Diệu Diệu muốn nổi giận, nhưng tạm thời đang bị ma uy hiếp nên không thể không khép nép.
Đáng ghét, gọi không nghe thì tự tôi đến.
“Sinh nhật tôi đã qua rồi, chúng ta về nhà đi!” Rốt cuộc đám đông cũng giãn ra được một ít, Diệu Diệu vội vàng chạy về hướng Bạch Lập Nhân.
Nhưng chỉ còn cách Bạch Lập Nhân có ba bước chân, cô đột nhiên thấy cả người nóng bừng bừng, như thể bản thân đang bị hành hình thiêu sống như ở cổ đại.
Kì lạ, Bạch Lập Nhân chưa bao giờ thích vào góp vui thế này, càng là chỗ náo nhiệt, anh trốn càng nhanh kia mà.
Đâu giống như bây giờ, lại còn chen vào đám đông thế nữa.
Kì lạ, thật sự đúng là kì lạ.
Diệu Diệu nhìn tay, vậy mà trong suốt…
Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ cô bị đẩy ra khỏi cơ thể rồi? Cô biết vì mình bị Con Nhóc nhập vào trong suốt một tháng trời, suy yếu quá độ nên rất dễ…
Nhưng, sao có thể?
Tiếng xe cứu thương càng lúc càng gần.
“Tránh ra, tránh ra!” Hai nhân viên cứu thương mặc áo trắng vội vàng chạy đến chỗ cô.
“Một, hai, ba! Lên!” Cô nghe tiếng họ đồng thanh ra hiệu.
“Ai là người thân hay bạn bè của nạn nhân, lên xe cứu thương cùng đi!” Nhân viên cứu thương lớn tiếng hỏi.
“Tôi! Tôi là bạn trai cô ấy.” Trong hội trường truyền đến giọng nói kiên định, liều lĩnh, bất luận là ai cũng không thể ngăn cản của Tiết Khiêm Quân.
Oh my god! Cô nghe thấy tiếng hít sâu của đám đông, sau đó là gương mặt xanh mét của Đỗ San San.
Dù gì đây cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm là, khi nhân viên cứu thương và Tiết Khiêm Quân một lần nữa vội vội vàng vàng khiêng cơ thể của cô đi ngang qua, cô nhìn thấy trên cáng là một cơ thể đầy máu.
Cơ thể đầy máu đó, lại chính là cô.
Diệu Diệu ngồi phịch xuống sàn nhà.
Cô, cô, cô, đã chết?
Cả người Tiết Khiêm Quân đều run rẩy, cô cũng run rẩy, may mà khi đặt cáng lên xe, nhân viên cứu thương còn quay sang an ủi Tiết Khiêm Quân một câu: “Anh đừng quá lo lắng, bạn gái anh vẫn còn thở, hẳn là có thể cứu!”
Từ sau khi “cô” được đưa đi, đám đông vốn dĩ vẫn tụ tập lại một chỗ dần dần tản đi.
“Không ngờ chị Diệu Diệu lại yếu đuối như thế, đều là tại tôi không tốt, tôi không nên giới thiệu chị ấy với anh họ.” Tiểu Ứng thút thít.
“Thì ra đúng là cô ấy và tổng giám đốc từng qua lại, nhưng cũng làm gì có cách nào, dù có xinh đẹp đến đâu cũng không thể đấu lại người có gia thế.” Người đang nói mát chính là đồng nghiệp của Diệu Diệu ở Đằng Long.
Đỗ San San lay lay người Bạch Lập Nhân, ôm cánh tay anh: “Anh Lập Nhân, em sợ lắm, tự dưng lại xảy ra chuyện thế này…”
Bạch Lập Nhân vẫn giữ vẻ mặt thẫn thờ.
Vẻ mặt này, Đỗ San San đã từng thấy một lần, đó chính là lúc Bạch Lập Nhân biết Con Nhóc gặp chuyện không may.
Phải mất một lúc lâu, Bạch Lập Nhân mới nhẹ nhàng đáp: “San San, cô và Tiết Khiêm Quân đừng đính hôn nữa có được không?”
Nếu Diệu Diệu nói cho anh biết, nếu không có Tiết Khiêm Quân, cô cũng không muốn sống, tình cảm của Đỗ San San đối với anh như vậy, có lẽ anh, có lẽ anh…
Rốt cuộc là vì cô che dấu quá tốt, hay là do anh sơ ý đây?!
“Anh Lập Nhân, em không muốn hại chết ai cả!” Đỗ San San tựa đầu vào vai Bạch Lập Nhân, hai bả vai run run, cố kiềm để không bật khóc.
Còn Bạch Lập Nhân không có biểu hiện gì, mặc cho cô ta vùi vào ngực mình.
“Để mẹ ruột đi vào, thật ra khả năng tỉnh lại cũng không quá lớn.” Bác sĩ thành thật: “Cho nên trong số mọi người còn có ai quan trọng với bệnh nhân không? Có thể vào thêm một người.” Bác sĩ ám chỉ.