Anh cứ nghĩ vì Diệu Diệu quá kinh ngạc nên mới lộ vẻ mặt khó xử, sau đó mới thất thố gạt tay anh ra.

Bộ dạng cô khi ấy, hoàn toàn xem anh như người ngoài.

Khiến anh không hiểu tại sao.

Ngày tiếp theo thái độ của Diệu Diệu đối với anh rất lạnh lùng, vẫn cả ngày chưng ra bộ mặt đề phòng cao độ, cho dù là chuyện công việc, nếu tránh được thì lập tức tránh.

Biểu hiện này của cô khiến anh rất khó hiểu, khi đó rốt cuộc ai mới có lỗi, hay chính mình đã đắc tội với cô ấy lúc nào?

Tối hôm đó, cô không chờ anh cùng tan tầm, chuông tan tầm vừa vang lên tiếng đầu tiên thì cô đã trực tiếp vớ lấy đồ dùng trên bàn làm việc rồi chạy trối chết ra ngoài.

Anh gọi điện, đầu tiên là không bắt máy, sau đó tắt cả nguồn.

Điện thoại mới anh tặng cho cô vẫn còn đặt trong văn phòng, mà Diệu Diệu cũng không đến lấy.

Tâm trạng phụ nữ sớm nắng chiều mưa bắt đầu khiến anh không chịu đựng nổi.

Để khiến anh bị mê hoặc, cứ nửa đêm canh ba cô lại quay ngoắt 180 độ, đến quấn quít lấy anh, ôm anh, đòi “phần thưởng” một cách vô cùng khoái trá.

Thế này là thế nào? Anh sắp bị bức đến điên rồi!

Chẳng nhẽ cô muốn yêu đương vụng trộm? Chẳng nhẽ vì câu nói khi xưa của anh mà cô không dám yêu đương công khai?

Sáng sớm, anh không được ngủ đủ giấc, cũng mơ hồ biết được cô buông thắt lưng anh rồi rời giường lúc 5 giờ.

Nói thật ra, cô là người phụ nữ đầu tiên ngủ chung giường với anh, tuy rằng “ngủ chung” ở đây mang nghĩa đen.

6 giờ 30, anh rời giường, sau đó đi gõ cửa nhà cô.

Nhưng gõ rất lâu cũng không có ai ra mở cửa.

Buổi sáng 8 giờ, anh ở công ty, thấy cô đúng giờ mới đến làm.

“Sáng nay em đi đâu? Sao không đợi tôi đi làm chung?” Lúc lấy văn kiện từ chỗ cô, anh thuận miệng hỏi.

Trở mặt a trở mặt! Ai nói đàn ông trở mặt còn nhanh hơn lật sách chứ? Làm ơn đi, phụ nữ còn kinh dị hơn!

Sắc mặt cô y hệt như anh đang phá đám cô chuyện gì đó.

“Vé xem phim này của ai vậy?” Có đồng nghiệp nhặt được một cặp vé, hỏi.

“A, của chị đó!” Diệu Diệu vội vàng giơ tay, đối với đồng nghiệp vẫn vui vẻ như thường.

Bạch Lập Nhân phát hiện, khi mình đứng trước mặt cô, ngay cả một ánh mắt cô cũng không thèm dừng trên người anh.

“Vé xem phim tối nay? Hẹn hò ạ?” Đồng nghiệp đưa vé trả lại cho cô, thuận tiện trêu vài câu.

“Đúng vậy, tối nay chị hẹn đi xem phim với bạn trai.” Diệu Diệu hào phóng đáp trả.

Lúc nói những lời này, giọng Diệu Diệu có to hơn bình thường một chút, cô thừa nhận là mình đang cố ý.

Làm ơn đi, cô không hy vọng lại khiến hiểu lầm càng thêm phức tạp.

Cô là người đã có bạn trai, tuy ngoại hình có hơi “cởi mở” một chút, nhưng cũng không có nhu cầu về vật chất cao đến mức…đem mình đi bán!

Cô cẩn thận nhìn lướt qua Bạch Lập Nhân, hy vọng anh sẽ hiểu.

“À, tôi hiểu rồi.” Bạch Lập Nhân tiếp văn kiện trong tay cô rồi gật gật đầu.

Quen nhau đến ngày thứ ba rồi, quả thật nên hoạt động chút đỉnh.

Mấy ngày nay anh cứ lo mình vì quá bận rộn mà không dành thời gian cho cô, vì vậy hôm nay đã hủy hết tất cả các cuộc hẹn.

Tuy rằng rạp chiếu phim là chỗ anh không thích đến nhất, nhưng nếu cô thích, anh cũng có thể miễn cưỡng mà nhân nhượng một chút.

Vì những lời này của anh, sắc mặt lúc nào cũng căng cứng của Diệu Diệu cuối cùng cũng hòa hoãn.

Điểm biến hóa nhỏ nhặt này đều rơi vào mắt Bạch Lập Nhân.

Đoạn tình cảm này tuy vừa mới bắt đầu, nhưng Bạch Lập Nhân lại cảm thấy chính mình dường như đã bị lún sâu vào từ rất lâu rồi, mỗi cảm xúc, mỗi câu nói của cô đều khiến anh để tâm. Để ý đến từng biểu cảm dù là ít nhất của cô, loại cảm giác bất an này, thật xa lạ.



Xem phim, chắc là hai người cùng đi chứ?!

Còn có, ăn cơm trước rồi mới đi xem phim, hay xem phim xong mới đi ăn?

Bạch Lập Nhân thừa nhận, anh đối với buổi hẹn hò đầu tiên này cực kì để ý, cực kì khẩn trương.

Trong một buổi chiều, anh đã xem đồng hồ không biết bao nhiêu lần.

5 giờ 30 lúc tan tầm.

Anh không muốn bị cô phát hiện, vì vậy làm bộ bận rộn, bắt đầu lật văn kiện ra xem.

Vừa lật vừa xem, nửa tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh chóng, anh vẫn còn ngồi một mình trong văn phòng.

Anh lại liếc đồng hồ.

Chẳng nhẽ cô thấy anh đang bận việc nên ngại không dám làm phiền?

Bạch Lập Nhân đứng dậy, đi ra mở cửa.

“Diệu Diệu, mấy giờ phim ch…” Vị trí của người ngồi ngoài cửa đã trống trơn, máy tính cũng đã tắt từ lúc nào.

Bạch Lập Nhân ngẩn cả người.

Không phải đi xem phim sao?

Bạch Lập Nhân lấy điện thoại di động ra, bấm số của cô.

Có phải cô thấy anh còn bận việc nên ra ngoài mua cơm? Kỳ thật, anh không bận mà!

Gọi điện nhưng cô vẫn tắt máy như cũ.

Hiện tại là tình huống gì đây? Cô ấy đi đâu rồi?

Bạch Lập Nhân ở văn phòng đi tới đi lui.

Mỗi lần đảo qua là một giây, thẳng đến khi sàn nhà suýt chút nữa là bị anh mài đến nhẵn bóng, cô vẫn chưa trở về.

Hơn nữa, điện thoại của cô vẫn tắt.



“Thật sự quyết định từ chức?” Xem xong phim, sau khi đưa Diệu Diệu về nhà, Tiết Khiêm Quân mới hỏi.

“Em…” Đối với quyết định từ chức này cô đã kiên quyết suốt cả hôm nay, đến bây giờ lại đột nhiên thấy hơi do dự.

“Hôm nay thư kí của anh đột nhiên lại ném một quả bom to đùng cho anh.” Tiết Khiêm Quân đột nhiên đổi đề tài.

“Hả?”

“Cô ấy có thai, nhưng sức khỏe không được tốt nên bác sĩ dặn phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian.” Tiết Khiêm Quân tiếc nuối thở dài, sau đó dời ánh mắt đến chỗ cô: “Diệu Diệu, em qua đây giúp tôi đi.”

Diệu Diệu ngây dại.

Đến công ty tài chính Đằng Long làm việc? Cùng anh tác chiến? Cái này…

“Em nghĩ, có thể hôm qua em hơi xúc động…” Diệu Diệu khó xử: “Bạch Lập Nhân chắc không phải có ý đó…”

Đằng Long và công ty của cô hoàn toàn làm việc trong hai lĩnh vực khác nhau, cô sợ sau khi mình chuyển sang đó, biểu hiện không được tốt, không chừng…

Cô thật sự phải rời khỏi “Động lực”?

Sáng sớm hôm nay, lúc Bạch Lập Nhân qua gõ cửa nhà cô, cô thật sự không dám mở.

Có khi nào anh ta đến xin lỗi?!

Nếu anh không xin lỗi, cô nghĩ sau khi bình tĩnh lại cũng sẽ có thể làm như không có chuyện gì mà tiếp tục làm chung với Bạch Lập Nhân.

Hôm nay và hôm qua, cô đều nghĩ đến đầu óc choáng váng.

Có phải tại mấy đứa trong công ty hay đồn bậy là cô thích giám đốc nên mới khiến anh hiểu lầm? Còn nụ hôn đó…

Diệu Diệu ngơ ngác sờ sờ hai má bị Bạch Lập Nhân hôn.

Có lẽ nụ hôn đó và những lời này, chỉ do mình hiểu lầm mà thôi.

Tiết Khiêm Quân liếc mắt liền nhìn thấu tâm tư của Diệu Diệu, lời lẽ trở nên nghiêm khắc: “Diệu Diệu, nếu anh nói với thư kí của mình những lời ám chỉ muốn cùng cô ta lên giường, em thấy đó có phải là quấy rối tình dục hay không?”

Cái này…

Diệu Diệu vẫn do dự.

Anh ôm cô vào lòng: “Diệu Diệu, từ chức rồi qua giúp anh đi!”

Cái này…

Diệu Diệu ở trong lòng anh ngẩng mặt, nâng mắt lên.

ở góc độ này, gương mặt cô xinh đẹp đến run sợ, bàn tay Tiết Khiêm Quân nhẹ nhàng ve vuốt khuôn mặt cô, khuôn mặt mịn màng, đôi môi chậm rãi, chậm rãi đến gần, đến khi giữa hai đôi môi không còn khoảng cách.

Diệu Diệu không hề động đậy, cả người cứng ngắc như khúc gỗ.

Môi cô đột nhiên bị tách ra.

Diệu Diệu có thể cảm giác được sự ấm áp cùng nhiệt độ từ làn da anh truyền đến, ngay cả tiếng tim đập cũng không bỏ sót.

Từ từ, cô nhắm mắt lại, cảm nhận sự tồn tại lẫn tình cảm của anh.

Mà đôi con ngươi đen bóng thâm trầm kia từ đầu đến cuối đều mở to, bình tĩnh nhìn từng biến hóa của cô.

Anh không dễ động tâm với bất kì kẻ nào, lần này cũng vậy!

Đang lúc anh chuẩn bị làm sâu dần nụ hôn…

Một ánh sáng chói mắt đột ngột chiếu thẳng chỗ hai người.

Diệu Diệu vội vàng đẩy Tiết Khiêm Quân ra, kích động quay đầu lại.

Trên xe, ngũ quan khắc sâu của Bạch Lập Nhân, lạnh lùng đến phát run.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play