Ngày 13/7 âm lịch là sinh nhật của Diệu Diệu.
A Vu sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ, thừa lúc mẹ Diệu Diệu đang chuẩn bị bữa ăn thì chuồn êm ra ngoài đến tìm chị Diệu Diệu chơi đùa.
Tháng bảy hàng năm, không khí nơi nơi đều rất u ám, đây chính là khoảng thời gian vui vẻ nhất, thản nhiên nhất của đám quỷ con.
A Vu không tìm Diệu Diệu ngay mà đi xung quanh vui đùa, đi tới đi lui thế nào lại bị lạc đường, đến khu vực dành cho các đôi tình nhân.
Nó thấy nơi này có rất nhiều cặp đôi, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, A Vu ở trước mặt bọn họ hết ngồi rồi lại đi, cho dù làm bao nhiêu mặt quỷ bọn họ cũng không hề nhìn thấy.
A Vu đi tới đi lui, đi đến phát mệt cũng không tìm được ai để trò chuyện. Nó là hồn ma không thể đầu thai, mẹ Triệu phải sử dụng thuật câu hồn Mao Sơn đại pháp mới có thể khiến hồn phách của nó nhập vào cái này cái kia mà tồn tại.
Chẳng qua nó rất cô đơn, vì nó không có bạn bè.
A Vu rất ngoan, nó luôn nghe lời, tuyệt đối không bao giờ cò kè mặc cả với mẹ Diệu Diệu, nhưng chuyện mà mẹ Diệu Diệu đồng ý với nó, chậm chạp mãi vẫn chưa thực hiện được.
Nhìn mọi người có đôi có cặp, A Vu cảm thấy thật buồn tẻ.
Nó cũng muốn tìm cho mình một cô dâu nhỏ, một người bạn.
Đột nhiên, A Vu cảm giác từ trường quanh mình rất dị thường, nó liếc mắt nhìn qua bờ hồ thì phát hiện có âm khí rất mạnh tỏa ra từ nơi đó.
Có đồng loại! Có đồng loại!
Cũng là một oan hồn chưa được đầu thai!
A Vu cực kì vui vẻ chạy qua.
Nhưng khi đến gần lại cực kì thất vọng.
Bên cạnh hồ là một cô gái còn rất trẻ, thoạt nhìn hình như cùng tuổi với chị Diệu Diệu, nó và cô ấy một lớn một nhỏ, hoàn toàn không “xứng đôi” chút nào.
Nhưng cô gái đó quả thực rất đẹp, A Vu chớp chớp mắt, hy vọng cô ấy có thể châm chước một chút, theo nó về nhà.
Cho nên bình thường cô không bao giờ dám chạy lung tung, cho dù phải đi đường vòng cũng cố tránh đi qua cái hồ đó.
“Diệu Diệu, mày đi đâu vậy, không định tổ chức sinh nhật à??” Hạ Thiên í ới kêu.
Đã gọi điện rồi mà còn!
“Hiểu Vũ, hôm này là sinh nhật Diệu Diệu đó, tao mặc kệ! Mày rủ cả Tiểu Vĩ đi!” Từ nãy đến giờ có người ngồi bên cạnh cô không ngừng nháy mắt, Hạ Thiên đành tức giận nói: “Mà mày làm thế nào lôi được cả Bạch Lập Nhân đến thì làm, có đứa như hổ đói ngồi bên cạnh tao đây này!”
Diệu Diệu cũng nhát gan như mấy nữ sinh bình thường, vừa nhìn thấy quỷ thì chân tay bủn rủn.
Lúc A Vu mới đến, cô cũng sợ đến mức không dám ló mặt ra khỏi phòng, nhưng nhiều năm trôi qua, cô cũng xem nó như em trai mình mà đối xử.
Diệu Diệu cấp tốc chạy đến ven hồ, không quên đeo bùa hộ mệnh mẹ đưa lên cổ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT