Vốn dĩ Bạch Lập Nhân đã đặt nhà hàng đâu vào đấy.

Do cô nói không thích lúc nào cũng ru rú trong nhà nên anh đành phải phối hợp một chút.

Nhưng không ngờ cái cô này lại tự dưng mất liên lạc.

Khi tan tầm, anh vừa mới ra khỏi văn phòng đã phát hiện không thấy bóng dáng cô đâu cả.

Không có tin nhắn trả lời, di động cũng tắt máy.

Cô ấy rốt cuộc đang làm cái gì?

Anh tắm rửa xong xuôi, từ phòng tắm bước ra, nước lạnh cũng không cuốn được cơn tức giận của anh, vòng tay bằng thủy tinh gần như bị anh nắm chặt đến vỡ vụn.

Mới ngày đầu tiên hẹn hò mà anh đã có ý định muốn chia tay với cô rồi!

Giơ vòng tay lên, anh còn muốn ném nó vào thùng rác.

Từ trước đến nay chưa từng có người phụ nữ nào đối xử với anh như vậy!

Nhưng…

Làm thế nào cũng không vung tay được, dù sao đây cũng là quà sinh nhật.

Có lẽ nếu anh giận dữ vứt vòng đeo tay đi, Liêu Diệu Trăn sẽ khóc cho anh xem.

Quên đi, quên đi, ít ra cũng phải nghe cô giải thích đã.

Một lần nữa đeo vòng tay vào, Bạch Lập Nhân vẫn cảm thấy rất tệ.

Mười giờ tối, nhà bên cạnh cuối cùng cũng truyền đến tiếng mở cửa.

Bạch Lập Nhân phút chốc nảy sinh xúc động muốn chạy sang chất vấn cô.

Ngày đầu tiên quen nhau mà thái độ của cô là thế nào đây? Cô có đặt anh ở trong lòng không?

Nhưng loại xúc động này chỉ lóe lên một cái rồi vụt tắt.

Anh ngồi im trên sô pha, chờ cô chủ động sang xin lỗi.

Anh rất kiêu ngạo.

Một tiếng trôi qua, hai tiếng trôi qua.

Người anh đang đợi không qua, lời xin lỗi mà anh đang đợi cũng chẳng thấy tăm hơi đâu.

Bạch Lập Nhân lần đầu tiên cảm thấy, thì ra tình yêu là một loại tình cảm vô cùng dày vò.

Rửa mặt sạch sẽ, lau mặt, anh thả người trên giường.

Nhưng mắt cứ mở thao láo, làm cách nào cũng không ngủ được.

Trong lòng Bạch Lập Nhân vẫn thấy bất ổn, giống hệt như đêm qua.

Có lẽ Liêu Diệu Trăn không để ý đến anh nhiều như vậy!

Xoay người quay lưng lại phía cửa, trầm tư, tâm tình của anh bây giờ hệt như một cái thang máy đang bị trục trặc, cứ rớt xuống ầm ầm.

Ống tay áo bị người kéo nhẹ.

Đang mải suy nghĩ, anh không hề để ý.

Ống tay áo lại bị người khác kéo nhẹ.

Anh xoay người lại, thấy rõ người tới thì giật mình, hoảng sợ rống lên: “Liêu Diệu Trăn, não cô bị nước ngập sao? Nửa đêm nửa hôm mò sang đây làm gì?”

Lúc nãy chờ dài cổ thì không qua, bây giờ đang rạng sáng lại xuất hiện!

Có lẽ do rống to mà chứng ‘u buồn’ khi nãy biến mất tăm.

“Diệu Diệu” bất an nhìn anh.

Dịch người, nó định vòng tay ôm lấy thắt lưng Bạch Lập Nhân.

“Bộp” Anh hất tay nó ra.

Muốn an ủi anh sao? Không có cửa đâu!

Lần này vì dỗi nên anh dùng nhiều sức hơn bình thường, khiến mu bàn tay trắng trẻo của nó đỏ cả lên.

Nhưng “Diệu Diệu” vẫn kiên trì ôm chặt lấy thắt lưng anh.

“Xê ra, nghĩ làm vậy sẽ dỗ được tôi chắc?!” Bạch Lập Nhân ác mồm ác miệng, lại đẩy nó ra.

Anh dễ dỗ như vậy sao? Cô cũng quá ngây thơ rồi!

“Diệu Diệu” cúi đầu, vẫn kiên trì dịch lại gần.

“Tránh ra!” Anh lại đẩy, chẳng qua lần này chỉ hơi vươn tay, phản kháng chút đỉnh mà thôi.

“Diệu Diệu” gắt gao nằm úp sấp ôm chặt lấy Bạch Lập Nhân, đầu chôn sâu trong ngực anh.

“Biết cô sai cái gì không?” Anh lớn tiếng, bắt đầu ép cung.

“Biết.” Cái đầu trong ngực anh ra sức gật đầu.

Thái độ nhận sai: Thành khẩn.

“Nói tôi nghe hành tung đêm nay của cô, giải thích hợp lý một chút, có vậy tôi mới xem xét có nên tha thứ cho cô hay không.” Thái độ của Bạch Lập Nhân vẫn rất gay gắt, tuy nhiên nếu để ý có thể thấy giọng nói đã hòa hoãn hơn nhiều.

“Diệu Diệu” ngửa đầu, dùng ánh mắt vừa mê man vừa sợ hãi nhìn chằm chằm anh.

Nó chỉ chú ý đến hai chữ “tha thứ”.

Nhìn cô tủi thân đến chực khóc, Bạch Lập Nhân vô lực, chỉ có thể trợn mắt: “Sao lại khóc? Tôi có chửi cô đâu!”

Giọng nói đậm vẻ bất đắc dĩ, trái tim lại không tự chủ được đập mạnh, anh chỉ biết là vừa rồi mình chỉ suy nghĩ miên man mà thôi.

Cô còn lâu mới không thèm để ý đến anh.

“Có phải bạn em vẫn chưa khỏi ốm hay không? Vậy nên em mới phải đi chăm sóc cô ấy, không thể trả lời tin nhắn của tôi?” Bạch Lập Nhân đoán đi đoán lại cũng chỉ đoán được lý do này: “Nếu đúng là như vậy thì tôi sẽ tha cho em lần này.” Có lẽ anh nên mua cho cô một cái di động mới, vậy mới có thể tránh trường hợp điện thoại hỏng không thể liên lạc.

Anh hai nói nhanh quá, nó không hiểu lắm, nhưng vừa nghe đến chuyện anh hai có thể tha thứ cho nó, nó liền vui vẻ liều mạng gật đầu.

“Tốt lắm, giải thích cũng giải thích rồi, tôi không tức giận nữa, em về nhà ngủ đi.” Bạch Lập Nhân vẫy vẫy tay, ra lệnh đuổi khách.

Chắc hẳn vì chuyện cô cho anh leo cây, lại chưa thể giải thích cặn kẽ, khẳng định là ngủ không yên nên phải chạy sang đây lúc nửa đêm nửa hôm thế này.

Nhưng mặc cho anh đã nói vậy, “Diệu Diệu” vẫn quấn quít không rời, hai cục thịt trước ngực cô ép anh đến tắt thở rồi.

“Mau về ngủ đi, thuận tay nhớ đóng cửa.” Bạch Lập Nhân dùng sức đẩy nó ra, lại chui vào ổ chăn, lạnh lùng đưa lưng về phía “Diệu Diệu”.

Hic.

Anh hai sao lại tức giận nữa rồi?

“Diệu Diệu” cẩn thận xốc chăn lên, chầm chậm, chầm chậm nằm lên giường, lại từ từ, từ từ nằm cạnh Bạch Lập Nhân.

Trước đây, cha vì không muốn mẹ bé tức giận vẫn để mẹ bé ôm lấy nó, mẹ bé luôn cười hi hi ở đầu giường kể chuyện ma cho nó nghe, vì vậy mỗi lần nó sợ hãi đều tìm đến chỗ anh hai.

Anh hai vẫn lạnh lùng như trước, nhưng cũng sẽ không bao giờ từ chối ôm nó “ngủ”.

Bạch Lập Nhân có thể cảm nhận rõ ràng một bên giường đang lún xuống, cả người anh cứng đờ, không nhúc nhích.

“Diệu Diệu” vô cùng cẩn thận dựa sát vào, đôi má xinh đẹp im lặng dán vào lưng anh.

Nó vừa mệt vừa lạnh, tối hôm qua sau khi bị dương khí của anh hai đánh bật ra, nguyên khí của nó bị tổn hao nặng nề, phải rất vất vả mới có thể “trở về” bên người anh hai như bây giờ.

Tay nó từ từ, từ từ đặt lên thắt lưng Bạch Lập Nhân.

Anh đang định xoay người thì nghe “Diệu Diệu” nói khẽ.

“Anh hai, đừng nhúc nhích!”

Con Nhóc mệt quá, Con Nhóc không chịu được một hơi dương khí kia của anh hai, ngay cả sức lực để ngẩng đầu cũng không có.

Nó ôm chặt anh mình.

Đã bao lâu nó chưa được ôm anh? Thật sự rất nhớ, rất nhớ…

Cả người Bạch Lập Nhân cứng đờ, cứ mặc cho “Diệu Diệu” ôm.

×&×&×&×&×&×&×&×&×&×&×

“Tổng giám đốc, tôi có chuyện cần nói.” Vừa nhận được một tin tốt, cô vội vàng vào gõ cửa phòng Bạch Lập Nhân.

“Ừ, vào đi.” Anh đang ngối trên ghế phê duyệt công văn.

Diệu Diệu ngồi xuống cái ghế đối diện, vô cùng lễ phép chờ anh xử lí công việc.

“Buổi sáng mấy giờ đi?” Bạch Lập Nhân vừa kí tên vừa hỏi.

Nghe anh hỏi vậy Diệu Diệu lập tức ngồi ngay ngắn lại: “Bảy giờ mười lăm phút thì ra khỏi nhà.” Không phải cô không chuẩn bị bữa sáng cho anh, mà là do anh ngủ quên!

Ai hỏi cô cái này chứ, người ta hỏi là hỏi sáng sớm mấy giờ thì rời khỏi nhà anh.

Nhưng nếu lại lôi chuyện tối qua ra đề cập, anh ngượng.

Đương nhiên anh biết rất rõ nguyên nhân vì sao hôm nay mình lại ngủ quên.

“Tổng giám đốc, tôi có tin tốt báo cho anh này.” Diệu Diệu vội vàng báo cáo tình huống: “Mấy ngày nay tôi có thương lượng với đại lý bên Vũ Hán, đối phương cũng đã đồng ý sẽ không hủy hợp đồng nữa, nhưng chúng ta phải cung cấp thiết bị, trợ cấp thêm năm vạn và cho họ giữ mười vạn tiền nợ ngạch gốc.” Đây đều là thành quả cho thái độ kiên trì của cô.

Bạch Lập Nhân ngẩn người.

Tuy rằng chuyện đó vốn đã được giải quyết, nhưng thái độ của phía đại lý rất cứng rắn, anh cứ nghĩ vụ này ít nhất cũng phải thất thoát khoảng bốn năm mươi vạn.

Nhưng… năm vạn tiền thiết bị? Giữ mười vạn tiền nợ ngạch gốc?

“Thật ra đối phương cũng rất tức giận, nhưng ông ấy đã tìm hiểu về công ty của chúng ta rất kỹ, cũng rất tin tưởng, ông ấy cũng nói sau vài ngày bình tĩnh suy nghĩ, quyết định không hành động theo cảm tính, đồng ý tiếp tục hợp tác với chúng ta.” Đây là đại thành công, Diệu Diệu cười đến tít cả mắt.

Khóe môi Bạch Lập Nhân giương lên một độ cong tuyệt đẹp.

“Thật không ngờ em vẫn chưa từ bỏ.” Tính tình đối phương không tốt, hơn nữa với tính tình thích lấy cứng đối cứng của anh, anh không ngờ Diệu Diệu vẫn còn tiếp tục theo dõi chuyện này, cũng giải quyết rất thỏa đáng.

“Giám đốc, vậy anh định thưởng thế nào?” Diệu Diệu thấy tâm tình anh tốt lên, vội vàng trêu.

Lần trước có một kế toán phát hiện ra lỗi sai sót thiệt hại cả hơn chục vạn, giám đốc Tiểu Vĩ đã vô cùng hào phóng thưởng thêm cho nhân viên đó hai nghìn.

Lần này cô giúp anh chuyện lớn như vậy, nói thế nào cũng nên tỏ vẻ chút đỉnh chứ?

Bạch Lập Nhân đứng lên, nhìn cô một lúc rồi bước lại gần.

“Em muốn tôi thưởng cái gì?” Cảm xúc của anh không hiểu sao hơi dao động.

Đại điện đại lý phía Vũ Hán tính tình phải nói là cực kì thối, cô chắc hẳn cũng đã phải chịu không ít ấm ức.

“Tôi muốn…” Diệu Diệu cười khanh khách.

Nhất định phải bóc lột anh ta một khoản mới được, mà nên bóc lột bao nhiêu đây?

Diệu Diệu còn đang nghiêng đầu mải suy nghĩ đã thấy một hộp điện thoại đi động được đóng gói cẩn thận đặt ở trước mặt.

“Cái này cho em.” Bạch Lập Nhân mất tự nhiên nói.

Tuy rằng hai người đang yêu nhau, nhưng anh không có thói quen tặng quà cho người khác giới.

Diệu Diệu mở to mắt kinh ngạc, dòng di động này vừa mới ra mắt, cái này, cái này cũng phải mấy ít nhất bốn trăm ngàn đó!

Bạch Lập Nhân lần này cũng quá hào phóng đi, tuyệt không giống với tác phong ngày thường!

“Ha ha, còn chưa đủ nha” Diệu Diệu chạm nhẹ vào chiếc điện thoại cũng không dám, chỉ sợ đây là một cái bẫy béo bở đang giang sẵn chờ cô, đành phải xấu hổ bịa chuyện.

Chưa đủ? Ừm, có thể, cô muốn cái khác.

Bạch Lập Nhân nhìn lướt qua văn phòng, cửa chớp kéo rất kĩ, bên ngoài không thể nhìn vào.

Anh xấu hổ hôn nhẹ lên hai má Diệu Diệu.

Cảm giác man mát lướt qua hai má.

Diệu Diệu cứng người.

Mặt Bạch Lập Nhân dần đỏ lên.

“Một nụ hôn, đủ rồi chứ?” Bạch Lập Nhân xấu hổ ho một tiếng, lùi lại, ánh mắt lại lấm lét nhìn xung quanh, giả vờ như chưa có gì xảy ra.

Diệu Diệu ngơ ngác nhìn anh.

Anh nghĩ, hẳn là chưa đủ?

“Vậy tối nay cho phép em tiếp tục ngủ cùng tôi, được chưa?” Anh tức giận.

Cùng lắm thì mất ngủ thêm một đêm chứ gì!

Phần thưởng của anh đã lớn lắm rồi, có muốn thêm cũng không được đâu.

Diệu Diệu che hai má vừa bị Bạch Lập Nhân hôn, đôi mắt đẹp vì sợ hãi mà trợn lên như mắt bò.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play