Một trận sét đánh cách cách, đánh cho Nguyệt Nguyệt đến đầu choáng váng ù tai, tất cả mọi người đều không dám thở mạnh, thời điểm Ngữ Diên đếm tới thập bát chưởng, liền dừng tay lại, nhìn về phía mặt bị đánh thành trư nàng khinh thường nói: “Da mặt thật là dày, bổn vương phi ra tay cũng phải đánh”
Nguyệt Nguyệt ôm ‘mặt trư’ khóc ồn ào: “Ta phải nói cho Vương gia, nói cho Vương gia. . . . . .”
“Ngươi đi đi, thuận tiện nói cho hắn biết, ngươi nửa năm trước khi dễ ta như thế nào, nhất đinh phải nói a” nàng vô cùng chắc chắn nói, theo ngôn ngữ cùng bạo lực của nàng ta, nàng biết nửa năm trước, nàng nhất định đã từng bị đối xử không tốt.
“Ngươi cho là ngươi là ai, Vương gia sẽ quan tâm tới ngươi sao?” Nguyệt Nguyệt oán hận nói.
Ngữ Diên nghe thấy vậy cười lạnh một tiếng, “Mặc kệ hắn có quan tâm tới ta hay không, tóm lại ta là Vương Phi, các ngươi chính là thiếp, các ngươi có tư cách gì theo gót chân ta, ngươi. . . . . .” Nàng chỉ vào Tình Nhi nói: “Ngươi chỉ biết giả vờ trước mặt người khác còn sau lưng thì nói xấu, ngươi. . . . . .” Nàng lại chỉ vào Kiều Kiều nói: “Ngực lớn nhưng không có đầu óc ngu ngốc, ngươi. . . . . .” Nàng lại chỉ vào Tuyết Ngọc nói: “Ngươi chính là một đứa chuyên vuốt đuôi ngựa” nói xong, tức giận trong lòng hình như chưa tiêu tan, vì thế nàng đưa tay chỉ vào tất cả thiếp nói: “Các ngươi trừ bỏ lục đục với nhau chính là chỉ biết nịnh nọt, ta nói cho các ngươi biết, cho dù ta không làm Vương Phi, cũng không tới phiên các ngươi, còn nữa, các ngươi luôn miệng nói chỉ có nàng mới xứng làm Vương Phi, các ngươi không thấy những lời này cũng quá giả dối sao? Các ngươi thật sự nguyện ý để kỹ nữ này so với thân phận các ngươi cao hơn sao? Ta nhổ vào, các ngươi cũng đừng có ra vẻ như thế, ghê tởm” nàng khinh bỉ nói.
Tất cả tiểu thiếp nghe thấy vậy cũng không nói chuyện, nàng nói có lý, nói nịnh hót Tình Nhi, cũng chỉ là vì Vương gia có vẻ coi trọng mà thôi, các nàng ai lại thật sự nguyện ý để ột kỹ nữ bò lên đầu của mình
Tình Nhi nghe thấy vậy tay hướng trên bàn vỗ một cái tức giận nói: “Ngươi tính làm gì đó? Cho dù ta nếu không tốt, tại sao Vương gia còn yêu ta sủng ta? Còn ngươi? Chỉ sợ đến bây giờ vẫn còn là nữ nhân chưa được phá trinh đi?” Tự dưng trước mặt mọi người nhắc tới thân phận của nàng, nàng tất nhiên tức giận như bão nổi .
Ngữ Diên nghe thấy vậy, không giận mà ngược lại cười, “Nha, vậy ý của ngươi là ngươi đã bị phá trinh lâu rồi? Ta đây thật ra cũng muốn hỏi một chút, Vương gia một khi đã yêu ngươi như vậy, vì sao không đem vị trí Vương Phi cho ngươi, mà ngươi nếu như được sủng ái, vì sao gả cho hắn lâu như vậy, ngay cả trái trứng cũng chưa sinh ra, cái này gọi là, bất hiếu có tam, vô hậu vi đại, ngươi tốt nhất nên cẩn thận một chút, miễn cho ngươi làm chuyện xấu hơn, vĩnh viễn đều không sinh ra trứng, như vậy, ngươi hãy đợi đến lúc bị hưu đi” nàng cười cười nói.
“Ngươi tiện nhân này” Tình nhi không để ý hình tượng lớn tiếng mắng, nhưng vấn đề mà nàng ta mở miệng, nàng cũng không biết vì sao gả cho hắn lâu như vậy cũng không mang đứa nhỏ .
“Tiện nhân? Đến tột cùng ai là tiện nhân ta nghĩ ngươi nên rõ ràng hơn đi? Trước mặt của hắn ngươi giả vờ hiền lành ôn nhu, nhưng thực ra ngươi chính là một con rắn độc, phun lưỡi chấm nhỏ, nha, còn các ngươi nữa, các ngươi đều là nhóm thiên kim tiểu thư này, cũng thật sự là không có địa vị, đi theo phía sau nàng có rắm ăn sao? Các ngươi thật cho là nịnh nọt được nàng, thì nàng sẽ ở trước mặt Vương gia nói tốt cho các ngươi sao? Hừ, các ngươi cũng quá ngây thơ đi chứ?”
Nhóm tiểu thiếp nhìn lẫn nhau liếc mắt một cái, điều nàng nói, các nàng cũng biết, nữ nhân nha, lòng ghen tỵ rất mãnh liệt, biết rõ, nàng sẽ không ở trước mặt Vương gia nói tốt cho các nàng, dù sao ôm một phần ảo tưởng so với không có còn tốt hơn?
Ngữ Diên nhìn về phía mọi người trên mặt đều xấu hổ không tự giác cười nói: “Tiện nhân vĩnh viễn đều là tiện nhân, cho dù khủng hoảng kinh tế, các ngươi cũng không được coi trọng!” nói xong, ném chiếc đũa xuống cùng Tiểu Hương rời đi.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong mắt đã tràn ngập hoảng sợ. . . . . .
Mới vừa đi ra bên ngoài, liền thấy Sở Hạo tựa vào cửa, lúc này hắn nhìn nàng không giận ngược lại còn cười cười, Ngữ Diên nhìn thấy hắn cũng không có giật mình, mà là cười nói “Ngươi ở nơi này xem cuộc vui cũng đã đủ lâu rồi, ta trước mặt của ngươi nói tiểu áo bông của ngươi, ngươi không đau lòng sao?” Kỳ thật, nàng sớm biết rằng hắn đã đứng ở ngoài cửa rồi, tuy rằng võ công của nàng không phải rất lợi hại, nhưng dầu gì cũng có điểm trụ cột, nếu hắn thích xem diễn như vậy, nàng sẽ khiến cho hắn thấy được.
“Lời của ngươi rất trí tuệ” hắn cười cười, lời của hắn vừa nói xong, các nữ nhân ở bên trong liền nghe thấy đều đi ra, Nguyệt Nguyệt vừa thấy Sở Hạo liền khóc chạy tới, “Vương gia, tỷ tỷ đánh ta. . . . .” nói xong, liền khóc như mưa .
Tình Nhi nhìn thấy Sở hạo, trong lòng ủy khuất cũng biểu lộ ra ngoài, cắn môi biểu hiện ra bộ dáng vô cùng khó chịu, không đến vài giây, nước mắt như Kim Ngân trong sáng kia rớt xuống, làm cho người ta nhìn thấy vạn phần đau lòng.
Ngữ Diên nhìn nàng liếc mắt một cái, trong lòng cười lạnh, MD (*), ngươi không làm diễn viên thật sự là đáng tiếc!
(*) MD: chửi thề
“Ngươi là dùng tay nào đánh nàng?” Nhìn không ra Sở Hạo là có ý gì, bởi vì hắn giờ phút này không chút biểu tình nhìn Ngữ Diên hỏi.
“Tayphải, Vương gia, nàng chính là dùng tay phải đánh ta ” Nguyệt Nguyệt nói gấp, ánh mắt oán hận nhìn hướng nàng, đắc ý nhìn, xem Vương gia không đánh chết ngươi mới là lạ!
Ngữ Diên nhướng mày cao, nhìn về phía hắn, ánh mắt ý bảo, như thế nào, chính là ta, ngươi muốn làm gì ta, thì tới đi! Bổn tiểu thư không sợ, ánh mắt tuy nói sắc bén, nhưng mà trong lòng của nàng lại khẩn trương tới cực điểm, không cần a, ta chỉ nói là nói mà thôi a, ngươi sẽ không thật sự đánh ta đi chứ, được rồi, ngươi nếu thật sự là muốn đánh, vậy trăm ngàn lần cũng không cần đánh vào mặt nha, cô nãi nãi ta còn phải trông cậy vào gương mặt này để kiếm cơm nắm ăn!
Đối với ánh mắt sắc bén của nàng, cùng với ý tưởng đại khái trong lòng, hắn đoán không ra mười phần nhưng cũng là bảy phần nắm chắc, vì thế, hắn lạnh lùng đi lên phía trước ——
Ngữ Diên khẩn trương lui về sau lui, “Làm sao, ngươi nghĩ đánh ta? Ta cho ngươi biết, bổn tiểu thư không sợ ngươi” nàng mắt lạnh nhìn thấy hắn, khiêu khích nói, trong lòng lại sợ hãi tới cực điểm.
Sở Hạo nghe thấy vậy khóe miệng treo lên một nụ cười anh tuấn, trong mắt hiện lên một tia nghiền ngẫm, đôi mắt thẳng tắp khí phách kia nhìn chằm chằm vào nàng, coi như muốn nhìn nàng một cách thấu đáo, đúng lúc này, Sở Hạo đột nhiên đưa tay ra, mọi người đều không dám thở, bởi vì các nàng muốn tận mắt thấy Vương gia bóp chết nàng ta như thế nào!
Đáng tiếc ——
Đáng tiếc, làm ọi người giật mình lại là Sở Hạo cũng không có tức giận, ngược lại một tay kéo Ngữ Diên qua, đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực, ánh mắt nhìn xuống duỗi ngón tay ra ở trên chóp mũi nàng nhẹ nhàng một chút, đau lòng nói “Làm sao vậy, loại chuyện này để cho thủ hạ thay ngươi ra tay là tốt rồi, tại sao lại muốn tự mình động thủ đây?Tayngươi đánh có đau hay không, để cho bổn vương thổi cho ngươi một chút” nói xong, nâng tay phải của nàng lên nhẹ nhàng thổi thổi.
Trừ hắn ra bên ngoài toàn bộ mọi người hóa đá ——
Ngữ Diên hơi giật mình nhìn hắn, Sở Hạo mỉm cười nhìn lại nàng, “Làm sao vậy? Là nàng chọc giận ngươi tức giận có phải hay không?” nói xong, mày dần dần nhăn lại bộ dáng rất không vui mừng.
Ngữ Diên giờ phút này lâm vào trạng thái hoảng hốt, chỉ có thể lung tung gật đầu, Sở Hạo thấy thế nhìn Nguyệt Nguyệt nói “Ngươi thật to gan, ngay cả Vương Phi cũng dám đắc tội, bổn vương nếu không hưu ngươi, chẳng phải là để cho ngươi không coi ai ra gì sao?” nói xong, quay sang Một Kiếm bên cạnh nói “Chuẩn bị giấy mực, ta muốn hưu nàng”
“. . . . . . ? !” một câu nói của Sở Hạo như vậy, không thể nghi ngờ nó giống như quả bom làm cho tất cả mọi người giật mình sững sờ ở tại chỗ, ngay cả nước mắt của Tình nhi cũng dừng.
Nguyệt Nguyệt thấy thế liền ‘bùm’ một tiếng quỳ gối xuống, “Vương gia tha mạng, ta đáng chết, ta đáng chết, Vương Phi tỷ tỷ ngươi hãy bỏ qua cho ta đi, Nguyệt Nguyệt đáng chết, Nguyệt Nguyệt về sau cũng không dám nữa, ô ô ô” nói xong, nàng vươn tay không ngừng tự đánh vào mặt của mình.
Mọi người hoảng sợ nhìn về phía Ngữ Diên, Vương Phi khi nào thì biến thành quan trọng như vậy? ngay cả Tình Nhi cũng trợn mắt há hốc mồm.
Ngữ Diên hoàn toàn ngây người, đây là vừa xảy ra chuyện gì? Người này trong lòng rốt cuộc là đang muốn bàn tính chuyện gì?
Tình Nhi chậm rãi chảy nước mắt xuống nhìn về phía hắn thở nhẹ “Vương gia. . . . . .” Ngữ khí của nàng có tan nát cõi lòng, có chua xót cõi lòng, cùng khó chịu, hắn hôm nay đến tột cùng là làm sao vậy? Tại sao phải như vậy? !
“Các ngươi đều đi về nghỉ ngơi đi” nói xong, ôm lấy Ngữ Diên rời đi, lưu lại Tình Nhi một mặt kinh ngạc, không nên , hắn không nên cứ như vậy ôm lấy nàng ta rời đi , hắn không phải nên an ủi ta cho tốt sao? Này. . . . . . Cuối cùng là xảy ra chuyện gì? Tình Nhi thấy thế phẫn nộ đem nắm tay đánh vào trên cột gỗ, nàng gắt gao nắm lấy cây cột, xiết chặt móng tay vào cây cột cũng đều không có phản ứng chút nào. . . . . .
“Ngươi rốt cuộc là có mục đích gì?” Ngữ Diên muốn tránh thoát khỏi ngực của hắn, nhưng hắn ôm thật chặt, nàng căn bản là không thể động đậy.
“Mục đích? Như thế nào, bổn vương quan tâm tới người yêu của mình thì có gì không đúng?” Hắn cười nói.
Ngữ Diên nghe thấy vậy dừng bước lại, ra sức đẩy hắn ra nói: “Ta biết ngươi là có ý gì, ngươi muốn cho các nàng càng thêm hận ta đúng không? Ta cho ngươi biết Sở A than, ta không sợ, có thủ đoạn gì thì đối mặt với ta, làm gì phải ra ám chiêu này?”
Sở Hạo nghe vậy thì mày giả vờ chau lại không giải thích được nói: “Ái phi, lời của ngươi khiến cho bổn vương không giải thích được nữa, hiện tại bên trong kinh thành người nào cũng biết, bổn vương lấy thiên kim tiểu thư Mộng Ngữ Diên, không chỉ là cầm thần cảm động vô số người, lại là thực thần danh tiếng lừng lẫy, có thể làm cho Hoàng thượng mở miệng ăn, một nữ nhân thần thoại như ngươi vậy, bổn vương không phải nên sủng ái ngươi thật tốt sao?”
Ngữ Hiên nghe thấy hắn nói như vậy đứng ngây ra một lúc, cầm thần? Thực thần? Như thế nào, ở trong kinh thành đều truyền khắp nơi sao?
“Xem ra, trong Vương phủ của bổn vương chung quy không thể an bình được rồi” lời của hắn vừa nói xong, Một Kiếm đã đi tới nói “Vương gia, trong triều đình vài vị đại thần đều muốn đến bái kiến Cung Vương Phi”
“A? Bái kiến ta?” Ngữ Diên không ngừng xác thực chỉ chỉ chính mình.
“Đúng vậy a, ngươi bây giờ đã thành thần thoại rồi, ái phi có phải cảm thấy rất vinh dự hay không” hắn châm chọc cười cười.
Ngữ Diên hiểu được sự khinh thường của hắn, song có lẽ, nàng không cần, “Đúng vậy a, được người khác sùng bái cảm giác quá sung sướng đi, như thế nào, ngươi ghen tỵ?” nói xong, không đợi hắn mở miệng liền dẫn đầu rời đi, nàng mới không cần chờ đến lúc hắn phát hỏa mới rút lui đâu! Nàng cũng không phải đứa ngốc!