“Làm ơn đi, mày không thấy mất mặt sao? Tao biết mày khó chịu, nhưng mà cũng không thể cả đêm không thèm nghe khuyên bảo, cứ tiếp tục uống rượu như vậy được! Chẳng lẽ mày không cần đứa nhỏ này nữa sao?” Tuy Diệu Diệu chưa từng mang thai, nhưng tình cảm cô dành cho những sinh mệnh nhỏ bé này rất lớn, có lẽ điều này liên quan đến A Vu.
“Mà vợ chồng chúng mày thật sự không thể nào thương lượng với nhau sao? Tại sao nhất định phải sinh con trai?! Chẳng lẽ hắn không biết cứ để mày phá thai sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe à?” Tuy Diệu Diệu biết vấn đề này có hỏi hay không cũng chẳng giúp được gì, nhưng vẫn không nhịn được cáu giận.
Tại sao trên đời lại có loại đàn ông ích kỉ như thế chứ?
Thành phố Ôn Châu tuy rất phồn hoa, nhưng quan niệm về chuyện nối dõi tông đường rất nặng, thậm chí còn có nơi vẫn duy trì truyền thống nhất định phải sinh con trai mới có thể “vào cửa”.
Cho nên, sau khi Ninh Ninh và chồng sinh đứa thứ nhất, vì để có thể đặt hộ khẩu nên về mặt pháp luật, hai người họ đã là vợ chồng. Tuy nhiên vẫn chưa mời tiệc rượu, cũng tương đương với việc nếu chưa sinh được con trai thì ở trước mặt tổ tông, bạn bè, gia đình nhà trai, Ninh Ninh vẫn chưa được họ thừa nhận là con dâu nhà đó.
“Mày có biết oan hồn trẻ con bình thường chỉ tìm mẹ chứ không tìm cha không hả? Trước trước sau sau gì mày cũng đã tích tận bốn năm mạng người rồi, mày mà còn tiếp tục tổn hại âm đức kiểu này, trước sau gì bọn chúng cũng tụ thành một đoàn khí cùng nhau đến tìm mày cho mà xem!” Diệu Diệu nói những lời này không phải chỉ để dọa Ninh Ninh.
Lần này gặp Ninh Ninh, cô thực sự bị dọa cho hết cả hồn.
Thì ra hai ba năm nay, Ninh Ninh thậm chí còn bỏ vài cái thai đã thành hình dạng.
Tại sao đàn ông lại ích kỉ như vậy chứ? Họ không thể thông cảm cho phụ nữ một chút sao?
Diệu Diệu rất tức giận, Ninh Ninh làm vậy với bản thân, nhưng cô càng biết càng thấy vọng, chuyện này đối với gia đình nhà chồng nó là chuyện rất bình thường.
Phụ nữ có cách gì chứ, gả cũng đã gả rồi, chỉ có thể chấp nhận mà thôi.
Hôm nay, cái thai trong bụng Ninh Ninh đã đủ 16 tuần, bèn nhờ người quen siêu âm hộ, phát hiện vẫn là con gái. Vốn dĩ nó còn muốn bỏ cái thai này đi, nhưng bị Diệu Diệu không chút khách khí mắng vài câu, lại thương tâm khóc.
Mỗi gia đình đều có quy định riêng của họ, nếu không có con trai thì hôn nhân của Ninh Ninh không có khả năng nào có thể bảo đảm.
Cả buổi chiều, Ninh Ninh khóc, cô cũng khóc.
“Mày nghe tao nói, đừng phá thai nữa, bác sĩ nói nếu mày còn tiếp tục phá thai kiểu này thì khả năng không thể sinh con được nữa đâu!” Diệu Diệu đành nhẫn tâm: “Để tao giúp mày nghĩ biện pháp…”
Người ta nói mẹ và con có cùng một trái tim, nếu không phải hôm nay tâm trạng Ninh Ninh không tốt thì cũng sẽ không thất thố như vậy.
Mỗi người đều là một nhành cây, trên cây kết hoa hồng chính là con gái, còn hoa trắng lại là con trai. Diệu Diệu đã nhờ mẹ mình xem qua, bả bảo mệnh của Ninh Ninh, cả đời chỉ có hoa hồng.
Diệu Diệu biết mẹ mình có một loại năng lực, có thể đi đến thế giới bên kia, đánh cắp hoa trắng về.
Nhưng mẹ cô chưa bao giờ làm loại chuyện đó, bởi vì nó trái với luân lý, chắc chắn sau này sẽ gặp báo ứng.
Báo ứng ở đây, chính là huyết quang tai ương.*
*Tai nạn đổ máu.
“Tao sẽ nhờ mẹ tao đổi hoa hồng lấy hoa trắng xem sao, đến lúc đó, tao đổi giúp mày!” Diệu Diệu hiểu bên mắt trái của mình có rất nhiều dị năng, chẳng qua là do bản thân không chịu khai phá mà thôi.
Mà cái người bị cô kéo ra bên ngoài lại cực kì trầm mặc.
“Cho nên mày không cần cứ mỗi lần đau lòng lại ôm Bạch Lập Nhân khóc tu tu, như thế chỉ tổ khiến người khác cảm thấy mày vô cùng ngu ngốc mà thôi!” Nói xong, Diệu Diệu hung dữ xoay người, định bụng tiếp tục xổ ra vài câu mang tính cảnh cáo.
Nhưng, mới xoay người, cô lập tức ngây dại.
Miệng há thành hình chữ “O”.
Vì, cô “nắm” nhầm tay rồi, trách sao cô lại thấy tay Ninh Ninh hôm nay to thế.
Cô điếng người, chân tay luống cuống, lập tức bỏ tay anh ra.
Bạch Lập Nhân cau mày.
Thấy chân mày anh nhăn tít lại, Diệu Diệu lập tức nhận thức được hành động của mình vừa rồi thật không phải, cứ như đang động vào cái gì đó bẩn lắm vậy, như thể rất chán ghét anh.
“Tôi không có ý đó đâu!” Diệu Diệu dùng tốc độ sét đánh nắm lại tay anh.
Nếu chủ động xin lỗi có thể cứu vãn tình bạn, cô không ngại là người cúi đầu trước.
Vốn dĩ cứ tưởng rằng tình bạn giữa hai người cứ thế mà chấm dứt, từ nay về sau cả đời không qua lại.
Nhưng tối nay, anh chẳng những tham dự họp lớp, lại còn âm thầm giúp cô giải vây.
Nghĩa là?
Bạch Lập Nhân thản nhiên nhìn cô, nhìn cô nắm lấy tay mình.
Ngẫm lại không đúng, cô nắm tay anh kìa, làm gì vậy? Rất mờ ám đó.
Diệu Diệu lại tức tốc buông tay ra: “Tôi không phải ý đó nha!”
Hỏng bét, không phải ý này, không phải ý kia, ngay cả cô cũng thấy rối.
Bạch Lập Nhân mấp máy môi, phun ra bốn chữ:
“Đúng là ngu ngốc.”
A, anh ta mắng cô ngu ngốc?
Có phải anh biết cái gì hay không? Có phải thấy cô rất buồn cười không? Đúng, cô rất ngu ngốc, rất dễ động tình, rất dễ tổn thương, cũng rất dễ bị lừa!
Vẻ mặt Diệu Diệu như bị đả kích rất nặng.
“Đầu óc bạn cùng phòng của cô có phải bị hỏng rồi không?” Dù sao cũng đã bị cô lôi ra ngoài một cách “đầy mạnh mẽ”, bên ngoài nhà hàng, lần đầu tiên anh không sợ bẩn mà ngồi xuống thành bồn hoa, vẻ mặt tự nhiên cùng cô nói chuyện phiếm.
Đâu? Không phải chỉ cô à?
Thấy anh vẫn còn để ý đến cô, vẫn muốn cùng cô nói chuyện, điều này khiến Diệu Diệu cảm thấy, đây quả thật là chuyện tốt duy nhất trong vận số đen đủi của cô gần đây.
Cô cảm thấy, ngực mình, vì Tiết Khiêm Quân mà trở nên tắc nghẽn, nay đã phần nào được xoa dịu.
“Anh độc miệng quá!” Diệu Diệu ngồi xuống bên cạnh anh, lấy từ ví ra một chiếc khăn tay: “Này.”
Nhiều năm qua, họ đã sớm trở nên cực kì ăn ý.
Vừa rồi, khi còn ở trong nhà hàng, cô quả thật rất muốn đưa khăn tay cho anh.
Quả nhiên, sau khi người này nhận khăn tay là bắt đầu tỉ mỉ lau chùi sạch sẽ cánh tay vừa bị Ninh Ninh chạm vào.
Nhưng, cả Bạch Lập Nhân và cô đều không chú ý đến một chuyện, rằng anh không hề lau bàn tay.
Cũng không rõ bao nhiêu năm về trước, tất cả những chỗ nào Diệu Diệu chạm qua, Bạch Lập Nhân đều lập tức chà lau sạch sẽ, dần dần thì một lúc nữa mới lau, còn bây giờ thì hoàn toàn bỏ qua chuyện đó.
“Nghe nói cô không chịu nhận phòng, cũng không lấy tiền?” Bạch Lập Nhân lau xong cánh tay thì chăm chăm nhìn về đằng trước, không hề quay đầu đối diện với Diệu Diệu, chỉ thản nhiên hỏi một câu.
Chỉ đến khi tự tay nhận chìa khóa nhà sát vách cho mẹ mình đưa, anh mới phát hiện.
“Căn nhà đó là do anh tự tay kiếm tiền mua lấy, đâu phải của tôi! Hơn nữa, tôi cũng không cần…” Diệu Diệu thì thầm.
“Cô cần, nhìn dáng vẻ của cô thì biết, là không lấy chồng được chứ gì.” Giọng anh vẫn rất nhẹ, nhẹ đến vân đạm phong khinh*, nhẹ đến độ như chỉ đang thảo luận về thời tiết.
*Vân đạm phong khinh: nhẹ như không.
Không phải hỏi cô thất tình à, mà là trực tiếp nói thẳng là cô không lấy chồng được, một “đao” diệt gọn phòng bị trong lòng cô.
Bạch Lập Nhân, anh đủ độc!
Tuy rằng đúng là Diệu Diệu từng rất khổ sở, đã từng nghĩ sau này tốt nhất không nên lấy chồng, nhưng thấy anh châm chọc kiểu này vẫn bị nội thương đến hộc máu.
“Bạch Lập Nhân, sao mồm miệng lại độc ác thế hả, tôi cá sau này anh cũng ế vợ cho mà xem!” Diệu Diệu phản công.
Có đấu võ mồm như vậy, cô mới phát hiện bản thân thế mà không thấy quá khó chịu.
Bạch Lập Nhân cau mày: “Người thích tôi rất nhiều đấy.”
Tự mãn đi! Tự mãn đi! Tốt nhất thử kể một cái tên ra xem nào.
Diệu Diệu khinh bỉ.
“Nhưng chẳng thấy ai thuận mắt cả, hơn nữa nếu muốn tôi chung chăn chung gối với một người phụ nữ, phỏng chừng phải mua một cái giường rộng ba thước, để không ai động vào ai thì mới may ra.” Bạch Lập Nhân nghiêm túc nói. Sau đó lại kết luận một câu: “Cho nên, cô nói đúng, tôi đây có khi ế vợ thật.” Nếu anh kết hôn mà lại đưa ra yêu cầu này, hẳn nào cũng bị người ta đá bay biến.
Phụt.
Lần đầu tiên suốt nửa tháng nay, Diệu Diệu bị người khác chọc cho bật cười.
Tuy rằng cô khẳng định anh không hề có ý muốn tấu hài cho cô nghe.
“Tôi cũng không muốn có con, chỉ tưởng tượng đến cảnh trẻ con đái dầm thôi đã thấy ghê rồi, khó có thể chịu được.”
Đây là lần đầu tiên Bạch Lập Nhân kể cho người khác nghe những chuyện trong lòng mình.
Cảm ơn cô đã khen ngợi, nhưng anh cho rằng, tương lai mình không thể nào là một người chồng tốt, lại càng không thể nào là một người cha tốt.
“Làm ơn đi, anh nuôi chó con hay nuôi mèo con thì chúng cũng sẽ tè bậy thôi!” Diệu Diệu không đồng ý với quan điểm của anh, nếu có thể, cô hy vọng tương lai mình sẽ có hai đứa con.
“Tôi cũng không nuôi động vật, ngay cả hoa cỏ cũng quá bẩn, không nuôi.” Bạch Lập Nhân dùng ánh mắt kì quái nhìn cô một cái, anh nghĩ cô đi theo anh lâu như vậy rồi, hẳn cũng biết chứ?
“Anh mà già đi chắc sẽ đáng thương lắm.” Diệu Diệu dùng ánh mắt đổng cảm nhìn anh chăm chú.
“Không đâu, tôi cảm thấy sống một mình rất tốt.” Anh thản nhiên ngắm trăng nói: “Một thân một mình, tự do tự tại, muốn gì làm nấy, sẽ không vì người khác mà buồn rầu, sẽ không vì người khác mà đau lòng, tôi thấy như vậy mới thật sự là tốt.”
Một thân một mình sao có thể tốt được chứ? Mẹ Bạch nhất định sẽ rất khổ sở!
Diệu Diệu đang định phản bác, đột nhiên cứng lưỡi.
Anh, anh đây là đang an ủi cô sao?
Thực chịu không nổi mà, an ủi người ta kiểu gì thế này!
Diệu Diệu cuối cùng cũng cười khẽ: “Đối với anh, tôi yếu đuối vậy à?”
Bạch Lập Nhân vẫn tiếp tục ngắm trăng: “Liêu Diệu Trăn, tôi xin lỗi, ân oán của tôi và Tiết Khiêm Quân, không nên khiến cô bị liên lụy.”
Diệu Diệu suýt chút nữa rớt cằm xuống đất.
Anh ta đang thừa nhận việc lúc trước theo đuổi cô là vì muốn tranh cao thấp với Tiết Khiêm Quân, đúng hệt như những gì cô đoán sao?
Nghe một người kiêu ngạo như anh xin lỗi, quả thực là một chuyện không dễ dàng gì a!
Nhưng Diệu Diệu vẫn cảm thấy có điều gì đó là lạ, nhưng không thể nào nói rõ ra được, rốt cuộc là kì lạ ở chỗ nào chứ?
“Cô yên tâm đi, tôi không hề có ý định lợi dụng thời cơ. Cho nên, khi đó nói mình muốn theo đuổi cô, cô thích cũng phải thích, không thích cũng phải thích, cũng là do quá tức giận mà thôi.”
“Khi đó anh làm tôi sợ muốn chết!” Đột nhiên bá đạo như thế, hại cô sợ muốn ngất xỉu.
“Tôi biết anh không thích tôi mà…” Diệu Diệu thở phào.
Cảm giác hai người có thể nói chuyện tự nhiên thế này thật tốt.
Xem ra, tình bạn của hai người đã trở lại như xưa.
Nhưng không ngờ Bạch Lập Nhân còn nói: “Không, tôi từng thích cô. Tuy rằng chỉ trong nháy mắt, nhưng tôi không phủ nhận bản thân đã từng thích cô.”
Diệu Diệu cứng lưỡi.
Hai người lại trầm mặc một lúc, Diệu Diệu cười gượng: “May mà chỉ là đã từng thôi.”
Nếu loại cảm giác đó bây giờ còn tồn tại, chắc chắn họ không thể nào tiếp tục làm bạn bè.
“Tốt lắm, từ nay về sau, chúng ta đừng ai tiến thêm bước nào nữa, cứ tiếp tục làm bạn bè đi! Nếu cô gặp nạn, tôi nhất định sẽ giúp cô.”
Nếu cô muốn khóc, tôi có thể cho cô mượn bả vai…
Những lời này, Bạch Lập Nhân không nói ra, dù gì cũng rất buồn nôn, anh nói không nên lời.
“Có điều, tôi không ngờ mình lại quen biết một người bạn ngu ngốc như cô… Loại cặn bã như thế, cô không cần nhớ đến hắn làm gì!”
Tên này, tên này, cô ngu ngốc ở đâu chứ!
“Tốt lắm, những gì cần nói đã nói cả rồi. Tôi nhớ cô khóc rất khá, nếu khóc được thì sẽ thoải mái hơn, vậy cô bắt đầu đi.”
Bạch Lập Nhân tiếp tục ngắm trăng, vẫn duy trì bộ dáng cao cao tại thượng đáng đánh đòn kia.
Cái gì mà cô khóc rất khá chứ!
Sao trí nhớ anh ta tốt như vậy, đến bây giờ mà vẫn còn nhớ rõ chuyện năm 18 tuổi!
Diệu Diệu dỗi: “Tôi không có nước mắt, không muốn khóc!”
Vừa mới dứt lời, đầu cô đã bị một bàn tay cứng rắn ấn lên bờ vai của anh.
“Khóc!” Anh ra lệnh.
Làm gì có người nào như vậy chứ!
“Tôi không khó chịu, tuyệt đối không khó chịu! Nếu anh ta ngay cả một lý do cũng không nói đã đi đính hôn với người khác, tại sao tôi lại phải khó chịu? Nếu tôi từ chức mà anh ta không có cảm giác gì, tại sao tôi lại phải khó chịu!” Bị anh ấn đầu như vậy, Diệu Diệu không thể nhúc nhích, đành phải giãn mặt cười cười.
Đáng ghét, khi nào mới chịu bỏ cô ra? Tư thế này thật sự rất khó chịu, cổ cô sắp gãy rồi!
“Tại sao tôi lại phải khó chịu? Chó hai chân không tìm được, nhưng chẳng lẽ không tìm được người đàn ông nào đủ hai chân sao? Giống như bọn Ninh Ninh đã nói, tôi nhất định phải tham gia lễ đính hôn của anh ta, hơn nữa còn phải dắt một anh chàng siêu đẹp trai đi cùng, cướp hết chú ý của người khác luôn!”
Cô nhất định phải để Tiết Khiêm Quân lộ ra ánh mắt giống như Tiểu Vĩ ngày hôm nay!
“Tôi không khó chịu, thật sự không khó chịu chút nào…” Diệu Diệu nhấn mạnh, nhưng lại phát hiện, càng nói, giọng cô càng nhẹ, cuối cùng, hơi run run.
Cô không khó chịu, nhưng, cô uất ức.
Bạch Lập Nhân không hề quấy rầy cô, anh không nhúc nhích, có điều bàn tay đang ấn đầu cô dần dần buông lỏng.
“Tôi không khó chịu, thật sự không khó chịu…” Diệu Diệu không ngừng nhấn mạnh, nhưng một giọt nước mắt to bằng hạt đậu đã rớt xuống vai áo Bạch Lập Nhân.
“Chỉ là cát bay vào mắt thôi.” Diệu Diệu dụi dụi mắt, nhưng không ngờ càng dụi, nước mắt càng rơi.
Cát bay vào mắt? Tốt nhất cô nên giải thích cho anh xem chỗ này đào đâu ra cát!
Bạch Lập Nhân cũng chẳng châm chọc cô, chỉ tiếp tục giả vờ như không thấy gì.
Vì như thể anh không hề để tầm mắt rơi xuống người cô, dường như chỉ đang cho cô mượn bả vai, chăm chú ngắm trăng.
Diệu Diệu cuối cùng cũng khóc thất thanh.
Từ lúc mọi việc phát sinh đến tận bây giờ, cô không hề khóc, nhưng hôm nay lại bị Bạch Lập Nhân bức ra những giọt nước mắt vốn bị đè nén lâu ngày.
Diệu Diệu dựa vào bờ vai của anh khóc đến phát run: “Bạch Lập Nhân, tại sao anh và tôi lại bi thảm đến như vậy?! Tôi đây mang tiếng bị người ta bứt bỏ, anh cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, sao chúng ta lại đồng bệnh tương liên* như thế chứ?!”
*Đồng bệnh tương liên: Cùng cảnh ngộ.
Đôi mắt đang ngắm trăng của Bạch Lập Nhân đột nhiên giật giật.
“Có lẽ chúng ta đến già vẫn chưa có ai yêu a, nếu như vậy, tôi và anh làm bạn với nhau!” Diệu Diệu càng nghĩ càng đau khổ.
May mà về già còn có thể vào viện dưỡng lão, ít nhất vẫn có người bầu bạn.
“Khóc phần cô đi, bớt nói nhảm chút…” Rút cuộc anh không nhịn được nữa, cắn chặt răng phun ra một câu.
Đã cho cô mượn vai để khóc còn nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì!
Diệu Diệu nghe vậy, lại tủi thân rúc vào vai anh khóc rống một hồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT