Để xóa hình xăm bằng tia laser, điều khiến Bạch Lập Nhân khó chịu nhất chính là việc ba ngày trước khi tiến hành giải phẫu không thể để hình xăm động vào nước.
"Anh không đi tắm sao? Xác định hôm nay vẫn không đi tắm sao?" Diệu Diệu và anh nằm trên cùng một cái giường, cô nghiêng mặt, nghi ngờ hỏi.
Rất kì lạ! Anh ta không phải chịu kích thích gì đó chứ?
Ngày hè tháng tám rất oi bức, vậy mà đã ba ngày anh không tắm rửa!
"Mùi lắm à?" Bạch Lập Nhân xấu hổ ngửi người mình.
Có mùi sao? Có mùi sao? Rõ ràng ngày nào anh cũng lau người mà.
Ông trời ơi, anh cũng muốn chết lắm.
Đặc biệt là...
Xốc chăn lên: "Tôi ra sô pha ngủ!" Kiên quyết không để hình tượng bản thân bị hủy!
Tuy rằng anh và cô sẽ không tiến triển đến loại quan hệ đó, nhưng cũng không muốn cô nhớ đến hình tượng lôi thôi lếch thếch của mình.
Anh thà rằng để cô nghĩ mình là một con rùa rụt cổ, còn hơn là một người đàn ông lôi thôi!
Không phải có mùi, chỉ là cảm giác rất kì lạ, thật không tài nào tưởng tượng.
Cô là hồn phách, cô không tắm được, chẳng lẽ anh đang muốn trải nghiệm cuộc sống của một hồn phách sao?
Nhưng Bạch Lập Nhân đã quyết: "Không ươợc, chúng ta không thể tiếp tục ngủ chung được nữa!" Dù sao sau khi phẫu thuật, để tránh bị cô phát hiện, anh cũng định phân giường một vài ngày.
Bạch Lập Nhân tắt nước, vội vàng lấy khăn mặt lau người, nhanh chóng mặc quần áo trong nhà vào, uy hiếp: "Liêu Diệu Trăn, cô mà dám xông vào, tôi đá cô ra khỏi nhà đấy!"
"Rồi rồi, tôi đây còn chưa muốn rửa mắt!" Sao mồm miệng tên này lại ác độc thế hả?
Cô không nhỏ mọn như vậy, không so đo chuyện ngày xưa anh hay bắt bẻ mình, lại càng không muốn so đo chuyện mấy hôm nay, cho dù thắt lưng mỏi nhừ anh cũng không chịu về phòng ngủ.
Bọn họ là bạn bè già lâu năm, hẳn là nên khoái trá trêu ghẹo nhau, chứ không nên so đo hẹp hòi.
Diệu Diệu giả vờ không quan tâm đến cảm giác bị người ghét bỏ.
Bạch Lập Nhân mở cửa phòng tắm: "Còn lâu cô mới có cơ hội rửa mắt."
Anh đâu có điên mà biểu diễn múa thoát y trước mặt cô.
Diệu Diệu đang định cãi lại vài câu.
"Ding Dong." Chuông cửa vang lên.
Diệu Diệu và anh, hai mặt nhìn nhau.
"Mau chui vào chậu lan dạ hương đi!" Anh ra lệnh.
"Thật ra tôi bay tới bay lui cũng có làm sao đâu, người khác cũng đâu thấy được!"
Diệu Diệu kháng nghị, nhưng anh chỉ mới trừng mắt nhìn cô một cái, cô đã dùng dằng xoay người bay về chậu lan dạ hương.
Bạch Lập Nhân thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới đi mở cửa.
Đứng ngoài cửa là cô Ngô đang mỉm cười nhẹ nhàng, cô giơ giỏ hoa quả trong tay lên nói: "Bác gái bảo tôi hôm nào đến nhà anh chơi, nên tôi đến."
Cái này...
Không ai đánh kẻ đang cười, tuy Bạch Lập Nhân không thích người khác đến nhà mình, nhưng cũng không phải dạng người qua cầu rút ván.
May mà Bạch Lập Nhân và cái cô họ Ngô kia ngồi trên sô pha cách nhau cả gần một thước.
Hai người nói chuyện rất khách khí, chẳng khác nào đang tiếp khách.
Như vậy cũng được tính là người yêu sao?
Diệu Diệu nhìn đến bực mình, tính cách hai người họ đều thuộc loại chậm nóng, lý trí như thế có khi phải mất ba tháng mới có thể tiến triển đến mức độ nắm tay, một năm rưỡi mới có thể hôn môi á.
Cô không nên vui vẻ! Chuyện này đối với cô không có lợi, nếu cái cô họ Ngô này không phù hợp, Bạch Lập Nhân chẳng phải sẽ đi tìm đối tượng mới sao? Như thế đúng là rất "từ từ".
Cô không nên vui vẻ!
Nhưng vì sao khi sờ sờ khóe môi, lại thấy nó đang giương lên thật cao?
Không biết cái cô Ngô kia nhẹ nhàng nói điều gì mà lại khiến Bạch Lập Nhân lúng túng đáp: "Cái đó, cũng khá hơn rồi."
Ánh mắt anh vẫn luôn hướng đến chậu lan dạ hương nọ.
Bởi vì vấn đề mà đối phương đang đề cập vừa hay lại là chuyện anh không muốn cô biết.
"A, trên vai anh có vết máu kìa." Cô Ngô thấp giọng.
Bạch Lập Nhân giật mình, may mà giọng đối phương rất nhẹ, nha đầu thối trong chậu lan dạ hương kia chắc không nghe thấy đâu.
"Tôi muốn nó nhanh khỏi nên hay dùng tay nặn máu..." Anh cười khổ.
Không thể không thừa nhận bản thân rất nóng vội, anh muốn khôi phục sớm một chút, anh muốn... ngủ chung với Diệu Diệu.