“Đinh đong, đinh đong.”

Chuông cửa cứ reo mãi.

Tiết Khiêm Quân đang chuẩn bị uống thuốc rồi nghỉ ngơi, gần đây mấy ông già trong ban quản trị lại ‘bệnh cũ’ tái phát, cứ nhắc đi nhắc lại, tất nhiên anh biết ai là người ở sau lưng xui khiến, nhưng chỉ có thể âm thầm tức giận, không làm gì được.

Tiết Khiêm Quân xốc chăn lên, hơi bực mình ra phòng khách, anh nhìn thoáng qua mắt cửa rồi kinh ngạc mở ra.

“Sao em lại đến đây?” Mỉm cười là sắc mặt muôn thuở của anh.

“Buổi chiều lúc anh gọi điện thoại, nghe giọng có vẻ không được khỏe.” Diệu Diệu hơi mất tự nhiên đứng ngoài cửa.

Hai người hẹn hò đã hơn một tháng, tất nhiên cô biết nhà anh ở đâu.

Chỉ là, đây là lần đầu tiên cô đến đây.

“Chỉ là cảm mạo thôi.” Cổ họng anh mấy hôm nay quả thật hơi sưng, nhưng không ngờ cô lại phát hiện.

Đương lúc mặt trời lặn lại được gặp Diệu Diệu, Tiết Khiêm Quân mới phát hiện thì ra mình cũng rất muốn gặp cô.

“Diệu Diệu, vào đi.” Anh chủ động dịch người tránh sang một bên, mời cô vào nhà.

Ngày ấy đến nhà cô làm khách anh cũng đã nói rằng lúc nào cũng hoan nghênh cô đến nhà mình.

Chỉ là anh không ngờ cô sẽ đến thật.

Diệu Diệu chú ý thấy mặt anh hơi đỏ lên.

Diệu Diệu bước vào phòng thì lập tức nhíu mày.

Nhà của anh chừng ba bốn trăm mét vuông, bốn phía đều có thể nhìn ngắm bờ hồ, phong cảnh vừa độc đáo vừa thoải mái.

Chỗ này đúng là tấc đất tấc vàng a…

“Căn nhà này là anh tự mua sao?” Diệu Diệu hỏi.

“Không, là cha dượng tôi tặng.” Anh lạnh nhạt cười.

Không gian của căn nhà rất thoáng đãng, lại được một kiến trúc sư có tiếng ở Hong Kong tự tay thiết kế, chỉ tính riêng tiền nội thất trang hoàng đã hơn ba trăm vạn tệ, chưa tính đến giá nguyên bản của căn nhà đã hơn trăm vạn nữa.

Anh ở Long Đằng trước mắt chỉ lấy lương của một năm, sở dĩ cha dượng tặng anh căn nhà này cũng chỉ để ‘trấn an’ anh mà thôi!

“Căn nhà rất đẹp, chỉ là…”

Chỉ là anh và cô giống nhau, đều là mệnh cực âm, cả cơ thể và hồn phách đều rất yếu, nếu ở quá gần nguồn nước thì sẽ rất dễ bị quỷ dây dưa.

Những người đi mua nhà tất nhiên đều mời thầy đến xem phong thủy, cũng đánh giá qua giá trị kinh tế, nhưng hoàn toàn không cân nhắc đến việc bát tự của người ở có hợp với căn nhà hay không.

Bát tự của anh là ngũ hành thiếu hỏa, ở nơi ‘nước lớn’ thế này, không thể nghi ngờ là tia hy vọng cuối cùng cũng sẽ bị dập tắt.

“Chỉ là cái gì?” Tiết Khiêm Quân để cô ngồi xuống một tấm đệm kiểu Nhật, sau đó bưng ấm chén đến, bắt đầu nấu nước, chuẩn bị trà cho cô.

“Không cần đâu, anh đang ốm mà.” Cô vội vàng kéo tay anh.

Tay và tay, đan vào một chỗ.

Tiết Khiêm Quân ngồi xếp bằng bên cạnh cô.

“Sao hôm nay em lại đến đây?” Cả tuần nay anh hẹn cô mấy lần đều bị từ chối, anh còn tưởng…

“Công ty gặp rắc rối, bận đến sứt đầu mẻ trán.” Diệu Diệu thấy có lỗi với anh: “Hôm nay là sinh nhật giám đốc của em nên không cần tăng ca.” Mẹ Bạch đã chuẩn bị cơm chiều đón sinh nhật cho Bạch Lập Nhân, cả nhóm nô dịch trong công ty thấy thế đều thở hắt ra, nhanh chân nhanh tay thu dọn đồ đạc ra về.

Hôm nay hình như đúng là sinh nhật của Bạch Lập Nhân.

Khi đó, mỗi khi đến sinh nhật của thiếu chủ, cả bang hội từ trên xuống dưới đều rất náo nhiệt, muốn quên cũng không dễ dàng gì.

Cho nên hôm nay khi cô đến, anh quả thật đã giật mình.

Anh còn tưởng…

Xem ra mấy tin đồn trong giới thương nhân cũng không thể hoàn toàn tin tưởng.

Lòng bàn tay trong tay cô đầy mồ hôi, hơi nóng.

“Có phải sốt rồi hay không?” Diệu Diệu lo lắng sờ trán anh, rồi lại sờ trán mình.

“Để em xuống dưới nhà mua nhiệt kế.” Diệu Diệu vội vàng đứng dậy, nhưng lại bị anh nắm tay kéo trở về.

“Không cần đâu, sau khi tan tầm tôi đã đi khám rồi, chỉ có 38 độ 3 thôi, đã mua thuốc rồi.” Anh lắc đầu, bảo cô đừng lo.

“Vậy anh uống chưa?” Diệu Diệu hỏi.

“Đang chuẩn bị.” Đang chuẩn bị uống thuốc thì cô đến nên quên bẵng mất.

Diệu Diệu nhìn về phía phòng bếp lạnh tanh, hỏi: “Anh đã ăn cơm chưa?”

Căn nhà này quá lớn, một người ở dường như hơi cô đơn.

“Tiêu rồi, tôi quên ăn cơm rồi.” Anh trả lời.

Có lẽ là do bị ốm nên việc nắm lấy tay cô lúc này lại khiến trái tim anh dâng lên một cảm giác dễ chịu.

“Không được, phải ăn cơm rồi mới được uống thuốc chứ, không sẽ bị đau dạ dày mất!” Cái tính hay lải nhải của Diệu Diệu lại có dịp được bộc phát.

Tiết Khiêm Quân cúi đầu cười: “Vậy để tôi đi gọi món, em xem xem thích ăn cái gì?” Cô bây giờ mới đến đây, chắc là cũng chưa ăn cơm tối.

“Không cần đâu, thức ăn bên ngoài mất vệ sinh lắm, không hợp với người đang bị ốm như anh.” Diệu Diệu lắc đầu.

Vừa dứt câu cô đã đứng lên: “Để em xuống dưới mua chút thức ăn lên nấu cho anh.”

Anh hơi kinh ngạc, cô thật sự biết nấu ăn? Hôm đó anh còn tưởng cô đang nói dối.

“Này, sao lại dùng ánh mắt như đang nhìn tinh tinh để nhìn em vậy?” Diệu Diệu bối rối.

Bình thường cô hành xử rất thoải mái, bị người khác nhìn chằm chằm như vậy rất không quen.

Tiết Khiêm Quân cười nhẹ rồi thu lại ánh mắt, với tay lấy điện thoại di động bấm một dãy số: “Chợ cách đây hơi xa, để tôi gọi điện cho trợ lý đem đến là được rồi, em muốn mua gì cứ nói.” Anh đưa điện thoại cho cô.

Hôm nay không hiểu sao anh đặc biệt cảm thấy tịch mịch, hy vọng có người ở cùng.



Trong phòng bếp, Diệu Diệu nhanh nhẹn tắt bếp, sau đó bưng ra hai bát mì.

“Anh đang ốm nên ăn mì cho dễ ăn nhé.” Mỗi người một bát.

Tiết Khiêm Quân nhìn bát mì đang bốc hơi nghi ngút, sợi mì lóng lánh vàng ươm, hơi run rẩy.

Anh cúi đầu húp một ngụm.

Mùi vị quả nhiên rất đậm đặc, thức ăn ngoài tiệm chắc chắn không thể nấu ra mùi này được.

“Em nấu kiểu gì vậy? Quá lợi hại!” Cho dù anh có mất hai mươi mấy năm rèn luyện khả năng bếp núc cũng không thể nấu ra được một bát mì tuyệt đến mức này.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy cô xuống bếp, anh tuyệt đối sẽ không tin.

“Tay nghề của em cũng bình thường thôi.” Diệu Diệu hơi ngại: “Anh thấy nước dùng đậm đặc hơn bình thường là do em dùng nước xương ống nấu đấy.”

Cô có vẻ rất hay nấu mì, vì sống một mình nên chuyện bếp núc cũng không quá rườm rà.

Ăn xong, Diệu Diệu đi rửa bát.

“Anh nghỉ ngơi đi, nhớ uống thuốc đúng giờ đấy, em về đây.” Diệu Diệu với lấy túi.

Tiết Khiêm Quân ngồi ở bàn ăn chăm chú nhìn cô.

Thẳng đến khi Diệu Diệu ra đến cửa, anh rốt cục cũng mở miệng: “Tối nay, em thật sự không có hẹn sao?”

Có lẽ là thử, hoặc cũng có lẽ là đang xác định.

“Không có.” Có hẹn với ai chứ? Bạn trai cô đang ốm kia mà.

Diệu Diệu khó hiểu nhìn Tiết Khiêm Quân, tại sao anh lại hỏi như vậy?

Nhận được đáp án đầy tính khẳng định từ cô, anh thoải mái mỉm cười: “Diệu Diệu, nếu không có hẹn vậy ở đây giúp tôi một chút đi.”

Thì ra cô không cần đến dự sinh nhật của Bạch Lập Nhân.

Diệu Diệu gật đầu, vì cô cảm thấy hôm nay nụ cười của anh hơi cô đơn.

Cô quay lại, Tiết Khiêm Quân nắm tay cô, hai người không ngồi trên ghế sô pha mà tiếp tục ngồi dưới đệm ngồi kiểu Nhật.

Diệu Diệu vẫn ngồi xếp bằng kiểu cũ, nhưng lúc này Tiết Khiêm Quân lại khom người, chậm rãi gối đầu lên đùi cô.

Nháy mắt, Diệu Diệu bị dọa đến không dám nhúc nhích.

Nhưng anh không làm gì nữa cả, chỉ nhẹ nhàng tựa vào chân cô: “Diệu Diệu, cảm ơn em vì hôm nay đã đến đây.”

Lần đầu tiên, có người đến chăm sóc khi anh ốm, hỏi anh đã uống thuốc chưa, lần đầu tiên, có người vì anh mà nấu ăn.

Anh luôn rất kiên cường, từ nhỏ đến lớn không cần ai chăm sóc.

Nhưng mỗi lần sinh bệnh, anh luôn cảm thấy rất cô đơn.

Anh giống như một đứa trẻ, cũng hy vọng sẽ có người quan tâm đến mình, giống như mẹ của Bạch Lập Nhân, lúc nào cũng nhìn con mình bằng một ánh mắt rất dịu dàng.

“Anh ngủ đi, em ở đây.” Cô sờ trán anh, vẫn hơi nóng.

“Ừ.” Anh dựa vào chân Diệu Diệu.

Chung quanh thật yên tĩnh, cũng thật ấm áp.

Vài phút sau, Tiết Khiêm Quân nhắm mắt lại nhẹ giọng hỏi: “Diệu Diệu, dạo gần đây…em có cảm thấy trong người không khỏe không?”

“Không có.” Diệu Diệu lắc đầu.

“Ừm, không việc gì là tốt rồi. Mẹ em nổi tiếng như vậy, cho dù…Anh quả thật không cần…Lo lắng.” Anh nhẹ giọng, gần như đang lẩm bẩm gì đó.

Hả?

“Anh cũng biết mẹ em là…” Diệu Diệu tò mò hỏi.

“Là Tiểu Ứng nói.” Anh vẫn nhắm mắt đáp lời.

Tiểu Ứng làm sao mà biết? Diệu Diệu nhớ rõ mình không nói gì với đồng nghiệp về việc này kia mà! Chẳng nhẽ là do Tiểu Vĩ lắm mồm nói cho bọn họ? Dù sao mấy người cùng phòng đều biết mẹ cô làm nghề gì, trước kia Tiểu Vĩ và Hiểu Vũ yêu nhau, có biết cũng không có gì kì lạ.

“Khiêm Quân, anh đừng ở đây nữa được không?” Cho dù biết không có khả năng, Diệu Diệu vẫn không nhịn được khuyên bảo.

“Vì sao?” Anh hỏi rất nhẹ, rất dịu dàng, giống như không muốn phá vỡ sự yên bình lúc này.

Bời vì, xung quanh có rất nhiều ‘thứ’ không sạch sẽ.

Không phải cô bé con kia.

Tuy bé con mũm mĩm kia do có tâm nguyện chưa thành mới ở lại, nhưng oán khí trên người không lớn.

Vào đêm, mắt cô có thể nhìn thấy nhà bên cạnh có một hồn ma khác đang trú ngụ.

Bờ sông là nơi dễ dàng gặp chuyện không may nhất, đương nhiên cũng là nơi tập trung nhiều thủy quỷ muốn tìm thế thân nhất.

“Bát tự của anh có vẻ yếu, hẳn anh nên dựa vào ngày sinh tháng đẻ mà chọn nơi thích hợp để sinh sống. Hoặc đến mấy chỗ náo nhiệt thì có vẻ hợp hơn.” Cô nhẹ nhàng nói.

Anh trầm mặc một lúc lâu.

Sau đó nhẹ nhàng cười: “Không sao, dù sao tôi cũng chỉ là tước chiếm cưu sào*, tất thảy những thứ này không phải của tôi, không cần quan tâm quá làm gì.”

Diệu Diệu sửng sốt.

Tại sao trong mắt cô, khuôn mặt tươi cười của anh lúc này lại như mang theo một nỗi đau khó thành lời?

“Tiết Khiêm Quân, thật ra…Thật ra, những lúc không vui, không cần cười…Trước mặt em, anh không cần phải vui cũng cười, buồn cũng cười như vậy.” Diệu Diệu thốt ra những lời này một cách bản năng.

Cơ thể đang dựa lên đùi cô đột ngột cứng đờ.

“Xin lỗi, em xin lỗi.” Diệu Diệu lập tức xin lỗi.

Tuy là người yêu, nhưng cô cũng không nên nói những lời này.

“Không sao.” Anh lại cười nhạt, nụ cười có phần trống rỗng.

Từ đó trở đi, hai người cũng không mở miệng thêm nữa.

Cơn buồn ngủ từ từ tìm đến Tiết Khiêm Quân.

Đột nhiên có cái gì đó lành lạnh dán lên cổ.

“Cái gì vậy?” Anh chỉ biết chân cô rất đẹp, không ngờ gối đầu lên rất thoải mái, vì vậy cũng không buồn mở mắt lên hỏi.

“Là bùa hộ mệnh…Đừng để nó bị bẩn, trừ lúc tắm rửa phải cởi ra thì những lúc khác anh cứ đeo bên mình, đặc biệt là lúc đi ngủ.” Cô giải thích.

Lá bùa hộ mệnh này cô đã đem theo bên mình nhiều năm, nó không giống với mấy lá bùa vẽ ngoằn ngoèo bình thường.

Nó cần chút nguyên liệu hơi rườm rà, hơn nữa hàng năm vào đúng một ngày phải có một lão pháp sư pháp lực cao cường mới có thể rót vào đó linh quang.

Nếu không có nó, cô phải đợi thêm nửa năm mới có thể lấy một lá bùa mới.

Nhưng hiển nhiên người sống ở nơi thế này cần nó hơn cô nhiều.

Tiết Khiêm Quân sửng sốt.

Anh rốt cục cũng chậm rãi mở mắt ra, nhìn lá bùa đeo trên cổ.

Anh muốn nói gì đó, lại không biết nên mở miệng thế nào.

Khóe môi hơi động, anh đang định mở miệng…

“Ring ring.” Di động của Diệu Diệu có tin nhắn.

“Ngại quá, làm phiền anh rồi.” Diệu Diệu vội vàng móc điện thoại ra, bấm nhận tin nhắn.

“Tôi và mẹ đang ăn cơm, chỉ có thể dành ra thời gian còn lại của buổi tối cho cô thôi.

Bạch Lập Nhân.”

Ây da.?

Diệu Diệu sửng sốt, Bạch Lập Nhân có ý gì đây? Cái gì gọi là dành thời gian cho cô?

Sáu năm nay anh ta chưa từng tìm cô vào đêm sinh nhật.

Cô đang định nhắn tin lại hỏi.

“Diệu Diệu, tôi mệt quá.” Tiết Khiêm Quân xoay người, tiếp tục gối lên đùi Diệu Diệu.

Cô xấu hổ, vì biết khi nãy anh đang ngủ.

“Tôi muốn ngủ một lát, âm tin nhắn ồn quá, đừng để những người không quan trọng quấy rầy chúng ta được không?”

Ể?

Ý anh là…

Có thể trọng sắc khinh bạn được hay không?

Diệu Diệu thấy hơi khó xử.

Tiết Khiêm Quân đã với tay lấy điện thoại của cô ấn nút tắt nguồn, thay cô quyết định.

Anh thậm chí còn lo lắng để điện thoại của cô dưới cánh tay mình.

“Diệu Diệu, tối nay…Em ở lại đây đi.” Anh nhẹ giọng, đơn giản yêu cầu.

*Tước chiếm cưu sào: Tước : là chim sẻ, Cưu: là chim tu hú. Chim tu hú là loài chim không biết làm tổ và không biết ấp trứng, mỗi khi sắp đẻ trứng chim tu hú sẽ tìm một tổ chim sẻ, ăn một quả trứng của tổ chim này rồi đẻ vào đó một quả trứng của mình. Trứng của tu hú nhỏ gần bằng kính thước của trứng chim sẻ và có hoa văn tương tự khiến cho chim sẻ nhầm tưởng rằng đó là trứng của mình. Thường trứng chim tu hú sẽ nở sớm hơn hoặc cùng ngày với quả trứng đầu tiên của chim sẻ. Mặc dù mới nở ra còn đỏ hỏn và mắt còn chưa nhìn thấy ánh sáng nhưng tu hú con đã thể hiện bản lĩnh của một ác thủ. Nó nhanh chóng dùng sức mạnh cơ bắp, đôi cánh và phần lưng để đẩy chú chim chích non tội nghiệp mới nở cùng những quả trứng còn lại văng ra khỏi tổ. Âm mưu của nó là độc chiếm nguồn thức ăn nuôi dưỡng bầy con của cặp chim sẻ. Tước chiêm cưu sào có nghĩa là chim tu hú cướp mất tổ và thức ăn của chim sẻ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play