hình gì cả. Ngồi up 5 chương, Ex mở mồm chửi đờ mờ cũng phải cả chục lần, cái ô [đăng ngay – xem thử] nó cứ giật lên giật xuống tự động và che ngay thanh chỉnh font, cái phần chỉnh màu nhấn không ra, tab, chuyên mục nhảy loạn xạ =]] đếch biết thiết kế bên wp thấy tiện chỗ nào, riêng Ex thấy yêu đếch nổi rồi. À, vừa online điện thoại chỉnh lại tab =]]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play