Động tác phải nhanh, xuống tay phải độc.

Nếu Tiết Hồ Ly am hiểu dùng não thì Bạch Lập Nhân là người thiên về sử dụng vũ lực để giải quyết vấn đề hơn.

Đừng hỏi đến chuyện anh có cần bình tĩnh lại hay không, hay đừng xúc động mạnh như thế, anh chỉ đang khó chịu khi nhìn thấy cảnh nha đầu này rơi vào tay Tiết Hồ Ly mà thôi.

Diệu Diệu vẫn giữ im lặng suốt đường đi, có điều rất hay đưa mắt nhìn trộm anh.

Ánh mắt cô trước kia muốn quyến rũ bao nhiêu thì có bấy nhiêu, bây giờ đôi mắt sáng rực này ngược lại lại khiến Bạch Lập Nhân cảm thấy thật đoan trang xinh đẹp.

Được rồi, anh thừa nhận, tình nhân trong mắt hóa tây thi. Anh cảm thấy cô không xấu, ít nhất những lúc cô không cười với Tiết Hồ Ly thì anh cảm thấy cô tuyệt đối không xấu.

Xe chạy đến chợ rau trước cửa khu nhà, mẹ Bạch vừa mới mua xong thức ăn, đã đứng ở ven đường chờ con trai từ lâu.

"Lập Nhân, sao hôm nay lại muốn mẹ qua nhà nấu cơm?" Mẹ Bạch vừa nói xong thì nhìn thấy Diệu Diệu bị bọc chăn như bọc bánh chưng ngồi ở ghế phụ ngẩn người.

"Dượng tự giải quyết bữa tối được chứ ạ?" Bạch Lập Nhân không đáp mà hỏi ngược lại.

"Đương nhiên là có thể." Mẹ Bạch mở cửa ghế sau ngồi vào rồi lập tức trả lời.

"Tốt lắm, mẹ, phiền mẹ vất vả một chút, để mắt đến Diệu Diệu hộ con."

Đối mặt với câu nói đầy ẩn ý của Bạch Lập Nhân, mẹ Bạch ngẩn người một lát rồi hí hửng cười: "Được."

Đứa nhỏ này sao không nói sớm chứ? Nếu nói sớm một chút thì bà đâu có giới thiệu đối tượng cho nó trong lúc Diệu Diệu đang hôn mê. Hơn nữa, nếu biết lòng con mình nghĩ gì thì bà đâu chỉ đi thăm Diệu Diệu một hai lần chứ.

"Em vẫn còn nhớ mẹ anh chứ?" Bạch Lập Nhân quay đầu hỏi Diệu Diệu.

"Nhớ, nhớ rõ..." Cô quẫn bách gật đầu.

"Vậy thì tốt." Anh hừ hừ.

Hừ, toàn thế giới đều nhớ, chỉ quên mỗi mình anh!

Nhưng dù gì mẹ mình vẫn còn đang ở trên xe, anh cũng không so đo với cô nữa.

Bạch Lập Nhân chạy xe về nhà, không thèm để ý đến thái độ lúng túng của Diệu Diệu, cũng không thèm để ý đến gương mặt cười tươi như gió xuân của mẹ mình, chỉ mở cửa xe ôm cả chăn bông và Diệu Diệu vào lòng, không quên nhắc nhở...

"Mẹ, mẹ đến cửa hàng tiện lợi mua hộ Diệu Diệu gói băng vệ sinh, hình như cô ấy đến kì rồi." Cái túi kia bị anh vứt lại trong bệnh viện rồi.

Băng vệ sinh?

"Được được được!" Mẹ Bạch càng cười tươi hơn nữa.

Thật tốt quá, không biết từ khi nào mà hai đứa chúng nó đã lặng lẽ phát triển đến bước có thể nhờ nhau đi mua "đồ dùng" hàng ngày thế này.

Thấy Diệu Diệu lúng túng, mẹ Bạch lập tức nhận định tin đồn cô vì người đàn ông nào đó mà tự tử là hoàn toàn vô căn cứ.

Phỏng chừng sang năm có thể tổ chức đám cưới cho con trai rồi. Hi hi.

"Diệu Diệu, con cần cái gì nữa không?" Bà cẩn thận hỏi.

Diệu Diệu vội vàng định nói không cần, dù sao trên đời này cũng có thứ gọi là chợ online, cần cái gì thì cô lên mạng mua là được.

Nhưng...

"Cô ấy tạm thời ở nhà con một thời gian, tiện thì mẹ mua hộ cô ấy bàn chải đánh răng và khăn mặt nhé, còn nữa, quần áo trước kia chắc bây giờ mặc không vừa nữa, mẹ mua thêm vài bộ quần áo và quần áo lót luôn nhé." Không đợi Diệu Diệu lên tiếng, Bạch Lập Nhân nghĩ nghĩ một lúc rồi sắp xếp.

"Được được được!" Mẹ Bạch gật đầu lia lịa.

Ngay cả đồ lót cũng mua hộ, mờ ám a.

Dưới ánh mắt khoái trá như đang nhìn con dâu của mẹ Bạch, một màu hồng khả nghi từ cổ Diệu Diệu chậm rãi lan lên trên, lan lan lan, lan hết cả khuôn mặt, ngay cả lỗ tai cũng không tha.

Ông trời ơi, quá mất mặt, nếu về sau cô không lấy anh làm chồng thì chắc chắn không còn mặt mũi nào gặp mẹ Bạch nữa!

Bạch Lập Nhân đâu đủ sức để quản xem cô đang nghĩ gì, chỉ chăm chăm ôm cô rời đi.

Về sau, nha đầu này sẽ do anh tiếp quản, anh sẽ không cho cô cơ hội nói từ không.

Sau khi về nhà, Bạch Lập Nhân ném cô lên giường: "Như vậy đi, anh nhờ mẹ anh rửa ráy sơ cho em."

Cả người cô toàn là máu, đầu tiên phải thay quần áo đã.

Nhưng họ vẫn còn chưa phát triển đến trình độ giúp nhau thay quần áo.

Mặc kệ cô, dù sao anh cũng không phải dạng đàn ông quá cẩn thận, anh phải vào phòng tắm tắm sạch sẽ cái đã. Lúc Bạch Lập Nhân đi ra đã thấy mẹ mình thay quần áo cho Diệu Diệu đâu vào đấy.

"Lập Nhân, áo ngủ mới mua phải giặt qua mới mặc được, mẹ để Diệu Diệu mặc tạm quần áo của con nhé."

Bà tìm một hồi mới phát hiện ngoài bộ quần áo mặc ngoài thì trên người Diệu Diệu một cọng chỉ cũng không có, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại xuất viện gấp như vậy?!

Hơn nữa, con bà vừa tắm xong đã lập tức gọi điện xuống phòng bảo vệ.

"Các anh nhớ rõ đừng để ai tùy tiện lên nhà tôi, từ hôm nay trở đi nhà tôi không tiếp khách!" Bạch Lập Nhân trảm đinh tiệt thiết, cực kì nghiêm khắc tuyên bố.

Khi hai người phụ nữ trong nhà vẫn còn đang giật mình thì anh đã xoay người lại.

Bạch Lập Nhân nhìn nhìn Diệu Diệu vẫn bị bọc kín mít trong chăn, trên tay cố sống cố chết ôm bộ quần áo bẩn, anh hơi nhíu mày bước lên: "Đưa anh."

Diệu Diệu biết anh có ý gì, liều mạng lắc đầu.

"Trước kia em hay giúp anh giặt quần áo, hiện tại anh giặt quần áo cho em thì làm sao?" Anh không mặn không nhạt hỏi.

Phân biệt rạch ròi vậy sao?!

"Không được, không được, quần áo, quần áo của tôi..." Máu me be bét a, làm sao đưa anh giặt được!

Người anh em à, anh mắc chứng nghiện sạch sẽ đó!

"Chẳng lẽ cái dạng này của em còn có thể tự giặt quần áo được à?" Bạch Lập Nhân dùng ánh mắt kì quái nhìn cô.

Anh nhịn được thì cô còn mất tự nhiên làm cái gì?

Hơn nữa, chẳng nhẽ cô muốn tự giặt? Nói anh nghe xem tự giặt kiểu gì!

"Nhưng mà... nhưng mà... không được!" Diệu Diệu hô to.

Ở bệnh viện còn có ý tá nói giúp, bây giờ làm sao đây?

"Liêu Diệu Trăn, anh không dễ thay người khác giặt quần áo đâu, nếu em khỏe mạnh thì cho dù có quỳ xuống xin anh giặt hộ, anh cũng không giặt đâu." Bạch Lập Nhân lạnh lùng cười.

Thấy biết ơn đi nha đầu thối!

Anh là đàn ông, ngoài cơ hội này ra thì không còn cơ hội khác đâu!

Mẹ Bạch thấy bọn họ giằng co thì lên tiếng: "Lập Nhân, quần áo của Diệu Diệu cứ để mẹ giặt là được rồi." Đúng là kì lạ, con bà mà lại đồng ý giặt quần áo cho người khác.

Tuy rằng nó vốn là một đứa tự lập, nhưng cũng không phải người thích bị người khác sai sử.

"Mẹ, không cần đâu, mẹ chỉ cần giúp bọn con nấu cơm tối là được." Anh khoát tay.

Hiện tại cái Diệu Diệu cần là dinh dưỡng, thức ăn nhanh dưới lầu chắc chắn sẽ không có lợi, mà anh vào bếp thì không chừng đốt cháy nó mất.

Tuy anh muốn nhờ mẹ đến giúp đỡ, nhưng không thể để mẹ mình hầu hạ Liêu Diệu Trăn được.

Đây là đạo làm con.

Bạch Lập Nhân bước lên, thô lỗ vươn tay về phía Diệu Diệu, dùng sức giật bộ quần áo cô đang ôm.

Với nha đầu này thì phải sử dụng bạo lực.

Diệu Diệu sao có thể buông tay.

Hai người vừa lôi vừa kéo, mẹ Bạch nhìn mà há hốc cả mồm, đột nhiên...

Bạch Lập Nhân vung mạnh tay lên, tay nhẹn hất tóc giả của cô xuống.

Quả đầu lưa thưa tóc của Diệu Diệu lập tức lộ ra.

Bây giờ mặt cô vừa gầy vừa yếu, lại kết hợp với mái tóc như vậy nên trông chẳng khác gì Avatar phiên bản héo rũ.

Biểu tình nghiêm túc của Bạch Lập Nhân thành công nở nụ cười.

Đang lúc khóe môi định giương lên thì...

"A!" Diệu Diệu thét chói tai ôm lấy đầu, nhanh nhẹn chui thẳng vào trong chăn.

Rất nhanh sau đó, trong chăn truyền đến tiếng khóc tê tâm liệt phế.

"Hu hu hu..." Tiếng khóc thê thảm y hệt như ngày tận thế.

Bạch Lập Nhân choáng váng nhíu mày.

Nha đầu này mỗi khi thất tình đều khóc thê thảm như vậy, nhưng mà bây giờ có ai thất tình sao?

Anh đây chẳng qua chỉ nhìn kiểu tóc buồn cười của cô một chút thôi mà.

"Hu hu hu..."

Người trong ổ chăn khẽ run lên, biểu hiện chủ nhân của nó đang bị đả kích cực kì nghiêm trọng, khó lòng kìm nổi cảm xúc.

Mẹ Bạch cũng choáng váng.

Làm sao mà từ chuyện giặt quần áo lại thành ra thế này vậy?

"Ha ha, mẹ đi nấu cơm." Bà vỗ vỗ vai con trai, chuyện an ủi bạn gái thì để cho con vậy.

"Hu hu hu..."

"Em khóc cái gì?" Bạch Lập Nhân thở dài, lôi cô ra khỏi ổ chăn.

Đương nhiên chỉ có thể lôi ra được một cục chăn tròn vo, chỉ lộ mỗi đôi mắt hồng hồng như mắt thỏ.

"Hu hu hu... tôi muốn về nhà!" Nước mắt Diệu Diệu không ngừng tuôn ra.

Cho dù có bị quỷ nhập thì cô vẫn muốn về nhà!

Da đầu Bạch Lập Nhân run lên. Vừa rồi anh làm sai cái gì vậy? Nha đầu này từ lúc bị cưỡng ép rời khỏi bệnh viện vẫn luôn im lặng, dường như rất cam chịu, không ngờ chỉ mới "đánh" cô một cái đã tức giận thế này rồi.

"Anh không cố ý đánh mà." Đành phải nhẫn nại giải thích thôi.

Diệu Diệu cúi thấp đầu, nước mắt vẫn từng giọt rơi xuống, có thể nhìn ra cô đang rất khó chịu.

Diệu Diệu không ngừng kiên trì: "Tôi muốn về nhà, tôi không muốn ở chỗ này." Lúc nãy, cô vì bị khát vọng mê hoặc, bây giờ rốt cuộc cũng thấy rõ sự thật vốn tàn nhẫn đến mức nào.

Cô không muốn ở chung với anh, không muốn ngày ngày bắt anh đối diện với một cái đầu lâu không có tóc.

"Anh làm sai cái gì thì em phải nói chứ, anh xin lỗi là được rồi." Chỉ cần cô không nháo nhào đòi đi nữa là được.

Tiết Hồ Ly chết tiệt, anh không muốn cho hắn ta chút cơ hội nào hết.

May mà mẹ Bạch đang ở phòng bếp, bằng không với thái độ mềm mỏng thế này mà có người thứ ba chứng kiến, chắc anh chịu không nổi.

"Không phải anh sai, là, là tôi sai." Diệu Diệu vẫn nức nở.

Là cô không đủ cố gắng, tóc tai ngắn ngủn, không ngực không mông không mặt mũi, ngay cả thịt trên người cũng không có.

Thấy cô như vậy, cơ thể cứng ngắc của Bạch Lập Nhân mới được thả lỏng.

"Em làm sao vậy?!" Anh "mắng" cục chăn tròn vo trước mặt, sau đó ôm cô vào lòng, cứ có cảm giác Diệu Diệu của anh cuối cùng cũng trở lại.

Nha đầu này sẽ khiến anh đau lòng, lại còn dùng nước mắt khiến anh đầu hàng nữa.

"Rốt cuộc là em có nhớ anh hay không đây!" Bạch Lập Nhân nhịn không được lại buồn bực hỏi.

Không phải anh lòng dạ hẹp hòi, là tại nha đầu này hành động quá mức đáng ghét.

Nghe vậy, cô gái trong lòng anh cứng đờ, sau đó giãy dụa, nhích bên này rồi nhích bên kia, cố gắng kéo dài khoảng cách giữa hai người ra xa.

Sau đó, cô cảnh giác quay đầu nói: "Tôi, tôi chỉ... nhiều lắm chỉ nhớ được tên anh là Bạch Lập Nhân."

Lại chơi trò mất trí nhớ?

Bạch Lập Nhân chán nản, hung hăng trừng mắt nhìn Diệu Diệu: "Cho nên, anh là người xa lạ?"

Diệu Diệu nghe vậy thì chần chừ một chút, sau đó do dự nói: "Tôi... chúng ta... anh... không phải anh nói chúng ta đã bái thiên địa, lạy Bồ Tát rồi sao?" Không cần tức giận a...

Bạch Lập Nhân cười lạnh: "Đúng vậy!" Cho nên cô phải nhớ cho kĩ, không nên để anh bị cắm sừng, không nên trèo tường!

"Nhưng mà, tôi, tôi không nhớ rõ anh, chúng ta không quen... Tôi, tôi không cần phải động phòng với anh!" Nói xong, Diệu Diệu lại kéo chăn lên che mắt, chỉ chừa lại một cái lỗ nhỏ tí.

Xin anh đó, đừng có bụng đói ăn quàng.

Cô nhỡ rõ, đêm hôm đó có người ánh mắt hừng hực như lửa, như thể bị thiêu mấy trăm lần, vừa đau đớn vừa thống khổ.

Hay cho một câu không quen!

Còn nữa, động phòng?

Khóe môi Bạch Lập Nhân co quắp, khẩu vị của anh tốt như vậy sao?!

Rốt cuộc là trong đầu cô chứa cái khỉ gì vậy?!

Còn nữa, cái tình tiết mất trí nhớ máu chó này là để trốn tránh nghĩa vụ đó à? Mẹ nó, tương lai phải diễn thật tốt cho anh xem đó!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play