Thất Dạ thấy bọn dong chi tục phấn kia ly khai, khó hiểu hỏi: “Ta còn tưởng ngươi sẽ hung hăng giáo huấn các nàng, không nghĩ tới chỉ bị ngươi nói vài câu đã hồ đồ rồi, không giống với phong cách của ngươi nha” hắn ngồi ở trên giường hỏi.
Ngữ Diên nhíu mày cười lạnh, “Ngươi sai lầm rồi, ngươi thật cho là ta sẽ buông tha bọn họ sao? Ngươi phải biết rằng, biện pháp đối phó với các nàng có rất nhiều, bất quá, bây giờ không thể manh động, nếu không một khi bại lộ chính mình quá sớm, ngươi cho rằng Cô Uyển sẽ còn có an bình sao? Chờ ta chiếm được những gì mình muốn, khi đó đám xú nữ nhân kia, ta nhất định phải làm cho các nàng thảm vô cùng, thực thảm” nói xong, nàng còn làm hình dáng nắm chặt nắm tay biểu hiện ra ý chí chiến đấu tư thái hiên ngang.
Thất Dạ thấy thế ngây ra một lúc, tiếp theo khóe miệng treo lên một tia anh tuấn đến mê người tươi cười, “Ai, kỳ quái, ngươi lại thông minh lên nha, chẳng lẽ người xuyên qua, chỉ số thông minh lại được tăng thêm?”
Ngữ Diên nghe vậy hướng trên đầu hắn dùng sức cốc xuống, “Ngu ngốc, ngươi mới ngốc nhất, trước kia ta phát hiện ra ngươi chỉ số thông minh không cao, hiện tại ngược lại càng ngu xuẩn” nói xong, nàng không thèm để ý tới hắn mà vào bên trong rương tìm quần áo của gia đinh.
“Vu bà, ngươi muốn làm gì? Ngươi lấy y phục này ở đâu ra ?” Thất Dạ khó hiểu hỏi.
“Này a, là hôm trước Tiểu Hương chuẩn bị cho ta, hắc hắc, Vương gia không phải ở ngoài sao, ta hiện tại đi do thám tình hình kinh tế của Vương Phủ” nói xong, nàng cầm quần áo đi vào trong thay đồ , một lúc sau đi ra, là bộ dạng của một gia đinh quét dọn vệ sinh
“Ngươi tính cuỗm đồ mà chạy?” Thất Dạ hỏi.
“Là ta quyết định thế này, ta đi trước nhìn xem tình trạng Vương Phủ…, sau đó lại mang theo Tiểu Hương” nói xong, nàng sửa sang lại hết thảy, cầm Linh Đang đối với hắn nói: “Đi, mang ngươi đi dạo Vương Phủ “
Quẹo trái quẹo phải , Ngữ Diên cũng không biết chính mình đi tới đâu nữa, nha , Vương Phủ này cũng quá lớn, gian phòng nào mới là tiền trang nha? Nàng đứng ở trong hoa viên khổng lồ cũng không biết gian phòng nào mới là.., người đến người đi nha hoàn gia đinh đều đang bận rộn, giờ phút này, chỉ có một mình nàng nhàn rỗi đứng ở trong hoa viên , cầm trong tay một cái chổi, một bên quét một bên đang len lén ngắm xem, lúc này, Linh Đang của nàng phát ra tiếng vang rất nhỏ.
“Đừng cãi, ta lạc đường” Mộng Ngữ Diên than thở một câu.
Đúng lúc này, một nam nhân trung niên thoạt nhìn có vẻ phú quý đi tới, hắn nhìn Ngữ Diên nói: “Ai, nơi này đều đã quét qua, ngươi còn muốn quét cái gì? Nhàn hạ à? Chạy nhanh đến ‘ Phúc Lộc Thọ ’ quét tước ở chỗ đó”
Ngữ Diên nghe thấy vậy, Phúc Lộc Thọ chỗ nào? Phúc Lộc Thọ, là thần tiên ai, chẳng lẽ đó là một tòa nhà ở sao?
“Thất thần làm cái gì?” nam nhân trung niên bất mãn hỏi.
Ngữ Diên cười cười, “Việc này, nha hoàn không biết Phúc, Lộc, Thọ ở chỗ nào?”
“Ngươi mới tới a? Như thế nào mà ngốc như vậy, hướng mặt trước đi thẳng quẹo phải chính là nơi đấy, ngươi phải cẩn thận mà quét dọn, nếu mà có sai lầm ngươi không giữ được mạng đâu” nói xong vung tay áo lên lại tiếp nói với hạ nhân khác.
Ngoan ngoãn, hơi có sai lầm sẽ mất cái mạng nhỏ, có phải hay không bên trong đều là Kim Sơn mỏ bạc? Nghĩ đến đây, Ngữ Diên hưng phấn hẳn lên, ta, ta muốn, ta muốn ngươi, ta muốn tiền của ngươi, a nha nha!