Đan Thiểu Quan sau một thời gian biệt tăm biệt tích cuối cùng cũng chủ động đến tìm cô.
Diệu Diệu đang ôn tập cho kì thi, nghe Đan Thiểu Quan nói có chuyện rất quan trọng cần gặp mình liền lập tức buông sách giáo khoa đến chỗ hẹn.
Địa điểm mà Đan Thiểu Quan hẹn gặp cô có vẻ hẻo lánh, là “khu vực dành cho tình nhân” của trường.
Khu vực này hễ đến tối là có rất nhiều cặp tình nhân hẹn hò, có cặp đến đây chỉ đơn thuần để nói chuyện phiếm, có cặp còn ôm ấm, hôn hít nhau.
Cuộc sống đại học thực ra khá nhàn hạ, hoàn toàn khác xa so với cuộc sống thời trung học, lúc ấy nếu hai người có tình cảm với nhau thì bị xem là yêu sớm, nhưng đại học lại hoàn toàn bất đồng, có nhiều lúc ngay cả giáo viên cũng khuyến khích học sinh qua lại.
Nhưng hiện tại sắp sửa đến kì thi cuối kì, cho dù là Ninh Ninh lòng tham vô đáy cũng không thể không ngoan ngoãn tập trung vào bài vở.
“Diệu Diệu, anh xin em, cho anh được không? Anh thật sự rất muốn!” Đan Thiểu Quan đè lên người cô, vẻ mặt không thể khống chế được nữa.
“Không được, thật sự không được!” Diệu Diệu hoang mang mở to mắt.
Không được, nơi này, làm sao có thể?!
“Cho anh, anh tuyệt đối sẽ chịu trách nhiệm. Sau khi tốt nghiệp đại học, chúng ta ngay lập tức kết hôn, như vậy cũng không được?” Đan Thiểu Quan nôn nóng kéo quần áo cô, hai tay sờ soạn đường cong khiến đám đàn ông mê mẩn.
Diệu Diệu vội vàng đẩy anh ra, không ngừng lắc đầu, kiên định đáp: “Không được!”
Phải đợi đến 20 tuổi!
Ánh mắt kích động nhưng kiên định của cô dường như ẩn chưa một sức mạnh rất lớn, Đan Thiểu Quan bị cô nhìn chằm chằm liền cảm thấy bản thân như bị hắt một chậu nước lạnh vào người.
“Anh vì em hy sinh nhiều như vậy, chỉ có ngần đấy cũng không thể đáp ứng sao?” Hắn lạnh lùng chất vấn: “Chẳng lẽ em không hề yêu anh?”
“Đàn ông các anh tại sao nhất định phải như vậy?” Diệu Diệu cảm thấy rất khó chịu.
Làm tình đại diện cho tất cả sao? Không giao thân mình cho anh thì có nghĩa là cô không yêu anh sao?
“Chúng ta bình tĩnh lại một chút đi, em đi trước.” Cô quyết định cho anh thêm thời gian để suy nghĩ lại rõ ràng, cô tin anh sẽ không làm mình thất vọng.
Bình tĩnh.
Thì ra lại là bình tĩnh, không phải thỏa hiệp, không phải yêu.
“Được, chúng ta bình tĩnh lại một chút.” Đan Thiểu Quan chết lặng gật gật đầu.
Trái tim hắn bỗng lạnh hẳn đi.
Diệu Diệu khổ sở xoay người bỏ chạy, vừa ra khỏi khuôn viên lại đụng trúng một người.
“Bạn học, chú ý một chút!” Đối phương không mặn không nhạt nhắc nhở.