Về sau là Tiết Khiêm Quân lái xe đưa cô về nhà.

Dần dần cô để ý thấy tuy Tiết Khiêm Quân lúc nào cũng tươi cười như gió xuân, nhưng người ngồi ở ghế lái phụ là cô, có thể cảm nhận được âm khí bức người tỏa ra từ cơ thể anh.

“Anh rất hay bị cảm mạo đúng không?” Diệu Diệu chủ động hỏi.

Tiết Khiêm Quân kinh ngạc: “Làm sao cô biết? Tôi hình như bị viêm mũi dị ứng, một năm bị cảm linh tinh những mấy lần!”

“Anh…có phải ăn bao nhiêu cũng không mập đúng không? Dù bồi bổ cỡ nào, thể chất cũng không tốt lên là bao?” Cô lại hỏi.

Anh cười cười: “Đúng vậy, chắc do trước đây gia cảnh quá kém, không cung cấp đầy đủ dinh dưỡng nên thành ra như vậy.”

“Đúng rồi, sao cô biết được?” Anh nghi hoặc, cười hỏi: “Chẳng nhẽ tôi thoạt nhìn thực sự ốm yếu vậy sao?”

Diệu Diệu bị anh chọc cười: “Không phải không phải, tôi chỉ thuận miệng đoán bừa thôi, không ngờ lại đoán trúng.”

Xem chừng là do đặc thù của cơ thể, bị quỷ con quấn thân mà thành.

Nhưng Diệu Diệu không muốn dọa anh sợ, lại càng không muốn vì chuyện mắt trái của mình mà bỏ lỡ một đoạn nhân duyên.

Khi còn rất nhỏ, cô đã từng thử qua, nếu cô thành thành thật thật nói cho bạn bè mình nghe rằng xung quanh bọn chúng có “cái này” “cái nọ” bay qua bay lại, đứa nào lớn gan nhất định sẽ trêu chọc mũi cô đang dài ra cả thước, hệt như “Pinocchino”, còn đứa nào nhát nhát một chút thì khóc thét lên rồi chạy về nhà, không thèm chơi với cô nữa.

Pinocchino: Cậu bé người gỗ, khi nói dối mũi sẽ dài ra.

Diệu Diệu về đến nhà đóng cửa lại, đã gần sáng.

Nhưng tim cô vẫn đập không ngừng, rốt cục không nhịn được nữa, gọi điện thoại.

“Ranh con kia, mày có chuyện gấp thì việc gì phải gọi lão nương đây dậy???” Mẹ Diệu Diệu có điệu bộ rời giường rất đầu gấu.

“Mẹ à, con có ngày sinh tháng đẻ của một người bạn, muốn nhờ mẹ tính hộ!” Diệu Diệu khẩn cấp đọc ngày tháng năm sinh của Tiết Khiêm Quân cho mẹ.

Vừa rồi khi mới xuống xe, cô có hỏi ngày tháng năm sinh của anh.

Lúc đấy nụ cười của anh thoáng đông lại.

Cô đành phải bịa rằng mình muốn xem quẻ xem hai người có hợp nhau không, thích hợp kết giao hay không.

May là chuyện này ở Ôn Châu cực kì bình thường, nhiều nhà thậm chí còn đem cả bát tự của hai người đi xem một lượt, nếu không thích hợp thì ngay lập tức chia tay, không cần lãng phí thời gian.

“Tôi không nghĩ cô lại mê tín như vậy.” Khóe môi anh hơi động, từ từ giương lên một nụ cười.

Cuối cùng anh cũng nói ngày tháng năm sinh của mình cho cô biết.

Mẹ Diệu lẩm nhẩm tính toán, hoảng sợ: “Người này là cực âm á!”

Quả nhiên, đúng như những gì Diệu Diệu đoán.

“May mà cậu ta là đàn ông, hơn nữa còn có Thanh Long áp chế, ba hồn bảy vía cũng còn nguyên vẹn, còn tốt lắm.” Mẹ Diệu lẩm bẩm.

“Thanh Long áp chế? Nhưng con phát hiện có một con quỷ nhỏ bám theo anh ấy!” Hiện tại an toàn không có nghĩa tương lại cũng an toàn.

Diệu Diệu sốt ruột kể lại toàn bộ câu chuyện tối hôm nay cho mẹ mình.

“Thì là vong linh chưa chết, tâm nguyện chưa xong, lại gặp cơ thể người thích hợp nên bám lấy vậy thôi.” Mẹ Diệu ngắt lời, nghiêm khắc dặn dò cô: “Diệu Diệu, loại vong linh chưa hoàn thành tâm nguyện này không dễ đuổi đi, hồn phách mày lại không hoàn chỉnh, phải cách xa nó ra một chút, tránh để nó bám lấy, nếu không hậu quả rất khủng khiếp, nhớ chưa?”

“Mẹ, hậu quả như nào?” Cô ngơ ngác hỏi.

“Phỏng chừng vận may của mày sẽ biến mất, mệnh phụ phu cũng sẽ bị tổn hao, ảnh hưởng đến đường sự nghiệp của chồng tương lai, khả năng tệ nhất là hổn mày sẽ rời khỏi xác, hơn nữa không thể nhập lại được, chỉ có cách lưu lạc bốn phương!”

Diệu Diệu hoàn toàn xem thường những lời này.

“Mẹ, đừng nói linh tinh nữa.” Chồng tương lai? Hồn rời khỏi xác? Lưu lạc bốn phương? Du lịch miễn phí như vậy còn không sướng sao?

“Mẹ à, mẹ có biện pháp nào giúp anh ấy không?” Diệu Diệu đầy hy vọng hỏi.

“Không giúp! Đây là nhân quả báo ứng, không thể giúp!” Mẹ Diệu ngay lập tức từ chối: “Hơn nữa ngoài chuyện sức khỏe và vận trình không tốt ra, thì không gặp chuyện gì nguy hiểm cả.” Chắc thế.

“Mẹ…” Diệu Diệu biết nếu mẹ cô đã kiên quyết như vậy thì khẳng định không có hy vọng, nhưng cô vẫn không từ bỏ ý định, hết nài rồi lại nỉ.

Đơn giản vì nụ cười của người ấy rất ấm áp, khiến cô nảy sinh ý nghĩ muốn bảo vệ, cô tuyệt đối không thích nổi hai chữ “tạm thời” của mẹ.

Mẹ Diệu Diệu thở dài: “Đừng lo lắng, không phải mày nói cậu ta là người có tiền à? Kẻ có tiền thường rất chú ý đến vận trình, có khi người nhà nó đã sốt sắng đi tìm thầy phán rồi cũng nên.”

“Đúng rồi, mẹ mày nghe nói có một ông thầy người Đài Loan rất lợi hại, hình như đang được một đại gia nào ở Ôn Châu mời đến, nhiều người đến đó hỏi han lắm.”

“Đó không phải là người đến giành miếng ăn của mẹ à?” Biết rõ bà đang cố tình lảng sang chuyện khác, Diệu Diệu đành bất đắc dĩ bỏ cuộc.

“Mấy ông thầy lợi hại thế này không ở lại cái đất Ôn Châu bé tí này lâu đâu.” Đối với việc miếng ăn bị uy hiếp bà không hề để bụng, bà chỉ quan tâm đến vấn đề mình lo lắng bấy lâu: “Vì hai cái vía bị mất của mày mà mẹ cũng đã bỏ tiền ra để đến nói chuyện với ông ấy rồi đấy.”

Diệu Diệu líu lưỡi.

Đời này đáng thương nhất là tấm lòng cha mẹ, nhưng mẹ cô làm vậy không phải quá mất mặt sao?!

“Diệu Diệu, hai vía của mày có cách rồi!” Mẹ Diệu vô cùng hưng phấn.

Mấy hồn vía bình thường mẹ cô có thể triệu hồi, nhưng hai vía của cô lại bị lệ quỷ nuốt sạch sẽ, không còn cách nào lôi nó trở về được.

“Hả, cách gì ạ?” Cô đã sớm từ bỏ, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi nghe vì không muốn khiến mẹ mình buồn.

“Minh hôn đoàn tụ rượu* , dương nam đồng tử tinh**, âm nam hối chi lệ***, còn có Bạch Hổ chuyển thế nữa là được.” Mẹ Diệu Diệu nói đến mức nước miếng bay tứ tung: “Ba cái đầu chỉ mày mới lấy được, có một cái thì hai vía bị mất sẽ từ từ nẩy mầm, lấy đủ ba cái thì nó mọc lại, về cái Bạch Hổ chuyển thế kia là để xả xui…” Mẹ Diệu cũng công nhận cách này rất có hy vọng.

*Minh hôn đoàn tụ rượu: rượu giao bôi từ lễ cưới của người chết.

**Dương nam đồng tử tinh: mầm mống của dương xử nam = (Đản Đản biến thái

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play